Lại nói về cuộc chiến trong thành Porasitus sau khi công chúa Anastasia đã trốn thoát. Thật là một trận chiến đáng sợ. Nhân dân và quân lính Porasitus kháng cự kịch liệt nhưng cuối cùng cũng bị đè bẹp bởi chêch lệch quân số quá lớn. Thái tử Prang chỉ huy toán quân tinh nhuệ nhất tràn vào hoàng cung. Prang chẳng lo ngại gì vị vua già cùng bầu đoàn thê tử trong hậu cung, trở ngại duy nhất chỉ là thái tử Leon của vương quốc Porasitus, vốn được ca tụng là một nhà tiên tri tài ba hơn người lại thông minh xuất chúng, mà nói rộng một chút thì đối với Prang, cô nàng công chúa Anastasia cũng chưa chắc dễ đối phó.
Thế rồi trong chính cung Selena, Prang vô cùng kinh ngạc khi thấy vua Devis và hoàng hậu Neli đang đường hoàng ngồi trên ngai vàng, tay trong tay, mỉm cười nhẹ nhàng, hai mắt nhắm nghiền, xung quanh, người hầu ngã quỵ trên đất, bất động. Lính Henki chạy đến kiểm tra, mặt một tên tái nhợt:
-Thưa thái tử, tất cả đều tắt thở rồi!
-Tự sát ư?!? – Prang quát, cảm thấy niềm vinh quang chiến thắng lần này của mình mất đi quá nửa – Không thể nào!
Trong không gian lạnh lẽo của sự chết chóc chợt vang lên âm điệu trầm buồn của tiêu, tiếng tiêu du dương, ngân nga một khúc ca thiêng liêng tuyệt đẹp mà u uất, đau thương. Prang quay lại, thêm một lần nữa đựơc chứng kiến vẻ kiêu hùng của hoàng tộc Porasitus : thái tử Leon với mái tóc vàng óng xõa dài xuống lưng, trong bộ triều phục oai nghiêm, chàng bình thản thổi tiêu quý giữa sân cung điện, bên cạnh tượng nữ thần hoà bình Yinju duyên dáng, đôi cánh trắng muốt dang rộng như che chở cho người kế thừa ngai vàng cao quý của vương quốc hoa hồng. Một khúc nhạc cổ xưa để đưa tiễn linh hồn người chết của dân tộc Porasitus.
Bộp. Bộp. Tiếng vỗ tay rời rạc làm tan vỡ cảm xúc ngưng đọng.
Prang tán thưởng nhẹ nhàng:
-Thật đáng khâm phục. Không hổ danh thái tử Leon. Thổi tiêu mà cũng toát ra phong thái điềm tĩnh tuyệt vời.
Leon bấy giờ chậm rãi hạ tiêu xuống, quay nhìn ra bên ngoài hoàng cung, nơi cuộc thảm sát đã hoàn thành, đáp lời buồn bã :
-Đêm nay có nhiều oan hồn quá, ta chẳng thể đưa đi hết được.
-Hãy nghĩ chết là sự giải thoát thì mọi chuyện sẽ dễ chấp nhận hơn nhiều. – Prang nói rồi với vẻ nhún nhường, chàng nói tiếp – Tôi không muốn giết một nhân tài như ngài, nhưng nếu không giết thì đúng là tự để lại mầm hoạ sau này.
-Đế quốc Henki đang bành trướng từng ngày cũng là nhờ tài lãnh đạo của bậc thái tử công minh không tình cảm như ngài. – Leon đáp lại, giọng nhẹ như không mà ẩn chứa niềm cay đắng sâu cùng - Chỉ tiếc tại sao Porasitus lại nằm gần Henki đến thế...
-Ngài biết là dù Porasitus ở đâu thì trước sau gì cũng sẽ bị Henki san bằng thôi. – Prang nhếch miệng cười, không hề giấu giếm tham vọng của mình, rồi chàng giật mình nhìn quanh - Nhưng… sao nơi này không thấy công chúa xinh đẹp tuyệt trần của quý quốc nhỉ? Nàng đã bỏ trốn rồi ư ?
Leon quay chiếc tiêu, chắn lối ra của chính điện Selena, tiếp:
-Chúng ta tính chuyện với nhau trước đã, trước khi nói đến Anastasia.
-Ngài tưởng tôi không biết ngài cố cầm chân tôi để công chúa chạy thoát hay sao? – Prang cười nhạt – Ngài chẳng làm được điều đó lâu đâu!
Nói rồi hai bên lao vào nhau, chiếc tiêu vung lên loang loáng lúc ẩn lúc hiện, quật xuống đối thủ. Trong một giây ngắn ngủi, thái tử Prang lách người tránh, chiếc tiêu sượt ngang, cắt đứt mấy sợi tóc! Sắc ghê gớm, cứ như một lưỡi gươm! Prang vung gươm lên, lưỡi thép sáng rực dưới trăng. Rõ ràng Leon có thể tránh được nhưng bất thình lình, chàng lao thẳng vào đường gươm. Máu phụt ra từ vết chém rất sâu giữa ngực khiến chàng loạng choạng lùi ra sau, ộc máu khỏi miệng.
Prang thu gươm về, sững sờ:
-Ngài cố tình, Leon, ngài cố tình để bị thương ư ?
