Đông Đô thành bề rộng chừng 10 dặm, đó chính là Trung Nguyên đệ nhất đại thành, trong thành phong cảnh phồn hoa, người qua lại thật tấp nập, náo nhiệt vô cùng, nhưng phía bên kia đường lại là hoàng cung trang nghiêm, quan binh đao kiếm chỉnh tề, thật là như hai thế giới trái ngược.
Từ sau thời kì Man Hoang, Đường triều Hoàng đế nhất thống thiên hạ, đưa văn hóa Trung Nguyên lên đỉnh cao, các tộc người nguyện trung thành Đường thất (ND: Hoàng thất Đường triều ý mà ), tuy chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng dù sao đó cũng là thống nhất thiên hạ.
Sau thời kì đỉnh cao chính là loạn lạc khắp nơi, Đường triều đang trị vì ở đỉnh cao đột nhiên trở nên thất linh bát lạc (ND: nội chiến, tèn ten tén). Đầu tiên là Hán thất hưng khởi, Hán vương Lưu Càn trước tiên tại Đông Đô xưng đế, sau lại phái binh tiến hành Tây chinh, Đế quốc Đường triều tuyên bố kết thúc, bất quá Hán vương Lưu Càn cũng không có tài năng bình định thiên hạ, các lộ chư hầu đều tạo phản, cuối cùng trải qua hơn 20 năm chiến đấu kịch liệt, tình thế rốt cục rõ ràng, Minh Vương Lương bình định thiên hạ, lịch sử xưng là Nam Bắc triều thời kì.
Tại đầu đường Đông Đô xuất hiện một thiếu niên nghèo túng.
Nói hắn nghèo túng bất quá còn đỡ, y phục trên người đã rách không chịu nổi, một bên ống quần thì rớt xuống, bên kia thì giống như là mảnh vải được buộc lên hông, may mắn là hắn lấy tay giữ chặt.
Giờ phút này hắn lang thang mờ mịt ở đầu đường Đông Đô, không biết tiếp theo phải đi đâu.
Thành thị to lớn như vậy, khôg ngờ không có chỗ cho mình tồn tại, nếu biết mình không phải ở thời đại này, chỉ sợ người chung quanh ném cho ánh mắt khác thường, nghĩ đến đây thiếu niên cười khổ lắc đầu.
Hắn đang muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, hai tên khất cái đột nhiên đem hắn vây quanh ở ven đường, một người trong đó nói: “Tiểu thí hài này xem ra thật trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn thật không sai, chỉ là không biết có thể hay không chịu được nắm đấm của ta!”
Thiếu niên đứng lên, cảnh giác nhìn hai người, nói: “Hai vị muốn làm gì?” Nhìn hai tên khất cái thần sắc bất thiện, ẩn hàm sát khí, thật giống như muốn đánh nhau!
“Không muốn làm gì, chí là nhìn ngươi không vừa mắt, nói cho ngươi biết, đây chính là địa bàn của lão tử, muốn làm ăn thì cút đi chỗ khác, trả địa bàn lại cho lão tử!” Tên khất cái hung tộn trừng mắt nhìn thiếu niên, thật giống như người ta cướp đi lão bà của hắn vậy. (ND: thêm đoạn cuối )
Thiếu niên ngẩn người, nguyên lai hai tên khất cái này đem hắn trở thành đồng loại, không khỏi vừa tức vừa cười, bất quá chính mình mặc thành như vậy, bị người người khác đem trở thành khất cái cũng không có gì là lạ. Trong lòng dâng lên một trận uể oải, cùng với những người này tranh đấu còn có ý nghĩa gì!
Hắn đứng lên cười nói: “Hai vị đại ca nếu nói như vậy, ta đây đành đi vậy!”
“Còn muốn chạy nào có dễ dàng như vậy, lão tử hôm nay một đồng tiền cũng chưa kiếm được, tiểu tử ngươi là tự đưa tới cửa…” Tên khất cái hung ác kia nghĩ đến hôm nay chính khí không thuận, liền một quyền xuất ra, mắt thấy như lập tức muốn đánh trúng bụng thiếu niên kia, thiếu niên đột nhiên chuyển thân, hai tay rất nhanh nắm lấy nắm tay tên khất cái, dưới chân vừa động, lập tức trượt tên khất cái trên lưng, sau đó nặng nề ngã xuống đất (ND: Judo nha! ), lần rơi này không nhẹ, tên khất cái kia ngoại trừ lớn tiếng kêu thảm thiết, rốt cục không phát ra âm thanh khác nữa.
Còn lại tên khất cái kia chứng kiến đồng bạn bi đánh ngã dễ dàng như thế, hơn nữa đến giờ còn chưa nhúc nhích, vốn định đến hỗ trợ, lại đột nhiên chứng kiến ánh mắt thiếu niên kia lộ ra một tia hung quang, sợ tới mức lui ra phía sau hai bước.
