Lôi thần quả nhiên không hổ là nhất cấp dong binh đoàn, phản ứng rất nhanh, hành trình của nhóm Hắc Long càng ngày càng khó khăn. Một ít phân bộ tại các thành thị nhỏ đã bị triệt tiêu, không còn gì để họ tấn công cướp đoạt. Mà nhân viên toàn bộ tập trung tại mấy thành phố lớn, thực lực cường hãn khiến bọn họ không dễ nuốt trôi.
Mà truy binh cũng miệt mài bám theo phía sau, từ ban đầu chỉ có một chi, giờ đã tăng lên 4 chi, mỗi chi thực lực cũng đủ để Hắc Long không thể tiêu diệt được mà không bại lộ thân phận.
Rơi vào đường cùng, Hắc Long không thể làm gì hơn là nghe theo ý kiến của Tư Đồng Ca, tạm lánh gió lớn, dựa vào bất tử chiến mã kéo dài sự chịu đựng của đối phương, rồi xem kẽ đánh vu hồi lại.
Lúc này, một chi tình báo năng lực cường đại của nhất cấp dong binh đoàn Lôi thần mới triệt để thể hiện bản lĩnh. Vô luận Hắc Long vu hồi thế nào, đều không thoát được truy binh phía sau, trái lại càng ngày đuổi càng gần, có mấy lần thậm chí đã đánh giáp lá cà. Bất quá đôi chân cùng sức chịu đừng của bất tử chiến mã không phải là thứ ngựa phổ thông có thể so được, đến phút cuối đều có thể đem nhóm Hắc Long thuận lợi chạy đi.
Chạy từ Nam sang Bắc, rồi lại từ Bắc tới Nam, suốt cảnh nội đồng minh, nhóm Hắc Long cùng hơn 1000 địch nhân không ngừng kẻ đuổi kẻ chạy.
----
Xe tăng kịch liệt ho khan, từ lúc bị thổ huyết ngoài Ngả toa thành, cái này đã thành bệnh bám theo hắn, không chỉ không có chuyển biến tốt, mà ngày càng tệ hơn. Bởi vì cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa mảy may chạm được tới một sợi lông của đối phương, khả dĩ mấy lần thấy bóng người, nhưng đều phải trừng mắt nhìn đối phương chạy mất, điều này khiến Xe tăng thổ huyết thành thói quen, vì vậy mao bệnh ngày càng nghiêm trọng.
Hắn đến bây giờ cũng không hiểu được, chiến mã của những người này thuộc nòi gì mà lại có sức chịu đựng và tốc độ đáng sợ như thế. Sơn dương của người lùn đã là tọa kỵ có sức bật số 1 số 2, so với Nguyệt dạ ảnh báo của Tinh linh tộc chỉ chậm hơn 1 phần, nhưng hết lần này tới lần khác đều đuổi không kịp bọn người kia, sức chịu đựng càng không cần phải nói, sáng sớm còn ở nơi này, đến tối đã nhận được bồ câu đưa tin báo bọn họ đã cách đó ngàn dặm, ngày đi nghìn dặm, tuyệt thế lương câu a, ngựa tốt như thế, một thớt đã khó cầu, vậy mà đối phương lại có những 15.
Điều này tuyệt không phải một sơ cấp dong binh đoàn có thể có, Xe tăng cùng đội trưởng Lôi khắc đinh đều có kết luận như vậy, những người này là do đối thủ cạnh tranh cố ý phái ra làm suy sụp Lôi thần. Nhưng là đối thủ cạnh tranh nào lại có thể tìm được 15 người lợi hại như vậy đến gây phiền phức cho Lôi thần ?
