Có thể nói, vụ án giết người hung tàn này là trọng án hiếm thấy trong vòng mấy chục năm trở lại đây tại vùng Tây Lương. Và lần này, nó đã gặp đúng người có trách nhiệm. Đại hán này không phải ai khác, chính là bộ khoái Ngũ Định Viễn uy danh hiển hách. Năm nay hắn mới ba mươi tuổi. Trong sáu năm nhậm chức, dựa vào tài năng phá án cùng võ nghệ tinh thông, đã nhanh chóng phá hơn mười đại án, là một nhân tài hiếm có, được gọi là “Phi Thiên Ngân Thoa” danh chấn hắc bạch lưỡng đạo chốn Tây Lương.
Lúc này Ngũ Định Viễn giương đao lập thệ, đám quan sai chấn động tinh thần. Hắn lớn giọng quát:
- Tiểu Kim! Mau mời Hoàng ngỗ tác(1) tới khám nghiệm tử thi.
Tiểu Kim nghe liền cả kinh:
- Hoàng lão sư phụ sớm đã rửa tay qui ẩn, thực là phải kinh động đến lão nhân gia sao?
Ngũ Định Viễn tháo lệnh bài trên người, trầm giọng nói:
- Ngươi lập tức mang lệnh bài của ta, mời Hoàng lão sư phụ tới một chuyến. Việc này không được để lộ, tạm thời đừng cho Yến Lăng tiêu cục biết.
Tiểu Kim không dám chậm trễ, vội vã thúc ngựa mà đi.
Ngũ Định Viễn hừ một tiếng:
- Cuồng đồ giỏi thật, bấy nhiêu cao thủ Yến Lăng tiêu cục ở đây, vậy mà tất cả đều chết trên tay hắn.
Mọi người nghi ngờ nhưng không dám nói, chỉ có lão Lý bước lên hỏi:
- Yến Lăng tiêu cục thế hùng lực mạnh, mấy chục năm qua chưa từng xảy ra chuyện. Không hiểu sao giờ lại có kẻ dám vuốt râu hùm, động tới đám tiêu sư này? Hắn bị điên rồi sao?
Ngũ Định Viễn cười lạnh:
- Ai biết được? Cường đạo thấy tiền là sáng mắt, chỉ cần có bạc trắng thì dám làm bất cứ chuyện gì.
Trên giang hồ, Ngũ Định Viên đã thấy nhiều hung đồ vì tiền mà không từ bất cứ việc ác nào. Những kẻ tham tiền mở ra hắc điếm, cả ngày chỉ biết dùng Mông Hãn Dược(2) hãm hại khách vãng lai cũng bị hắn bắt về quy án không ít. Yến Lăng tiêu cục cây to đón gió lớn, vận chuyển đều là bạc sáng bóng, khó trách đám đạo tặc giang hồ đỏ mắt, chỉ cần có tiền nhiều thì không tiếc tính mạng.
Lão Lý hỏi:
- Rốt cục kẻ nào gây án? Không biết Ngũ gia có manh mối gì chưa?
Ngũ Định Viễn trầm ngâm:
- Ta cũng không rõ, phá án chủ yếu dựa manh mối trên các thi thể. Nhưng mười tám người chết lần này quá kì quái. Trên thân không có ngoại thương, thực sự không rõ kẻ nào có võ công cao như vậy. Đành chờ Hoàng lão sư phụ đến mới rõ được.
Lão Lý nói:
- Nhìn khắp Tây Lương. Sợ rằng chẳng có ai đủ bản lĩnh một lần giết chết mười tám hảo thủ Yến Lăng tiêu cục. Hẳn là có kẻ hạ độc mưu hại, tỷ như hạ Mông Hãn Dược vào rượu.
Ngũ Định Viễn gật đầu:
- Cũng có thể là vậy.
Ngũ Định Viễn được coi như cao thủ thành danh ở Tây Lương. Hắn còn không thể một lúc giết mười tám tiêu sư, huống chi là người khác? Xem ra hung đồ không đầu độc vào đồ ăn thì cũng dùng ám khí ám toán. Nếu không chẳng thể đối phó nhiều kẻ rắn mặt đến vậy.
