Khi có lại được cảm giác lần nữa, Diệp Khắc Cường bị ánh nắng rực rỡ chiếu vào làm tỉnh hẳn lại. Gã từ từ mở to đôi mắt, nhìn lên bầu trời rực rỡ nắng vàng, hít một hơi không khí trong lành, toàn thân cảm thấy vô cùng thư thái.
"Thì ra là một giấc mơ" Diệp Khắc Cường tự nói với bản thân. "Giấc mơ này thật là đặc sắc và kích động. Người hành tinh đen cái gì chứ ? Thật không thể tin nổi ! À, mình đang ở đâu nhỉ ? Mỹ Quyên ? Đại Cương đâu ? Lẽ nào mình vẫn đang mơ ?"
Diệp Khắc Cường càng nghĩ càng thấy lạ, liền vội vã ngồi dậy. Gã càng cảm thấy ngạc nhiên hơn khi phát hiện trong lòng mình có một đứa bé sơ sinh. "Ah ! Đây là con cái nhà ai ? Sao lại nằm trong lòng mình ? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì ?" Diệp Khắc Cường càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Gã ôm lấy đứa bé, quay đầu nhìn quanh bốn phía. Diệp Khắc Cường lại bị kinh ngạc một lần nữa khi phát hiện bản thân đang ngồi trên một thảo nguyên. Gã liền chống tay đứng dậy, đảo mắt nhìn quanh, phát hiện thảo nguyên này rộng mênh mông, căn bản không nhìn thấy biên giới.
"Mẹ kiếp ! Rốt cục thì đã xảy ra chuyện gì chứ ?" Diệp Khắc Cường cố gắng nhớ lại, nhưng càng nghĩ càng đau đầu, không nhớ lại được chuyện gì.
Đột nhiên, từ xa truyền lại tiếng vó ngựa. Tiếng vó ngựa đang tiến về phía Diệp Khắc Cường. Bản năng của một gã bộ đội đặc chủng nhắc nhở Diệp Khắc Cường đề cao cảnh giác. Gã thầm nghĩ : " Có tiếng vó ngựa, kẻ nào đang tới đây vậy ?"
Bất ngờ trong đầu Diệp Khắc Cường nghe thấy một âm thanh lạ lùng nói: "Mười ba người địa cầu, giới tính nam, đang tiếp cận. Cưỡi ngựa, mang vũ khí. Dự đoán mười phút nữa sẽ tới đây."
Diệp Khắc Cường giật mình một cái, quay đầu nhìn xung quanh hoảng hồn nói: "Ai ? Ai vừa trả lời tôi ?"
Không có ai trả lời câu hỏi của gã. Diệp Khắc Cường cúi xuống nhìn đứa bé đang bế trong lòng, nói: "Lẽ nào chú mày đang nói chuyện với tao ?"
Đứa trẻ đột nhiên cười lên khanh khách, hai cánh tay mập mạp bé nhỏ cứ vẫy vẫy, tóm lấy sợi dây chuyền vàng trên cổ Diệp Khắc Cường. Diệp Khắc Cường nhìn theo tay đứa trẻ, chau mày nói: "Kỳ quái, sợi dây chuyền ở đâu ra vậy nhỉ ?"
Nhưng gã không còn thời gian để nghĩ ngợi nữa, bởi vì đám người kia đã đến gần.
Chỉ thấy bụi cát mù mịt, một tốp nhân mã lao đến như gió. Diệp Khắc Cường không biết nhóm người này là địch hay bạn, nhưng muốn ẩn nấp cũng không có thời gian, đành ôm đứa bé đứng thẳng người đợi họ tới.
Quả nhiên là đúng mười ba người đàn ông đang cưỡi ngựa, hông dắt đao, ưng đeo cung tiễn. Bọn họ đứng thành vòng tròn, vây Diệp Khắc Cường vào giữa. Có mấy người rì rầm nói với nhau một điều gì đó.