Tổng hợp những báo cáo chiến đấu, Xe tăng phát hiện thực lực những người này vượt xa dự liệu. Đại bộ phận chiến đấu, ma pháp sư cùng cung tiễn thủ của đối phương đều không có xuất thủ, tất cả do 11 kiếm sĩ động thủ, 11 kiếm sĩ này thực lực phi thường kinh người, 50 dong binh phổ thông trước mặt họ không mất 5 phút đã toàn bộ bị đánh bại, điều đó biểu thị những kỵ sĩ này thực lực không chỉ trung cấp, nói không chừng đã đạt được thực lưc Cao cấp kiếm sĩ. 11 cao cấp kiếm sĩ, đây là khái niệm gì ? Đội trưởng Hỏa hồ ly binh đoàn cũng bất quá là một vị đại kiếm sĩ, mà 7000 thành viên của Lôi thần binh đoàn của mình cũng chỉ có 3 người có thực lực Cao cấp kiếm sĩ thôi.
Khiến xe tăng khiếp sợ chính là báo cáo tràng chiến đấu tại Bố cách lý, một kiếm sĩ trong đó dĩ nhiên sử dụng hắc ám ma pháp, ma kiếm sĩ, loại chức nghiệp này đã tuyệt chủng rất lâu rồi, nay dĩ nhiên lại xuất hiện ở những người này.
Những điều này đều là suy đoán của Xe tăng, cũng không phải tin tức xác thực, dù họ thực sự đều là Cao cấp kiếm sĩ, Xe tăng cũng có thể tự tin đánh bại được bọn họ. Lôi thần đã điều đại bộ phận tinh nhuệ tham gia truy bắt, bao gồm 150 người lùn cuồng chiến, 800 tên dong binh tinh nhuệ, chia là 4 đội tiến hành vây bắt, chỉ cần đối phương sa lưới, khẳng định không thể trốn thoát.
Bất quá hiện tại vấn đề không phải là có thể đánh chết được bọn người kia hay không, mà là truy bắt được bọn họ không. Những người này giảo hoạt như hồ ly, trơn như cá chạch, đuổi thì không kịp, truy cũng không ra.
Loại cảm giác có lực mà không dùng được khiến Xe tăng nghẹn họng nuốt không trôi.
Một con bồ câu rất nhanh bay lại, đáp xuống vai Xe tăng, đó là bồ câu đưa tin của Lôi thần.
Xe tăng trong lòng vui vẻ, khẳng định là có tin tức đối phương, lúc này vô luận thế nào cũng không được để đối phương chạy mất, nhất định phải bầm thây bọn họ mới có thể thỏa mối hận trong lòng. Xe tăng túm lấy bồ câu, lấy một tờ giấy nhỏ gắn dưới chân ra.
Nhìn mấy chữ trên tờ giấy, Xe tăng hai mắt trợn tròn, tiên huyết phún ra như suối, tờ giấy gỏn gọn viết có mấy chữ: Mục tiêu tiêu thất.
----
Hắc ám đầm lầy là một trong bảy đại cấm địa trên đại lục, ở phía Nam Đồng minh, mặt đông của Tắc nhân thành, cách sơn cốc mà Hắc Long bị A La Ước triệu hoán tới có 500 dặm lộ trình. Liên tục chiến đấu ở khắp chiến trường Nam Bắc, vu hồi ngàn dặm, nhóm Hắc Long chợt nhớ tới nơi này, truy binh của Lôi thần dai dẳng bám theo, mạng lưới tình báo khổng lồ khiến bọn họ không thể trốn tránh, đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Rơi vào đường cùng, nhóm Hắc Long đành tiến vào một trong bảy đại cấm địa trên đời, được xưng là Hắc ám đầm lầy của một đế quốc tàn lụi xưa kia.
Ở đây quanh năm mây đen che kín mặt trời, âm u không gì sánh được, không trung ẩm ướt, tràn ngập sương mù nhàn nhạt, tầm nhìn cực kỳ hạn chế, đồng thời, sương mù này có độc.
