Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Chương 278: Ngoại đường điên cuồng
Dịch: c0f7e3
Nguồn: 4vn.eu
Mọi người thông cảm nha, hôm nay chỉ có một chương này thôi.
Chương 278: Ngoại đường điên cuồng
Dịch: c0f7e3
Hai ngày hôm nay tâm tình Vệ Thành Bân rất tốt, bởi vì lão bản đã trở về. Không riêng gì hắn, vẻ mặt mọi người đều không tự chủ nở một nụ cười sán lạn. Lại nói tiếp, cũng thực kỳ quái, vô luận là thực lực cá nhân hay chỉ huy chiến đấu, lão bản cũng không phải là người lợi hại nhất, nhưng hắn lại được một đa số ủng hộ.
Mấy ngày lão bản không có ở đây, trong Kim Ô thành mọi người đều lo lắng như mất hồn.
Kỳ thực họ cũng biết có đại nhân Công Tôn Sai ở đây, Kim Ô thành sẽ không xảy ra chuyện gì, thế nhưng trong lòng vẫn không tự chủ có một sự lo lắng mờ mịt. Cũng may lão bản rốt cuộc cũng trở về, đám mây đen trong lòng mọi người cũng tan đi. Những người ở đây đều tin tưởng, chỉ cần lão bản ở đây, bất luận vấn đề gì cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Trong khoảng thời gian này, trình độ luyện khí của Vệ Thành Bân tiến bộ cực nhanh, nhất là luyện chế các vật nhỏ, ngay cả sư phụ Cát Vĩ cũng khên hắn hai câu. Trong thời gian ngắn, hắn đã thích nghi với địa phương này. Hắn thường tiếp xúc với mấy vị sư phó, nhất là sư phó Cát Vĩ cùng sư phó Tôn Bảo, cả hai đều rất lợi hại, đối với hắn cũng chiếu cố, không ngại chỉ điểm.
Người duy nhất hắn không thích giao tiếp chỉ có Bao Dịch.
Cái tên Bao Dịch khô đét như cây trúc đó, muốn qua được hắn cũng phải mệt chết, muốn lãnh tài liệu gì từ trên tay hắn cũng phải phí hết cả sức lực.
Ngay cả sư phó Cát Vĩ, Tôn Bảo cũng không thích giao tiếp với hắn, chuyện này rơi vào trên đầu Vệ Thành Bân. Rơi vào đường cùng, hắn cũng không có cách nào khác ngoài kiên trì. Mỗi một lần giao tiếp đều là một hồi chiến đấu thảm liệt!
Chẳng qua hôm nay tự nhiên thái độ của Bao Dịch tốt đến bất thường. Xem ra lão bản trở về, khiến cho tâm tình của Bao Dịch cũng không tệ.
*
* *
Tương phản với vẻ hân hoan trong Kim Ô thành, ở Ngoại đường sắc mặt ai cũng đều xám xịt như tro.
“Cái gì? Hoàng đại nhân bị giết?” Hạ Tường run run nói, tay chân lạnh cóng lại.
“Tin này đã truyền ra rồi.” Thanh âm của tu giả nghe ngóng tin tức cũng mang theo một chút run rẩy: “Hoàng đại nhân dẫn một đám người đi tìm bí cảnh, bị bọn chúng nổi lòng tham, dẫn đến vây giết.”
“Không có khả năng!” Hạ Tường lạnh lùng nói: “Hoàng đại nhân làm sao có thể bị giết dễ dàng như vậy? Những người bên cạnh hắn đâu?
“Toàn bộ… đều bị giết! Tổng cộng hơn hai mươi đệ tử nội môn.”
“Phịch” - Hạ Tường hai chân mêmg nhũn, ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt tuyệt vọng. Các vị trưởng lão đang ngồi đây, sắc mặt cũng trắng nhợt không một tia huyết sắc.
Tất cả đều hiểu rõ, chuyện lần này quá lớn, lớn tới mức không che giấu được nữa!