Leon bật cười đầy ẩn ý, tay ôm vết tử thương. Prang bỗng nhận ra sự thật:
-Ngài... ngài đã làm thế vì Anastasia!?
-Ngươi quả thật thông minh, Prang. Cái chết của ta sẽ càng làm bốc cao ngọn lửa căm thù của Anastasia với ngươi! Ngọn lửa ấy còn khủng khiếp hơn lửa mà ngươi đã dùng để thiêu rụi quê hương của bọn ta! – Leon không chịu nổi nữa, ngã quỵ xuống, chiếc tiêu gỗ vẫn được chàng nắm chặt – Cái chết có gì là đáng sợ. Tất cả chỉ để bắt đầu một kiếp luân hồi mới. Nếu tin vào điều thiện thì cái chết cũng chỉ là một chuyến du hành không hơn… Nhưng cái chết của ngươi sẽ thật thảm khốc. Đây là lời tiên tri dành cho ngươi, Prang Erokin, ngươi sẽ có tất cả nhưng rồi cũng sẽ mất tất cả vào một đêm trăng sáng như thế này...sẽ mất tất cả...
Lời tiên tri cuối cùng như một lời nguyền khi Prang không khỏi rùng mình. Thế rồi ngay sau lời phán truyền ấy, vị thái tử tài hoa của vương quốc Porasitus diệt vong cũng tắt thở. Linh hồn rời khỏi thân xác nhẹ nhàng như một cơn gió thanh khiết.
Năm đó Leon chỉ vừa bước qua tuổi hai mươi tư.
Cực kì tức giận vì lời nguyền của một trong những nhà tiên tri nổi tiếng nhất, Prang thét lên với bọn thuộc hạ:
-Đuổi theo công chúa Anastasia ở hai hướng Tây và Nam, kẻo cô ta chạy qua biên giới một nước khác! Các ngươi còn chần chờ gì nữa?
-Nhưng còn hai hướng Đông và Bắc thì sao ạ? - Vị phó tướng rụt rè thắc mắc.
Bốp! Hắn ăn một cái tát tai nảy lửa từ vị chủ nhân cao quý. Prang gầm lên:
-Mi quên phía Bắc Porasitus là Henki hay sao? Cho dù ngu dại đến mấy thì cô ta cũng không dẫn xác đến nước thù nộp mạng đâu! Còn phía Đông, mi có biết là ở đó có một khu rừng vô cùng rậm rạp không? Làm sao thân nữ nhi có thể đi được qua nơi ấy?!? Đúng là một lũ ngu!
-Vâng…
-Còn chờ gì nữa! Biến ngay!
Bọn lính Henki hoảng hốt chạy ra khỏi cung điện Selena thực thi mệnh lệnh truy bắt công chúa Anastasia. Nơi này chỉ còn thái tử Prang, bấy giờ chàng mới chậm rãi cúi xuống nhặt chiếc tiêu của Leon lên, chiếc tiêu màu nâu gụ, chạm khắc tinh xảo, rõ ràng là một vật rất quý, rất xứng nằm trong tay một người như Leon. Thế rồi Prang đưa đôi mắt lạnh lẽo của Tử thần nhìn về hướng khu rừng thiêng Holius phía Đông Porasitus, môi chàng từ từ giãn ra thành một nụ cười.
“Đúng là một lũ ngu. Với sức mạnh sẵn có cộng thêm sức mạnh của lòng căm thù mà Leon đã gieo vào trái tim đầy nhiệt huyết kia, Anastasia quá dễ dàng vượt qua khu rừng ấy. Ừm, trò chơi thú vị là phải vờn con mồi đến kiệt sức. Nàng cứ chạy đi, công chúa nhỏ, đến khi đủ lông đủ cánh thì hãy đến tìm ta trả thù. Cây tiêu này sẽ thay Leon chờ nàng ở hoàng cung Henki, vị hôn thê xinh đẹp của ta...”
Nói xong, Prang quay lưng đi ra ngoài, bỏ lại đằng sau khung cảnh hoang tàn như có bão tràn qua.
Năm trị vì thứ hai mươi của vua Devis, vương quốc Porasitus tươi đẹp thất thủ trước đội quân hùng mạnh do thái tử Prang Erokin của đế quốc Henki lãnh đạo. Chỉ trong một đêm, toàn dân tộc Porasitus tóc vàng từ dân thường đến hoàng gia đều bị giết gần hết, trừ hai người là công chúa Anastasia và nhị hoàng tử Gan. Vương quốc này bị xoá tên khỏi bản đồ. Sự diệt vong chấm dứt.
rang là một người tài giỏi, thông minh, xảo quyệt, tàn nhẫn và tin tưởng tuyệt đối vào khả năng của mình. Nhưng người tài giỏi nhất tất cũng có lúc phạm sai lầm. Sai lầm của Prang trong chiến công lừng lẫy này là đã không giết hết hoàng tộc Porasitus mà tha mạng cho công chúa Anastasia. Chàng không thể ngờ nổi mình đã mở đường cho một cuộc trả thù đẫm máu sau này. Như có ai đó từng nói, sai sót của một vị tướng quân nhiều lúc không chỉ lấy đi sinh mạng một con người mà có thể là sinh mạng của cả một dân tộc. Máu trả bằng máu.
Âu cũng là lẽ đời.