Hắn gọi mọi người tới, cẩn thận ra dặn dò:
- Xem ra đám tiêu sư này vận chuyển bảo vật liên thành. Các ngươi mau đi kiểm tra, xem bị mất những thứ gì?
Đám thủ hạ nhận lệnh chia nhau hành sự, Ngũ Định Viễn suy nghĩ cẩn thận thì thấy án này không quá khó phá. Chỉ cần tra ra nguyên nhân chính thức dẫn đến cái chết của đám tiêu sư, từ đó sẽ lần ra được kẻ sát nhân. Ở nơi sa mạc hoang tàn này, hung đồ muốn ẩn thân cũng không thể. Đến lúc đó, không kể kẻ sát nhân là thần thánh phương nào, chỉ cần phái ra nhiều quan sai toàn lực truy bắt, nhất định sẽ thành công.
Án tình không làm khó được bản thân, nhưng giờ khiến hắn phiền lòng là Tề Nhuận Tường, chủ nhân Yến Lăng tiêu cục là một người không thể trêu vào.
Ngũ Định Viễn than thở, tùy tiện tìm một tảng đá rồi ngồi xuống, mắt nhìn khung cảnh sa mạc yên tĩnh xế chiều mà tâm tình không yên.
Yến Lăng tiêu cục kia thành lập được mấy chục năm, trước nay chuyện bên trong không lọt ra ngoài. Tổng tiêu đầu Tề Nhuận Tường ỷ vào một thân võ công cao cường, thêm bằng hữu đông đảo giang hồ, không có ý kết giao cùng quan phủ. Ngũ Định Viễn làm bộ khoái đã sáu, bảy năm nay nhưng chưa từng qua lại với người này. Dù sao Yến Lăng tiêu cục chưa từng vi phạm vương pháp, làm ăn trong khuôn phép, Ngũ Định Viễn cũng đành vui vẻ nước sông không phạm nước giếng với Tề Nhuận Tường.
Mọi người cứ yên bình như thế chẳng phải tốt hay sao? Ai ngờ Yến Lăng tiêu cục không có chuyện thì thôi, có một cái liền xảy ra đại án mười tám người chết. Kẻ sĩ diện như Tề Nhuận Tường, mắt thấy tiêu cục xảy ra đại sự, sao lại không điều tra báo thù rửa hận? Sợ rằng khi người này xuất thủ thì ngại gì giết người phóng hỏa, đến lúc đó thành Tây Lương máu chảy thành sông, thân là bộ đầu như hắn, thể diện biết để ở đâu?
Lão Lý cũng là người từng trải, thấy Ngũ Định Viễn phiền não, biết hắn đang lo lắng chuyện Yến Lăng tiêu cục tự ý trả thù, liền khuyên:
- Ngũ gia, chúng ta nghiệm thi rồi tới Yến Lăng tiêu cục thông báo một lần. Vị tổng tiêu đầu kia không thể không nể mặt, như vậy việc này sẽ không khó giải quyết.
Ngũ Định Viễn lắc đầu:
- Tề Nhuận Tường là lão hồ ly, sợ rằng ngoài miệng khách khí nhưng không để thể diện quan sai chúng ta vào đâu.
Hai người đang nói chuyện, vài tên quan sai chạy đến bẩm báo:
- Khởi bẩm Ngũ gia, đây là những thứ tìm được trên các thi thể.
Nói xong đám này đưa ra vài món đồ. Trên tay người thì cầm một túi bạc, kẻ lại cầm một số châu báu. Ngũ Định Viễn còn thấy trong đó có một chiếc nhẫn tinh xảo màu sắc phi phàm, xem ra là hàng thượng phẩm.
Một gã quan sai nói:
- Chiếc nhẫn này chất ngọc ôn nhuận sáng long lánh, ít nhất cũng trên trăm lượng bạc, vậy mà hung thủ lại bỏ qua, đúng là kì quái.
Ngũ Định Viễn hỏi:
- Chiếc nhẫn này thu được ở đâu? Là trong những chiếc rương được tiêu cục vận chuyển?
Quan sai kia lắc đầu nói:
- Không phải, cái nhẫn này lấy từ tay người chết.
