Kỳ thật Lâm Lạc vốn muốn Trương Tĩnh tới đón hắn, chỉ là lời nói đến bên
miệng lại đổi thành nhờ nàng gọi xe taxi, bây giờ nghe Trương Tĩnh nói
như vậy, tất nhiên là hắn cầu còn không được.
Tuy Trương Tĩnh nói là lập tức sẽ tới, nhưng dù sao cục cảnh sát cách
Huyền Môn khá xa, Lâm Lạc chầm chập đi dọc theo đường, giống như là tản
bộ vậy, khoảng nửa giờ sau, xe của Trương Tĩnh rốt cục hiện ra trong tầm
mắt hắn, mà lúc này, trên thực tế hắn đã tới đường lớn cách Huyền Môn
mấy km, ven đường cũng đã có xe taxi đi qua.
- Sao anh chạy đến chỗ này?
Sau khi Lâm Lạc lên xe, Trương Tĩnh nhịn không được hỏi.
- Có một số việc.
Lâm Lạc thuận miệng nói ra.
- Có phải anh đi ra từ Huyền Môn không?
Trương Tĩnh hơi trầm mặc một lát nói ra.
- Cô cũng biết Huyền Môn?
Lâm Lạc hơi sững sờ.
- Nói nhảm, đương nhiên tôi biết!
Trương Tĩnh hơi mất hứng trừng mắt liếc Lâm Lạc,
- Anh đi Huyền Môn làm gì? Học võ thuật cổ?
Lâm Lạc ngượng ngùng cười cười, gật nhẹ đầu, vốn hắn còn tưởng rằng sự
tồn tại của Huyền Môn là chuyện bí ẩn, nhưng hiện tại xem ra tựa hồ cũng
không phải như vậy.
- Võ thuật cổ của anh không phải rất lợi hại đấy sao? Sao còn muốn đi Huyền Môn học chứ?
Trương Tĩnh có chút tò mò, võ thuật cổ của Lâm Lạc nàng đã tận mắt thấy qua.
- Kỳ thật tôi chưa học tập qua võ thuật cổ có hệ thống, bây giờ đi Huyền Môn học tập qua một chút, vẫn còn có chỗ tốt.
Lâm Lạc nghĩ nghĩ nói ra, lại lộ ra một nụ cười khổ,
- Hơn nữa, đây cũng là ý tứ của Tử Dạ, tôi phải đi.
- Anh nghe lời cô ấy như vậy?
Trong nội tâm Trương Tĩnh dâng lên một cảm giác chua chua.
- Không phải nghe lời..., chỉ có điều cô ấy là bà chủ của tôi, ở hiệp
hội soán mệnh sư, cô ấy cũng có thể coi là cấp trên của tôi, tôi không
thể không nghe theo yêu cầu của cô ấy.
Lâm Lạc thấp giọng giải thích,
- Hơn nữa, trong chuyện này, cô ấy cũng là vì tốt cho tôi.
- Tóm lại chính là cái gì anh đều nghe cô ấy, tôi thấy lúc nào cô ấy đem anh bán đi anh còn giúp cô ấy kiếm tiền!
Trương Tĩnh tức giận nói.
- Không nói Tử Dạ nữa, vụ án Giang gia, hiện tại thế nào?
Lâm Lạc có chút bất đắc dĩ lảng sang chuyện khác.
- Mấy tên cướp đều cung khai rồi, bọn hắn đều là sát thủ, là thành viên
một tổ chức sát thủ vô danh, lần này vốn bọn hắn muốn giết Giang Vũ San,
nhưng bọn họ tạm thời thay đổi chủ ý, quyết định bắt cóc Giang Vũ San
kiếm tiền chuộc.
Trương Tĩnh nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói ra,
- Tiền chuộc còn chưa thấy đâu, tên lão đại kia vì độc chiếm tiền chuộc,
giết một thủ hạ, mà nếu như chúng ta đi trễ một chút, đoán chừng tên
kia cũng sẽ bị giết.
- Bọn hắn hẳn là sát thủ Giang Tân Viễn mướn đến?
Lâm Lạc hỏi.
- Liên hệ với bọn họ chính là Cao Phong, luật sư tư nhân của Giang Tân
Viễn, chúng tôi đã bắt Cao Phong, chỉ có điều đáng giận là chúng ta lại
không thể bắt tội Giang Tân Viễn.
Trương Tĩnh oán hận nói,
- Đinh Linh kia đột nhiên phản cung rồi, tạm thời chúng tôi cũng không tìm được chứng cớ khác, đành phải thả người.
- Từ Cao Phong không thể tìm chứng cớ của Giang Tân Viễn sao?
Lâm Lạc nghĩ nghĩ nói ra.
- Vô dụng, Cao Phong vốn là luật sư, rất khó đối phó, hiện tại hắn không nói cái gì, tạm thời chúng tôi cũng không có biện pháp.
Trương Tĩnh căm giận nói,
- Những tên khốn kiếp này, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cớ, đưa hết bọn chúng vào ngục giam!
Lâm Lạc không hỏi cái gì nữa, đối với phương thức xử lý và kế hoạch của
cảnh sát, hắn cũng không hiểu lắm, bất quá, lúc này hắn lại nhớ tới tên
sát thủ giả mạo bác sĩ kia đã từng có ý đồ ám sát Giang Vũ San, hơi tập
trung tinh thần, rất nhanh hắn cảm ứng được vị trí của tên sát thủ kia.
- Sân bay?
Lâm Lạc trong nội tâm âm thầm đoán, sát thủ này đang ở sân bay mua vé máy bay, hẳn là hắn muốn trở lại Thành phố Minh Châu rồi?
