“Khụ khụ khụ…” Đột nhiên tiếng ho vang vọng lọt vào tai mỗi người.
Cây đao trong tay Miêu Liệt chợt dừng lại, quay lại liền thấy hai hai lão nhân vô cùng kì quái, đặc biệt – một tiểu lão đầu hắc y hắc bào xấu xí, còng lưng, cùng một lão thái bà cao lớn toàn thân y phục trắng toát. Hai người đứng cạnh nhau, hai màu đen trắng tương phản càng tỏ ra bắt mắt. Nam gầy gò, nữ cao lớn, trở nên quỷ dị khôn tả. Đặc biệt nhất là tai lão nhân, tai trái tạm coi là hoàn chỉnh, tai phải khuyết hẳn một nửa. Dung mạo lão thái bà cực kỳ đáng sợ, gương mặt đầy thịt thiếu mất một con mắt trái. Hai người này quái dị cùng cực.
Lão ẩu chột đảo con mặt phải còn lại, chợt lên tiếng: “Lão đầu tử, ở đây náo nhiệt quá, xem ra chúng ta đến đúng lúc.”
Bà ta vừa lên tiếng, ai nấy đều nhíu mày. Giọng nói như tiếng trâu rống, lại khàn khàn như một quả phụ ba ngày liền khóc con trai vừa chết.
Hắc y lão giả nheo con mắt không lấy gì làm lớn, thở dài: “Lão thái bà, bao năm rồi mà cái tính thích náo nhiệt của bà vẫn không thay đổi.”
Lão lên tiếng cũng lập tức khiến tất cả chau mày. Giọng lão the thé, hữu khí vô lực, như một người lao xuống lòng giếng khô, đói đến đầu váng mắt hoa gào hét cứu mạng.
Hai người hiển nhiên là một đôi vợ chồng, dáng vẻ vốn đặc biệt, đáng cười hơn là nam giống một nữ nhân, nữ lại như một nam nhân, phảng phất lúc ông trời tạo ra họ đã lơ đễnh đắp nhầm. Ai thấy đôi vợ chồng này đều muốn cười nhưng cười không nổi.
Lão ẩu chột lại nói: “Lão đầu tử, ban nãy có phải ai đó nói rằng muốn sát nhân?”
Hắc y lão giả cười khanh khách: “Lão bà tử, đao kiếm không có mắt, cẩn thận không lại bị thương đấy.”
Miêu Liệt thấy hai người này, sắc mặt dần biến đổi, cây đao trong tay không biết từ khi nào lặng lẽ quay lại vỏ, cúi người cung kính cười vuốt: “Đao kiếm tuy không có mắt nhưng sao dám chạm vào lưỡng vị tiền bối.”
Hắn biến đổi quá nhanh, ban nãy còn nghênh ngang, giờ đã thành một con chó ngoan ngoãn liếm chân chủ. Đôi phu thê cổ quái, thần bí này thật ra là nhân vật thế nào mà khiến hắn đáng sợ như vậy?
Lão ẩu chột cười khanh khách: “Tiểu tử này biết nói chuyện thật.”
Bà ta cười, thanh âm ong ong như chọc vào tai, Miêu Liệt nhíu mày, tựa hồ không dám tránh, đành hạ giọng cười: “Đa tạ tiền bối khen ngợi.”
Hắc y lão giả nhìn hắn bằng ánh mắt hung hãn, trầm giọng: “Tiểu tử này từ đâu mọc ra? Đến đây làm gì?”
“Vãn bối là Miêu Liệt, môn hạ Miêu Cương Âm Bà Tử, từng gặp lưỡng vị tiền bối ở Miêu Cương.”
“Hóa ra là người của lão độc bà. Mi không ở Miêu Cương hầu hạ sư phụ, đến đây làm gì?”
“Vãn bối và Kim Sư tiêu cục có chút xích mích…”
“Kim Sư tiêu cục?” Lão ẩu chột đột nhiên trợn con mắt độc nhất, trong mắt xám xịt phát ra tinh quang nhiếp hồn.
“Vâng.” Miêu Liệt lạnh ngắt trong lòng, chỉ vào Hồng Bất Húy: “Vị này là phó tổng tiêu đầu Kim Sư tiêu cục Ưng Trảo Quỷ Thủ Hồng Bất Húy, đại hán mặt râu ria là đại đệ tử Tư Mã Như Long của Hải Đông Lai.”
