Lôi Vũ nhìn tiểu huynh đệ bị bao phủ bởi lớp dịch nhầy, cười hỏi nàng:
- Phòng tắm ở đâu?
Thiên Ân chỉ về cánh cửa bên phía phải:
- Ngay cạnh thôi.
Lôi Vũ mập mờ nhìn nàng, sau đó nhảy xuống giường, nhưng không đi tắm ngay mà quay lại bế nàng lên. Hắn nhìn vẻ mặt khó hiểu của nàng, nhún nhún vai:
- Ta muốn tắm chung với nàng.
………………….
Lôi Vũ tắm rửa xong, suy nghĩ một chút rồi lau khô người, cứ thế tồng ngồng đi vào phòng ngủ, nhảy lên giường.
Lúc nãy hắn cùng nàng tắm chung, không nhịn được mơn trớn cơ thể nàng, kết quả cùng nàng làm thêm lần nữa. Sau khi đổi nước tắm, Thiên Ân liền nhanh chóng tự mình tắm rửa, mặc y phục rồi đi ra ngoài, để lại hắn một mình.
Hắn còn chưa kịp nằm xuống, giọng nói lạnh như băng của Thiên Ân đã truyền đến:
- Mặc y phục vào!
Lôi Vũ không còn cách nào khác, đành đứng dậy mặc đồ ngủ. Hắn nằm xuống, quay người ôm lấy nàng, bắt đầu kể về những chuyện hắn xảy ra trong 4 tháng qua.
Hắn kể cho nàng nghe về việc hấp thu ma tinh hạch, nói luôn ra cả đoạn suy luận liên quan đến mấy triệu ma tinh hạch cho nàng nghe.
Thiên Ân nghe hắn nói xong, bất lực hỏi:
- Một nghìn nhị cấp ma thú với một tam cấp ma thú, bên nào khỏe hơn?
Lôi Vũ lập tức trả lời:
- Một nghìn nhị cấp ma thú…
Hắn vừa dứt lời thì nhận ra suy luận trước đó của mình có điểm không đúng.
Lượng ma pháp trong tam cấp ma tinh hạch quả thực lớn hơn trong nhị cấp ma tinh hạch nhưng nếu một nghìn viên nhị cấp ma tinh hạch gộp lại, lượng ma pháp trong đó phải gấp mấy lần trong 1 viên tam cấp ma tinh hạch. Mà lượng ma pháp trong tam cấp ma tinh hạch tương đương với một Pháp Tôn ngũ giai.
Cho nên, không thể nào có chuyện hấp thu 2 triệu viên nhị cấp ma tinh hạch để tăng lên Pháp Sĩ Thập Tứ giai được.
Thiên Ân thấy hắn đơ người suy nghĩ, lên tiếng giải thích:
- Chuyện chàng hấp thu được ma pháp trong ma tinh hạch, ta cũng không biết cụ thể là vì sao. Có lẽ do ma pháp của chàng thực sự tương đồng với ma pháp của ma thú. Còn về việc hấp thụ hơn 200 viên ma tinh hạch..
Nàng nói đến đây thì thở dài khiến hắn thập phần lo lắng, vội vàng lên tiếng:
- Có vấn đề gì à?
Thiên Ân đột nhiên nhìn hắn, không nhanh không chậm hỏi:
- Chàng là tên ngốc bẩm sinh à?
Lôi Vũ bị nàng hỏi như thế, ngơ người mất một lúc. Thiên Ân đặt tay lên ngực hắn, truyền ma pháp của nàng vào trong.
- Ma thú tích lũy ma pháp cả đời mới được 1 viên ma tinh hạch, chàng cho rằng hấp thụ được hết chỉ trong vòng 5’? Lượng ma pháp mà chàng thực sự thu về thần hải chỉ được chưa đến 1 phần, chỗ còn lại vẫn đang tự do lưu chuyển trong kinh mạch kia kìa.
Lôi Vũ “hả” một tiếng, dùng thần thức kiểm tra đi kiểm tra lại một hồi vẫn không phát hiện được bất kỳ hỏa hệ ma pháp nào đang di chuyển trong kinh mạch.
- Bằng vào thực lực Pháp Sĩ của chàng, tìm mấy năm nữa không thấy được đâu. Mai theo ta về tổng hội, ta giúp chàng hấp thụ hết chỗ còn lại.
Tổng hội Ma Tông là nơi cực kỳ tuyệt mật, ngoại trừ tông chủ, trưởng lão và các chi chủ, không một ai biết nó nằm ở khu vực nào. Tương truyền rằng, tổng hội Ma Tông là nơi cất giấu rất nhiều kỳ trân dị bảo trong thế gian, lưu giữ hàng nghìn Thiên cấp Pháp Kỹ. Chính vì thế nên nó được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt. Hơn nữa, tổng hội còn là nơi ở của tông chủ, 10 vị trưởng lão cùng 100 chi chủ. Tầng tầng lớp lớp cao thủ như vậy, muốn đột nhập cũng không phải chuyện đơn giản.
