Xem bài viết đơn
  #1  
Old 25-10-2013, 03:57 AM
likpam likpam is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Oct 2013
Bài gởi: 3
Thời gian online: 1428
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
[ Cổ đại ] Phong Vũ Ca

PHONG VŨ CA


- Tác giả : Đông Phong
- Thể loại : ngôn tình, cổ đại, ngược tâm, hơi hơi kiếm hiệp, HE
- Tình trạng : đang hoàn thành
Văn án :

Biển người như nước, họ lại gặp nhau, luẩn quẩn tưởng chừng không thể nào tháo gỡ, thế nhưng đến một lúc nào đó cần chọn lựa, dù không thể tháo gỡ cũng phải mạnh mẽ xét nát ra.

Đời người vốn dĩ ngắn ngủi, hạnh phúc lại càng ngắn ngủi. Từng kiếp người cứ chồng chéo lên nhau. Tình hay nghĩa ? Buông tay hay tiếp tục hận thù ? Yêu người hay yêu chính mình ?

Mỗi người đều có một mục đích để rong ruổi và chìm đắm. Những con người ấy đều vô cùng cố chấp. Liệu có một người đủ can đảm một lần quay đầu nhìn lại, để không có thứ gì là hối tiếc. Hay tất cả đều quay đầu nhìn lại, để cùng mỉm cười viên mãn.



