Nguyên do là những người này đang bàn luận về cái chết của Tiết Nhận Tùng , Khấu Đại Nhân , Bành Tấn Hải , ... Điều đặc biệt là cái chết của mấy kẻ đó xảy ra trước khi Vạn Sự Thông và thiếu niên trò chuyện khoảng một canh giờ ... thiếu niên thầm nghĩ :" Vạn Sự Thông quả nhiên quảng đại khác thường !" . Đoạn chàng chọn một bàn gần chỗ mấy đại hán kia ngồi nghe ngóng . Vốn dĩ thiếu niên rất ghét mùi rượu và cũng không biết uống rượu nhưng muốn tìm hiểu chuyện giang hồ thì chỉ có đến những nơi này mới nhanh nhạy nên bấm bụng vào mà thôi . Mùi rượu bay lên nồng nặc từ bàn mấy đại hán làm chàng nhăn nhó mặt mày . Bỗng một đại hán thân hình phương phi , mặt mũi đỏ bừng nói :
-Tội nghiệp tổng tiêu đầu Hồng Lăng Phong , tuy rằng thoát kiếp nạn nhưng quá hoảng sợ mà tâm thần trở nên bấn loạn không chịu tiếp khách cũng không chịu ra ngoài cửa nửa bước !
Bên cạnh , một lão già tóc bạc hoa râm , khuôn mặt gầy đét mỉm cười :
-Nói vậy thì hiền đệ nhờ đâu mà biết rõ ba người kia chết vào giờ Sửu ?
Đại hán phương phi thở dài :
- Đệ có muội tử làm a hoàn trong phủ họ Hồng nên mới được rõ !
Một đại hán dáng dấp thư sinh xen vào :
-Không hiểu họ đến Phong Sơn để làm gì mà bị sát hại ?
Đaị hán phương phi nói :
-Theo những gì tiểu đệ biết thì mấy người đó định đến Điệp Vũ Cốc để tìm Thượng Quan anh hùng !
Một đại hán râu quạ ngồi cạnh gã thư sinh hỏi :
-Tìm Thượng Quan anh hùng ? Mà sao bọn họ biết Thượng Quan anh hùng ở Điệp Vũ Cốc và đến tìm người làm gì ?
Hán tử thư sinh mỉm cười :
-Mọi người không để ý đến mấy biến sự trên giang hồ gần đây à ?
Đại hán gầy đét hỏi :
-Biến sự gì ?
Hán Tử thư sinh nhấp một ngụm rượu nói :
-Chính là cái chết của Trương Đại Hoàng , Tào Nhuận Lương , Ngô Đức Toàn .
Bọn họ chết một cách kỳ bí , máu cạn kiệt , tim bị mất , rõ ràng là hành động của Đông Nguyệt giáo năm xưa !
Mọi người biến sắc . Đại hán thư sinh nói tiếp :
-Và quan trọng ba người này năm xưa từng theo chân Thượng Quan anh hùng huyết tẩy Đông Nguyệt giáo ... như vậy có thể thấy hai vấn đề ...
đại hán râu quạ giục :
- Vấn đề gì huynh nói đi !
-Vấn đề thứ nhất chính là Hồng Lăng Phong , Tiết Nhận Tùng , Bành Tấn Hải , Khấu Đại Nhân , Nhan Hồng Bình năm xưa cũng tham gia vào vụ huyết tẩy Đông Nguyệt giáo , họ nhận thấy cái chết của ba người kia tất liên quan đến Đông Nguyệt giáo nên cùng đi tìm Thượng Quan anh hùng mong được sự trợ giúp , không ngờ chưa tìm được thì vong mạng .
Vấn đề thứ hai mới đáng sợ , theo tiểu đệ thì hẳn Đông Nguyệt giáo đã tái xuất lại giang hồ chứ không phải có kẻ mạo danh gây án như nhiều người đoán !
Chúng nhân đồng loạt thở dài , đại hán phương phi trầm ngâm :
-Nếu sự thật Đông Nguyệt giáo tái xuất giang hồ thì thật đáng sợ , Thượng Quan anh hùng lúc nào cũng như hạc nội mây ngàn lại còn thề không chịu tham dự chuyện thị phi giang hồ ! Chao ôi ! Lấy ai để gánh vác đây ?
Không khí trở nên trầm mặc , thiếu niên không đợi tiểu nhị mang đồ ăn ra mà lẳng lặng đứng dậy xuống lầu dong ngựa đi mất dạng ...