Toàn bộ Ngoại đường tới lúc đó đều phải đối mặt với lửa giận của lão tổ, thậm chí toàn bộ Tiểu Sơn giới cũng phải đối mặt với lửa giận của lão tổ!
Hạ Tường đột nhiên tỉnh táo hắn lên, giống như bắt được một cành cây cứu mạng, mạnh mẽ đứng lên: “Ai giết? là ai giết?”
“Thuộc hạ đang điều tra…”
“Điều tra cái rắm!” Hai mắt Hạ Tường đỏ rực, giận không kìm được: “Những tên hại chúng ta đến mức này, chúng ta cũng phải cho chúng sống không nỏi!” hắn hít thở mấy hơi thật sâu, bình phục tâm tình kích động, dần dần tỉnh táo lạ, nhìn các trưởng lão xung quanh, có chút điên cuồng nói: “Chúng ta chỉ còn một con đường.”
Mọi người mờ mịt ngẩng đầu lên, bọn họ thực sự không nghĩ ra bọn họ còn có đường nào để đi.
“Chúng ta cần tìm ra hung thủ giết Hoàng đại nhân, bắt bọn chúng giao cho lão tổ, dựa vào đó cầu xin lão tổ tha thứ.” Hạ Tường trầm giọng nói: “Lần này mọi người có thể sống sót hay không, phải xem hành động của chúng ta có thể vượt qua lần trước hay không.”
Rất nhiều người lộ vẻ hoài nghi, chuyện tình lần này thực sự quá nghiêm trọng, bọn họ không biết lão tổ có thể vì bọn họ bắt được hung thủ mà bỏ qua hay không.
“Đây chính là cơ hội duy nhất của chúng ta!” Hạ Tường thẳng thắn nói, lại thâm ý bổ sung thêm một câu: “Lão tổ luôn luôn cần người có thể thay ngài làm việc! Chỉ cần chúng ta có thể để lão tổ thấy khả năng của chúng ta, hi vọng sống sót càng nhiều hơn.”
Mọi người khấn khởi tinh thần, tuy rằng bọn họ không tin, nhưng Hạ Tường nói không sai, đây chính là cơ hội duy nhất của bọn họ.
Bọn họ không thể chạy trốn.
Lực lượng của Ngoại đường tập kết lại lần thứ hai, tất cả trưởng lão, tất cả tu giả đều xuất động.
Hạ Tường quyết định dùng biện pháp ngu xuẩn nhất, tìm kiếm từng nơi một, hắn không tin không tìm ra hung thủ!
Tiểu Sơn giới phong vân tái khởi!
*
* *
Chim Ngốc trở về, Tả Mạc lại tiếp tục xây thành. Chuyện Hoàng Trác Quang bị giết khiến cho thế cục Tiểu Sơn giới lập tức khẩn trương lên, thời gian còn lại của hắn không nhiều. cũng may Tiểu Sơn giới tuy rằng chỉ là một tiểu giới, nhưng nếu muốn tìm một người, cũng là chuyện rất tốn thời gian công sức.
Nhưng Tả Mạc cảm thụ được sâu sắc thời gian đang gấp rút trôi qua, hắn điên cuồn xây thành.
Phi – Tả Mạc phun bùn đất trong miệng ra, toàn thân hắn lúc này đều là bùn, chỉ lộ ra đôi mắt. Nhìn đường hầm hoàn thành trước mặt, mặt hắn lộ ra vẻ thỏa mãn. Đường hầm ở trong sáu ngọn núi bên ngoài cũng đã hoàn thành, việc còn lại là bố trí phù trận.
Lĩnh hội lớn nhất của việc đào hầm chính là – đây là việc của thiện tu, không có thể lực tuyệt đối không thể kiên trì được. Kiếm tu dù có lợi hại thế nào, có thể một kiếm chém đứt cả ngọn núi, thế nhưng nếu bắt kiếm tu đi đào hầm, đó chính là có bệnh.