Diệp Khắc Cường đưa mắt đảo một vòng, thấy khuôn mặt đám người này ai cũng thô hào hung hãn, đầu đội mũ da, người mặc áo da, nhìn hơi giống dân du mục Mông Cổ, nhưng lại có điểm gì đó không giống. Gã liền đằng hắng một tiếng, lớn tiếng nói: "Các vị đại ca, tiểu đệ không cẩn thận bị lạc đường, xin hỏi chỗ này là chỗ nào vậy ?"
Không ngờ Diệp Khắc Cường vừa mở miệng, mười ba kị sĩ kia liền lộ vẻ sợ hãi, kéo cương ngựa lùi lại mấy bước. Diệp Khắc Cường cũng giật mình một cái, gấp rút hỏi : "Chuyện ... chuyện gì vậy ?"
Nào ngờ, mười ba kỵ sĩ thấy Diệp Khắc Cường không có hành động gì khác, lại từ từ khép chặt vòng vây. Một tên kị sĩ thân hình lùn mập, có lẽ là thủ lĩnh của cả bọn hét lên mấy câu khó hiểu. Tiếp đó, hai tên đại hán trong bọn liền xuống ngựa, rút đao từ từ tiến về phía Diệp Khắc Cường, hiển nhiên không phải là ý tốt.
"Các ngươi muốn gì ?" Diệp Khắc Cường thấy vậy ôm chặt đứa bé lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn hai tên đại hán mới xuống ngựa.
Hai tên đại hán hét lớn một tiếng, hai thanh đao phân biệt tả hữu chém vào Diệp Khắc Cường. Diệp Khắc Cường vì trong tay ôm đứa bé, không thể hoàn thủ, chỉ còn cách lách người né tránh. Vừa tránh, gã vừa hét lên : "Đừng đánh nữa ! Tôi không có ác ý !"
Hai tên đại hán hoàn toàn không để ý đến Diệp Khắc Cường, xuất thủ càng lúc càng nhanh, đao quang loang loáng. Diệp Khắc Cường tuy có phản ứng nhanh nhạy, tránh được hết đường đao của chúng, nhưng quần áo trên người cũng bị rách mấy chỗ, tình thế hung hiểm vạn phần.
"Ê !" Diệp Khắc Cường nhảy vọt về phía sau, tránh khỏi chiêu đao hợp kích của hai tên đại hán. Gã nói lớn : "Đừng đánh nữa, nếu không tôi không khách sáo nữa đâu !"
Hai tên đại hán thấy Diệp Khắc Cường nhảy lui, cho rằng mình đã chiếm được thượng phong, lý nào chịu đình thủ. Hai gã liền cử đao một tiền một hậu công tới Diệp Khắc Cường.
"Được ! Tự các người muốn đấy nhé !" Diệp Khắc Cường nói đoạn, tay ôm đứa bé nhảy vọt lên. Gã hét lớn một tiếng, tung một cước vào mặt tên đại hán đang lao đến trước mặt, sau đó thuận thế đảo người trên không trung, bồi tiếp một cước vào gã đang lao tới phía sau. Hai gã đại hán trúng đòn, lăn lông lốc trên bãi cỏ, hôn mê bất tỉnh.
Những tên còn lại thấy Diệp Khắc Cường một chiêu đánh ngã hai người, cảm thấy vô cùng kinh dị, liền cho ngựa lùi lại mấy bước, nới giãn vòng vây. Diệp Khắc Cường đưa mắt nhìn hai gã đang nằm dưới đất, ngẩng đầu lên nói : "Là bọn họ ép tôi ra tay. Tôi không hề có địch ý. Làm ơn tin tôi đi. Tôi thật sự không có ác ý mà !"
Người đàn ông lùn mập đột nhiên huơ đao, thét lớn mấy câu mà Diệp Khắc Cường không hiểu gì. Những người khác liền rút đao nhảy xuống ngựa vây lấy Diệp Khắc Cường vào giữa.
Diệp Khắc Cường trong lòng thầm kêu không xong, vạn nhất đám người này cùng xông lên một lượt, thì khó mà đối phó được. Giả như chỉ có một mình gã thì may ra có thể thủ thắng, nhưng trong tay gã lại đang bồng một đứa trẻ sơ sinh, phần thắng hiện nay là zero. Diệp Khắc Cường thầm nhủ, con đường duy nhất là chạy trốn.