Nơi này là cấm địa của người sống, có sương độc, có ao đầm không đáy, độc thảo đáng sợ, là một thế giới cực kỳ nguy hiểm, sinh vật không thể sinh tồn. Có thể sống sót ở đây cũng chỉ có côn trùng các loại, giòi bọ, muỗi ... không ngoại lệ, tất cả đều có độc.
Dù ngươi có vũ kỹ cường hãn cỡ nào, ở chỗ này cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Nhưng đám người Hắc Long vốn đã là bất tử sinh vật, không sợ kịch độc, chỉ cần cẩn thận một chút, tránh rơi vào ao đầm là được, những ao đầm này đều sâu không đáy, chẳng may rơi vào đến cả đầu khớp xương cũng không động đậy được.
Đoàn người Hắc Long tất cả đều xuống ngựa, thong thả mà đi, mặt đất dưới chân thoạt nhìn có vẻ tương đối cứng rắn, Tư Đồng Ca ở phía trước mở đường, hắn là một vị pháp sư lâu năm, kinh nghiệm dong binh cũng rất phong phú, khả năng xử lý tình huống bột phát tốt hơn nhiều so với Hắc Long.
Hắc Long vừa bước vừa đưa mắt nhìn chung quanh, tiến vào Hắc ám đầm lầy (chiểu trạch), đầu tiên là vì tránh né truy binh, tiếp theo là muốn tìm kiếm bí ngân.
Bí ngân là một loại tài liệu ma pháp rất trân quý, ma pháp nguyên tố đối với kim loại bình thường đều bài xích rất mạnh, nếu bị kim loại chắn ngang, ma lực trên diện rộng sẽ bị suy yếu, vì vậy các ma pháp sư đều không mặc áo giáp chế bằng kim loại. Nhưng bí ngân thì tương đối đặc biệt, nó không những không bị ma pháp nguyên tố bài xích, mà còn có thể chứa đựng ma pháp nguyên tố, là tài liệu tốt nhất để chế tạo các ma pháp vật phẩm.
Thế nhưng số lượng bí ngân phi thường ít, lại thập phần sang quý, bí ngân tại chợ đen có giá 5000 kim tệ một doanh ti (không tra ra là gì, từ sau sẽ dịch tạm là lạng), nhưng cũng không có mà mua.
Hắc Long cướp sạch 6 phân bộ của Lôi thần, đoạt khoảng chừng 500 bộ trang bị, bán được khoảng hơn một vạn năm nghìn kim tệ, nghe thì có vẻ nhiều, nhưng trên thực tế chỉ mua được 3 lạng bí ngân. Mà ba lạng bí ngân chỉ đủ chế tạo một bộ ma pháp khuyên tai và ma pháp vòng cổ. Tóm lại, không đủ số lượng Hắc Long cần.
Ngoại vi đầm lầy có rải rác rất nhiều mỏ bí ngân nhỏ khiến cho khu vực đầm lầy này trở thành khu khai thác mỏ bí ngân. Nhiều người chắc chắn sâu trong đầm lầy, số lượng dự trữ bí ngân ngày càng phong phú.
Chỉ tiếc là nơi này sương độc tràn ngập làm hạn chế phạm vi quan sát nên cả quãng đường Hắc Long cũng không có phát hiện gì.
Mỗi bụi cỏ xám xịt ven đường đều ẩn chứa vô số côn trùng hình thù kỳ quái, bất quá, những côn trùng này đối với bất tử sinh vật không chút hứng thú, chỉ từ xa mà nhìn lại, không có quấy rầy bọn họ.
Eileen chán ghét nhìn xuống đám lầy lội dưới chân, mỗi bước lại lún sâu xuống bùn, trong miệng thấp giọng chửi bới bộ xương khô ghê tởm kia, từ khi đi cùng hắn, nàng chưa có được một ngày một đêm thỏai mái, nếu không phải cưỡi ngựa trốn đông trốn tây, thì lại chạy tới nghĩa địa ngủ. Không có ngày nào được ngủ thoải mái, không có y phục sạch đẹp, không có đồ ăn ngon, đến cả thời gian trang điểm cũng không có, bây giờ còn muốn chạy tới nơi âm u hoang vắng này, bốn phía nguy cơ trùng trùng, đáng ghét không chịu nổi.