Lôi Vũ nhớ đến chức vị trưởng lão của nàng, bất mãn hỏi:
- Lần trước ta hỏi nàng có phải là đường chủ không, sao nàng lại bảo là có?
- Ta chỉ bảo “có thể coi là vậy”.
Lôi Vũ cứng họng, không biết nói gì khác, tức giận nhéo nhũ hoa nàng một cái.
Điểm nhạy cảm trên bầu ngực bỗng dưng bị nhéo, Thiên Ân liền “a” một tiếng, lấy tay đẩy hắn ra.
Lôi Vũ bị đẩy ra nhưng nét cười trên mặt vẫn không đổi, tiếp tục dịch lại, ôm chặt lấy nàng. Tay hắn xoa xoa lưng nàng, ngay lập tức xin lỗi.
……………………….
Lúc trước hắn còn thắc mắc chính đạo nhiều người như thế, tại sao đến một tổng hội cũng không tìm ra. Hóa ra, tổng hội của Ma Tông không nằm trên 7 đại lục mà tồn tại ở một không gian khác. Mà không gian này, chính là do tông chủ đầu tiên của Ma Tông, một không gian hệ ma pháp sư, sáng tạo ra. Mỗi lần ra, vào đều phải sử dụng lệnh bài bằng ngọc thạch, truyền ma pháp vào trong đó, cánh cổng dẫn tới chiều không gian kia mới được mở ra.
Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên nhất, không phải là việc Ma Tông dùng cửu cấp ma thú canh cửa, mà là diện tích gần bằng Tam Tinh đại lục của Tổng hội!!
Tổng hội chia thành 2 khu vực chính: khu cất giữ bảo vật và khu phòng ở. Khu phòng ở cũng được phân chia theo thứ bậc trong Ma Tông. Chi chủ ở nơi có diện tích nhỏ nhất, tiếp đó là trưởng lão và tông chủ.
Nói là “phòng”, nhưng nơi ở của chi chủ cũng to gấp 10 lần tòa phủ đệ cũ của hắn. Còn nơi ở của trưởng lão, nếu đem hoàng cung ra để so sánh vẫn là quá mức khập khiễng!
Vì chỉ chi chủ, trưởng lão và tông chủ mới có lệnh bài được phép ra vào tổng hội cho nên lượng ma pháp sư, chiến sĩ có mặt trong chiều không gian này bị hạn chế rất nhiều.
Ngoài ra, những hạ nhân hầu hạ nơi đây, không một người nào biết ma pháp, hoàn toàn là những người dân hết sức bình thường.
………………………..
Lôi Vũ mở mắt, vươn vai mấy cái.
Đây là lần đầu tiên hắn bế quan tu luyện, có chút không thích ứng được với cơ thể mệt mỏi do ngồi lâu.
Lôi Vũ đứng dậy, hết vặn vẹo thân hình lại bật nhảy mấy cái.
Sau khi đến tổng hội, Thiên Ân liền dùng ma pháp của nàng hướng dẫn hắn cách hấp thụ ma pháp, sau đó lại đưa thêm cho hắn mấy trăm viên nhị cấp hỏa hệ ma tinh hạch, bảo hắn ăn. Nàng từng dùng ma pháp kiểm tra đường đi của hỏa hệ ma pháp trong trường hợp hắn ăn ma tinh hạch, sau đó ngạc nhiên phát hiện ma pháp trong ma tinh hạch thấm vào kinh mạch, một mạch đi lên thần hải, không hề lưu lại trong cơ thể như lúc hắn hấp thụ bằng cách kia.
Nói cách khác, hắn chỉ cần ăn, ma pháp trong ma tinh hạch sẽ tự động dung nhập vào thần hải.
Lúc trước Lôi Vũ mới chỉ hấp thụ được một phần của 216 viên nhị cấp ma tinh hạch đã đủ thăng cấp lên Thập Giai Hỏa Hệ ma pháp sư. Lần này hắn bế quan, cố hấp thụ hết 9 phần còn lại, quả nhiên tăng một mạch lên Pháp Tôn nhị giai. Cộng thêm mấy trăm viên ma tinh hạch hắn ăn trước khi bế quan đã tự động chuyển hóa thành công, tu vi liền đạt đến Pháp Tôn Thập Giai!
Theo như hắn ước tính, có lẽ hắn đã bế quan được 1 tháng. 1 tháng tăng 1 cấp, việc này cũng quá nghịch thiên đi!?
Lôi Vũ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, ngạc nhiên đưa tay lên sờ cằm. Mới có một tháng, râu hắn đã mọc đến mức này?
Lôi Vũ sau khi tắm rửa, cạo râu sạch sẽ liền chạy đi tìm Thiên Ân, nhưng chạy quanh nơi ở một vòng vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu. Đang lúc đứng thở phì phò, một bà lão chừng hơn 70 tuổi mặc y phục màu đen tiến đến, hỏi hắn:
- Công tử tìm chủ nhân sao?