Chủ ý đã định, không đợi đám người kia xuất thủ, Diệp Khắc Cường đã phi thân lao tới, tung ra hai cước. Hai tên trong bọn trúng đòn ngã xuống, vòng vây để lộ một lỗ hổng. Diệp Khắc Cường vội chớp thời cơ vọt ra, lao như bay về phía trước. Các đại hán khác thấy vậy vội vã lên ngựa đuổi theo.
Vô luận Diệp Khắc Cường chạy nhanh thế nào cũng không nhanh bằng ngựa, vì thế nhanh gã nhanh chóng bị đám người kia theo sát sau lưng. Diệp Khắc Cường không biết phải làm sao, chỉ còn cách cắm đầu chạy thục mạng.
Đột nhiên, Diệp Khắc Cường dẫm phải một thứ gì đó nằm dưới đất, trượt chân ngã lăn ra. Gã vội ôm chặt đứa bé, lăn mấy vòng rồi mới lồm cồm bò dậy. Trong lòng thầm nhủ: "Không xong rồi !", lần này nhất định bị đám người kia bắt giữ.
Nào ngờ, khi Diệp Khắc Cường quay đầu lại nhìn thì thấy đám người đang truy đuổi gã đều dừng lại cả, sợ hãi nhìn cái thứ gã vừa dẫm phải. Diệp Khắc Cường thấy vậy, trí tò mò lại nổi lên, lại gần xem xét.
Đó là một thứ màu trắng, hình dạng giống như một con nòng nọc lớn. Diệp Khắc Cường cảm giác là gã đã nhìn thấy vật này ở một nơi nào đó rồi, nhưng lại không rõ lắm. Vì thế gã bèn đưa tay ra sờ thử.
Khi Diệp Khắc Cường chạm tay vào cái thứ màu trắng đó, bọn người vừa truy sát gã liền lộ vẻ mặt kinh hoàng, thét lên những tiếng khó hiểu, nhất loại thối bộ.
"Ồ, thì ra các người sợ thứ này hả ?" Trong đầu Diệp Khắc Cường liền nảy sinh diệu kế. Bất ngờ gã cầm cái thứ đó lên ném về phía đám người kia, hét lớn : "Xem tao doạ chết chúng mày đây !"
Hành động của gã quả nhiên có hiệu quả, đám người kia kinh hoàng thét lớn, phút chốc đã chạy mất tiêu.
"Ha ha ..." Diệp Khắc Cường đắc ý cười lớn. Nhưng gã lập tức trùng xuống, bởi gã căn bản không biết bản thân đang ở chỗ nào ? Vì sao lại bị người ta truy sát ?
Gã chán nản ngồi phệt xuống bãi cỏ, nhìn vào cái thứ gã vừa ném ra doạ đám người kia, thầm nói : "Đây là cái quái quỷ gì vậy ? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì ? Mình có bị hoang tưởng không nhỉ, sao nghĩ mãi mà cũng không ra ...?
Hốt nhiên, trong đầu Diệp Khắc Cường nghe thấy một âm thanh, ký ức dần dần trở lại.
Diệp Khắc Cường ngẩn người suy nghĩ, trong đầu gã hiện ra một hình ảnh ...
Gã đang cùng Mỹ Quyên, Phàn Đại Cương, và Lý Chính Hào từ bệnh viện về chỗ của Lý Chính Hào thì gặp phải đột kích, hôn mê tại chỗ. Sau khi tỉnh lại, gã thấy mình nằm trên một chiếc giường ấm áp, mềm mại. Gã lập tức bật người dậy, phát hiện Lý Chính Hào đang đứng bên cạnh nhìn gã.
"Đây là đâu ?" Diệp Khắc Cường vọt đến trước mặt Lý Chính Hào hét lớn : "Mỹ Quyên đâu ? Đại Cương đâu ?"
"Đây là nhà của tôi !" Lý Chính Hào mỉm cười trả lời. "Anh yên tâm, mọi người đầu không sao. Họ đang nghỉ ngơi ở một nơi khác."
