Hồi 5 Theo Hắc Viên Nhạc Vân ngộ kỳ duyên
Hồi 5
Theo Hắc Viên Nhạc Vân ngộ kỳ duyên
Vào lúc “Tam Tiết Kiếm Khách” Lăng Toàn kịch chiến chống lại “Đại Quang Minh”, dẫn đầu là Cốc Bối Xuyên và Chức nghiệp kiếm thủ Lã Kim Đạo. Nhạc Vân lanh ý bò vào sau quầy rượu, gã vạch vách lá nhẹ nhàng chui ra đầu nhà.
Đầu quán có một mương thoát nước khá sâu, dẫn vào khu vườn rau của chủ quán. Tai gã vẫn nghe văng vẳng tiếng hò la vọng tới. Đây là cơ hội duy nhất để gã có đường sống chỉ hi vọng khiếu hóa tử Lăng Toàn cầm cự được lâu chừng nào tốt chừng nấy.
Gã bò sát đất theo những luống rau xanh um bất ngờ mắt nhắm mắt mở Nhạc Vân lùi xô vào một đống mềm mại. Hoảng hồn gã định thần nhìn kỹ suýt nữa thì la lên, đống mềm mại đó chính là con vượn đen. Không kịp suy nghĩ, tìm hiểu gì nữa gã liền đeo lên cổ Hắc Viên.
Loài vượn lớn có tánh linh rất mạnh. Con Hắc Viên co giò chạy nhay.
Nhạc Vân ôm cứng lấy nó với hết sức lực của gã, trong thoáng chốc chú vượn đã đưa Nhạc Vân rời khỏi nơi hiểm ác khá xa. Hắc Viên tiếp tục bươn bả thêm một hồi rất lâu Nhạc Vân có cảm giác kỳ dị liền mở mắt ra, cảm giác bềnh bồng vừa rồi là do chú vượn chuyền lên cây, nó đang cõng gã băng vào một khu rùng rậm hoang vu.
Cây rừng ở đây rất nhiều cây lớn.
Dù ý chí cứng cỏi đến đâu gã cũng phải rùng mình sởn óc. Con vượn vươn hai tay dài lòng thòng cứ thế đan chuyền, dù cõng trên lưng một người nó vẫn thoăn thoắt biểu diễn tài nghệ vô địch của mình đưa Nhạc Vân vút lên cao ngất, thỉnh thoảng nó lại quay đầu ngoái nhìn gã chí chóe ra vẻ thích thú lắm. Hắc Viên mải mê đùa nghịch không hề biết nguy cơ đang rình rập đâu đó.
Chú vượn sắp sửa vươn tay toan níu lấy một nhánh cây để vượt sang rạch nước giữa rừng. Đột nhiên trong đám lá vọt ra cái đầu của một con trăn gió rất lớn.
Giống trăn này đặc tính ưa bắt mồi trên cao và di chuyển vô cùng nhanh nhẹn mạnh mẽ như vũ bão tạo thành những cơn cuồng phong rào rào trong rừng, khiến nhiều loại thú hoảng sợ chạy toán loạn vì thế nó săn mồi rất khó khăn.
Với cái thân dài ngoằn ngèo có tới gần hai mươi trượng, bề ngang thân lớn hơn cả gang tay, con trăn mà Hắc Viên và Nhạc Vân đang gặp là Đại Mãng Xà.
Cú đập đuôi đã hất con vượn lẫn Nhạc Vân rớt ngay xuống lạch nước đang chảy xiết từ nguồn lũ ở đầu rừng đổ ào ạt tới. Vượn là loài sợ nước ghê gớm, Nhạc Vân bị chấn động mạnh buộc phải buông tay rớt vào dòng nước, tức thì con Hắc Viên bằng phản xạ cực kỳ nhạy bén nhạy nó lộn mình bám được vào sợi dây leo bên bên kia bờ.
Con vượn toan tuột xuống tìm cách cứu Nhạc Vân nhưng cái đầu con trăn gió đã chờn vờn trước mắt nó. Đại Mãng Xà to xác ăn khỏe, nay mồi trước miệng đâu dễ bỏ qua. Vượn đen cung cánh tay đập vào đầu con trăn.
Cái đầu trăn di động lắc lư tránh được rồi lao toàn thân quang tới. Hắc Viên co giò bỏ chạy, con trăn phóng theo bén gót. Hai con vật giao chiến làm nguyên một vùng rộng lớn tan hoang do những cái đập đuôi của Đại Mãng Xà.
