Bầu trời đen kịt, mây đen quẩn thành từng khối, gió thổi dữ dội, sấm chớp loằng ngoằng như báo hiệu cho cơn thịnh nộ của ông trời sắp sửa đổ xuống. Tách! Tách! Tách! Mưa, mưa rồi, trời mưa rồi, cơn mưa đầu tiên của mùa hạ đã đổ xuống rồi. Mọi người trên phố ai nấy đều vội vàng chạy vào lề đường hay chạy thật nhanh về nhà cho khỏi mưa, cành lá trên phố đu đưa xào xạc như thể cũng vội vã vẫy tay chào đón cái cơn mưa sắp đến cái cơn mưa mà chúng đã chờ đợi từ rất lâu rồi, mùa xuân cũng đã vội vàng rồi, vội vàng cho cái mùa hạ sôi động sắp tới, vội vàng cho nhanh cái giá của nàng bân, ngày cả gió cũng vội vàng, vội vàng đến rồi vội vàng đi cuốn theo chút dư vị còn sót lại của mùa xuân, vội vàng, tất cả mọi thứ đều đang rất vội vàng. Nhưng còn có một thứ không như vậy, nói đúng hơn đó là một con người.
Sẹt! bùm…ùm…
Một tiếng sấm văng vọng khắp thiên không, nó dường như làm cho những thứ đang rất vội vã kia phải chậm lại, nhưng con người kia vẫn cứ tiếp tục chầm chậm bước đi như thể mọi thứ xung quanh chả hề liên quan hay anh hưởng đến mình, mặc kệ cho nước mưa gió sối vào mặt, hắn vẫn tiếp tục bước đi. Bước đến cổng Thiên An Môn hắn dừng lại một chút, ánh mắt hắn chăm chú nhìn lên ba chữ Thiên An Môn đầy uy nghi trước mặt, trong mắt hắn hiện lên chút gì đó cô độc, chút gì mong đợi, chút gì bi thống, chút gì đó bất lực... Hắn rút trong tay áo ra một cây tiêu ngọc màu xanh, chuôi tiêu khắc một dòng chữ có màu vàng như hoàng kim “Ân Nhạc“. Bàn tay thô giáp của hắn sờ lên dòng chữ ấy, một sự xúc động vô biên được dấy lên trong lòng hắn, hắn đã kìm nén quá lâu rồi, một dòng lệ nóng chảy ra từ đuôi mắt. Hai hàng mi của hắn khép lại, bất giáp hắn mở mắt ra và nói, tiếng nói rất nhỏ như là đang thủ thỉ với người tình của mình vậy.
-Tình nhi à, mọi chuyện nên đến lúc kết thúc rồi, chỉ một lát nữa thôi huynh sẽ được gặp muội, một chút nữa thôi, chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi mãi, chẳng ai có thể chia cắt đôi uyên ương chúng ta được nữa. Muội hay đợi huynh nhé, chỉ một lát nữa thôi chúng ta sẽ được ở bên nhau.
Hắn ngửa cổ lên trời ánh mắt nhìn về một nơi rất xa săm dường như nó xuyên qua không gian và thời gian đến một nơi, nơi đó có một con người, người mà hắn yêu. Nhắm mắt lại, hắn bay lên trên chiếc cột chống bên phải của Thiên An Môn, đưa tiêu lên hắn thổi lên một khúc tiêu đầy bi thống, từ biệt khúc, có lẽ hắn thổi khúc tiêu này không phải là từ biệt người mà là từ biệt đời, hắn đã không còn muốn sống nữa cuộc sống đối với hắn bây giờ là một thứ cực hình trên mọi cực hình. Tiếng tiêu của hắn lan tỏa khắp thiên không, kiến cho những ai nghe thấy bất giác cũng có cảm giác buồn man mác, một nuỗi buồn không tên.
-Ân Trường Tiêu ngươi có thể ngưng thổi khúc tiêu đó đi được không.
Một tiếng thét dài vang vọng khắp thiên không kèm theo tiếng thét là một đạo kiếm khí phá không bay đến.