Diệp Khắc Cường liền bước ra cửa, quay đầu lại nói : "Đưa tôi đến gặp họ!"
Lý Chính Hào dẫn Diệp Khắc Cường đi tới một căn phòng lớn khác. Gã vừa thấy Mỹ Quyên đang nằm trên giường thì lao vọt đến, nắm tay vợ dịu dàng hỏi : "Mỹ Quyên, em không sao chứ ?"
Mỹ Quyên nắm chặt tay Diệp Khắc Cường, trên mặt lộ vẻ đau đớn, thì thào nói : "Anh à, em sắp sinh rồi !"
"Đừng sợ, từ từ thôi" Diệp Khắc Cường cũng loảng loạn quay lại nói với Lý Chính Hào: "Vợ tôi sắp sinh rồi, phải làm sao đây ?"
Lý Chính Hào nghĩ một chút rồi quay sang nói với cô giúp việc đứng bên cạnh : "Cô lập tức liên lạc với bệnh viện Tư Lập, bảo bọn họ cử bác sĩ phụ sản giỏi nhất, đem theo mọi đồ nghề đến đây !"
Cô giúp việc dạ một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Diệp Khắc Cường vội an ủi vợ : "Đợi một chút, em cố chịu đựng một chút nữa thôi, bác sĩ sẽ đến ngay bây giờ ..."
Đột nhiên, một tiếng nổ "Ầm ... " vang lên. Căn phòng rung lên như bị động đất. Mọi người trong phòng bị kinh động, vội lao ra ngoài xem xét. Diệp Khắc Cường ôm chặt lấy Mỹ Quyên, lớn giọng quát: "Mẹ nó, lại còn chuyện gì nữa ?"
Một cô gái giúp việc chạy vào, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, gấp giọng nói: "Ông ... ông Lý, cổng lớn đã bị phá xập, bên ngoài có ... có rất nhiều người áo đen đang tiến vào... "
"Người hành tinh Đen tấn công đến đây rồi !" Lý Chính Hào gấp rút nói: "Diệp Khắc Cường, bảo vệ vợ anh, mau đi theo tôi !"
Diệp Khắc Cường không còn sự lựa chọn nào khác, ôm lấy Mỹ Quyên, chạy theo Lý Chính Hào. Phàn Đại Cương từ nãy đứng bên cạnh không biết xảy ra chuyện gì, đành phải chạy theo bọn Diệp Khắc Cường ba người.
Mọi người theo chân Lý Chính Hào vào một phòng làm việc lớn. Lý Chính Hào đến bên cái bàn ở giữa phòng ngồi xuống, đưa tay ra hiệu cho bọn Diệp Khắc Cường cùng ngồi xuống.
Phàn Đại Cương nóng nảy nói: "Mẹ nó, chạy còn không kịp nữa, ngồi cái gì. Có gì thì anh nói mẹ nó ra đi !"
Lý Chính Hào mỉm cười nói : "Anh muốn đứng cũng được, tôi chỉ sợ lát nữa anh đứng không vững mà thôi !"
Lời chưa dứt, Lý Chính Hào đưa tay ấn vào một chiếc công tắc bí mật trên bàn làm việc. Cả căn phòng liền rung chuyển dữ dội, Phàn Đại Cương cảm thấy căn phòng tựa như đang di chuyển xuống dưới lòng đất, gã vội tìm lấy một chiếc ghế ngồi xuống, nắm chặt tay vịn. Diệp Khắc Cường cũng ôm Mỹ Quyên đến một chiếc ghế ngồi xuống.
Thời gian ước chừng hai phút sau, mọi người cảm thấy căn phòng đã dừng lại. Lý Chính Hào liền đứng dậy nói : "Được rồi ! Chúng ta ra thôi !"
Phàn Đại Cương đứng dậy hỏi: "Căn phòng này của anh là một cái thang máy lớn hả ?"
"Không sai, hiện nay chúng ta đang ở độ sâu 50 km dưới lòng đất." Lý Chính Hào vừa nói vừa mở cánh cửa bước ra ngoài.