Hắn chưa kịp nói tên Hải Như Phi, lão ẩu chột phất tay tỏ vẻ bực mình: “Đủ rồi, lão bà tử ta không muốn nghe mấy lời vớ vẩn của tiểu tử.”
Giọng bà ta chói tay, khiến màng nhĩ Miêu Liệt ong ong, vội vàng ậm ừ: “Vâng, vâng.”
Lão ẩu chột chỉ và Hồng Bất Húy, cất giọng âm trầm: “Hắn là phó tổng tiêu đầu Kim Sư tiêu cục?”
Miêu Liệt không dám lắm lời, chỉ đáp gọn: “Vâng.”
“Nghe nói lần này Kim Sư tiêu cục nhận hai chuyến tiêu, một công khai một bí mật, đúng không?”
Miêu Liệt ngẩn người, vốn không muốn đáp nhưng nhớ đến chỗ đáng sợ của hai vợ chồng quái nhân, không đáp chỉ sợ tính mạng cũng không còn, đành gật đầu: “Vâng. Tiền bối cũng nghe nói đến việc này?”
“Mặc kệ ta hỏi gì, ngươi cứ ngoan ngoãn trả lời, nhưng ngươi không được nêu câu hỏi.” Lão ẩu chột lạnh lùng hỏi.
Miêu Liệt biến sắc, hoảng sợ đáp: “Vâng.”
“Nghe nói lần này chúng bảo tiêu một món kì trân dị bảo, gọi là… gọi là…”
Miêu Liệt vội nói: “Vạn Kiếp Trùng Sinh.”
“Đúng, là Vạn Kiếp Trùng Sinh.” Mục quang lão ẩu chột chợt lạnh đi: “Sao ngươi biết rõ thế nhỉ?”
Miêu Liệt ngẩn người, ấp úng: “Chuyện này… chuyện này…”
“Hừ, nhất định người thèm nhỏ dãi bảo vật nên mới tìm tới Kim Sư tiêu cục, đúng không?”
Miêu Liệt không dám vâng, không dám phủ nhận, thần sắc quái dị, cười ngượng ngập.
“Vật đâu? Trong tay ai?”
Miêu Liệt hít sâu một hơi, thận trọng đáp: “Vãn bối không biết.”
“Ngươi không biết? Lẽ nào ngươi chưa đắc thủ?”
“Chưa có.”
“Chúng nằm trong tay ngươi, vật tất nhiên cũng là đồ trong túi ngươi.” Hắc y lão giả cười khanh khách.
“Chúng không chịu nói, căn bản không thừa nhận có vật đó.” Miêu Liệt run run rẩy rẩy, trám đẫm mồ hôi.
“Ngươi dám nói láo?” Giọng hắc y lão giả đột nhiên trầm xuống.
Miêu Liệt giật nảy mình, vội nói: “Dù vãn bối ăn tim hổ, mật báo cũng không dám lừa tiền bối.”
“Nếu là ngươi, kẻ khác nói vậy, ngươi có tin không?”
“Vãn bối mà dám lừa dối tiền bối, khác nào tự tìm đường chết?” Miêu Liệt cười khổ.
Hắc y lão giả gật đầu: “Tiểu tử biết vậy là tốt.”
Miêu Liệt liếm khóe môi khô khốc, thận trọng hỏi: “Lưỡng vị tiền bối võ công cái thế, không tiền tuyệt hậu, cần bảo vật làm gì?”
“Ai nói hai lão bất tử bọn ta cần? Là đồ đệ bảo bối của bọn ta.”
“Tiền bối đã thu đồ đệ rồi ư? Cung hỉ, cung hỉ.”
“Hiện tại nó bị người ta phế võ công, thành nửa sống nửa chết, ngươi chúc mừng chúng ta thu được đồ đệ sống dở chết dở hả?” Hắc y lão giả trừng mắt.
Miêu Liệt cả kinh, cười ngượng: “Vãn bối tuyệt không có ý đó…”
Hắc y lão giả đột nhiên quát: “Tiểu tử nói toàn lời lăng nhăng làm gì, còn không mau giao vật ra ngay?”
Miêu Liệt sợ đến toàn thân run rẩy: “Tiền bói nên tin rằng…”
Hắc y lão giả lập tức cắt lời: “Tốt nhất ngươi đừng nói gì.”