Trước mắt Hắc Viên bây giờ là khoảng rừng trống, lá cây ẩm mục trên dốc bị nước mưa trôi đi hết nên mọc ra thảm cỏ dày. Cú mổ cực mạnh đập vào vai con vượn, thuận đà nó buông tay cho rơi xuống thảm cỏ.
Con trăn say mồi quên cái bẫy tai hại do con vượn sắp đặt liền lao theo. Khi cái chót đuôi Đại Mãng Xà rời khỏi tàng cây, thân mình bỗng trở nên nặng nề chậm chạm giữa đám cỏ dày.
Ở dưới mặt đất hoặc bãi trống, loài trăn không còn đáng sợ nữa, những cú đập đầu đập đuôi mất ngay tác dụng vì không có điểm tựa. Con vượn dù trúng đòn đau nhưng vẫn còn rất mạnh nó đã chực chờ sẵn trên hai tay thủ một cành cây lớn.
Cứ nhằm vào sống lưng, đầu, cổ con trăn mà đánh tới tấp. Đại Mãng Xà vươn đầu dậy là lãnh ngay một đòn vào cổ, nó quằn quại giãy giụa lung tung. Hắc Viên đánh đến khi đầu con trăn nát bét rồi quang cành cây đi, ngồi thở hồng hộc.
Hồi sau sực nhớ đến Nhạc Vân, con vượn vội vàng chạy trở về chỗ cũ…
Nhưng…
*
* * Dòng nước định mệnh đã cuốn trôi Nhạc Vân tới một dòng nước trắng xóa, xa rất xa… Gã bất tỉnh từ lâu vì kiệt sức. Thác nước có độ thoai thoải tuôn vào cái vũng sâu dưới thung lũng bốn bề bạt ngàn núi non.
Nhạc Vân chợt nghe đau nhói toàn thân, gã liền tỉnh ngay. Ý chí cầu sinh trỗi dậy gã đập tay chân tìm cách bơi vào bờ. May mắn cho gã chỉ vài cái với tay đã trườn lên được bãi cỏ.
Một con cá kỳ dị còn cố đeo trên đùi Nhạc Vân, khắp người gã những đốm máu li ti đang rỉ ra. Thủ phạm chính là loại cá dưới vũng, Nhạc Vân nổi cơn tức giận, đang trong cơn đói xé ruột gã nghiến răng dứt con cá màu xanh biếc ra cho vào miệng cắn rất mạnh.
Ngờ đâu một mùi thơm ngát xộc tới óc khiến gã nhị không nổi liền nhai nuốt ngon lành hết cả thịt xương.
Con cá có tên là “Kim Sắc Lý Ngư” ! Kim Sắc Lý Ngư vô cùng quý hiếm, người ta không hiểu rõ được nguồn gốc, và nơi sinh sống của chúng. Ngờ đâu dưới đáy hồ hoang vu này có cả bầy hàng mấy trăm con.
Nhạc Vân ăn xong con cá tinh thần phấn chấn lạ thường. Gã trại qua bao phen hoạn nạn nên nỗi sợ hãi hầu như biến mất trong người, liền vươn vai đứng dậy quan sát chung quanh.
Bờ hồ bên kia chỗ thác nước chảy lan qua đổ xuống vách núi tạo thành một màn nước mỏng trong suốt, Nhạc Vân bứt một nắm cỏ nhai nát rồi chà vào những chỗ đau rát xong, gã liền dò bước đi qua bên đó.
Tiếng chim kêu lảnh lót khiến gã chạnh lòng, tới gần nhìn kỹ, sau màn nước dường như có hang động ? Ngẫm nghĩ một hồi gã nhẩm tính :
-Đến đây là đường cùng đằng nào cũng chết, dù sao ta cũng không thể ở ngoài trời khi đêm đến, cứ tiến vào tìm chỗ ngủ rồi sẽ liệu sau…
Nghĩ đoạn, gã cúi mình lượm cành cây gãy làm gậy trống tiến thẳng vô giữa màn nước. Quả nhiên có hang động thật, cửa động rất to nhưng tối lờ mờ. Nhạc Vân đánh bài liều mạng rồi, nên chẳng e dè gì nữa gã cứ men theo vách động mà đi tới mãi.
Ngờ đâu hang động này rất sạch sẽ, đường đi lại bằng phẳng, gạch đá xếp có lớp lang thứ tự, dù ngoằn ngoèo tả hữu ăn sâu vào trong lòng núi rừng mấy trăm trượng. Vừa khi đến một vòm đá cong thì hết dường.
