Diệp Khắc Cường giận dữ nói: "Mày tưởng tượng hay quá nhỉ, mày đem con tao đi, vậy tao phải làm sao ?"
"Điều này ..." Lý Chính Hào nhất thời không nói nên lời.
"Đợi một chút, đợi một chút !" Phàn Đại Cương chen miệng vào nói. "A Cường, tao nghĩ thằng tiểu tử này nhiều tiền qúa hoá điên rồi. Ông Lý, tôi xin ông đừng có điên nữa. Nếu như ông là người hành tinh Ánh Sáng, làm sao mà có nhiều tiền và địa vị cao như thế ?"
"Điều này vô cùng đơn giản." Lý Chính Hào nhún nhún vai nói: "Tôi có đem theo một ít khoáng thạch ở hành tinh Ánh Sáng. Ở đó, thứ này không đáng một xu nhưng ở địa cầu rất có giá trị. Ở đây các anh gọi nó là 'Vàng' "
"Vàng !" Phàn Đại Cương kinh ngạc há hốc mồm.
"Không sai !" Lý Chính Hào ấn vào một nút trên bàn. Vách tường lại tách ra, một chiếc bàn chạy ra. Trên bàn có hai tấm thẻ nhựa. Anh ta đưa hai tấm thẻ cho Phàn Đại Cương xem, sau đó tiếp tục nói: "Với kỹ thụât hiện đại của chúng tôi, làm giả giấy tờ của người địa cầu thật qúa dễ dàng. Tôi đã xâm nhập hệ thống của chính phủ, thêm vào dữ liệu của tôi, tự tạo cho mình một vỏ bọc hợp pháp. Sau đó tôi dùng vàng đổi thành hiện kim, đầu tư vào thị trường cổ phíếu. Với sự phân tích của máy tính, tôi đoán được hầu hết sự lên xuống của thị trường. Vì thế mua đâu thắng đó, trong thời gian ngắn đã có được tiền bạc, thân phận và địa vị.
Phàn Đại Cương nhìn hai tấm thẻ nhựa trong tay, chính là thẻ căn cước của gã và Diệp Khắc Cường. Hai tấm thẻ này không khác đồ thật chút nào cả, tuy vậy gã vẫn cứng miệng nói: "Vịêc này chỉ cần có tiền, ai cũng có thể làm được hết. A Cường, dừng để ý đến thằng điên lắm tiền này nữa !"
"Các anh vẫn không tin tôi à ?" Lý Chính Hào thở dài một hơi nói.
"Không còn cách nào nữa, để các anh tin tưởng, tôi sẽ cho các anh thấy hình dáng thật của tôi."
"Hình dáng thật của anh ?" Diệp Khắc Cường không hiểu hỏi : "Đây không phải là hình dáng thật của anh sao ?"
"Các anh nhìn thấy tôi như hiện giờ không phải là hình dạng thật mà là hình ảnh do tôi dùng máy tính tạo ra. Tôi đã dùng một thiết bị để tác động lên thần kinh thị giác của người địa cầu, tạo nên ảo giác trong đầu các anh. Hơn nữa tiếng nói của tôi cũng không phải như vậy, đây là tiếng nói đã thông qua máy phiên dịch. Thực chất tôi dang nói tiếng của hành tinh Ánh Sáng." Lý Chính Hào giải thích với Phàn Đại Cương và Diệp Khắc Cường.
"Bởi vì các anh không tin tưởng tôi, tôi chỉ còn cách cho các anh xem hình dáng thật của mình, hy vọng các anh không sợ hãi."
Diệp Khắc Cường và Phàn Đại Cương nghe vậy bất giác hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Lý Chính Hào. Chỉ thấy anh ta từ từ biến đổi, biến thành một vật thể lạ màu trắng. Sau đó mọc thêm một cái đuôi dài, nhìn anh ta bây giờ giống như một con nòng nọc lớn. Trên cái đuôi dài là một hình cầu lớn, ở giữa hình cầu có một ô vuông trong suốt như thuỷ tinh. Bên trong ô thủy tinh có hai điểm đen hình tròn. Bên dưới hai điểm đen là một lỗ thủng nhỏ, có lẽ là cái miệng vì âm thanh là từ đó phát ra. "Đây là hình dạng thật của tôi, các anh có sợ không ?"
Diệp Khắc Cường và Phàn Đại Cương ngây người nhìn Lý Chính Hào chừng hai ba phút rồi đồng thanh cười lên khanh khách.
Diệp Khắc Cường vừa cười như điên vừa nói : "Đây ... đây chính là hình dạng thật của người hành tinh Ánh Sáng sao ? Sao giống quả bóng bay thế ? Ha ha ..."
Phàn Đại Cương cười đến nỗi gập bụng lại nói : "Tao thấy giống con nòng nọc hơn, còn cái mặt kia nữa ... cái mặt ... hơ hơ ..."
"Các anh làm như vậy là sỉ nhục người hành tinh Ánh Sáng." Lý Chính Hào tức giận nói. Sau đó anh ta liền điều khiển thiết bị khống chế thần kinh thị giác để trở lại hình dạng người trong mắt Diệp Khắc Cường và Phàn Đại Cương. "Có lẽ tôi phải đánh giá lại nhân cách của người địa cầu."