Miêu Liệt nhăn nhó, cơ hồ vừa ăn phải một miếng hoàng liên, cười khổ: “Vãn bối đích xác không có gì.”
Hắc y lão giả cười lạnh, thân thể tựa hồ khẽ động, không ai dám xác định lão có động đậy không, đã thấy Miêu Liệt bị lão nhấc lên cao. Thân thể hắn cao lớn, ít nhất cũng phải hơn một trăm tám mươi cân, hắc y lão giả chỉ bằng nửa, mà nhấc hắn lên như nhấc một con gà.
Hắc y lão giả cười âm trầm: “Tiểu tử, có biết hậu quả lừa gạt lão phu không?”
Miêu Liệt chỉ thấy toàn thân mềm nhũn, không vận nổi nửa điểm lực khí, hãi hùng kêu lên: “Tiền bối…”
Chỉ kịp nói ra mấy chữ, toàn thân hắn đột nhiên biến thành cứng đờ, như có ngàn vạn con trùng đang cắn ngũ tạng lục phủ, không cất nổi lời.
Tư Đồ Tĩnh nóng tính, thấy lão đại chịu nhục, không nén được cơn giận nổi lên, quát vang giận dữ: “Tử lão quỷ, nếm thử một đao của ta.”
Người đi theo tiếng, một lưỡi trường đao đột nhiên chém tới. Đao quang lóe sáng, nhắm vào hông hắc y lão giả.
Miêu Liệt kinh hãi, gọi to: “Lão tam, không được.”
Hắc y lão giả cười lạnh: “Muốn chết.”
Đao quang tan biến, Tư Đồ Tĩnh gục xuống như sợi bún mềm oặt, cơ hồ một con mèo đang ngủ, không hiểu còn sống hay đã chết.
Hắc y lão giả nhấc Miêu Liệt bằng tay trái, tay phải chống lên sườn, lạnh lùng nhìn Tư Đồ Tĩnh, tựa hồ lão căn bản chưa di động. Không ai hiểu chuyện gì, không ai thấy lão xuất thủ hay chưa. Miêu Liệt cũng không biết, hắn hiểu rõ võ công của lão đáng sợ thế nào.
“Tiểu tử, giao vật ra đây.”
“Không có mà, dù giết chết vãn bối cũng vô dụng.”
“À, tiểu tử ngươi không sợ chết, xem ra không nói láo.” Hắc y lão giả lỏng tay, “bình”, Miêu Liệt rớt phịch xuống đất.
Hắn thầm thở phào, bò dậy cười vuốt: “Đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình.”
“Hôm nay lão đầu tử ta không muốn giết người, cẩu mệnh của ngươi tạm giữ lại, chỉ là huynh đệ của ngươi gan lớn tày trời, dám vô lễ với lão phu, phế võ công hắn đã là tử tế lắm rồi.”
Miêu Liệt lại thở phào, liên mồm: “Vâng, vâng.”
Hắc y lão giả xua tay, lạnh lùng nói: “Không còn việc gì của các ngươi ở đây, cút mau cho ta, càng xa càng tốt, đừng để chúng ta nhìn thấy mặt.”
“Tiền bối muốn bọn vãn bối đi đâu?” Miêu Liệt ngần ngừ.
“Ở đâu đến lại về đây.”
“Nhưng… nhưng…”
“Nhưng cái gì? Chả lẽ ngươi muốn tranh giành vật với lão đầu tử?” Hắc y lão giả nổi giận.
Miêu Liệt ấp úng: “Vãn bối…”
Hắc y lão giả quát khẽ: “Lão đầu tử ta mà đổi ý, các ngươi có muốn đi cũng không được, lẽ nào các ngươi muốn biến thành xác chết được khiêng đi?”
“Bọn vãn bối đi đây.” Miêu Liệt nghiến răng thở dài, quả nhiên không dám ở lại, nhấc chân lên chạy nhanh hơn cả thỏ.
Hắc y lão giả từ từ đến trước mặt Hồng Bất Húy lạnh lùng hỏi: “Ưng Trảo Quỷ Thủ Hồng Bất Húy?”
Lão già cũng gầy gò như mình thật ra có lai lịch gì? Đôi phu thê thần bí này vì sao đáng sợ như vậy? Hồng Bất Húy nghiến răng không đáp.