Ánh sáng ở đây nhiều hơn bên ngoài.
Quá mệt mỏi gã nhủ thầm:
-Chỗ này sạch sẽ, sáng sủa phải nghỉ lưng một chút.
Dứt ý nghĩ, gã tựa lưng vào vách ngồi xuống là ngủ mê ngay. Ai dè chỗ gã ngồi bên dưới là mấu chốt cơ quan của thạch động. Vách đá đột nhiên mở ra sau lưng Nhạc Vân khiến gã lọt vào bên trong bí động. Nhạc Vân lăn nhào trên nền đá, cánh cửa từ từ đóng lại liền lạc như cũ.
Diễn biến lạ lùng làm hồn vía gã lên mây. Sau một lúc hoảng hốt gã liền trấn tĩnh lại, một màu hồng quang tỏa trước mắt ấm áp vô cùng.
Gã đứng sững lẩm bẩm trong miệng:
-Nơi đây thật đáng cho ta chôn thây, kể cũng khồng uổng… Nhưng tính tò mò nổi lên mãnh liệt, Nhạc Vân tiếp tục đi tới giữa động. Gã nhìn thấy hai bên, hai cửa đi vào mà không có cánh, hoàn toàn trống trải. Gã phân vân giây lát rồi quyết định đi theo lối tay mặt.
Những chùm sáng phát ra từ những khe vách là do nhiều viên bảo thạch màu hồng phản quang mà có. Nhạc Vân chợt cảm thấy trong ruột gan nóng như lửa đốt dữ dội, cũng vừa khi gã bước tới một gian thạch thất khí lạnh ngùn ngụt.
Đáng lẽ cơn lạnh xâm nhập vào người Nhạc Vân ngay lúc này gã ở ngoài động lớn nhưng chính nhờ con cá “Kim Sắc Lý Ngư” gã ăn trong bụng gã mới đủ sức chống chọi đến bây giờ.
Sức nóng ngày càng tăng, mồ hôi gã vã ra như tắm gương mặt dúm dó đau đớn không thể tả, toàn thân căng phồng cơ hồ như sắp nổ tung đến nơi.
Thế là gã lao ngay vô lãnh thất mong làm dịu nhiệt hỏa thiêu đốt tâm can. “Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên” chỉ chậm một bước chân Nhạc Vân chắc chắn phải chết thê thảm.
May đâu gã gặp kỳ tích phi thường. Trong khi gã mê man thì công cuộc “Thoát thai hoán cốt” chậm chạp diễn ra trên thân thể gã.
Cực hàn gặp cực nhiệt hai luồng khí tương khắc dần dần hòa nhập bắt đầu từ Bách Hội huyệt lần lượt xung phá ba mươi sáu đại huyệt chủ chốt rồi đi xuống huyệt Huyền Cơ, huyệt Tiếu Yên dưới gang bàn chân.
Nếu thấy được bộ mặt mình giờ này chắc gã phải kêu thét lên vì gương mặt Nhạc Vân như chia làm hai màu xanh đỏ rõ rệt. Cuối cùng luồng chân khí trở về đường cũ đột phá hai huyệt Thái Dương và hòa hợp với nhau tại Bách Hội huyệt.
Nhạc Vân nẩy người lên, từ đây gã không còn sợ bất cứ nhiệt hỏa hay băng giá nữa. Nhưng về sau gã mới hiểu được điều kỳ diệu này. Thời gian kéo dài tưởng chừng như vô tận thì cơn mê hoảng chấm dứt đưa Nhạc Vân về thực tại.
Gã lờ mờ hiểu hình như mình vừa trải qua một giai đoạn chuyển biến nào đó mà không tài nào hiểu nổi bèn chống tay đứng dậy. Thì bất ngờ làm sao, thân hình Nhạc Vân bỗng vọt lên lơ lửng giữa lãnh thất. Lần này Nhạc Vân kinh hoàng thực sự, gã chỉ chống tay rất yếu đuối bỗng dưng chuyện kỳ lạ xảy ra.
Nhạc Vân tưởng mình đang mơ, tự ngắt da thịt để xác định mới biết đây là sự thực hoàn toàn. Vùng khí lạnh tan đi hết, nhãn lực Nhạc Vân hiện tại tinh tường vô cùng.