Nghĩ lại kết cấu của phù trận, Tả Mạc chỉ cảm thấy toàn thân hăng hái, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Tả Mạc liên tục không nghỉ, sau hơn mười ngày toàn bộ đường hầm đều hoàn thành.
Trong hơn mười ngày này, Tiểu Sơn giới đã loạn thành một đám. Ngoại đường giống như phát điên, tìm người khắp nơi, thậm chí treo giải thưởng, trong đó nổi danh nhất là Trịnh Trung Ngưng Mạch kỳ tam trọng thiên, ngay cả người như Liễu Quý cũng không ít người nhận ra. Duy nhất chỉ có cái tên đầu bảng là một tên đen đủi xấu xí là không ai biết. Khiến người ta dở khóc dở cười chính là trong bảng còn treo thưởng một con chim to màu xám.
Ngoại đường điên hết rồi sao? Nhất nhiều người nhận được thông tin treo thưởng thì đều không coi ra gì. Thế nhưng rất nhanh, Ngoại đường dùng hành động tiếp theo chứng minh họ không phải nói giỡn.
Ngắn ngủi hơn mười ngày, đã liên tục có năm thế lực bị huyết tẩy.
Mà đội ngũ khổng lồ của Ngoại đường vẫn như cũ không có nưaar điểm ý tứ dừng lại, tiếp tục tiến lên mạnh mẽ, nơi đi qua không lưu lại một cái gì.
Trong lúc nhất thời, Tiểu Sơn giới loạn thành một đám.
Rất nhiều thế lực vừa thấy tình hình không ổn, vội đầu nhập vào Ngoại đường, may mắn tránh khỏi kiếp nạn. Mà những thế lực không chịu đầu nhập, chỉ có cách không ngừng lùi lại phía sau. Mất đi lực cản, tốc độ của Ngoại đường càng thêm cấp tốc.
Qua vài ngày, một thế lực vừa mới đầu nhập vào Ngoại đường không bao lâu liền cấp tốc được gọi là một phân đường, đóng quân ở một nơi có khoáng sản phong phú.
Lần này, tất cả mọi người đều minh bạch chủ ý của Ngoại đường.
Ngoại đường muốn đem toàn bộ Tiểu Sơn giới nuốt vào, bọn họ đã không chỉ muốn bóp nghẹt các thế lực lớn, bọn họ muốn khống chế hoàn toàn.
*
* *
Công Tôn Sai vô cùng lo lắng nhìn Tả Mạc.
Tả Mạc vừa nghe Công Tôn Sai nói xong, trầm tư mộ hồi rồi nói: “Chúng ta cần phải quét sạch Ngoại đường.”
Hắn lại giải thích: “Ngoại đường này thực sự quá nhiều người, nếu như không đập cho bọn chúng một trận, sẽ tạo thành nguy hiểm. Ta lo là chẳng may lão tổ Minh Tiêu phái không kiêu ngạo thì sao? Cái bẫy này của chúng ta có lợi hại thế nào cũng không chịu nổi chiến thuật biển người. Tốt nhất là làm giảm lực lượng của Ngoại đường, như vậy lão tổ Minh Tiêu phái cũng không còn biện pháp, chỉ có cách tự tìm tới chúng ta.
Công Tôn Sai gật đầu, bọn họ chỉ còn một lần cơ hội, nếu để lộ ra lão tổ tuyệt không sẽ không ngu ngốc lần thứ hai.
“Có thể thắng được không?” Tả Mạc có chút lo lắng hỏi Công Tôn Sai. Chu Tước doanh hiện giờ có hơn bảy trăm người, Đông, Tây hai doanh thực ra chỉ có hai ngàn người, chẳng qua Tả Mạc đối với sức chiến đấu của bọn họ cũng rất nghi ngờ. Mà lúc này thế lực của Ngoại đường cấp tốc bành trướng, số lượng tu giả đã lên tới hơn vạn, thực lực song phương chênh lệch quá xa.
Công Tôn Sai rụt rè cười nói: “Có thể thử một lần.”