Phong Châu thành
Trên con lộ Giang Lăng có hai thớt ngựa chạy như bay vào thành , trên mình mang theo hai thiếu niên nam nữ . Nam nhân tuổi ngoài đôi mươi , mày kiếm mắt sáng , phong thái uy nghi . Nữ nhân tuổi chỉ độ mười tám , mười chín , mắt hạnh mày ngài , hoa dung tú lệ khác thường . Cả hai vận hắc y , lưng đeo trường kiếm . Họ liên tục giật dây cương cố gắng vào thành càng nhanh càng tốt ! Thiếu nữ quay sang nói :
-Sư huynh ! Có nên nghỉ lại trong thành hay đi tiếp ?
Thiếu niên khẽ cau mày như suy nghĩ rồi nói :
-Có lẽ phải tìm khách điếm nghỉ lại rồi hỏi thăm xem tình hình thế nào , cứ tiếp tục đuổi như vậy khác nào tìm kim đáy biển ?
Thiếu nữ cười :
-Huynh nói cũng phải !
Lời vừa dứt thì họ đã qua cổng thành , cả hai cùng ghì cương ngựa cho chạy chậm lại rồi đưa mắt tìm kiếm tửu lầu .
Vũ Hồng lầu là một trong những tửu lầu lớn nhất Phong Châu thành , khi nam nữ thiếu niên vận hắc y bước vào thì tầng một đã đông khít người kiếm không ra một chỗ trống , họ đành theo tiểu nhị lên tầng hai , trên này tuy đông những cũng còn mấy bàn trống . Hai người chọn một bàn gọi đồ ăn , trong lúc chờ nam thiếu niên sang bàn bên cạnh gồm năm đại hán đang ngồi ôm quyền thì lễ hỏi :
-Các vị đại ca có thể cho tiểu đệ làm phiền một chút được chăng ?
Mấy đại hán đang say sưa chuyện trò nghe vậy thì đều quay lại , họ giật mình như nhận ra thiếu niên này là ai nên một đại hán râu tóc cắt tỉa gọn gàng , vận trường bào trắng đứng dậy nói :
-Nghe danh Đại Mạc Song Ưng đã lâu hôm nay mới được diện kiến , không biết Tiêu Đại Hoa huynh đài có chuyện gì mà đến đây ?
Tiêu Đại Hoa mỉm cười :
-Tiểu đệ cùng sư muội đang truy đuổi phản đồ nên tình cờ ghé vào , xin được hỏi cao danh của cá vị đại ca ?
Đại Hán vận bạch y giới thiệu :
-Tại hạ là Khâu Tấn Tài , đây là Phùng Đức Lai , Hoàng Trung Thuần , Thái Cao Trung và Lăng Chí Thành !
Tiêu Đại Hoa ôm quyền :
-Hóa ra đều là những đại hiệp danh trấn giang hồ , thất lễ ! Thất lễ !
Mấy người kia cũng ôm quyền :
-Không dám !
Phùng Đức lai là một người tầm thước , dáng độ khoan hòa liền nói :
- Các vị đã từ đại mạc xa xôi tới đây chi bằng sang bàn ngồi chung với bọn tại hạ cho vui !
Tiêu Đại Hoa mỉm cười :
-Tiểu đệ được vinh hạnh này thì còn gì bằng !
Nói đoạn quay về bàn gọi sư muội , một chốc sau hai người đã có mặt . Hắc y nữ ôm quyền nói :
-Tiểu muội Tuyết Phi Lệ rất vinh dự đựoc diện kiến các vị đại hiệp !
Năm đại hán kéo ghế cho hai người ngồi rồi cùng cười nói :
-Quả nhiên danh bất hư truyền , nhan sắc đã khuynh thành mà võ công lại trác tuyệt !
Đoạn Thái Cao Trung hỏi :
-Chẳng hay lệnh sư vẫn khang thịnh chứ ?
Tuyết Phi Lệ nói :
-Nhờ cao xanh , lệnh sư vẫn mạnh khỏe !
Khấu Tấn Tài rót rượu cho hai người rồi hỏi :
-Khi nãy nghe Tiêu huynh đài bảo đi truy bắt phản đồ nghĩa là sao ?
Tiêu Đại Hoa lắc đầu buồn bã nói :
-Sư môn bất hạnh , tháng trước tam sư đệ của tại hạ là Lý Nhân Long đã đánh cắp bí phổ Đại Hung Phổ Đà Chú trốn vào Quan Nội , gia sư vì không muốn bí kíp rơi vào tay ngoại nhân và kẻ chẳng ra gì nên sai sư huynh muội bọn ta vào lấy lại , cũng nhân cơ hội này thanh trừng môn hộ luôn !
Khấu Tấn Tài gật gật đầu :
-Lý Nhân Long tại hạ cũng nghe danh từ lâu , không ngờ lại là con người như vậy !