Diệp Khắc Cường nhìn Mỹ Quyên và Phàn Đại Cương một cái rồi theo chân Lý Chính Hào bước ra ngoài. Gã vừa bước ra thì cảm thấy đầu váng mắt hoa, không dám tin vào mắt mình. Thì ra trước mặt gã là một không gian rộng lớn. Trên tường có gắn sáu cái màn hình cực lớn, bên cạnh có mười mấy cái màn hình nhỏ hơn. Phía trước các màn hình là một bàn điều khiển, đầy những nút bấm có hình thù kỳ lạ. Nếu như không được tận mắt chứng kiến, có lẽ cả đời Diệp Khắc Cường cũng không thể tưởng tượng ra lại có một nơi thế này ở trong lòng đất.
Lý Chính Hào ngồi lên một chiếc ghế rồi nói: "Nơi đây là nơi tôi đùng để liên lạc với hành tinh mẹ"
"Hành tinh mẹ ?" Diệp Khắc Cường không nhịn đựơc hỏi: "Thế anh rốt cục là người quái gì đây ?"
"A..." Lý Chính Hào chưa kịp trả lời thì thì Mỹ Quyên kêu thảm lên một tiếng. Diệp Khắc Cường cảm thấy dưới chân mình có nước, thì ra Mỹ Quyên đã bị vỡ ối.
Mỹ Quyên ôm chặt lấy gã hét lên: "Anh à ... em sắp sinh rồi !"
"Mỹ Quyên, em cố gắng lên." Diệp Khắc Cường vội đặt vợ lên một chiếc bàn trong phòng, rồi quay sang hỏi Lý Chính Hào: "Mẹ nó, bây giờ làm sao ?"
Lý Chính Hào chau mày nói: "Hiện nay bác sĩ không thể nào đến được đây, tôi nghĩ ... chỉ có chúng ta giúp cô ấy sinh con thôi ...?"
"Chúng ta ... ?" Phàn Đại Cương kinh ngạc nói lớn : "Tôi và A Cường không biết đỡ đẻ, anh biết à ?"
Lý Chính Hào lắc đầu nói: "Tôi cũng vậy !"
"Không biết thì nói làm chó gì !" Diệp Khắc Cường nhìn Mỹ Quyên đau đớn rồi nói: "Tôi xin anh, đừng có đùa nữa. Mau nghĩ ra một cách gì đó đi, vợ tôi sắp sinh rồi."
"Tôi đâu có đùa!"
Lý Chính Hào đưa tay ấn vào một nút nhỏ trên bàn điều khiển, một luồng sáng lạnh liền quét khắp phòng. Đợi cho luồng sáng quét xong, Lý Chính Hào nói: "Bây giờ nơi đây đã được vô trùng, các anh cũng vừa được tẩy trùng rồi. Chúng ta có thể bắt đầu !"
Lý Chính Hào nói xong đưa tay ấn thêm một nút nữa, mà hình lớn trên tường liền bật sáng. Trên màn hình hiện ra vô số những hình ảnh kỳ lạ. Anh ta lại tiếp tục ấn thêm vài cái nữa trên bàn phím, màn hình phút chốc chuyển qua hình ảnh một phòng phẫu thuật. Trong phòng có mấy bác sĩ đang vây quanh một bệnh nhân. Lý Chính Hào đưa tay điều khiển cho màn hình dừng lại, sau đó nhìn hai gã đàn ông còn lại nói: "Được rồi, chúng ta có thể nhìn theo hướng dẫn trên màn hình để đỡ đẻ cho cô ấy."
Diệp Khắc Cường ngẩn người ra nhìn màn hình hỏi: "Bọn họ đang làm gì thế ?"
"Đó là quá trình sinh sản của một người địa cầu." Lý Chính Hào vừa nói vừa bước đến bên cạnh Mỹ Quyên. Anh ngồi xuống rồi nói: "Chúng ta chỉ cần nhìn theo các động tác trên màn hình mà làm theo là đựơc rồi !"
Diệp Khắc Cường vội đưa tay cản Lý Chính Hào lại: "Êhhh, đừng đùa kiểu ấy nhé. Chỉ cần xem phim mà cũng có thể đỡ đẻ thế thì các bác sĩ sản khoa thất nghiệp mẹ nó hết rồi ! Không được ! Không được !"
