[JUSTIFY]
Đối mặt với sự trào phúng miệt thị của Triệu Nhất Kiếm, Triệu Phong chỉ cười lạnh không nói.
Loại người như Triệu Nhất Kiếm quả thật có thực lực, nhưng là kẻ cuồng vọng tự ngạo, ưa thích dùng lỗ mũi nhìn người.
Cho nên hắn chẳng muốn nói nhảm, thầm nghĩ dùng thực tế hành động chứng minh tất cả.
Mặc dù Triệu Phong không nói chuyện, nhưng nét mặt chẳng muốn phản ứng của hắn vẫn khiến Triệu Nhất Kiếm không thoải mái, và nổi giận.
Người xem dưới đài hơi kinh ngạc.
Triệu Nhất Kiếm đã đủ cuồng ngạo, mà Triệu Phong khinh thường không thèm để ý càng là “Vô thanh thắng hữu thanh”, sự ngông cuồng càng lớn hơn nữa.
(Im lặng thắng nói nhiều)
- Nhãi con, ngươi câm miệng không lên tiếng thì để ta bắt ngươi lên tiếng.
Triệu Nhất Kiếm trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
Keng…
Bảo kiếm của hắn chỉ để lại một vệt sáng lạnh, tốc độ cực nhanh trong chớp mắt đã đâm tới Triệu Phong.
Vừa ra tay, Triệu Nhất Kiếm lập tức sử dụng Lãnh Lưu kiếm.
Tuy gã ngông cuồng, nhưng trước kia nhìn chiến đấu đã phát hiện Triệu Phong có thực lực chuẩn Võ Giả, lúc đối chiến không thể khinh địch như biểu hiện.
Triệu Nhất Kiếm vừa xuất kiếm, Triệu Phong lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo, da thịt rét buốt.
Phốc phốc!
Dòng nước lạnh xẹt qua vai Triệu Phong chỉ cách nửa tấc rất nguy hiểm.
“Kiếm pháp thật xảo trá! Tốc độ nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh!”
Triệu Phong tránh thoát một kiếm, rùng mình.
Nếu như chỉ có thực lực chuẩn Võ Giả thì khó địch nổi Lãnh Lưu kiếm của Triệu Nhất Kiếm.
Triệu Phong không cho là phòng ngự của mình có thể mạnh hơn Triệu nhạc.
Vụt!
Hắn nhảy lên, nhẹ nhàng như một chiếc lá, kéo khoảng cách với Triệu Nhất Kiếm.
Hoàn toàn chính xác, luận lực công kích, Triệu Phong không cách nào địch nổi Lãnh Lưu kiếm, trừ phi hắn luyện thể bằng võ học cao cấp như Triệu Nhạc.
- Chạy đi đâu!
Gương mặt Triệu Nhất Kiếm phủ hàn ý, vọt lên, thi triển Lãnh Lưu kiếm giữa không trung.
Bất kể Triệu Phong trốn tránh ra sao, cái cảm giác lạnh lẽo vẫn bám lấy không tha.
Không hổ là võ học cao cấp đại thành!
Triệu Phong biết bằng Nộ Long quyền đỉnh phong thì không có cách nào ngăn cản Triệu Nhất Kiếm.
- Lãnh lưu phi bộc!
Triệu Nhất Kiếm đổi kiếm chiêu, kiếm thế tăng vọt. Bóng kiếm loáng lên như ánh sáng trên mặt nước, như hóa thành dòng nước lạnh trên cao đổ xuống ập về phía điểm rơi của Triệu Phong.
Không tốt!
Triệu Phong đang ở giữa không trung, một khi rơi xuống đất thì khó tránh khỏi phạm vi chiêu thức của Triệu Nhất Kiếm.
- Lãnh Lưu kiếm khá lắm! Dưới Võ Đạo tầng bốn đã có thể phát động chiêu thức phạm vi rộng!
- Xem ra thế cục đã định!
Các trưởng bối trên đài cao liên tục trầm trồ khen ngợi, tán thưởng Triệu Nhất Kiếm.
- Xuống cho ta!
