Đêm tối, ánh sáng rực rỡ của những vì tinh tú trên trời cũng không thể sánh bằng ánh sáng đèn neon của thành phố phồn hoa về đêm. Phía trong cửa sổ sát đất, Lạc Tranh mặc y phục trắng đang thư thái ngồi trên ghế, khóe môi lờ mờ nổi lên một nụ cười, mơ hồ nhu hòa khẽ động dưới ánh đèn lấp lánh.
“Em cũng không biết anh lại trở về Hồng Kông trước, xế chiều em đang chuẩn bị ra sân bay đón anh.” Cô nói với người đàn ông đang ngồi đối diện, khuôn mặt ôn hòa, ấm ấp lộ ra dáng vẻ thư sinh, anh chính là người thành lập ra văn phòng luật sư sự vụ Húc Doanh – Ôn Húc Khiên, là người học trưởng Lạc Tranh thầm mến 4 năm. Khi anh mở ra văn phòng luật sư sự vụ năm ấy, hai người bọn họ rốt cuộc nắm tay nhau trở thành một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trong giới luật sư.
Nếu như nói Lạc Tranh là một đóa hoa anh túc mỹ lệ, thì Ôn Húc Khiên tựa như là đất đai và nguồn nước nuôi dưỡng đóa hoa anh túc này. Phẩm chất và dòng họ của anh vô cùng phù hợp với dáng vẻ tao nhã, anh đối với người khác luôn khiêm tốn, có lễ nghĩa, hơn nữa anh lại có diện mạo, khí chất phong độ của một trí thức, bất kỳ ai cũng sẽ không dám dây dưa với một luật sư danh tiếng của Sở sự vụ.
Lạc Tranh cùng Ôn Húc Khiên, hai người tựa như lửa nóng với dòng nước ấm, có đôi khi Lạc Tranh cho rằng Ôn Húc Khiên thích hợp làm một vị quan tòa hơn chứ không phải là luật sư. Nhưng mà khi anh ở trên tòa cũng có sức thu hút cá nhân của riêng anh, chỉ là không giống như Lạc Tranh lấy cường thế tấn công vào phòng tuyến trong lòng của đối phương mà thôi.
“Anh muốn cho em một niềm vui.” Ôn Húc Khiên luôn luôn là một người đàn ông thận trọng như vậy, không chỉ như thế, anh còn là một người luôn chủ động tạo ra sự lãng mạn. Đối với việc này, Lạc Tranh luôn luôn kém hơn anh, mặc dù cô là con gái nhưng trong chuyện lãng mạn thì lại hoàn toàn mù tịt.
Lạc Tranh khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, không nói gì; thật ra cô là người con gái dám yêu dám hận, chỉ là đối với chuyện tình tình yêu này thì ngược lại không biết nên mở miệng thế nào.
Ôn Húc Khiên chăm chú nhìn cô, lấy ra hai tấm vé máy bay từ trong cặp tài liệu, đưa tới trước mặt cô.
Lúc này Lạc Tranh khó hiểu nhìn anh.
“Tranh Tranh, không phải em vẫn muốn đi Australia lặn biển ngắm san hô đó sao? Anh đặc biệt đặt hai vé máy bay đến đó, chúng ta có thể đi nghỉ một chuyến thật vui vẻ.” Ôn Húc Khiên nhẹ nhàng nói.
Lạc Tranh hơi ngẩn ra: “Đây là vé máy bay ngày kia? Húc Khiên, em không thể sắp xếp thời gian nhanh như vậy được, anh nên biết vụ kiện quốc tế của Pháp kia, tuy chúng ta đã thắng kiện nhưng còn có rất nhiều công việc tiếp theo cần phải sắp xếp, bây giờ lại đi nghỉ phép?”
Ôn Húc Khiên khẽ khép mắt lại, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Lạc Tranh là người luôn luôn có ánh mắt tinh nhanh, giỏi về âm thầm tra lòng người, thấy thế xong thử dò xét hỏi một câu: “Húc Khiên, xảy ra chuyện gì?”
Ôn Húc Khiên khẽ nở nụ cười khổ, “Tranh Tranh thật là cái gì cũng không thể gạt được em.” Khẽ thở dài một hơi, “Thật ra anh đã kia bị thua kiện ở trên phiên tòa trong nước kia rồi.”
Ánh mắt Lạc Tranh liền giật mình một chút, nhưng một giây sau cười cười, “Nếu là lên tòa, dĩ nhiên sẽ có thắng có thua, Húc Khiên việc này không sao đâu.”
“Tranh Tranh, em không cần an ủi anh, có lẽ anh thật sự không thích hợp làm luật sư.” Trên môi Ôn Húc Khiên khẽ nổi lên một nụ cười, mang theo chút miễn cưỡng.
“Nói nhảm, trong giới luật sư có người nào không biết cái tên Ôn Húc Khiên này? Anh là luật sư vàng, tại sao có thể hủy bỏ mình như vậy?”
“Tranh Tranh, nói thật là bàn về tư chất trời cho, anh thật sự kém em. Em thông minh, nhạy cảm, có sự nhạy cảm trời sinh của luật sư. Dựa vào án kiện mấy năm nay mà nói, em là hễ đánh là thắng, mà anh lại là nửa thắng nửa bại. Có đôi khi anh thật sợ..” Ôn Húc Khiên nói được một nửa liền dừng lại.
Lạc Tranh ngưng lại, lời nói của anh tuy mới chỉ nói một nửa, nhưng cũng đoán ra hàm ý trong lời nói của anh, ánh mắt trong trẻo dịu dàng: “Anh sợ em sẽ rời bỏ anh mà đi sao?”