Lý Chính Hào nhún nhún vai nói: "Lẽ nào anh có cách tốt hơn sao ?"
Diệp Khắc Cường không biết nói gì, quay sang nhìn Phàn Đại Cương cầu cứu nhưng gã Phàn Đại Cương này mặt mày còn khó coi hơn. Lúc này, Mỹ Quyên lại kêu lên thảm thiết, nắm chặt lấy tay Diệp Khắc Cường. Diệp Khắc Cường vội đưa tay vuốt má vợ, nghiến răng nói: "Được, làm đi !"
Lý Chính Hào liền quay phía màn hình nói: "Chiếu với tốc độ chậm bốn lần."
Phàn Đại Cương thấy vậy hoảng hồn hỏi: "Thật ... thật sự làm sao ?" Diệp Khắc Cường liền quát lớn: "Thật chứ còn gì nữa, mày qua đây !"
Phàn Đại Cương không còn cách nào khác, đành bước đến. Ba gã đàn ông nhìn theo hướng dẫn trên màn hình dang rộng hai chân Mỹ Quyên ra.
Mỹ Quyên nước mắt đầy mặt, thảm thiết gào: "Anh à... em đau lắm ... đau lắm !"
"Cố gắng một chút." Diệp Khắc Cường vừa an ủi cô, vừa nhìn màn hình nói : "Mỹ Quyên, chuẩn bị nhé. Một. Hai. Ba. Rặn đi em. Một. Hai. Ba. Lần nữa !"
Mỹ Quyên mỗi lần rặn ra lại kêu lên đau đớn. Diệp Khắc Cường thấy vậy đau lòng vô cùng, nhưng con thì bắt buộc phải sinh ra. Vì vậy gã cố nhẫn nại nhìn màn hình để giúp Mỹ Quyên đỡ đẻ.
"Nhìn thấy rồi. tao nhìn thấy đầu đứa bé rồi A Cường ơi !" Phàn Đại Cương sung sướng kêu lên.
"Thật không ? Hay quá !" Diệp Khắc Cường ghé sát vào mặt Mỹ Quyên dịu dàng nói: "Em à, con của chúng ta sắp ra rồi. Em cố gắng chịu đựng thêm một chút."
Lý Chính Hào cũng gấp rút nói: "Dùng lực vừa phải thôi, cẩn thận đứa bé !"
Diệp Khắc Cường đưa mắt nhìn Lý Chính Hào, cảm thấy có chút kỳ quái, dường như gã này còn quan tâm đến đứa bé hơn cả bản thân gã. Tuy nhiên lúc này gã cũng không còn thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức ngước mắt lên xem hướng dẫn trên màn hình.
Ước chừng một phút thời gian, Phàn Đại Cương lại hoảng hốt kêu lên: "A Cường, đứa bé ra được một nửa rồi liền dừng lại không ra nữa. Mày kêu Mỹ Quyên cố lên chút nữa."
"Mỹ Quyên, Mỹ Quyên !" Diệp Khắc Cường thì thào vào tai vợ, nhẹ giọng nói: "Con sắp ra đời rồi, em cố thêm chút nữa nhé !"
Mỹ Quyên mặt tái nhợt như tàu lá, hai tay nắm chặt, vận hết sức rặn ra một lần cuối.
"Ra rồi, ra rồi !" Phàn Đại Cương hưng phấn ôm đứa bé đỏ hỏn, kêu lớn : "A Cường, là con trai đó, chúc mừng mày !"
Lý Chính Hào vội lấy ra một chiếc kéo nhỏ cắt rốn cho đứa bé. Diệp Khắc Cường đưa tay cẩn thận đón lấy đứa bé trong tay Phàn Đại Cương, nựng nịu một lúc rồi đắc ý cười lên khanh khách.
"Mỹ Quyên, em nhìn con này !" Diệp Khắc Cường đưa đứa bé đến trước mặt vợ, hào hứng nói: "Em xem, con chúng ta có xinh không ? Nó giống anh hay giống em nhỉ ?"
