Nhân vật chính là Joan, một xuyên qua giả bình thường như các cuốn truyện nhan nhản trên mạng.
Câu truyện lấy bối cảnh kì huyễn , thế giới phương tây. Thế giới của nó dựa trên D&D core nên chỉ có phương tây, là một thế giới rộng lớn bao gồm nhân loại, tinh linh, người lùn, vong linh v.v... không hề dính tí nào đến phương đông võ hiệp.
Vì dựa trên D&D core nên hệ thống pháp thuật khá đặc biệt, sẽ có giải thích rõ hơn trong truyện, nhưng ai chơi game series baldur of gate hay NWN thì hãy hình dung nó cũng tương tự như vậy.
Truyện không có yy , nhân vật phát triển bình thường và hợp lý, cũng không có tự ngược cuồng suốt ngày luyện công cày level, nhân vật cũng phải ăn chơi ngủ nghỉ và đương nhiên là kua gái.
Nhân vật nữ trong truyện rất có cá tính, gây ấn tượng khá rõ nét, không hề làm bình hoa bao giờ, các nhân vật phụ cũng được miêu tả chi tiết và rất có hồn. Đây là một trong những số rất ít các cuốn truyện mình đã đọc mà còn có thể nhớ được đầy đủ tên các nhân vật phụ. Có lẽ chúng ta đã đọc rất nhiều cuốn truyện, nhưng đều nhạt như nước ốc đến nhân vật chính tên gì cũng không nhớ phải không nhỉ ?
Văn phong rất tự nhiên mềm mại pha chút hài hước, tác giả viết chục chương đầu còn cứng tay, nhưng càng viết càng hay, hiện giờ được hơn 500 chương và đang còn tiếp. Mỗi chương càng về sau dài vì tác giả 3-4 hôm có khi 1 tuần mới up 1 chương, đó cũng là lý do vì sao nó ko có tên trong top các trang truyện, nhưng nó có cả 1 fanclub trên baidu , đến mức mà từng nhân vật trong truyện đều có topic thảo luận, vì vậy cũng thấy nó hay ở mức nào.
Điểm mình không thích lắm trong truyện có lẽ là về khoản "sắc hiệp" từ các chương trên 100 trở đi có nhiều, cũng không phải tác giả viết dở, mà viết rất hay, các tình tiết tự nhiên thú vị chứ không viết cho có như các chuyện khác, nhân vật chính cũng không giỏi tán tỉnh bằng những lời nói đường mật nghe mòn lỗ tai như các truyện sắc hiên giờ, hắn nói gì cũng thực thật tâm, phóng khoáng như phong cách phương tây vậy và làm nhiều hơn nói.
Có lẽ tác giả nên viết thuần về kì huyễn thì hơn, như vậy cũng không gặp phải kiểm duyệt từ các diễn đàn gắt gao dẫn đến viêc truyện khó tiếp xúc với người đọc.
Nội dung truyện trải dài từ u ảnh giới đến nhân gian giới, đến cả địa ngục v.v... thế giới rộng lớn, nhân tài lớp lớp, có khi hết truyện cũng không làm rõ hết bản đồ của nó, không theo thể loại đi khắp thế giới chinh phục xong là kết thúc truyện, nội dung hấp dẫn, có phong cách riêng, tình tiết độc đáo, bí ẩn và hồi hộp, luôn khiến độc giả suy đoán theo nhiều hướng khác nhau và luôn được sử dụng đúng nơi đúng chỗ, không như phần lớn các truyện bây giờ tình tiết thừa một đống viết ra chả để làm gì.
Có lẽ so sánh hàm lượng chất xám trong truyện thì nó cũng không kém gì truyện Khiêu Vũ.
Mình dự tính dịch cũng khá lâu rồi, nhưng nhiều lý do chần chừ, nhưng mãi không thấy ai giới thiệu truyện, kể cả convert cũng ko có , mà để bộ này ko ai biết thì rất đáng tiếc nên đành dịch vậy. Cố gắng 1 ngày 1 chương cho bà con.
P/s: Các anh em khoái sắc hiệp thì nên đọc truyện này để hiểu cái gì chất lượng cao, mấy bộ người ta coi là tuyệt phẩm như hi hoa di tùng chỉ như đom đóm so với thái dương mà thôi , còn ai ko thích mấy đoán đó cứ bỏ qua cũng không ảnh hưởng đến nội dung mấy.
Spoiler for ^^:
Chấn động kịch liệt đột bất ngờ từ trong hư không phát sinh, như cơn lốc trong nháy mắt thổi quét toàn bộ u ảnh giới, tất cả cấp tốc rung chuyển, sụp đổ, hủy diệt, giống như ngày tận thế buông xuống.
Vòng bảo hộ trong suốt dâng lên trong nháy mắt, đem cả tòa âm hồn thành chặt chẽ bao vây lấy, nhưng như vậy vẫn không đủ để ngăn cản mãnh liệt chấn động vô hình. Cả tòa thành giống như chiêc thuyền nhỏ trong cơn song dữ, xốc lên xốc xuống, lắc lư bất định. Cư dân dang trong giấc ngủ say đều bừng tỉnh, hoảng hốt, không biết rốt cuộc có việc gì xảy ra.
Chẳng biết qua bao lâu, chấn động cuối cùng cũng chậm rãi biến mất. Âm hồn thành khôi phục ổn định, lại lơ lưng trên không trung, vòng bảo hộ dần dần nhạt đi rồi biến mất, tất cả đều khôi phục nguyên trạng.
Nhưng đó chỉ là hiện tượng mặt ngoài.