“Bỏ vật đó lại, lão đầu tử ta sẽ tha mạng cho các ngươi.”
Hồng Bất Húy nghiến răng: “Vật gì?”
Hắc y lão giả sầm mặt: “Lão phu nói rồi, các ngươi không nghe thấy sao?”
“Ta không có vật ngươi cần, chỉ có tính mạng này thôi.”
Hắc y lão giả lập tức biến sắc: “Được lắm, ta giết ngươi rồi tính.”
Hồng Bất Húy nhắm mắt, lão quyết định chết, hà tất nói thêm một hai câu vô nghĩa làm gì?
Hắc y lão giả giơ cánh tay khô gầy lên, chỉ cần hạ xuống, đầu Hồng Bất Húy sẽ nở tung như hoa mai – đẹp một cách thê lương, cái đẹp chết chóc.
Hồng Bất Húy bất động, chỉ mong được chết thật nhanh.
“Sư thúc..” Tư Mã Như Long và Hải Như Phi phi thân lao tới, thân hình cả hai mới hơi nhích, đột nhiên lùi lại. Hắc y lão giả tùy tiện phất tay, một làn sóng khí vô hình đẩy họ dạt đi.
“Lẽ nào các ngươi muốn cùng chết với hắn?” Hắc y lão giả cười lạnh lùng.
“Ngươi giết họ, sẽ có người tới giết ngươi.” Giọng nói băng lạnh như múi đao đâm vào tim hắc y lão giả. Sau cùng Nhậm Ngã Sát cũng đứng dậy, gương mặt gã vẫn trắng nhợt như tuyết, nhãn thần vẫn lạnh lùng u buồn, thân thể đứng thẳng như mũi thương, như ngọn băng sơn không thể lay đổ. Trông gã cô độc nhưng quật cường.
“Vừa nãy là ngươi nói?” Hắc y lão giả hơi biến sắc, cười khanh khách: “Ngươi biết ta là ai chăng?”
“Không biết, cũng không muốn biết.” Nhậm Ngã Sát nhìn chén rượu trong tay, lạnh nhạt đáp.
“Câu ngươi nói có ý gì?”
“Không cần giải thích.”
“Không ai giết được ta, cả ngươi cũng không. Nhất Đao Lưỡng Đoạn Nhậm Ngã Sát tuy là sát thủ đáng sợ nhất nhưng chạm phải lão đầu tử ta cũng vị tất hữu dụng.”
“Ngươi biết ta?” Nhậm Ngã Sát hơi ngẩn người.
“Ta còn biết, ngươi là hung thủ giết Long Thiếu Vân.”
“Hình như ngươi biết không ít.”
“Vì còn trai hắn là đồ đệ của ta.”
Lần này Nhậm Ngã Sát mới có biểu tình, khóe môi hơi nhếch, phát ra tiếng cười lạnh vô thanh: “Long đại thiếu gia? Sao y không đến?”
“Ta đến rồi.” Giọng nói mềm mại thong thả cất lên.
Người lên tiếng rất trẻ, tuyệt đối chưa quá ba mươi. Y cao dong dỏng, mặc một tấm cẩm y quý phái, thêu một con phi long viền vàng, ngón cái trắng toát đeo một chiếc nhẫn bằng Hán ngọc lấp lánh, mặt mũi không đến nỗi đáng ghét, đáng tiếc là gương mặt trắng nhợt, trắng hơn tuyết, trông vô cùng hư nhược, tựa hồ mới qua một cơn bạo bệnh, lại giống đến giờ vẫn đang ốm vặt, dáng vẻ ủ rũ cực độ.
Nhậm Ngã Sát nhíu mày, nhạt nhẽo hỏi: “Long đại thiếu gia?”
“Ngươi là Nhậm Ngã Sát?” Mục quang băng lạnh của Long đại thiếu gia quan sát thiếu niên lạnh lùng trước mắt: “Thiếu niên như ngươi thật không nên làm sát thủ, sống trên lưỡi đao mũi kiếm.”
“Sống trong giang hồ, có ai không thế?”
Câu này rất có lý, Long đại thiếu gia cũng phải tán đồng.
“Ngươi đến báo thù?”
“Hiện tại ta không có đủ khí lực giết một con gà, nói gì đến sát nhân.” Long đại thiếu gia cười khổ.