Thiếu niên trên mặt thay cái biểu tình lười biếng, bước chân bước đi thong thả. Chính mình dù sao cũng từng tu luyên qua võ công, đối phó những người này này thật dư dả, hắn thật không biết là mình có phải vô tình chọc phải cái gì không, hiện tại chính yếu là tìm một chỗ an thân, cũng không thê thật sự làm một tên khất cái được! Bất quá hiện tại thật mờ mịt, hoàn toàn không có mục tiêu. Nhất là vừa mới đi vào thời đại này, mình rốt cục nên làm từ đâu!
Ánh chiều tà dần buông xuống Đông Đô, trong thành huyễn lệ vô cùng, ấm áp dần dần rời đi, cả tòa Đông Đô thành tựa hồ cũng dần yên tĩnh trở lại.
Đông Đô thành cũng dựa theo “Thanh Long”, “Chu Tước”, “Bạch Hổ”, “Huyền Vũ”tứ phương thần thú để đặt tên cho bốn cửa thành, bốn khối bảng hiệu đều dùng thể chữ lệ viết thành, tựa nhìn không có gì đặc dị, bút pháp không cao minh, thiếu niên đối với thi họa rất có nghiên cứu, cảm thấy tấm biển như vậy thật sự có chút kì quái, chẳng lẽ tại thời đại này thư pháp không cao minh!
Trước mắt là một đường phố có chút cũ kĩ, mặt trên lộ ra một cái biển hiệu, tên là “Phong Hoa phố”, trong con phố toàn bộ là kinh doanh cửa hàng đồ cổ, nhưng cũng có vài nhà mở tửu lâu, hiện tại còn chưa có đóng cửa, thiếu niên chọn một cửa hàng có chút bình thường đi vào, ánh mắt lập tức rơi vào một bức họa treo trên tường, ánh mắt không khỏi sáng ngời.
Đây là một bức tranh lớn, cao chửng nửa người, mặt trên có ba ả cung trang cung nữ, trong tay cầm viên phiến (ND: quạt ý mà ), mỗi người tư thái tao nhã, đẫy đà nhu mì xinh đẹp, áo choàng lụa mỏng, họa sĩ bút pháp hiển nhiên đã gần đến thuần thục, nét vẽ không có cảm giác miễn cưỡng, hiển nhiên đây là họa pháp của danh gia.
Dưới tranh đề: “Tiên quân tắc” ba chữ.
Thiếu niên dụng tâm thể hội ý nhị của bức họa, càng xem càng cảm thấy người này dụng bút không tầm thường, nhất là quần áo cung nữ, quả thật đủ để đón gió (ND: ý nói trông sống động như thật), nhịn không được duỗi tay vuốt thử một lần, hắn đối với thi họa thật là nhiệt tình yêu thương, thiếu niên đang lúc thưởng thức, đột nhiên nghe tiếng bước chân vang lên. Sáu giác quan của hắn khác với thường nhân, người phía sau cước bộ nhanh chóng, cũng không giống như khách nhân đến tham quan, thật như là hướng về phía mình đi tới!
Sau lưng một trận gió quét lại đây.
Thiếu niên thầm kêu không tốt, có người hướng hắn xuất thủ.
Hắn phản ứng cực nhanh, thân mình nhanh chóng cong lên, một cây mộc côn cỡ cổ tay vừa vặn đảo qua mặt hắn.
Một giọng nữ thanh thúy vang lên: “Vô sỉ dâm tặc!”
Thiếu niên vội vàng nói: “Cô nưong xin dừng tay, ta…” Hắn vừa định giải thích, rồi lại nhận tiếp thêm một côn, thiếu niên vừa mất mặt vừa chật vật, không biết như thế nào đắc tội nữ nhân này, không ngờ lai thống hận đối với mình như thế.
Người này dụng côn hiển nhiên cũng là một cao thủ, tại không gian nhỏ hẹp, không ngờ có thể động thủ mà không chạm đến đồ trong tiệm bài trí, chỉ là khổ cho thiếu niên, hắn chỉ có thể tránh trái né phải, vài lần né không kịp, đã bị mộc côn đáng trúng người. May mắn hắn da chắc thịt dày, hơn nữa võ thuật rất có tạo nghệ, bằng không chỉ bằng mấy côn cũng đủ để đem hắn đánh ngã xuống đất. Nhưng dù là như thế người nọ vẫn không chịu buông tha cho thiếu niên, khẽ kêu vài tiếng, côn gió càng hung hiểm hơn.
Thiếu niên cắn răng hạ lòng, dám lấy cánh tay đỡ một côn của đối phương, côn này chấn cánh tay tê dại, bất quá cũng khiến thế công của người nọ giảm xuống, thiếu niên lúc này mới đắc ý đứng lên, nào biết quần mình không ngờ vướng phải cái bạn bên cạnh, chỉ nghe “Tê” một tiếng, cảnh xuân toàn bộ lộ ra, mà ngay cả…
Thiếu niên lúc này cũng sửng sốt, vội mang thủ mang cước loạn động kéo quần lên, nghĩ đến không ngờ lại chật vật như vậy.
Một lục y thiếu nữ đứng ở cửa, mặt cười ẩn hàm sát khí: “Vô sỉ dâm tặc, hôm nay nhìn ngươi chạy đi đâu!”