Hừ một tiếng người tên Ân Trường Tiêu kia nói:
-Dương Thực ta chờ ngươi đã lâu rồi
Nói xong hắn vung tiêu về phía phát ra tiếng thét, nương theo đường tiêu, một đạo cường lực màu xanh nhàn nhạt bắn ra giao chiến với đạo kiếm khí kia.
Lúc này bên đầu bên kia của tấm biển có thêm một người nam nhân nữa, người này đi một chiếc giày cao màu tím, mặc một chiếc quần dài màu tím, trường bào hắn mặc cũng màu tím, điểm trên chiếc áo ánh vàng lấp lánh của hoàng kim, chiếc áo thêu hình một con đại bàng đang vung cánh, trên đầu hắn đội một chiếc kim sắc hoàng quan chính giữa hoàng quan là một viên ngọc tím to bằng nửa nắm tay, viên ngọc này làm tôn lên vẻ thần thần bí của chủ nhân nó. Nói tóm lại là hắn thích màu tím cả người hắn từ đầu đến chân hầu như đều là màu tím, khiến cho cơ thể hắn toát lên một vẻ gì đó rất thần bí, mà lại cao quý khiến cho người ta nhìn thấy mà bất giác có cảm giác sợ hãi. Trái ngược toàn với người đối diện của y, người mặc áo xanh. Nếu như người mặc áo tím cho người ta cái cảm giác kính sợ, khó gần thì ngược lại người áo xanh lại cho người ta cái cảm giác thân thiện dễ gần, y mặc một bộ trường bào màu xanh, một chiệc quần dài màu trắng vô cùng giản dị, không một chút xa hoa, bên hông hắn dắt một thanh trường kiếm và môt cái hồ lô rượu, trông như một tên đăng đồ tử vậy. hắn có một mái tóc khá dài, đã điểm chút phai bạc của thời gian, tóc của hắn để xõa ra ra đằng sau trông cũng khá phong lưu. Hai người đứng ở hai bên của chiếc cổng chào, hai khí thế đối lập, một cao ngạo một dễ gần, một khí thế cho người ta cảm giác như vương giả cao cao tại thượng không thể với tới, một khí thế lại cho người ta cảm giác như hắn là một vị kiếm khách tiêu diêu tự tại thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ. Hai người đứng ở hai bên cổng, hai ánh mắt nhìn thẳng vào nhau đầy thù hằn, trong ánh mắt bọn họ tựa như có lửa vậy. Bỗng nhiên người áo tím kia lạnh lùng lên tiếng phá vỡ đi bầu không khí yên lặng tịch mịch này.
-Ngươi tìm ta có việc gì
-Giết ngươi!
-Vì Tình nhi
-Ngươi không xứng để nhắc đến tên Tình nhi
Nói xong người họ Ân hét lớn một tiếng, rút kiếm chém về phía người áo tím kia, thanh kiếm phát ra một đạo quang mang màu xanh nhạt nhạt bắn về phía người áo tím. Người áo tím kia vung tay phải lên không trung quanh cánh tay hắn như bị bẻ cong vậy, không thể nhìn rõ bên trong cái không gian vị bẻ cong đó là cái gì. Đạo kiếm quang màu xanh kia nhanh chóng bay tới chạm đến cái vùng không gian bị bẻ cong kia, hai thứ đó va chạm với nhau, đạo kiếm quang kia ngay lập tức thay đổi phương hướng, đánh về phía dãy nhà bên trái của Thiên An Môn. Dãy nhà đó có khoảng hơn chục căn nhà bỗng tất cả đều biến thành bụi phấn, không một tiếng kêu, không một tiếng khóc, tất cả đều im lặng, tất cả đều đã chết không một ai may mắn sống sót, toàn bộ đều đã trở về với tro bụi. Người họ Ân kia kia ánh mắt bỗng nhiên co lại, thở dài một hơi hắn nói
-Càn khôn đại nã di, Dương Thực ngươi thật độc ác.