Diệp Khắc Cường cố nhịn cười, nghĩ ngợi một lúc rồi ngiêm túc nói: "Cứ coi như anh là người hành tinh Ánh Sáng gì đó đi, tôi cũng sẽ không để anh mang con tôi đi đâu cả !"
"Phụ tử tình thâm, điều này tôi có thể hiểu được." Lý Chính Hào phân vân một chút rồi nói tiếp : "Hay là như thế này đi, tôi xin mời cả hai vị cùng đến hành tinh Ánh Sáng. Với kinh nghiệm tác chiến của hai vị nhất định sẽ đóng góp không nhỏ cho công cuộc giải phóng của chúng tôi. Sau khi hai vị và Chúa Cứu Thế giúp chúng tôi tiêu diệt người hành tinh Đen, chúng tôi sẽ lấy lễ thượng khách để chiêu đãi các vị. Nếu như các vị không thích ứng với cuộc sống trên hành tinh Ánh Sáng, chúng tôi sẽ lập tức đưa các vị trở về địa cầu, như vậy có đựơc không ?"
"Không được !" Phàn Đại Cương lắc đầu cự tuyệt. "Chúng tôi sống ở địa cầu vô cùng thoải mái, việc chó gì phải đến một hành tinh khác ?"
Lý Chính Hào nghiêm giọng nói: "Hiện nay người hành tinh Đen đã biết con trai của Diệp Khắc Cường chính là Chúa Cứu Thế, nếu như lưu lại địa cầu, chỉ sợ tính mạng của các người đều bị nguy hiểm. Tốt nhất nên theo chúng tôi về hành tinh Ánh Sáng..."
Lời chưa dứt, không gian đã bắt đầu rung chuyển, ánh đèn chớp tắt liên tục. Phàn Đại Cương thấy vậy liền nói lớn: "Chuyện gì nữa đây ?"
Lý Chính Hào vội ra lệnh cho máy tính: "Máy tính, quét khu vực phụ cận !"
Trên màn hình xuất hiện một điểm đỏ. Từ điểm đỏ phát ra một vòng sáng màu vàng. Tiếp đó ở bốn góc màn hình xuất hiện bốn điểm màu lam, bốn điểm đó đang tiến về phía điểm đỏ với tốc độ cực nhanh.
"Không xong ! Lũ hành tinh Đen đã phát hiện nơi đây, chúng đã vây kín cả bốn hướng rồi. Chúng ta không còn đường thoát nữa." Lý Chính Hào nhìn màn hình rầu rĩ nói.
Diệp Khắc Cường hoảng hốt, ôm chặt thi thể của Mỹ Quyên chạy đến cái nôi đặt con trai mình . Đoạn nói: "Bây giờ phải làm gì ?"
"Sự việc đã đến mức này, cách duy nhất là chạy về hành tinh Ánh Sáng." Lý Chính Hào nói đoạn ấn một nút trên bàn. Bức tường lại tách ra, để lộ ra một phi thuyền nhỏ. Lý Chính Hào chỉ vào đó nói: "Chúng ta mau vào máy chuyển dịch không gian, nếu không sẽ không kịp đâu !"
Diệp Khắc Cường và Phàn Đại Cương đưa mắt nhìn nhau, đúng lúc đó cả không gian liền rung động dữ đội. Trần nhà rơi xuống từng mảng lớn, các máy móc thiết bị bắt đầu bốc lửa. Lý Chính Hào vội vã nói:
"Không cần nghĩ nữa, lũ hành tinh Đen sắp đến nơi rồi. Khởi động hệ thống Chúa Cứu Thế giai đoạn 2."
Diệp Khắc Cường thấy cái nôi từ từ bay lên, sau đó bay về phía chiếc phi thuyền. Gã vốn muốn đưa tay giữ chặt cái nôi, nhưng hai tay bận ôm thi thể Mỹ Quyên. Chỉ còn cách vừa chạy theo vừa gào lớn: "Ehh, con trai tôi bay đi đâu thế ?"
"Đương nhiên là lên máy chuyển dịch không gian !" Lý Chính Hào bắt đầu điều khiển cho phi thuyền chuyển động. Lúc này vách tường bên trái đã vỡ ra để lộ một lỗ thủng nhỏ. Mặt đất rung chuyển ngày càng dữ dội.
Chiếc nôi bay vào trong phi thuyền, hạ xuống một chiếc bàn. Tiếp đó liền xuất hiện một luồng sáng bao quanh nó.
Diệp Khắc Cường và Phàn Đại Cương trong lòng đang phân vân, đưa mắt nhìn nhau. Căn phòng lớn rung động ngày càng dữ dội. Lý Chính Hào đứng trên phi thuyền đưa tay vẫy vẫy hai người. Diệp Khắc Cường nhìn thi thể Mỹ Quyên trong lòng, rồi nhìn Phàn Đại Cương một cái sau đó chạy như bay về phía Lý Chính Hào. Gã cũng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai ? Vì sinh mạng của mình, thật sự phải chạy trốn khỏi địa cầu sao?