- Anh đang suy nghĩ gì đấy?
Trương Tĩnh thấy Lâm Lạc không nói lời nào, có chút mất hứng.
- Cô nhìn người này xem.
Lâm Lạc lấy ảnh chụp ngày hôm qua Tiểu Hôi giúp hắn in ra đưa cho Trương
Tĩnh, vốn hôm qua hắn muốn cho Tử Dạ xem tấm ảnh này, nhưng về sau bởi
vì ảnh nude của Tử Dạ làm cho hắn căn bản không có cơ hội, cho nên vẫn
cất trên người, hiện tại rốt cục có thể mang ra sử dụng rồi.
- Hắn là ai?
Trương Tĩnh dừng xe lại, tiếp nhận bức ảnh, có chút nghi hoặc hỏi.
- Đây là sát thủ muốn ám sát Giang Vũ San hôm qua, hơn nữa, hắn mấy ngày
nay còn có khả năng trở lại Thành phố Minh Châu, cô phái người trông
coi ở sân bay, cần phải bắt được hắn.
Lâm Lạc hơi chút do dự rồi nói ra.
- Làm sao anh biết?
Trương Tĩnh dùng ánh mắt kì lạ nhìn Lâm Lạc, cơ hồ nàng có chút hoài nghi Lâm Lạc và tên sát thủ này là đồng lõa mất.
- Cô cứ tin tôi là được, tôi sẽ không lừa cô.
Lâm Lạc cũng không biết giải thích như thế nào, hắn cũng không muốn đem
chuyện cảm ứng thuật nói cho Trương Tĩnh, bằng không không chừng sau này
nàng sẽ bảo hắn hỗ trợ đi bắt tội phạm truy nã cả ngày mất.
- Anh không gạt tôi mới là lạ!
Trương Tĩnh hừ một tiếng, sẵng giọng.
- Rất nhanh cô sẽ biết rõ có phải tôi lừa cô hay không.
Lâm Lạc có chút bất đắc dĩ,
- Giờ đưa tôi tới La thị tập đoàn đi, tôi tới đó có một số việc.
- Tạm tin tưởng tiểu sắc lang anh!
Trương Tĩnh trắng mắt liếc Lâm Lạc, trong giọng nói mang theo một tia
kiều mỵ, tuy nàng vẫn không thể xác định Lâm Lạc cho nàng mấy tấm hình
này hữu dụng hay không, nhưng bất kể thế nào, đây là Lâm Lạc đang giúp
nàng, bởi vậy trong lòng nàng vẫn rất vui vẻ.
Chỉ có điều, Trương Tĩnh lại không biết, Lâm Lạc làm như vậy, tuy cũng
có thể nói là giúp nàng, nhưng chính yếu nhất là hắn muốn thuận tiện
soán mệnh cho Giang Thiên Dã, chỉ cần bắt lại tên sát thủ này, đối với
chuyện soán mệnh cho Giang Thiên Dã trên cơ bản xem như thành công rồi.
Nghe được vẻ hơi làm nũng trong giọng nói Trương Tĩnh, Lâm Lạc trong
lòng không khỏi hơi nóng lên, hắn nhìn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh
đẹp của Trương Tĩnh, nhưng ánh mắt không khỏi chậm rãi dời xuống, rơi
vào bộ ngực cao ngất của nàng.
- Tiểu sắc lang, anh nhìn cái gì đấy? Lần trước còn nhìn chưa đủ à?
Trương Tĩnh cảm giác được ánh mắt nóng bỏng kia của Lâm Lạc, sắc mặt hơi đỏ lên, hơi sẵng giọng.
Khuôn mặt Lâm Lạc hơi nóng lên, có chút không muốn dời đi ánh mắt, lúc
này trên mặt Trương Tĩnh lại đột nhiên ửng hồng, nàng đột nhiên nghiêng
người, nhanh chóng hôn phớt một cái trên mặt Lâm Lạc.
- Tiểu sắc lang, coi như nhờ anh đưa ảnh cho tôi nên tôi thưởng cho anh một chút.
Thanh âm Trương Tĩnh nhỏ đến cơ hồ không thể nghe thấy, nói xong câu đó,
nàng khởi động xe, giẫm mạnh chân ga, xe lập tức chạy như bay ra ngoài.
Lâm Lạc dùng tay sờ sờ má, nhìn Trương Tĩnh tựa hồ đang chuyên tâm lái xe, tâm tư không khỏi bắt đầu có chút lộn xộn.
- Có muốn tôi đi vào cùng anh không?
Ở cửa ra vào La thị tập đoàn, Trương Tĩnh dừng xe, nhẹ giọng hỏi.
- Cô, cô trở về cục cảnh sát trước đi, tôi biết cô rất bận rộn.
Lâm Lạc hơi do dự một chút nói ra.
- Bao lâu anh mới ra? Hay là tôi ở đây đợi anh?
Thanh âm Trương Tĩnh rất ôn nhu, đúng là nàng rất bận, nhưng nàng vẫn
nguyện ý đi cùng Lâm Lạc, hoặc là nói, thật ra nàng muốn Lâm Lạc đi cùng
nàng.
Lâm Lạc không nói gì, hơi ngưng tụ tinh thần, cảm ứng thuật lập tức liền
cảm ứng được vị trí hiện tại của Lâm Sương, trong lúc đó, sắc mặt hắn
đại biến, đột nhiên kéo cửa xe xuống xe, rồi sau đó liền vọt tới hướng
cửa La thị tập đoàn.