Mỹ Quyên vẫn nhắm nghiền mắt không phản ứng.
"Mỹ Quyên, Mỹ Quyên !" Diệp Khắc Cường đưa tay lay lay người vợ.
"Em nhìn con một chút rồi hãy ngủ !"
Mỹ Quyên vẫn không hề động đậy.
Diệp Khắc Cường bắt đầu hoảng hốt, vội đưa tay sờ lên mặt Mỹ Quyên. "Mỹ Quyên, Mỹ Quyên ! Em mở mắt ra nhìn con chúng ta đi !"
Lý Chính Hào trên mặt không lộ chút cảm xúc gì, nhẹ giọng nói: "Cô ấy đã không còn dấu hiệu của sự sống."
"Anh ít nói một chút không được à ?" Diệp Khắc Cường nắm chặt vai Mỹ Quyên lắc mạnh. "Mỹ Quyên, Mỹ Quyên, em tỉnh lại đi !"
"Đừng gọi cô ấy nữa, cô ấy đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa !"
Diệp Khắc Cường không để ý đến anh ta, vừa khóc vừa gào: "Mỹ Quyên, Mỹ Quyên !"
"Tin tôi đi !" Lý Chính Hào nhẫn nại nhắc lại một lần nữa.
"Cô ấy đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa !"
"Mỹ Quyên ...." Diệp Khắc Cường rống lên một tiếng thảm thiết. Gã đương nhiên biết Mỹ Quyên đã chết, chỉ có điều gã không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này.
"Không nên kích động, cẩn thận đứa bé !" Lý Chính Hào bước đến bên cạnh Diệp Khắc Cường.
"Đưa đứa bé cho tôi !"
Nghe thấy Lý Chính Hào đòi đứa bé, Diệp Khắc Cường dột nhiên đưa tay nắm áo anh ta hét lên: "Rốt cục anh là ai ? Tất cả sự việc này là như thế nào ? Nói đi, mau nói đi !"
"Anh đưa đứa bé cho tôi trước đã !" Lý Chính Hào cao giọng nói.
"Yên tâm ! Tôi sẽ không hại nó đâu !"
Diệp Khắc Cường nhớ lại khi ở bệnh viện, anh ta đã liều mạng bảo vệ hai mẹ con Mỹ Quyên, tuy vẫn còn chút nghi hoặc nhưng vẫn đưa đứa bé cho anh ta.
Lý Chính Hào đón lấy đứa bé, cao giọng nói: "Khởi động hệ thống chăm sóc !"
Lời nói vừa dứt, vách tường bên trái liền tách ra. Một đồ vật giống như chiếc nôi lớn chạy ra giữa phòng. Lý Chính Hào đặt đứa bé vào trong chiếc nôi xong quay lại nói : "Hệ thống này sẽ cung cấp cho đứa bé tất cả những thứ nó cần."
Diệp Khắc Cường ôm chặt thi thể của Mỹ Quyên, hét lớn vào mặt Lý Chính Hào: "Anh nói đi, chuyện này là thế nào ? Anh là ai ? Tại sao chúng tôi bị truy sát, hại Mỹ Quyên vì sinh khó mà chết ? Anh tốt nhất nên nói rõ ràng một chút, nếu không tôi không khách khí đâu !"
"Tất cả sự việc đều có một giải thích hợp lý." Lý Chính Hào vẫn giữ thái độ bình tĩnh nói: "Có một việc anh nên biết trước. Tôi không phải là người địa cầu."
"Ha ... thật buồn cười ! Thế thì tôi là người sao Hoả chắc ?" Phàn Đại Cương chen miệng vào nói.
"Tôi không đùa !" Lý Chính Hào nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Hành tinh của tôi cách địa cầu một triệu năm trăm ngàn năm ánh sáng. Tên gọi của nó là hành tinh Ánh Sáng."
"Mày nói cái con mẹ gì thế ?"
"Để tao đập cho mày một trận cho bớt điên!"
Diệp Khắc Cường tức giận phi thân lao tới đấm thẳng vào mặt Lý Chính Hào. Nhưng khi tay gã chưa kịp chạm vào người đối phương, gã chợt cảm thấy toàn thân như có dòng điện chạy qua. Cả thân hình đang lao tới bắn ngược về phía sau, lăn mấy vòng trên sàn nhà.