Lão Lý kinh ngạc:
- Thứ tốt như vậy mà hung thủ bỏ qua, đúng là kỳ lạ.
Ngũ Định Viễn trầm ngâm:
- Xem ra, những chiếc rương được vận chuyển hẳn phải chứa trân bảo giá trị liên thành.
Đám quan sai lắc đầu:
- Thuộc hạ cẩn thận kiểm tra trong rương, chỉ có vài bộ y phục cùng đồ vật thường dùng không đáng giá.
Lão Lý giật mình:
- Chỉ có một số y phục? Sao lại có kẻ đến nhờ tiêu sư đi vận chuyển chúng?
Với địa vị của Yến Lăng tiêu cục, giá áp tiêu không tới ngàn lượng thì sợ rằng khó mà mời được. Người ký tiêu lại thuê tiêu sư áp tải những vật không đáng giá? Thiên hạ có kiểu làm ăn như vậy sao?
Ngũ Định Viễn cùng lão Lý liếc nhau, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, đi vội về phía hàng hóa tiêu cục vận chuyển.
Tại nơi xe tiêu lật rơi ra ba hòm sắt. Ngũ Định Viễn ngồi xuống nhặt ổ khóa đã bị chém thành hai mảnh. Đám quan sai vội nói:
- Mấy cái rương này được khóa rất cẩn thận, là có kẻ dụng lực mạnh mẽ phá hủy.
Ngũ Đinh Viễn nhìn đống y phục rơi lả tả bốn phía đang được đám quan sai thu lượm. Một gã quan sai bẩm báo:
- Những y phục này do quân hung đồ lục lọi làm rơi vãi ra. Ta đã kiểm tra, tất cả đều là những thứ đồ bình thường, không rõ là chúng đã thấy đi những gì?
Ngũ Định Viễn nhặt một chiếc cẩm bào rơi trên đất, là lụa Sơn Đông được cắt may tinh tế, tuy có giá trị những vẫn thua xa chiếc nhẫn hoặc châu báu trên người những tiêu sư, không rõ vì sao hung đồ lại muốn tìm tòi trong những thứ không quan trọng này mà bỏ qua những đồ đáng giá? Hắn nghĩ nát óc cũng không rõ dụng ý của đạo tặc.
Lão Lý cười khổ:
- Ngũ gia à, rốt cuộc đám hung thủ này muốn thứ gì, ngài đã nhìn ra chưa?
Ngũ Định Viễn lắc đầu:
- Không quản chúng muốn thứ khỉ gió gì. Chỉ cần lôi chúng ra công đường, còn sợ không thu lại được vật đã mất sao?
Đám quan sai thấy ngữ khí hùng tráng của thượng cấp, sự lo lắng trong lòng cũng giảm xuống:
- Ngũ gia nói đúng! Mấy năm qua, làm gì có án nào làm khó được ngài? Lần này tuy Yến Lăng tiêu cục gặp chuyện không may, nhưng với tài năng của Ngũ gia, hung thủ đừng mơ thoát được!
Một người khác hùa theo:
- Đúng vậy! Chỉ cần Ngũ gia xuất mã, tên tặc tử biết chạy đi đâu?
Ngũ Định Viễn nghe thuộc hạ nịnh hót nhưng không hề thấy vui mừng, lắc đầu nói:
- Mọi người nghe cho kĩ. Án tình có điểm khác lạ, chúng ta phải thật cẩn thận.
Đám quan sai đồng thanh:
- Kính xin ngũ gia chỉ rõ.
Ngũ Định Viễn nói:
- Vụ án giết người này, khổ chủ không phải người tầm thường. Chính là võ lâm cao thủ Tề Nhuận Tường rất khó dây vào, mọi người đã nghe qua chưa? Nếu chúng ta không phá được án, Yến Lăng tiêu cục cao thủ như mây, chẳng lẽ lại không tự động thủ? Khi đó thì đám bộ đầu chúng ta còn đâu mặt mũi nào ở Tây Lương? Mọi người còn dám nhìn mặt ai nữa?
Đám quan sai nghe ba chữ Tề Nhuận Tường thì im bặt. Ngũ Định Viễn lại nói:
- Dù thế nào, chúng ta phải nhanh chóng phá án, đừng để Yến Lăng tiêu cục ra tay trước, các ngươi rõ chưa?