"Lãnh lưu phi bộc" của Triệu Nhất Kiếm hóa ra kiếm quang cuồng bạo, cùng với hơi lạnh tản ra , ập về phía bên dưới Triệu Phong.
- Phiêu lăng hư độ!
Ánh mắt Triệu Phong như lóe lên một tia chớp, hắn hít sâu một hơi. Khí huyết toàn thân được dồn nén, thân hình giữa không trung đột nhiên sinh lực lăng không.
Đằng!
Thân hình hắn thoát ly khỏi cực hạn trọng lực, không ngờ có thể mượn lực giữa hư không tiếp tục nhảy lên, tránh thoát chiêu kiếm của Triệu Nhất Kiếm.
Điều này... Làm sao có thể?
Triệu Nhất Kiếm vồ hụt thì ngây người, trơ mắt nhìn Triệu Phong lăng không “Đạp” một bước, thong dong tránh thoát nguy cơ.
- Triệu Phong khá lắm! Lại có thể tu luyện Phiêu Lăng Độ tới trình độ như thế.
Tài phán trưởng vuốt chùm râu trắng, ánh mắt sáng ngời.
- Phiêu lăng hư độ! Đây thật sự là tuyệt học khinh thân trong Phiêu Lăng Độ, sao hắn làm được?
Vị từng tu luyện Phiêu Lăng Độ kia cũng giật mình.
Trên đài tỷ võ.
Triệu Nhất Kiếm và Triệu Phong một đuổi một chạy. Cảnh tượng cực kỳ nguy hiểm, kinh tâm động phách.
Mắt thấy Triệu Nhất Kiếm vung Lãnh Lưu kiếm dần dần kéo lên đến đại thành, tốc độ và uy lực cũng gia tăng.
Triệu Phong cũng không kém, Phiêu Lăng Độ làm cho hắn nhẹ như lông vũ, nhảy lên giữa không trung, nhìn như cửu tử nhất sinh kì thực thong dong mãn nguyện.
Thời gian một chút trôi qua.
Trong quá trình trốn tránh, Triệu Phong tìm kiếm sơ hở của Triệu Nhất Kiếm, rồi bắt đầu phản kích.
Nhưng hắn hoảng sợ phát hiện, mình không cách nào tiếp cận Triệu Nhất Kiếm. Nếu không chắc chắn sẽ gặp phải sát chiêu đáng sợ.
Trước mắt với sở học Nộ Long quyền hắn không có cách nào tiếp được một kiếm của đối phương .
Dù đón đỡ một kiếm hắn cũng sẽ bị thương.
"Chẳng lẽ phải sử dụng..."
Triệu Phong hít sâu một hơi, nội kinh ẩn trong cơ thể hơi động, lại ẩn xuống mất tăm.
Dựa vào “Ẩn khí quyết”, hắn ẩn náu nội kình Võ Đạo của mình.
Trong thời khắc nhảy lên trốn tránh, Triệu Phong đột nhiên tập trung tinh lực, khởi động năng lực mắt trái.
Phanh Phanh! Phanh Phanh!
Mắt trái chấn động, Triệu Phong lập tức đạt tầm quan sát siêu cấp.
Tốc độ Triệu Nhất Kiếm mặc dù nhanh, nhưng trong mắt hắn đã chậm lại, thấy thật sự rõ ràng.
Thậm chí hắn có thể bắt được biến hóa khí huyết trong cơ thể Triệu Nhất Kiếm, thông qua khí huyết mà dự đoán phương vị công kích.
Đằng! Đằng...
Triệu Phong né chiêu càng thong dong mãn ý, hoàn toàn đứng ở thế bất bại.
Nộ Long quyền!
Chớp một thời cơ, Triệu Phong tránh thoát một kiếm, thình lình lấn đến gần, phản công Triệu Nhất Kiếm.
- Lãnh lưu hóa phong!
Kiếm chiêu của Triệu Nhất Kiếm bỗng quay lại, không thèm né, đâm thẳng vào cổ họng Triệu Phong.