CHƯƠNG 1

TRAO ĐỔI


Không rõ là năm bao nhiêu, triều đại nào, chỉ biết tên nước là Đại Phong. Toàn dân Phong Thành đều kéo ra đường, lễ hội tưng bừng mừng lễ đăng cai của tân hoàng đế. Suốt 1 tháng đã trôi qua mà dư âm của buổi lễ vẫn còn dai dẳng, hẳn ai ai cũng có thể hiểu toàn dân vui mừng thế nào, đã chào đón nồng nhiệt ra sao đối với vị tân hoàng đế trẻ tuổi nổi tiếng cả về tài hoa và diện mạo, nhân đức tận cùng.
Thế nhưng, đêm thì vẫn tĩnh lặng như thường.
Giờ tí, bóng áo đen chập chờn quỉ dị thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm, lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào hoàng cung, nhẹ nhàng vượt qua tầng tầng lớp lớp lính canh. Dáng người thanh nhẹ, bàn chân lướt nhanh qua khắp các đại điện như con rắn, nhàn tản như giữa chốn không người. Bóng áo đen len nhẹ qua khe cửa, tiến vào trong phòng đã có sẵn một người thanh niên dáng vẻ trầm tĩnh, thanh cao, tay đang cầm chén trà bình thản thưởng thức như không hề biết bóng người vừa lướt vào. Người áo đen ngồi xuống phía đối diện chàng trai, tay với một chén trà đã rót sẵn uống cạn, sau tấm màn sa che mặt, ẩn hiện một khuôn mặt thanh tú của một tiểu cô nương.
" Không sợ ta hạ độc ? " - Chàng mỉm cười hỏi.
" Ngươi dám " - Nàng nghĩ , chỉ sợ ngươi chưa kịp độc chết ta, thì ngươi đã đi trầu ông bà rồi.
Nàng chính là Phong Ca.
" Vàng đâu ? " Nàng nhẹ nhàng hỏi một cách quen thuộc.
Chàng thở dài một cái rồi chỉ vào một bọc vải trên long sàng. Nàng chậm rì rì tiến đến hướng chàng trai vừa chỉ. Cư nhiên không phải phi tử của chàng mà thoải mái, tự nhiên uống trà trong tẩm cung của chàng, thoắt một cái còn ngồi chồm hỗm trên long sàng của chàng. Trên đời này, kẻ to gan lớn mật như thế, có lẽ chỉ có mình nàng. Thế nhưng, chàng lại vui vẻ chấp nhận.
" Một nghìn lạng vàng quả nhiên không thiếu, sau này có việc cần, ta sẽ giảm giá cho ngươi. " - Nàng cầm thỏi vàng lên ngắm nghía, hai mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, trong vắt, cơ hồ như chưa từng hạ độc bảy vị đại thần câu kết làm phản.
Đúng là nhìn vẻ ngoài không thể hiểu hết tâm tư, Lam Vương lại thở dài thêm lần nữa. Một cô nương sinh ra trong một gia cảnh yên ổn, không thể làm ra được những hành động ghê rợn như vậy. Nhưng ngược lại, có thể giữ được ánh mắt không nhiễm bụi trần này, như thể nàng đang sống trong một cuộc sống vô cùng viên mãn.
Càng nghĩ càng không ra.
" Phong Ca …" ? - Lần đầu tiên hắn gọi tên nàng.
Tiếng gọi làm Phong Ca dừng động tác đếm vàng, nàng nhoẻn cười : " Đã tìm ra ta là ai, tất có việc cần làm mà chỉ có ta mới thực hiện được. Ngươi thử ta 6 lần làm nhiệm vụ, chắc cũng chỉ có 1 lần này là chân thật ".
" Gọi ta là Đàm Lam " .- Chảng quay sang nhìn nàng đang điềm nhiên tiếp tục đếm vàng : " Phong Ca, nếu lần này nàng giúp được ta, số vàng kia cũng chỉ là đá lót chân ".
" Nếu thứ ta muốn không phải là vàng thì sao " ?
" Là gì ?" - Đàm Lam hỏi dứt khoát.
" Dù là gì ngươi cũng chấp nhận ?"
" Phải "
" Không hối hận ? "
" Quyết không hối hận ".
Một khắc im lặng.
" Ta muốn tìm một người ".
" Người đó như thế nào ? "
" Ta không biết, ta chỉ biết đó là người khiến đại huynh của ta ngủ say một năm nay. Ta đã tìm đủ mọi cách cũng không thể khiến huynh ấy tỉnh lại. Chỉ có thể tìm người đó. Phong Ca, điều kiện là gì ta cũng chấp nhận, chỉ cần có thể làm được ta sẽ làm. "
Nàng từ từ ngồi xuống trước mặt Đàm Lam, tự rót cho mình một chén trà, trà đã nguội lạnh, nàng khẽ nâng lên miệng, sau đó nhíu mày nói, trong mắt ánh lên một tia phẫn hận : " Ta muốn một đất nước ? " .
Đàm Lam sửng sốt ngẩng đầu, một giây sau đó lại trầm mặc gật đầu.
Nàng mỉm cười : " Thế nhưng không phải là đất nước của ngài. Ta muốn ngài tiêu diệt Hạ Quốc. Thế nào ? "
- " Cho ta thời gian 2 năm " - Ánh mắt Lam Vương sáng ngời. " Ta cũng chỉ có thể cho nàng 2 năm. Trong hai năm này, đại huynh phải tỉnh lại để thay ta cai trị Đại Phong ".
- " Người đành nhường ngai vàng ? " - Phong ca mỉm cười thú vị.
Chàng lạnh lùng đặt chén trà xuống không trả lời, trong mắt có một tia bất đắc dĩ.
Phong Ca đứng dậy ngáp dài : " Vậy sáng mai đưa ta đi gặp đại huynh của ngài " .Nói rồi, nàng thản nhiên bò lên long sàng, kéo chăn, nhắm mắt ngủ ngon lành.
Đàm Lam nhìn một loạt hành động của nàng, cười khổ. Cứ như thế, hắn ngồi uống trà suốt đêm, trầm ngâm.