Hoàng Trung Thuần mỉm cười :
-Sư huynh muội hai người tìm đúng chỗ hỏi rồi , hôm kia ta mới từ Lạc Hoa thành tới đây có gặp hắn một lần , nói thật , nếu không nhờ hắn lẩm nhẩm: " Lý Nhân Long này cả đời oai hùng cuối cùng lại phải trốn chui trổn lủi! ". Thì ta cũng không biết hắn là ai đâu !
Tuyết Phi Lệ sốt sắng hỏi :
-Chẳng hay đại hiệp có rõ hắn đi về đâu chăng ?
Hoàng Trung Thuần lắc đầu :
-Chỉ là tình cờ mà gặp , ta không nghĩ đến chuyện tò mò vào việc người khác làm gì !
Khấu Tấn Tài nhíu mày :
-Hắn đến Lạc Hoa Thành thì nhất định ghé qua Vạn Sự Cư để tìm một sinh lộ rồi ! Các vị tới đấy không chừng biết thêm tin tức cũng nên ?
Đại Mạc Song Ưng vội tạ ơn rồi cáo từ đi ngay , họ sợ chậm chân thì Vạn Sự Thông sẽ kiếm được sinh lộ cho Lý Nhân Long , ông ta tuy là người thông tuệ nhưng làm việc cốt chỉ vì tiền đâu mấy khi quan trọng đến lợi ích của mọi người ra sao ? Nhất là với những người đến từ Quan Ngoại xa xôi ...
Long Thiên phái
Phái Tu chân này an tọa trên Thư Hùng Sơn hùng vĩ ngút tận mây xanh , mấy chục năm nay thanh danh Long Thiên phái trên giang hồ ngày càng chói sáng . với những hành động nghĩa hiệp cao cả , Hoa Ngọc Dung chưởng môn được dân quanh vùng tôn kính như thần tiên , các đệ tử đi lại trên giang hồ rất nhiều , họ đều lấy nghĩa hiệp làm đầu nên được người người nể trọng .
Thiếu niên anh tuấn đưa cương ngựa cho một tên môn hạ rồi gấp gáp bước vào sảnh đường . Bên trong Hoa Ngọc Dung đã đợi sẵn từ lâu , vừa thấy thiếu niên bươc vào bà vội hỏi ngay :
-Thế nào ? Có thu hoạch được kết quả gì không ?
Thiếu niên mỉm cười , nụ cười có cái duyên làm lòng người phải rúng động :
-Linh Nhi mà hành động thì đảm bảo phải có kết quả rồi !
-Nói đi ! Đừng đứng đấy mà ba hoa nữa !
-Vâng ! Quả là đúng với những gì ngoại tổ tiên liệu , có vẻ như Đông Nguyệt giáo tái xuất giang hồ , cái chết của Trương Đại Hoàng , Ngô Đức Toàn , Tào Nhuận Lương , Bành Tấn Hải , Khấu Đại Nhân , Tiết Nhận Tùng , Nhan Hồng Bình đều liên quan đến Đông Nguyệt giáo !
Hoa Ngọc Dung biến sắc hỏi :
-Bọn Bành Tấn Hải cũng chết rồi sao ? Thế còn Hồng Lăng Phong ?
- Đúng vậy ! Họ đều chết cả còn Hồng Lăng Phong thoát nạn nhưng tâm thần hình như bị ám ảnh không dám ra đường cũng không tiếp khách !
- Ngươi có biết bọn Bành Tấn Hải chết ở đâu không ?
-Ở Phong Sơn !
Hoa Ngọc Dung trầm ngâm :
-Bọn họ đến Phong Sơn làm gì ?
Thiếu Niên mím mối khẽ nghiêng đầu nói :
-Nghe đâu họ đến Điệp Vũ Cốc tìm Thượng Quan Thi Vũ , nhưng đến Phong Sơn thì bị hại !
Hoa Ngọc Dung giật mình :
-Thượng Quan anh hùng ở Điệp Vũ Cốc sao ?
Thiếu niên gật đầu :
-Linh Nhi nghe Vạn Sự Thông nói thế !
Hoa Ngọc Dung lại trầm ngâm , không khí trở nên im ắng lạ thường . Thiếu niên tròn mắt nhìn Hoa Ngọc Dung nói :
-Với thực lực như Long Thiên phái chúng ta có gì phải e ngại bọn Đông Nguyệt giáo ?
Hoa Ngọc Dung lườm chàng nói :
-Ngươi thì hiểu cái gì , năm xưa tám đại bang phái hợp công còn chưa lên được Phong Vũ sơn của Động Vô Phong huống hồ mình Long Thiên phái !
Thiếu niên cau mày :
-Nhưng bây giờ bọn chúng đâu còn như xưa ?