-khà..khà.. đâu phải ta độc ác đâu là chính ngươi giết họ đó chứ
-Ngươi!
Ánh mắt của người họ Ân kia đã hiện lên những vằn đỏ. Nói thật thì người áo tím tên Dương Thực kia cũng quả thật là độc ác, vốn bên trái của Thiên An Môn là nhà ở còn bên phải là một cái hồ rộng lớn nếu như hắn làm đẩn đòn đánh của Ân Trường Tiêu sang bên phải thí có lẽ nhưng con người sẽ không phải chết, nhưng đẩn đòi đánh sang bên trái là hắn cố tình làm như vậy, hắn làm như vậy là để để chọc tức Ân Trường Tiếu, từ lớn đến bé hắn luôn đố kỵ với Ân Trường Tiêu. Hắn đố kỵ tại sao sự phụ lại yêu thương gã hộ Ân như vậy luôn luôn thiên vị nó còn hắn thì luôn bị lão sư phụ quát nạt trì trích, tái sao sư phụ lại truyền vô nhai kiếm phổ cho sư đệ hắn là Ân Trường Tiêu mà lại không truyền cho đại sư huynh là hắn, tại sao tình nhi lại chọn Ân Trường Tiêu chứ không chọn hắn, tại sao Ân Trường Tiêu lại là người tốt mà hắn lại là người xấu, tại sao? Câu hỏi này có lẽ cả đời hắn cũng chẳng thể trả lời được.
Ánh mắt căm hận của Ân Trường Tiêu nhìn chằm chằm vào Dương Thực, hắn nói:
-Dương Thực ngày hôm nay ta sẽ giết ngươi, ngày hôm nay ta sẽ trả thù cho tình nhi, trả thù cho sư phụ trả thù cho nhưng oan hồn đã chết dưới tay ngươi.
Người tên Dương Thực kia vô cùng tức giận nói:
-Ân Trương Tiêu ngươi nghĩ ngươi tốt lắm sao, ngươi tên dụ dỗ vợ của người khác cũng là người tốt sao.
Họ Ân ánh mắt đỏ nhứ máu dương kiếm về phía Dương Thực nói
-Ngươi không xứng nhắc đến đến Tình Nhi. Tình nhi không hề yêu ngươi, chính ngươi đã cưỡng ép cô ấy, chính ngươi đã giết chết cô ấy, chính là ngươi.
-Ha..ha..ha..không chính ngươi đã giết chết cô ấy, cô ấy là thê tử của ta, là thê tử của ta, chính ngươi, chính ngươi đã dụ dỗ cô ấy, chính ngươi đã giết cô ấy, chính ngươi đã ép cô ấy phải tự tử chứ không phải, không phải là ta
Nói xong những lời này toàn bộ thân thể của cái người tên Dương Thực kia xuất ra một cỗ hắc khí tanh nồng mùi máu, mắt hắn đỏ au như mắt của quỷ, móng tay bờ môi cua hắn đã dần dần trở thành màu đen hắn bước lên xuất ra từ trong tay áo một viên huyết châu to như nắm đấm, ánh mắt cả hắn nhình chằm chằm vào người Ân Trường Tiêu, trong ánh mắt của hắn tỏa ra vô vàn sát khí.
Bỗng nhiên ngay lúc này Ân Trường Tiếu lên tiếng:
-Khoan đã không thể đánh nhau ở nơi này được, chúng ta hãy quyết định ở một nơi hoang vu, đừng để ánh hưởng đến thường nhân.
- Được, chúng ta đến Hắc Trúc Lâm, ngày hôm nay Hắc Trúc Lâm sẽ là Mồ Chôn của ngươi.
Nói xong hắn liền thi triển khinh công bay đi, người áo xanh tên Ân Trường Tiêu ngay lập tức bay theo hắn.
Khinh công tuyệt diễm, chả mấy chốc hai người nọ đã bay tới tận chân trời, đứng ở Thiên An Môn đã không còn nhìn thấy họ nữa.