Sáng sớm hôm sau Đàm Lam dẫn nàng đến một khu rừng sau tẩm cung, đi xuyên suốt 2 canh giờ thì thấy một biệt viện nhỏ, mỗi bên là 9 cây đại tùng, một trăm lẻ chín viên đá xanh lót lối đi thẳng vào biệt viện. Cánh cổng từ từ mở ra, hai tiểu cô nương trẻ giống nhau như tạc quì xuống hành lễ, sau đó yên lặng dẫn lối đưa nàng và Lam Vương tiến vào một căn phòng, đóng cửa lại rồi đứng canh chừng bên ngoài. Đàm Lam vén nhẹ tấm rèm bằng tơ mỏng lên, trên giường là một nam tử có bẩy phần giống chàng, nhưng trông dáng vẻ rắn rỏi, nam tính hơn, đôi lông mày đậm khắc họa rõ nét một khí chất mạnh mẽ bức người. Ánh mắt Đàm Lam hiện lên một tia đau khổ cùng cực, lông mày nhíu lại khó chịu, môi mím chặt kìm chế dòng máu nóng đang dâng trào.
" Hai năm trước huynh ấy cứu mạng một nữ tử, ba tháng sau nàng ấy bỏ đi, huynh ấy nhốt mình trong phòng một ngày một đêm rồi biến mất. Nửa năm trước đột nhiên huynh ấy trở về, sau đó ốm nặng rồi cứ ngủ cho đến tận bây giờ. Ta đã dùng mọi phương thuốc quí giá để duy trì mạng sống huynh ấy. Điều kỳ lạ là trong cơ thể huynh ấy dường như cũng có một thứ gì đó đang trợ giúp cơ thể tồn tại. Nàng thấy đấy, trông cứ như đang ngủ rất yên ổn vậy " . Chàng mỉm cười.
Nàng lặng im, từ từ tiến lại tháo ngọc bội bên thắt lưng người thanh niên đang say ngủ. Trên ngọc bội khắc một chữ " Phong ".
" Cho ta vật này ? " . Mặc dù là hỏi, nhưng ngữ điệu không cho phép sự từ chối.
Đàm Lam gật đầu.
" Tên chàng ấy là gì " ?
" Đàm Ly ".
" Đàm Ly " . Nàng lẩm nhẩm cái tên nhiều lần sau đó nhẹ nhàng nói " Ngọc bội này vốn dĩ là của ta ".
Chàng im lặng, khi thấy Phong Ca tháo miếng ngọc bội Đàm Lam đã thấy lạ, quả nhiên có quan hệ với cô nương kia, là chàng may mắn nhờ cậy đúng người hay ông trời trêu trọc, thế giới này nói lớn cũng không phải là lớn.
" Nàng ấy tên là Tử Y, mười năm trước từng cứu mạng ta một lần. Ta trao ngọc bội này kèm theo một lời hứa … " Nói đến đây Phong Ca chợt dừng lại, đôi mắt trở nên sâu thẳm như chìm đắm về quá khứ. Sau đó nàng chậm dãi nói tiếp. " Nàng ấy cưu mang ta năm năm rồi bỏ đi, đến giờ cũng chưa từng gặp lại.
" Vậy…nàng cũng không biết nàng ấy hiện giờ ở đâu ? " Đàm Lam vội vàng hỏi.
" Không, ta biết. Chỉ là chưa đến lúc gặp mặt. Thế nhưng, giờ có lời hứa này của ngài. Ta nghĩ đã đến lúc rồi. Hy vọng hai năm sau ta nhìn thấy Hạ Quốc trở thành tro bụi ". Nói rồi, nàng lặng lẽ tiến ra cửa phi thân về phía hàng đại tùng. Tiếng nàng vọng lại như gió thoảng " Đàm Lam, ta sẽ sớm cho ngài biết thời gian và địa điểm ". Nói rồi, như cánh bướm đen nhẹ nhàng biến mất.

Nhiều năm sau chàng từng nhiều lần nghĩ lại. Nếu thời gian quay trở lại, chàng có thực hiện cuộc trao đổi đó hay không, toại nguyện hay là không toại nguyện. Hóa ra, dù là chọn con đường nào chăng nữa, cũng vẫn phải đau đớn mất đi một điều quan trọng, chỉ là có cam lòng hay không mà thôi. Phong Ca, nàng có từng hối hận ?
Tài sản của likpam

Trả Lời Với Trích Dẫn