Hoa Ngọc Dung thở dài :
-Đúng là ý nghĩ của đứa trẻ dại , ngươi nên nhớ rằng năm xưa bọn chúng mạnh như vậy mà vẫn bị Thượng Quan anh hùng đại phá , bây giờ Thượng Quan anh hùng vẫn còn sống , bọn chúng lại không rõ điều này hay sao ? Nếu không có một lực lượng mạnh hơn năm xưa ngươi nghĩ bọn chúng dám vuốt râu hùm sao ?
Thiếu niên đăm chiêu nói :
-Quả thật là như vậy rồi !
Hoa Ngọc Dung đứng dậy bước ra ngoài , bà nói vọng lại :
-Ta phải viết thiệp mời bảy đại bang phái còn lại đến Lạc Hoa Thành bàn luận chuyện này , ngươi nhớ ở nhà luyện công chơ tử tế đừng có chạy lăng xăng !
Thiếu niên "vâng" một tiếng rồi buông mình xuống ghế thở dài :
-Không ngờ Đông Nguyệt giáo lại đáng sợ như vậy !
Chàng bất chợt nghĩ đến cảnh mấy kẻ đáng thương kia bị giết máu cạn , tim mất thì khẽ rùng mình . Bỗng nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng vôị cất bước ra khỏi sảnh đường dặn bọn thuộc hạ mấy câu rồi sai người dắt ngựa dong đi ...
Điệp Vũ Cốc
Dưới ánh mặt trời chói chang khung cảnh hiện ra thật nên thơ , có điều cảnh trái với lòng nên hắn không muốn nhìn . Hắn thích ở đây nhưng lại chán ghét cái khung cảnh nên thơ ấy ! Một kẻ kỳ quặc nhưng lại được võ lâm rất mực tôn kính ! Thi Vũ ngồi trên cành tùng đục lỗ cho cây sáo trúc , hắn làm thành thạo như một người thợ chuyên nghiệp ! Đục xong lỗ hắn ngồi tỉa hoa văn , đấy là công việc hàng ngày của hăn ! Mười lăm năm rồi hắn chỉ làm có việc ấy : Ngày đục sáo còn đêm thì thổi vỡ sáo !
Hoa văn trên cây sáo hắn tỉa thật kỳ lạ , chỉ có một ngọn núi , một tảng đá nhô lên và một cái gì đó như dải lụa phất phơ bay ... đôi mắt hắn sâu thăm thẳm như không phải đang nhìn vào công việc mình làm mà là nhìn về một phương , một miền nào đấy xa xôi lắm ! Có lẽ một người tu hành thâm sâu như hắn cũng không bao giờ đến được cái miền ấy ! Nhưng hắn vẫn muốn ngắm nhìn cái miền đó , có lẽ đấy là ngọn lửa sống duy nhất đang cháy âm ỉ trong cái xác không hồn ...
Từng đàn bướm bay kín mặt đất như cơn mưa bất chợt của mùa hè đột nhiên dội đến , đàn bướm tản mác vào không trung rồi chập chờn quanh người hắn , muôn sắc , muôn màu ! Nhìn từ xa chỉ thấy bướm giăng kín che lấp cả cây tùng và che lấp luôn hình ảnh con người cô độc ...
Rất lâu sau mới thấy hắn chập chờn bay ra từ đàn buớm khổng lồ , hắn cầm cây sáo chắp hai tay ra sau , đôi mắt vẫn thả vào hư không một cách xuất thần , chân hắn không động nhưng thân người vẫn di chuyển trên không nhẹ nhàng . Trông hắn phiêu dật như cây ngọc trước gió ...
Hắn đáp xuống một căn nhà ghỗ cũ kỹ bị bào mòn bởi gió mưa , trong căn nhà không có gì quý giá ngoài rượu , loại Trúc Diệp Thanh nổi tiếng . Thi Vũ không dùng bát , hắn tu từng vò như một kẻ đói rượu mười năm mặc dù ngày nào hắn cũng uống . Hắn uống nhưng không bao giờ thấy hắn say , chỉ những vò rượu ngày càng vơi mà thôi ! Hắn ngồi vắt chân trước thềm cửa , Vò rượu đặt trên gối , đôi mắt không bao giờ chớp , hắn sợ những cái chớp mắt sẽ khiến hắn lạc về một cõi nào đấy ! Cõi ấy đầy đau thương thống khổ , hắn sợ mình sẽ không cầm được lòng , hắn sẽ hét lên , bạ cái gì đấm đá cái đấy , kèm theo mỗi cái đấm đá ấy là những giọt nước mắt rơi tả tơi , lúc ấy hắn rất giống một người điên ! Sách vở bảo rằng
anh hùng thà đổ máu chứ không rơi lệ , nhưng hắn thì ngược lại ! Chỉ rơi nước mắt mà không thấy đổ huyết bao giờ !...