Đây là lần đầu tiên Lạc Tranh nhìn thấy một người đàn ông còn có diện mạo đẹp hơn phụ nữ. A, không đúng, chính xác phải gọi hắn là thiếu niên, nhìn gần hắn như vậy, mới phải than lên sợ hãi, thì ra diện mạo con người cũng có thể tinh tế như vậy.
Giữa những sợi tóc dày rậm của người thiếu niên là cặp mắt hẹp dài của hắn, trong mắt ẩn ẩn có một tia đùa bỡn, khóe miệng đẹp đẽ nhìn gần cũng không nhận ra được một chút tỳ vết nào, hơi cong lên một nụ cười quỷ mị như thể rốt cuộc đã bắt được con mồi, toàn thân lộ ra một vẻ kiêu ngạo của kẻ săn mồi. Có điều, khung xương hắn rất rắn chắc, chỉ mới mười mấy tuổi mà đã cao hơn cô hẳn một cái đầu, rõ ràng cao hơn bạn bè cùng tuổi nhiều, mà cũng nhìn chín chắn hơn rất nhiều, chỉ có mùi hương trái cây thoang thoảng trên người hắn mới có thể nói lên hắn vẫn chỉ là một thiếu niên.
Trong lòng Lạc Tranh ít nhiều nổi lên một chút không được tự nhiên. Nếu muốn nắm được chứng cứ thì có rất nhiều phương thức, cô không nhất thiết phải chọn cái kiểu này. Giày cao gót của cô hơi chếch đi hướng khác, vừa muốn mở miệng lại nghe thấy người thiếu niên nói nhỏ bên tai cô…
“Tiểu thư, nên gọi cô thế nào?” Giọng nói rất êm tai, như là dưỡng khí nhẹ nhàng khoan khoái lộ ra trong không khí rừng rậm.
Lạc Tranh hơi run sợ, trong vài giây như là bị giọng nói của hắn làm ngây ngất, hoặc như là đang chải vuốt dáng vẻ tươi cười nhẹ nhàng tình tự của mình, đủ để mị hoặc chúng sinh.
“Cô gái vừa rồi, cậu cũng không có nhớ tên đi?” Cô thông minh đáp lại. Cái loại ăn chơi trác táng như hắn, tất nhiên sẽ không nhớ tên của những người phụ nữ mà hắn từng trăng gió. Câu trả lời như thế có thể không cần để lại bất kỳ đầu mối gì, cũng có thể tránh được rất nhiều phiền phức.
Quả nhiên thiếu niên cười cười: “Cô rất thông minh.”
“Cậu thích là tốt rồi.” Nụ cười của Lạc Tranh rất tiêu chuẩn, lộ ra hàm răng trắng bóng, rốt cuộc đây là nụ cười mà cô rất hiểu rõ.
Vẻ trêu ghẹo trong mắt thiếu niên lờ mờ bị thay thế bởi sự kinh ngạc. Gương mặt đẹp đẽ tới gần cô, hít thật sâu mùi thơm ngát trên người cô một chút, nói bằng một giọng dễ nghe, trầm trầm lại mơ hồ ám muội: “Có ai từng nói với cô rằng nụ cười của cô rất mê người, mùi hương cơ thể rất cám dỗ hay chưa?”
“Có…” Lạc Tranh cố ý kèo dài giọng nói của mình một chút, nghe có chút lười biếng, vươn ngón tay để nhẹ nhàng vẽ vẽ trên ngực hắn, vẻ mặt tươi cười vừa lộ vẻ cực kỳ yêu mị lại vừa mềm mại như mây, “Không phải là cậu đâu.”
Thiếu niên cầm lấy bàn tay nhỏ bé không an phận của cô, trầm giọng nói: “Như vậy cô có tin người ta sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên không?”
“Cậu sẽ vậy sao?” Lạc Tranh nhẹ nhàng mở miệng cười.
“Trước đây không có, nhưng bây giờ thì có rồi. Tôi nghĩ cô làm cho tôi mê mẩn rồi.”
Lạc Tranh cong miệng, nhìn thấy vẻ ám muội trong mắt thiếu niên, nhẹ giọng nói: “Cậu vẫn rất biết ăn nói.”
Thiếu niên cười mà không nói gì, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, lướt dài xuống chiếc mũi cao thẳng của cô, chậm rãi tiếp tục lướt xuống dưới, nhưng khi vừa sắp tiếp xúc đến đôi môi đỏ mọng của cô, thì bị ngón tay thon mảnh che lại.
“Coi như là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên thì tôi cũng không muốn biểu diễn cho những người khác xem đâu.” Lạc Tranh cười cười chỉ vào camera trên vách tường cách đó không xa.
Thiếu niên hiểu rõ, khuôn mặt tinh xảo hơi nghiêng nghiêng hạ xuống bên tai cô, một chuỗi tiếng cười cười trầm thấp khẽ vang lên, “Vậy thì chúng ta đổi nơi khác, được chứ?”
Lòng Lạc Tranh hơi căng thẳng nhưng vẫn cố nén sự khẩn trương trong lòng mà cười cười: “Cậu muốn đổi đi đâu?”
Đôi môi yêu nghiệt của người thiếu niên cong lên, lộ ra vẻ quỷ dị, nhẹ nhàng thổi hơi bên tai cô: “Ở trong xe được chứ?”
Lạc Tranh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thêm, chỉ nghe thấy tiếng cửa xe mở ra, sau một khắc cả người cô liền đã bị người thiếu niên đẩy mạnh xuống ghế sau xe.