Triệu Phong cảm thấy bất đắc dĩ, mặc dù hắn tìm được khe hở có thể làm cho Triệu Nhất Kiếm bị thương, nhưng nếu như vậy hắn cũng không thoát khỏi một kiếm xẹt qua yết hầu của đối phương.
“Lãnh Lưu kiếm cực kỳ biến thái, chỉ có tiến công, không có phòng ngự! Khó chơi nhất là hắn đã tu luyện bộ võ học này tới đại thành. Cho dù tìm được sơ hở nhỏ nhất, nếu ta muốn thủ thắng hiểm thì chỉ nắm chắc năm thành.”
Triệu Phong suy tính, phân tích.
Chênh lệch lớn nhất giữa hắn và Triệu Nhất Kiếm ở chỗ đẳng cấp võ học.
Cho tới giờ, muốn thắng Triệu Nhất Kiếm chỉ có hai biện pháp.
Thứ nhất là “Kéo”. Không ngừng kéo, kéo dài tới lúc đối phương kiệt lực.
Đối với điểm này Triệu Phong có tự tin. Hắn có mắt trái phụ trợ, mà lại tu luyện ra nội kình Võ Đạo, khí mạch bền bỉ, còn hơn Triệu Nhất Kiếm.
Biện pháp thứ hai: Sử dụng nội kình Võ Đạo, dùng lực thủ thắng!
Ngay lúc Triệu Phong trong thầm tính toán.
- Trọng tài, hai người trên đài đều là tài liệu rèn tạo rất tốt của tộc, nếu kéo dài quá lâu mà xuất hiện thương vong thì ngươi không gánh nổi đâu.
Triệu Thiên Kiếm tới trước võ đài, thấp giọng nói với trọng tài.
Nhìn trận đấu trên võ đài, Triệu Thiên Kiếm thầm lo lắng cho con trai.
Theo như lẽ thường, dù kéo dài ra thì Triệu Nhất Kiếm chí ít có năm sáu phần thắng. Nhưng chẳng biết tại sao ông ta cảm thấy bất an, không thể tiếp tục kéo dài.
- Điều này… nhưng họ còn chưa phân rõ thắng bại.
Trọng tài do dự, khó xử, nhưng cũng không dám vì thế mà đắc tội Triệu Thiên Kiếm.
Tu vi Triệu Thiên Kiếm đã đạt tới Võ Đạo tầng sáu, là một nhân vật ở vị trí cao trong tộc, thân phận không thấp.
- Thắng bại không rõ ràng, nhưng ai chiếm thượng phong chẳng lẽ không nhìn ra?
Triệu Thiên Kiếm mỉm cười, thầm nháy mắt với trọng tài.
Ý kia rất rõ ràng, việc này như thành, tất có thâm tạ...
- Được rồi.
Trọng tài đưa ánh mắt lên võ đài, trầm giọng nói:
- Số 188 Triệu Phong, ngươi đã rơi vào hạ phong. Nếu còn tiếp tục kéo dài thì ta có quyền ra phán quyết.
Điều này cũng có thể?
Lòng Triệu Phong dâng lên lửa giận vô hình.
Phán quyết của trọng tài rõ ràng có khuynh hướng thiên về Triệu Nhất Kiếm.
Chẳng qua cũng không được tính là trọng tài vi phạm nguyên tắc. Vì nguyên tắc tỷ thí cho trọng tài quyền tự do phán quyết kết quả nhất định. Thí dụ như nhằm vào một số trận quần chiến khó phân thắng bại, vì để không chậm trễ tiến trình trận đấu mà trọng tài có thể tự hành phán quyết.
Trọng tài phán quyết tất nhiên khiến cho một số người tranh luận.
- Tuy Triệu Phong vào thế bị động, nhưng ít ra chưa vào thế bại.
- Hừ! Không ngừng trốn tránh thì tính là anh hùng gì. Làm chậm trễ thì giờ của chúng ta, trọng tài làm như vậy không sai!
Dưới võ đài chỉ có một chút tranh luận nhỏ.
Cho dù một số trưởng bối trong tộc cảm thấy thiếu công bằng, nhưng không người nào chấp nhận ra mặt cho một đệ tử của các nhánh trong tộc, càng không muốn đắc tội phụ tử Triệu Thiên Kiếm.