“Ngươi đến đây làm gì?”
“Vì một việc. Ta chỉ muốn biết kẻ đó trả ngươi bao nhiêu tiền mua tính mạng cha ta?”
“Hắn vốn đáng chết, một xu không đáng.” Mặt Nhậm Ngã Sát lạnh tanh.
Gương mặt trắng nhợt của Long đại thiếu gia biến thành xanh lét, trầm giọng: “Nếu ngươi cho ta biết tên kẻ đó, ta sẽ tặng ngươi một vạn lạng vàng.”
Sắc mặt Nhậm Ngã Sát biến đổi, trở thành lạnh lùng hơn: “Ngươi có cha ta một núi vàng, ta cũng không cho ngươi biết.”
Long đại thiếu gia hơi ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”
Nhậm Ngã Sát không đáp, gã quyết định không nói đến những chuyện vớ vẩn này làm gì.
Long đại thiếu gia thở dài, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không chịu nói, mối thù giết cha, ta đành trút lên mình ngươi.”
“Sao ngươi còn chưa xuất thủ? Không nên để ta đợi lâu quá.”
Long đại thiếu gia lắc đầu: “Võ công của ta đã bị phế, căn bản không thể động thủ cùng ngươi, việc này cũng không cần ta xuất thủ. Hai vị sư phụ của ta đều là thế ngoại cao nhân, nếu không vì hôm đó hai vị lão gia có việc ra ngoài, cha ta đã không chết, ngươi tuyệt đối không sống được đến giờ.”
Nhậm Ngã Sát đảo mắt nhìn phu thê thần bí, từ tốn hỏi: “Là họ?”
“Không ai biết võ công của hai vị lão nhân gia cao đến thế nào,” Long đại thiếu gia ngừng một chút, bổ sung thêm một câu: “Cả người chết cũng không biết.” Nói đoạn y đột nhiên lùi ra, ngồi ở góc thật xa.
Lòng tay Nhậm Ngã Sát ướt đẫm, đột nhiên gã có cảm giác phi thường kì quái, áp lực như ánh lửa lan theo cơn gió ập vào óc. Có lẽ đó là hoảng sợ, đôi phu thê thần bí này thật ra đáng sợ đến thế nào?
Y hít sâu một hơi, ngoái nhìn Mễ Giác, thong thả nói: “Mễ huynh, huynh nên về rồi nhỉ?”
“Quay về? Vì sao phải quay về?”
“Thiên hạ không có yến tiệc nào không tàn. Chúng ta rồi cũng phải chia tay, lần tới gặp lại, tiểu đệ nhất định sẽ cùng huynh uống đến say, hôm nay chỉ đến đây thôi.”
Mễ Giác từ từ đứng dậy lắc đầu: “Ta không thể đi, huynh đệ đừng quên chúng ta là bằng hữu.”
“Tiểu đệ không quên, vĩnh viễn không quên.”
“Đã là bằng hữu, phải chung hoạn nạn, đồng sinh tử. Nếu giờ ta bỏ đệ, khác nào tự mình đặt chân vào hai chữ bất nghĩa?”
“Đây chỉ là việc giữa đệ và họ, không can hệ gì đến huynh.”
“Đệ sai rồi, ta làm vậy không chỉ vì đệ.” Mễ Giác khẽ vuốt ve vỏ kiếm: “Hôm nay ta cũng muốn thử kiếm.”
Nhậm Ngã Sát thở dài: “Mễ huynh, đệ hiểu tâm tư huynh…”
Mễ Giác lập tức cắt lời: “Tiểu huynh đệ, đừng quên cây kiếm này bị ai lấy trộm.”
“Người chết rồi, ân oán cũng tan hết.”
“Nhưng sự tình chưa hữu kết thúc.”
Lão ẩu chột đột nhiên trầm giọng hỏi: “Kiếm của Long Thiếu Vân sao lại lọt vào tay ngươi?”
“Bà bảo cây kiếm này của hắn?”
“Vô Tình Đoạn Trường Kiếm vốn do Long Thiếu Vân dùng vàng mua được…”
“Cây kiếm này là trấn sơn chi bảo của bản phái, người bản phái dù mất mạng cũng không bán cho người khác.
“Ngươi là người Thiên Sơn phái?”
“Thiên Sơn Nhất Kiếm Mễ Giác.”