"Nguyệt, chúng ta cứ đi thế này sao ?" Ôm vai Nguyệt, Eileen nhỏ giọng hỏi.
Nguyệt mờ mịt lắc đầu, thần tình phức tạp nhìn bóng lưng Hắc Long phía trước, làm sao bây giờ ? Nguyệt không biết, cũng không dám nghĩ đến tương lai. Mình giờ đã biến thành bất tử sinh vật tà ác, thành vu yêu mà thế nhân đều ghê sợ, nếu để mọi người phát hiện ra thân phận của mình, chắc chắn phải trốn chui trốn nhủi như chuột.
Nàng đã không thể trở về thảo nguyên của tinh linh nữa, tinh linh trời sinh rất mẫn cảm với bất tử sinh vật, rất dễ từ khí tức phát hiện thân phận của nàng. Mình giờ này đã coi như không có nhà. Tuy nàng không phải là một nữ nhân nhu nhược, nhưng cũng mờ mịt không biết phải làm sao.
Tinh nhẹ nhàng vỗ vỗ vài Nguyệt, cười cười thỏai mái, chỉ là, trong nét cười lỗ vẻ khổ não.
"Ca, chúng ta còn có thể về nhà không ?" Nguyệt quay đầu lại yếu ớt hỏi, đây là lần đầu tiên, Nguyệt phát hiện chính mình cũng có lúc mềm yếu như thế.
"Ca ở đâu, nơi đó là nhà của ngươi." Tinh ôn nhu nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt nổi lên một làn hơi nước, nhẹ nhàng ngả vào lòng Tinh.
Cảm giác có người quan tâm thật tốt. Eileen nhìn Nguyệt ao ước, ngược lại nghiến răng nghiến lợi liếc qua bộ xương khô kia, đều là bởi vì hắn, bằng không chính mình sẽ có rất nhiều người quan tâm.
Bốn phía sương mù hình như càng ngày càng nhiều, đột nhiên, trong lớp sương dày đặc có một bóng đen vụt qua.
Hắc Long lập tức giơ tay rảnh lên, ý bảo ngừng lại, bốn người Tư Đồng Ca còn đang nhìn hắn thì đám hài tử Hắc đại có tâm ý tương thông đã không cần hắn nói, rút đao khỏi vỏ, tạo thành tư thế phòng ngự.
Bộ xương khô sẽ không hoa mắt, tuy rằng không thấy rõ bóng đen kia là cái gì, nhưng có thể có tốc độ như vậy, tất nhiên sẽ có lực công kích cường đại.
Rốt cuộc là sinh vật gì ? Có thể sinh tồn trong Hắc ám đầm lầy vốn được coi là cấm địa này ?
Bốn phía tĩnh mịch, chỉ thỉnh thoảng có thanh âm của côn trùng vang lên. Đợi một lát, không thấy bóng đen kia xuất hiện nữa.
Tuy không biết là sinh vật gì, nhưng Hắc Long cũng không thể tiếp tục chờ đợi, sau một lát không có biến hóa, liền phất tay, ý bảo tiếp tục đi.
Đội ngũ đi thêm được một đoạn, bỗng nhiên một đạo hàn quang từ đầm nước bên trái vung lên, nhanh như điện bổ về phía cổ của Hắc Long.
Hàn quang bất ngờ đánh tới, nhanh như điện, khiến Hắc Long hoàn toàn không có một phản ứng nào, đợi đến khi cơ thịt bị phá vỡ, một mảnh thép hung hăng chém vào xương cổ, Hắc Long mới cảm giác được hàn quang và xương cổ của mình va chạm với nhau, phát ra tiếng kim loại thanh thúy.