Mọi người chưa lên tiếng thì một nghe gã quan sai cười hì hì hỏi:
- Gã họ Tề này có thân phận địa vị gì? Chúng ta sao phải sợ hắn? Ngươi nhìn thủ hạ của hắn bị người ta giết đến thây ngã khắp nơi trên đất, xem thì biết có đáng sợ gì!
Mọi người ai nấy đều giật mình, quay sang nhìn A Tam. Gã này là em vợ của sư gia nha môn mà chẳng hiểu quy củ gì, lời lẽ ngông cuồng do một kẻ mới đến nha môn mấy ngày như hắn thốt ra, đúng là khiến người khó ưa.
Ngũ Định Viễn còn chưa nói, lão Lý đã mở miệng trách cứ:
- A Tam này! Tên tiểu tử nhà ngươi làm cả tháng rồi mà sao không hiểu chuyện. Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói đến lai lịch Yến Lăng tiêu cục?
A Tam cười nói:
- Tiêu cục là tiêu cục, có cái gì nghe hay chưa nghe chứ.
Lão Lý tức giận:
- Lời này ngươi nói trong nha môn còn được, ra ngoài mà há mồm nửa câu thì cẩn thận cái mạng! Yến Lăng tiêu cục kia nào có tầm thường, ba mươi năm chưa từng xảy ra chuyện, người ta áp tiêu phía Bắc đến Mông Cổ, xuôi về Nam đến tận Lưỡng Quảng(3), thực lực mạnh mẽ đến khó tưởng tượng! Đừng nói ở Tây Lương chúng ta không tìm ra được tiêu cục thứ hai như vậy, dù ở kinh thành cũng khó có ai bì nổi!
Vẻ mặt A Tam vẫn đầy khinh thường:
- Nói thế nào thì chỉ một tiêu cục, đâu cần thổi phồng quá đáng như thế! Có gì mà phiền phức!
Lão Lý thở dài:
- A Tam! Ngươi đúng là trẻ tuổi không hiểu chuyện, nên biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! Dù ngươi không biết sự lợi hại của Yến Lăng tiêu cục, cũng phải biết Tung Sơn Thiếu Lâm Tự không dễ trêu vào!
Nghe ba chữ “Thiếu Lâm Tự” A Tam ồ một tiếng, hỏi:
- Sao họ Tề kia lại có liên quan đến Thiêu Lâm Tự?
Lão Lý lớn giọng nói:
- Ngươi nghe cho kỹ! Yến Lăng tiêu cục Tề Nhuận Tường, không phải ai khác mà chính là tục gia đệ tử của Thiếu Lâm Tự, là cao thủ phật môn chính tông!
A Tam vẫn bĩu môi:
- Thiếu Lâm Tự thì sao? Đệ tử tục gia thì đã thế nào? Không phải ta xem thường nhưng ngươi cứ nhìn lại đi..
Nói rồi chỉ về những thi thể nằm dưới đất, tỏ ý rằng lão Lý đang thổi phồng sự lợi hại của Yến Lăng tiêu cục. Nếu không, bọn họ sao thất bại thảm hại như vậy?
A Tam thấy lão Lý không phản bác được thì khinh thường nói:
- Ta thấy những kẻ này đều là hạng vô dụng, sợ là còn đánh không lại cả ta.
A Tam đang huênh hoang, đột nhiên sau lưng nghe có tiếng quát, chỉ thấy đao phong lạnh gáy xoát xoát chém sát đầu. Hắn la hoảng một tiếng:
- Má ơi!
Sau đó lăn ra đất.
---oOo---
Chú:
(1) Ngỗ tác: là bác sỹ pháp y thời cổ, làm việc trong nha môn các cấp
(2) Mông Hãn Dược: Trong truyện võ hiệp, chúng ta thường nghe nhắc đến Mông Hãn Dược, một loại thuốc mê rất phổ biến. Mông Hãn Dược của giới giang hồ được bào chế từ hoa của cây Cà Độc Dược, uống vào là mê ngay.
(3) Bao gồm cả Quảng Đông và Quảng Tây.