(từ đây, nơi ở của trưởng lão sẽ được gọi là phủ đệ)
Bà lão này là người đầu tiên hắn gặp khi vào phủ đệ của nàng, cũng là tổng quản quản lí tất cả hạ nhân trong phủ.
Lôi Vũ đưa tay lau mồ hôi trên trán, gật đầu.
Bà lão nhìn hắn, cười nói:
- Công tử bế quan tu luyện 2 năm chắc không biết, chủ nhân bình thường không có việc gì đều ở phủ đệ của Nguyệt trưởng lão, đến tối mới quay lại.
Lôi Vũ nghe đến đoạn “bế quan tu luyện 2 năm”, tròn mắt kinh hãi:
- Cháu bế quan tận 2 năm!????
- Lúc bế quan chẳng có mấy ai chú ý đến thời gian, một lần vài ba năm là chuyện thường.
Lôi Vũ đơ người mất một lúc, sau đó thở dài hỏi:
- Phủ đệ Nguyệt trưởng lão ở đâu thế?
Bà lão chỉ tay về hướng Đông:
- Phủ đệ của Nguyệt trưởng lão ở hướng đó, nhưng không được phép của trưởng lão, không ai được phép đi vào. Công tử vẫn là nên ở lại đây chờ chủ nhân thì hơn.
Lôi Vũ ở trong phủ đệ của nàng, hết lục lọi chỗ này đến chỗ khác, hy vọng tìm ra thứ gì đó thú vị. Kết quả, thư phòng của nàng, ngoài binh thư thì không còn thứ gì khác. Hắn không có việc gì khác để làm, nằm nghĩ ngợi lung tung.
Mãi đến tối, Thiên Ân mới trở lại.
Hắn vừa nhìn thấy nàng liền chạy đến, ôm chặt lấy. Mà nàng, cũng là lần đầu tiên sau gần 4 năm hai người quen nhau, chủ động ôm hắn.
Lôi Vũ cười đến mức híp mắt lại, vui vẻ trêu đùa nàng. Nói chuyện được một lúc, Thiên Ân đột nhiên đặt tay lên ngực hắn.
Lôi Vũ cười, ôm lấy eo nàng:
- Nàng đang muốn câu dẫn ta, phải không?
- Là cửu vĩ hồ ly...
Lôi Vũ tưởng mình nghe nhầm, khó hiểu nhìn nàng:
- Nàng vừa nói gì?
- Cửu vĩ hồ ly.
- Là sao?
- Chàng là cửu vĩ hồ ly.
Lôi Vũ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã tươi cười trở lại:
- Nàng nói gì thế? Ta rõ ràng là người.
- Chàng là cửu vĩ hồ ly.
Thiên Ân rất hiếm khi nhắc lại một thứ hai lần.
Lôi Vũ mờ mịt nhìn nàng:
- Sao có thể?
- Nhịp đập tim nhanh hơn người thường, ngoại hình xuất chúng, ăn được hỏa hệ ma tinh hạch, có 9 hỏa hệ thần hải. Chàng là cửu vĩ hồ ly, không phải người.
- Ta chỉ có 2 thần hải, một là thời gian hệ, hai là hỏa hệ thôi mà?
Thiên Ân không để hắn nói hết câu, trực tiếp cắt lời hắn:
- Thời gian hệ nhất mạch đơn truyền. 80 năm trước, ma pháp sư thời gian hệ chỉ còn đúng 3 người. Trong đó có một người đã lấy tộc trưởng Hồ tộc, 2 năm sau sinh được một hài tử. Hài tử này, không những có 9 hỏa hệ thần hải đặc trưng cho hồ ly mà còn có cả thời gian thần hải. Sáu năm sau, Hồ tộc gặp phải họa diệt môn, tộc trưởng vì muốn bảo vệ hài tử, đem 8 thần hải của mình đưa vào người đứa bé, nhưng lại sợ bị địch nhân phát hiện nên đã phong ấn 8 thần hải này lại. Tộc trưởng chỉ còn lại 2 phần thực lực, bị địch nhân giết chết. Thời gian hệ ma pháp sư đem hài tử chạy trốn nhưng thân dính trọng thương, đi không được bao xa đã bị phát hiện, đành đem hài tử kia lưu lại trong dòng thời gian vô định, dùng bản thân làm mồi nhử dụ kẻ địch đi xa.
Lôi Vũ nghe nàng nói xong, lắc đầu:
- Không thể nào.
Thiên Ân đặt nốt tay trái lên ngực hắn, miệng lẩm nhẩm pháp quyết:
- Hỡi sức mạnh của không gian chi chủ, hãy nghe lệnh của ta, dịch chuyển phong ấn đến một chiều không gian khác, mở ra ký ức đã ngủ sâu hàng chục năm.