Ngón tay Ôn Húc Khiên khẽ hơi run run, ngước mắt dịu dàng ôn hòa nhìn cô, “Tranh Tranh, em sẽ không rời đi anh bởi vì em yêu anh.”
Lạc Tranh mím môi cười một tiếng, kéo lấy bàn tay to của hắn, giọng nói vốn luôn tỉnh táo nay trở nên nhu hòa, “Nếu đã hiểu rõ tâm ý của em thì tại sao lại vội vã đặt vé máy bay? Húc Khiên, em và anh cùng nhau đã 4 năm rồi, chẳng lẽ đến bây giờ anh còn hoài nghi tình cảm của em đối với anh sao?”
“Tranh Tranh” ánh mắt Ôn Húc Khiên khẽ động, kéo tay cô đặt lên môi mình, để cho mùi thơm ngát tỏa ra từ ngón tay ngọc ngà của cô quanh quẩn trong hơi thở của mình. “Anh biết em yêu anh, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, anh rốt cuộc vẫn có cảm giác lo được lo mất. Em càng ngày càng ưu tú, càng ngày càng lôi kéo sự chú ý của người khác. Đôi khi, anh thật muốn đem em khóa trong nhà cả ngày, không để cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy, không làm bất kỳ việc gì cả.”
Lạc Tranh đầu tiên là kinh ngạc, nhưng chỉ sau chớp mắt liền tươi cười xinh đẹp chói mắt giống như ánh trăng, lộ ra một vẻ mê hoặc nhàn nhạt, đột nhiên nói “Húc Khiên, gần đây anh như thế là vì sao vậy? Lời thế này trước kia anh chưa từng nói bao giờ.”
Ôn Húc Khiên hôn một chút lên ngón tay cô, chăm chú nhìn cô: “Tranh Tranh, em vẫn sẽ ở lại bên cạnh anh sao? Cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì, cho dù có một ngày anh hai bàn tay trắng, em cũng sẽ yêu anh sao như bây giờ?”
“Dĩ nhiên. Húc Khiên, lúc chúng mình mới vừa ở cùng nhau, anh cũng là hai bàn tay trắng.” Lạc Tranh trên miệng khẽ nở nụ cười, cùng anh ta đan 10 ngón tay vào nhau, “Húc Khiên, hôm nay anh rất lạ. Còn có chuyện gì không thể nói với em được sao?”
Ôn Húc Khiên nghe vậy xong, trên mặt chỉ là cố nặn ra nụ cười khổ cũng không chạm tới đáy mắt, trong mắt đều là vẻ nghiêm túc ——
“Tranh Tranh, anh nói thật với em một chuyện. Thật ra thì vụ thua kiện trong nước lần này có ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của Sở sự vụ của chúng ta. Ngay cuộc gọi điện vừa rồi anh mới tiếp, đã có sáu tập đoàn hủy bỏ quan hệ hợp tác cùng Sở sự vụ chúng ta. Rất nhiều hợp đồng cũng bị rút khỏi. Cứ theo đà này, Sở sự vụ sẽ lâm vào cục diện khó khăn. Em cũng biết đối với Hồng Kông – một thành phố rất chú ý đến hiệu suất cùng lợi ích, thì chuyện của Sở sự vụ chúng ta, một khi mất đi uy tín sẽ như vậy.”
Đến lúc này, Lạc Tranh hoàn toàn sợ ngây người, vẻ mặt này đã nhiều năm chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt cô. Tại sao có thể như vậy? Hợp đồng kinh doanh cũng ký kết xong rồi, bọn họ tại sao lại có thể bội ước?
Bọn họ bây giờ thà bội ước cũng không muốn hợp tác cùng một Sở sự vụ đã từng thua kiện, đây chính là hiện thực tàn khốc. Ôn Húc Khiên hít thật sâu một hơi dài, nhìn về phía Lạc Tranh, “Xem ra bọn họ thà rằng trước mắt trả một chút tiền phá vỡ hợp đồng, cũng không muốn sau này tập đoàn liên tiếp gặp tổn thất.”
Lạc Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, thu tay về, khoanh hai tay trước ngực, “Quên đi, cho dù là tổn thất mấy vụ làm ăn trong nước cũng không sao. Chúng ta cũng không phải là chỉ tiếp nhận các vụ kiện trong nước, thị trường Hồng Kông rất lớn, còn có cả nước ngoài nữa, bao gồm các tư nhân, xí nghiệp, tập đoàn nước ngoài.
Thật ra mọi chuyện vốn thực sự không có hỏng bét như vậy, chỉ có điều, trên mặt Ôn Húc Khiên lộ vẻ do dự.
“Làm sao vậy?”
“Tranh Tranh ——” Ôn Húc Khiên khẽ nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Anh biết em đã thắng vụ kiện của Pháp, vốn đây là chuyện vui nhưng lại bị anh phá hỏng. Đến hôm nay anh mới biết, thì ra đối phương có ý muốn cùng Sở sự vụ chúng ta tiến hành hợp tác pháp luật, quả thực là sai lầm trong công việc của tổ ngoại vụ bên kia. Tập đoàn bên nguyên, đối phương của em cũng chính là RM của Pháp, lúc trước đã đưa ra yêu cầu chúng ta đảm nhiệm làm cố vấn pháp luật, đại diện toàn quyền về công việc pháp luật cho họ. Không ngờ, tổ ngoại vụ bên kia lại khiến chúng ta gặp họa, hơn nữa lần này em lại làm luật sư biện hộ khiến bên họ thua kiện, như thế sẽ ——”
“Em hiểu rồi.” Lạc Tranh chợt hiểu ra, đôi mày liễu xinh đẹp cũng khẽ chau lại, “Xem ra thật là họa phúc không tới cùng lúc, kiểu này thì RM của Pháp căn bản là không thể nào hợp tác cùng chúng ta được.”