"Anh bình tĩnh một chút có được không? Anh có đánh tôi cũng có được gì đâu, làm ơn nghe tôi nói hết đã !"
Phàn Đại Cương thấy Lý Chính Hào lợi hại như vậy, vội vã khuyên bảo Diệp Khắc Cường: "Đúng đấy, A Cường chúng ta nghe xem hắn nói gì ?"
Diệp Khắc Cường ngồi trên mặt đất, hai tay nắm chặt lại, kích động tới không nói nên lời.
"Đối với cái chết của vợ anh, tôi cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Nhưng cô ấy cũng đã ra đi rồi. Xin anh hãy bình tĩnh lại để nghe tôi giải thích." Lý Chính Hào nói rồi nhìn Diệp Khắc Cường một cái, sau đó bắt đầu giải thích: "Ở một đải ngân hà cách Thái Dương Hệ một triệu năm trăm ngàn năm ánh sáng, có hai hành tinh phát triển rất cao. Đó là hành tinh Ánh Sáng và hành tinh Đen. Tôi chính là người của hành tinh Ánh Sáng. Nhớ khi xưa, hành tinh của chúng tôi phồn vinh thịnh vượng, cuộc sống yên bình, giống như thiên đường mà người địa cầu các anh hay nói vậy ..."
Lý Chính Hào nhắm mắt lại hồi tưởng, trên khoé miệng nở ra một nụ cười, tựa hồ đang nhớ lại một quá khứ hạnh phúc. Nhưng chỉ trong nháy mắt, sắc diện của anh ta đã tối sầm lại. "Nhưng bởi vì cuộc sống quá yên ổn, trong nhiều năm hành tinh chưa bao giờ có chiến tranh, ý thức cảnh giác của mọi người cũng dần dần mất đi. Những kỹ thuật mà chúng tôi phát triển đều là kỹ thụât phục vụ cuộc sống, vì thế hệ thống phòng vệ của hành tinh Ánh Sáng ngày càng lạc hậu. Chính vì vậy đã để cho lũ hành tinh Đen có cơ hội ..."
Diệp Khắc Cường nghe đến đó liền hỏi: "Có phải bọn hành tinh đen đã xâm lược hành tinh của các anh ?"
"Không sai ! Hành tinh Đen là một hành tinh dã man, ở đó chiến tranh xảy ra liên miên giữa các tộc người, đó là một hành tinh dùng vũ lực để thống trị. Bọn chúng rất thèm muốn sự giàu có của hành tinh Ánh Sáng, chính vì vậy vào năm 833 theo lịch hành tinh Ánh Sáng, hành tinh Đen đã cử đại quân tấn công. Lúc đó, hành tinh Ánh Sáng không có năng lực kháng cự, chỉ trong một ngày đã thất thủ hoàn toàn.
Lý Chính Hào thở dài một tiếng, rầu rĩ nói: "Từ khi lũ hành tinh Đen đến thống trị, người hành tinh Ánh Sáng đều bị bắt làm nô lệ, sống cuộc sống không bằng chết !"
"Ahh, anh nói cứ như phim ấy !" Phàn Đại Cương không nhịn đựơc mở miệng chen vào. "Anh nói từ nãy đến giờ, rốt cục có liên quan gì đến chúng tôi đâu ?"
"Có quan hệ rất lớn, anh cứ nhẫn nại nghe tôi kể tiếp đã." Lý Chính Hào lại tiếp tục kể: "Sau khi hành tinh Ánh Sáng bị chiếm giữ, chúng tôi đương nhiên không cam tâm. Vì thế một số người đã đứng dậy, xây dựng tổ chức kháng chiến. Tôi cũng là một thành viên trong đó. Sau khi chúng tôi nghiên cứu nhiều năm, đã rút ra một kết luận là, chỉ dựa vào lực lượng của chúng tôi thì không thể nào giải phóng được hành tinh Ánh Sáng khỏi sự đô hộ của lũ hành tinh Đen."