Thấy cuối động có người ngồi xếp bằng tròn theo lối thiền định. Gã liền hiểu mọi chuyện vừa qua có lẽ do sự sắp đặt của người này, Nhạc Vân tiến đến để bái tạ. Đó là một lão nhân râu tóc trắng phau như cước, dáng dấp thoát tục thanh cao lạ thường.
Còn cách mười trượng Nhạc Vân liền quỳ xuống khấu đầu thưa:
-Tiểu tử là Nhạc Vân, đã làm kinh động nơi ẩn cư của lão tiền bối xin đập đầu tạ tội dưới chân ngài. Gã dập đầu ba lần, lần thứ ba Nhạc Vân mở mắt ra thấy dưới nền đá có khắc nhiều dòng chữ li ti nếu mục quang không sắc bén khó mà phát hiện được. Gã vội vàng phủi sạch lớp bụi bám, dòng chữ liền lộ rõ ràng từng câu một như sau:
…Lão phu là Thạch Mạn Khanh vì chán ngán cuộc sống danh lợi, cảnh nhiệt náo nên đi tìm nơi ẩn tu. Tình cờ qua đây phát hiện được bí động kỳ ảo này là nơi hội tụ âm dương của trời đất trong vùng có thể dưỡng tâm đắc đạo thần tiên và khiến di thể sau khi mãn số không bị hủ nát hợp với ý nguyện.
Bí động giữa trung tâm chia làm hai nhánh âm dương. Âm ở hướng bắc, Dương ở hướng nam. Dưới hồ nước ngoài động có thứ cá theo lão phu biết chính là Kim Sắc Lý Ngư. Con trống màu xanh biếc, con mái màu nhạt hơn.
Nếu ăn phải con trống thì thuộc dương hỏa sẽ bị cắn nát tâm can và da thịt. Còn ăn con mái, thân thể từ từ co rúm lại mà chết, điểm này lão phu đã minh trứng trên một số thú rừng.
May mắn thay lão phu ăn cả hai con nên mới trú ngụ được đời trong bí động. Tuy thế lão cũng không dám tiến vào một trong hai cực động âm dương kia. Vì như vậy sẽ phá hủy toàn bộ hang động vô cùng kỳ lạ này trong vài năm sau đó.
Những lúc tiêu dao tự tại lão phu ngẫu hứng tìm ra phương pháp luyện công mà kết quả không nhỏ. Muốn lưu lại cho hậu thế chút ít công lao của mình, nên lão phu đã khắc ghi phương pháp này trên nền đá vì sau khi hoàn thành công việc vất vả kia cũng là lúc lão phu nhập định vĩnh viễn, thoát khỏi thế gian đầy bụi hồng trần.
Mọi sự đều chẳng qua do chữ “Duyên Phận” người nào vô duyên chỉ sai một yếu tố kết hợp thì vô phương cứu vãn. Nơi cùng kiệt thâm sơn, ai có thể đến đây !
Nhưng lão phu đến được chắc chắn sau này cũng sẽ có người đến dù sớm hay muộn. Vậy khi đọc xong những lời thô lậu này thì phải nhân cơ hội tập luyện ngay “Tiểu Vô Cực Công” của lão phu, người không phải thất vọng vì nó đâu ! Dù “Tiểu Vô Cực Công” đòi hỏi thời gian khá lâu và ý chí kiên nhẫn rất lớn.
Lão phu chẳng hay ngươi đã vào được “Hàn Nhiệt Nhị Thất” chưa ? nếu số mệnh người có phước khí đó là do lòng trời. Và số cá Kim Sắc Lý Ngư trở thành cực phẩm quý giá, không còn sợ gì nữa, rau cỏ thực vật chung quanh cũng chẳng thiếu chi. Sau khi viên mãn hãy để yên di thể của ta và rời khỏi đây ngay.
Lão phu có bài ca tặng người hữu duyên có thể làm vơi bớt chút sầu muộn cuộc đời.
Người đời đều cho thần tiên hay.
Mà chuyện công danh lại vẫn say !
Xưa nay tướng soái vào nơi đây !
Một dãy mồ hoang cỏ mọc đầy !
Người đời thường cho thần tiên hay.
Nhưng hám vàng bạc lòng không khuây!
Suốt ngày những mong chứa cho đầy!
Người đời đều cho thần tiên hay .
Nhưng thích vợ đẹp lòng không khuây !
Lúc sống ái ân kể suốt ngày !
Lúc chết liền bỏ theo người ngay !
Si Ẩn Thạch Mạn Khanh.
|