Hiểu được tâm tư của Tả Mạc, Công Tôn Sai liền nhanh chóng có phản ứng. An toàn hiện giờ của Kim Ô thành không cần hắn phải lo đến. Ba mươi sáu tòa Phù Chiến Điêu Lâu cũng đủ để tự bảo vệ. Hắn mang theo Chu Tước doanh xuất động, Đông doanh, Tây doanh đều lưu lại, chỉ yếu là đến lúc thì thao tác Phù Chiến Điêu Lâu.
Về phần Vệ doanh, Công Tôn Sai nhìn cũng không nhìn qua một lần.
Ai có thể trông cậy một đám tu nô làm được chuyện gì?
Công Tôn Sai lặng lẽ xuất động, tuyệt đại đa số mọi người trong Kim Ô thành vẫn còn không biết.
Tả Mạc cũng ý thức được thế cục khẩn trương, lập tức có phản ứng, nhanh chóng truyền lệnh xuống dưới, trong lúc bất tri bất giác, trong Kim Ô thành cũng khẩn trương hẳn lên.
Nhất là luyện khí bộ, mỗi người đều cảm thấy một cảm giác khẩn trương.
Qua vài ngày, có một đám tu giả xuất hiện cách Kim Ô thành không xa. Trước kia Chu Tước doanh còn ở đây, Công Tôn Sai còn an bài người tuần tra đề phòng, ngăn chặn người có ý định tới gần Kim Ô thành, hiện giờ Công Tôn Sai tất cả đều xuất động tự nhiên không ai trông coi việc này.
Tu giả đang huấn luyện trong Phù Chiến Điêu Lâu phát hiện một đám điểm đen trên bầu trời, lập tức khẩn trương vạn phần, vội vã phát tín hiệu đề phòng.
Kim Ô thành như lâm đại địch!
“Thiên! Từ lúc nào lại có một tòa thành ở đây?” tu giả dẫn đầu không thể tin nổi nhìn về phía tòa thành nhỏ trên núi.
Không riêng gì hắn, tất cả mọi người xung quanh đều trợn trừng hai mắt, vẻ mặt ngay dại nhìn tòa thành.
Chính vào lúc nào, ánh mặt trời giống như một thanh lợi kiếm chiếu xuống, xuyên qua khoảng không chiếu lên Kim Ô thành, Kim Ô thành nhất thời bừng sáng lên.
Tòa thành màu vàng óng nhàn nhạt, tản ra khí tức thái dương, dù đứng ở xa hơn mười dặm vẫn khiến cho tim kẻ khác đập mạnh.
“Kỳ tích! Đây là kỳ tích!” tu giả dẫn đầu thì thào tự nói.
Tất cả mọi người bị Kim Ô thành chấn động sâu sắc. ánh mắt không muốn rời khỏi một chút nào, mọi người giống như một đám du hồn, chậm rãi bay về phía trước.
Khi bọn họ bay đến cách mười dặm, thành nhỏ càng thêm rõ ràng. Toàn thành đều là ánh mặt trời! Bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng người nào lại có thể xây lên một tòa thành mỹ lệ như vậy!
Trong lúc bọn họ vô ý tiếp cận, tu giả dẫn đầu bỗng nhiên cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm.
Chỉ thấy trong thành bỗng nhiên sáng lên một chùm sáng màu bạc.
Mọi người nhất thời dừng lại.
Tu giả dẫn đầu thấy rõ một tòa lầu cao vượt lên tường thành, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, hắn nhất thời hồn phi phách tán, kinh hãi la thất thanh: “Lui về sau! Mau lui về sau!”
Mỗi một tòa lầu canh sáng lên, từ xa nhìn lại, giống như có thêm một điểm sáng màu bạc.
Từng điểm sáng màu bạc lần lượt sáng lên từng điểm từng điểm.
Ba mươi sáu điểm sáng màu bạc, chìm trong ánh mắt trời. Tu giả dẫn đầu hốt hoảng lui về sau, vẻ mặt kinh hoàng trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Phù Chiến Điêu Lâu! Đó là Phù Chiến Điêu Lâu!
|