Trong hoàng cung âm hồn thành không khí nặng nề, không có nửa điểm ánh sang. Một vị lão nhân đang ngồi trên vương tọa, tay trái chống cằm, trầm tư nhìn vào bóng tối trước mắt.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, có người từ của bước vào.
Lão nhân khẽ quay đầu nhìn người vừa tới.
“Như ngài sở liệu, dạ nữ thần đã rời khỏi Thất Lạc điện.”
Người vừa tới cung kính hành lễ, thấp giọng nói.
“Nàng ta đang ở đâu ?”
Lão nhân trực tiếp hỏi.
“ Tạm thời còn không rõ, nhưng ta nghĩ là ở vật chất giới.”
Người vừa tới nói, lời nói lộ ra vài phần xảo trá:
“Bởi vì, mục sư của nàng đã không thể cùng nàng liên hệ.”
Lão nhân ngước mắt lên, nhìn vị trung thành và tận tâm trợ thủ, sau đó mặt không chút biểu tình nào, lại nhìn trước mắt hư không, giống như chưa từng có bất kì cuộc nói chuyện nào xảy ra.
“ Nói tiếp đi, Hadrhune." Lão nhân nói.
“Hoặc, Dạ nữ thần đột nhiên từ bỏ các mục sư trung thành của nàng – kể cả Yigelarui.”
Giọng Hadrhune trở nên lạnh lẽo khô cứng, không có nửa điểm trầm bổng, nhưng tốc độ lại nhanh hơn.
“Có thể, nàng đã không thể đáp lại tín đồ cầu nguyện.”
“ Nhưng ai có thể làm được điều đó?”
Lão nhân hỏi lại, hắn tự động bỏ qua khả năng đầu tiên như lời Hadrhune nói.
“Ai có khả năng đem ám dạ nữ thần trực xuất khỏi thần vực của nàng, đánh xuống vật chất giới? Tyre? Lan Sendall? hay ...... Emannata đã sống lại?”
“Ta cũng không biết.”
Hadrhune thành thật trả lời.
“Cho dù Emannata sống lại cũng không làm được.”
Trong bong đêm đột nhiên truyền tới âm thanh một người thanh niên, trong trẻo, tao nhã, ôn hòa, lại ẩn chứa sắc xảo. Người thanh niên khoác chiếc áo choàng xám chậm rãi từ hư không bước ra, hướng lão nhân và Houjiehana hành lễ, khuôn mặt hắn anh tuấn, hai mắt như ánh sao lóe lên trong bầu trời đêm, khóe miêng luôn mang theo nụ cười mỉm, khiêm tốn nhưng tràn ngập tự tin.
Trên chiếc áo bào Vu sư xám của hắn, trước ngực thêu một đồ án kì quái, trên nền đỏ, lấy màu đen vòng quanh ba ngọn núi, trên đỉnh núi, một viên cầu màu bạc lấp lánh ánh sáng.
“Dạ nữ thần là vị thần cường đại nhất trong quốc gia thần hệ.”
Người thanh niên nói tiếp:
“không ai có thê lưu đày nàng, trừ bỏ vị đó.”
Hắn không nói ra tên “vị đó”, bởi hắn cũng không biết. Nhưng ba người ở đây đều hiểu được hắn chỉ ai.
Chúng ta hiên giờ không biết, nhưng nhất định tồn tại.
“Lưu đày?”
Lão nhân khẽ lắc đầu:
“ Có lẽ, cùng lắm dạ nữ thần xảy ra vấn đề nho nhỏ. Dù sao, chúng ta còn không rõ chân tướng, Brennus, không nên phỏng đoán.”
“ Đây không phải là vấn đề chính.”
Người thanh niên vẫn như trước mỉm cười.
“Dạ nữ thần có chút phiền toái nho nhỏ cũng tốt, phiền toái lớn cũng tốt, hay bị lưu đày xuống vật chất giới cũng được, hay là bị Lansendeer giết cũng xong, đương nhiên khả năng này rất nhỏ. Đó cũng không phải vấn đề chính, cái chính là : Hiện giờ nàng đã không thể khống chế âm hồn thành.”
Lão nhân khẽ gật đầu. Đúng vậy, không cần nói Shar rốt cuộc gặp chuyện gì, giờ phút này nàng đã không thể như một ngàn năm qua, chặt chẽ khống chế âm hồn thành..
“Không cần biết thế nào.”
Hadrhune chuyển đề tài:
”Đó là một cơ hội.”
“Cơ hội”
Lão nhân thấp giọng nhắc lại, hắn đưa mắt chuyển tới người thanh niên.
Người thanh niên khẽ gật đầu.
“Đó là một cơ hội, phụ thân.”
“Dạ nữ thần đã rời khỏi u ảnh giới, mà khi nàng rời đi các mục sư đã mất hết thần thuật.”
Người thanh niên chậm rãi nói tiếp:
”Không ai có thể lại trở thành chướng ngại, bao gồm Rui Walan. Phụ thân, đây là cơ hội ngàn năm có một.”
Lão nhân chậm rãi gật đầu, hướng Hadrhune phất tay. Trợ thủ hơi khom người hành lễ, rồi lui xuống.
“Mùa xuân gieo hạt giống, mùa thu vị tất có thể thu hoạch lương thực.”
Lão nhân nhẹ nhàng nói, giống như đang tự nhủ chính mình.
“Nhưng có thể thu hoạch hi vọng.”
Người thanh niên khẽ mỉm cười, sau đó thi lễ thật sâu, khi hắn đứng thẳng lưng, thân hình đã biến mất trong bóng đêm.
Hi Vọng.