- Tốt! Không trốn thì không trốn!
Triệu Phong không giận, trái lại cười cười, thân hình nhẹ nhàng rớt xuống.
- Tiểu tử! Tiếp ta một kiếm.
Triệu Nhất Kiếm mừng thầm, hơi liếc nhìn phụ thân dưới đài một cái.
Triệu Thiên Kiếm đứng chắp tay, mỉm cười không nói.
Giờ phút này nhiều người đứng dưới võ đài như Triệu Khôn đều có vẻ hả hê.
Triệu Tuyết nhìn hình dáng quen thuộc trên võ đài thì thầm thở dài, sắc mặt phức tạp có thương cảm, lại có chút lạnh lùng.
Xẹt!
Mắt thấy Triệu Nhất Kiếm vung Lãnh Lưu kiếm như gió đông lạnh nhập vào cốt tủy, tiếp cận Triệu Phong.
Đối mặt với võ học cao cấp đại thành, Triệu Phong đành phải né.
- Nộ Long quyền Luân hồi!
Triệu Phong đầy lửa giận, khí huyết cuộn trào, vung quyền chấn động không khí.
Không biết điều!
Các trưởng bối trong tộc trên đài quan chiến đều lắc đầu.
- Ai.
Tài phán trưởng râu trắng bạc cũng thở dài.
- Ha ha ha! Châu chấu đá xe, vô dụng, phá cho ta…
Triệu Nhất Kiếm cười dài, thanh kiếm trong tay kéo thành một dải, như cầu vồng ngang trời, kiếm quang lóa mắt.
- Mở!
Triệu Phong hít sâu một hơi, trong lúc khí huyết trào lên đột nhiên bắn ra một khí tức cường đại.
Ong…
Nắm tay Triệu Phong bắt đầu xuất hiện khí tức mát lành, trong sạch mà mỹ lệ, dưới ánh mặt trời như ẩn như hiện.
Bỗng dưng.
Triệu Phong cảm giác tốc độ ra quyền và lực lượng bộc phát của mình đột phá một cái gông cùm trói buộc, phá vỡ cực hạn thân thể.
Một quyền chưa rời thân, gió mạnh vô hình đã táp vào thân Triệu Nhất Kiếm.
Vù vù vù!
Lấy Triệu Phong làm trung tâm, bụi cát tứ phía bị lực lượng vô hình chấn động bay lên không.
- Cái gì! Đó là...
Trên đài quan chiến, các trưởng bối bị sốc.
- Không ngờ là…
Tài phán trưởng đứng phắt dậy, không ức chế nổi kích động trên mặt.
Không tốt!
Triệu Thiên Kiếm dưới võ đài lại biến sắc.
- Chuyện gì xảy ra?
Triệu Nhất Kiếm bị áp lực khó hiểu ép cho khó thở, ngay cả tốc độ xuất kiếm cũng bị ngăn chặn bớt.
Trong thị giác của gã, một quyền của Triệu Phong như dẫn dắt ra một con Nộ Long giận dữ gào thét…
Đang! Rắc rắc…
Triệu Nhất Kiếm loạng choạng, phun một ngụm máu.
Leng keng!
Bảo kiếm của gã gãy đôi, rơi xuống mặt đất.
Hơn nữa còn có một lực lượng vô hình từ bảo kiếm xông vào thân thể gã.
- A...!
Triệu Nhất Kiếm kêu thảm thiết, cánh tay đã gãy, người bắn ra xa mười mét, lăn trên mặt đất.
Cảnh tượng này khiến đám đệ tử Triệu tộc rung động.
Phù!
Triệu Phong đánh một quyền xong, lực lượng vô hình tràn ra tám hướng. Bụi mù xung quanh chậm rãi rơi xuống đất.
Không biết qua bao lâu có người kinh hô một tiếng:
- Nội kình Võ Đạo!
Nội kình Võ Đạo!
Chỉ thấy một làn khí xanh nhạt, trong suốt lóe lên từ người Triệu Phong rồi biến mất.
----------oOo----------
[/JUSTIFY]