Sắc trời dần tối lại, trong cả tòa thành, ngoại trừ phòng ngủ của Triệu Hải có dùng đèn ma pháp ra, còn lại những nơi khác đều dùng đuốc.
Loại đèn ma pháp này vốn được chế tạo bởi một loại ma tinh thạch trên Đại Lục Phương Chu, có hai các để khai thác những khối ma tinh thạch đó, một là dùng mà tinh thạch trong những quặng mỏ, loại ma tinh thạnh này có loại tốt, loại xấu, dựa vào nguồn năng lượng bên trong tinh thạch nhiều hay ít để phân biệt, nếu năng lượng nhiều, có thể dùng để làm ‘nguồn’ cho một số dụng cụ ma pháp, còn loại năng lượng ít chỉ có thể dùng để chiếu sáng, mà đặc điểm chung của loại ma tinh thạch được khai thác từ hầm mỏ là sau khi năng lượng được sử dụng hết thì khối ma tinh thạch đó cũng bỏ đi.
Còn một loại ma tinh thạch khác, đó là ma tinh thạch được lấy trên người ma thú, loại ma tinh thạch này rất khó khai thác, trong mười con ma thú, chưa chắc có thể lấy được ma tinh thạch trên người một con, mà loại ma tinh thạch trên người ma thú, mặc dù năng lượng không quá lớn, nhưng hết sức ổn định. Vốn được các ma pháp sư sử dụng làm công cụ trợ giúp phóng ma pháp, chủ yếu là loại ma tinh thạch này có thể tái sử dụng nhiều lần, sau khi năng lượng tiêu hao hết, chỉ cần qua một thời gian, nó có thể tự hấp thu những nguyên tố ma pháp cùng tính chất trong tự nhiên, chậm rãi bổ sung toàn bộ năng lượng, như vậy có thể sử dụng một lần nữa rồi.
Mà cho dù là loại ma tinh thạch nào, cũng đều hết sức quý giá, mặc dù ma tinh thạch khai thách trong quặng mỏ rẻ hơn một chút so với ma tinh thạch lấy ra trong người ma thú, nhưng giá cả của nó không phải người bình thường có thể sử dụng được.
Gia tộc Buda đang ở trong giai đoạn vô cùng khó khăn, mặc dù Green có mua vài khối ma tinh thạch, nhưng mỗi khối đều vô cùng quý giá, ngoại trừ phòng của Triệu Hải ra, những địa phương khác đều sử dụng đuốc.
Lúc này, những nô lệ cũng đã cơm nước xong rồi đi ngủ, còn Mellin thì vừa chuẩn bị bữa tối xong, sai Merg đi gọi Triệu Hải.
Triệu Hải ngủ rất ngon, mặc dù đến dị giới, nhưng hắn đã có được một cái nông trường không gian, sẽ không vì cuộc sống hằng ngày mà rầu rĩ nữa, hơn nữa trong những ngày hắn còn hôn mê, Mellin đã dùng ma pháp để trị liệu cho hắn, trong thân thể của hắn bây giờ vẫn tồn tại một lượng lớn thủy nguyên tố, mà thủy nguyên tố vốn có hiệu quả an thần, hơn nữa bây giờ hắn đang rất yên tâm nên kết quả là ngủ thật ngon.
Merg đến bên ngoài phòng Triệu Hải, đầu tiên nàng nghe ngóng âm thanh trong phòng, trong phòng rất yên tĩnh, một âm thanh cũng không có, Merg lập tức gõ cửa, gọi:
- Thiếu gia, dậy đi thôi, đã đến giờ dùng cơm rồi.
Trong phòng vẫn như cũ, không có một âm thanh nào, Merg gọi hai lần vẫn không thấy ai trả lời, bất đắc dĩ, Merg không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa phòng Triệu Hải đi vào.
Vừa vào trong phòng, Merg liền nghe những tiếng hít thở đều đặn, nàng liền nhanh chân tiến đến bên giường ngủ của Triệu Hải, thấy hắn đang ngủ rất say, căn bản không nghe được tiếng nàng gọi.
Merg thở dài, không biết Triệu Hải bình tĩnh hay phát ngốc rồi, đã đến tình trạng này mà vẫn còn ngủ ngon lành như vậy được.
Merg đứng bên giường Triệu Hải, nhẹ nhàng lay Triệu Hải dậy, nói:
- Thiếu gia, dậy đi thôi, đến bữa ăn rồi.
Triệu Hải mơ màn tỉnh dậy, lẩm bẩm hỏi:
- Mấy giờ rồi?
Merg vội vàng trả lời:
- Thiếu gia, bây giờ đã là bảy giờ tối rồi, đến giờ ăn cơm rồi.
Lúc này Triệu Hải mới mở mắt, nhìn thoàng qua Merg đang đứng bên giường, rồi nhìn qua cửa sổ, lúc này trời đã tối rồi, hắn chậm rãi ngồi dậy, lắc lắc đầu cho tỉnh ngủ, lúc này hắn mới tỉnh táo lại một chút, hắn nhìn Merg hỏi:
- Merg, hôm nay là ngày mấy?
Merg cúi đầu nói:
- Thiếu gia, hôm này là ngày 6 tháng 4.
Triệu Hải gật đầu, trong đầu hắn đang nghĩ ngợi một chút, ngày hắn hôn mê là ngày 17 tháng 2 năm 1637 lịch Tân Nguyên, mà bây giờ đã đến ngày 6 tháng 4 rồi, nói cách khác, hắn đã hôn mê gần 2 tháng, hôn mê lâu như vậy mà khi tỉnh lại có thể hoạt động bình thường, nếu là trên Địa Cầu thì đây là một kỳ tích rồi.
Bất quá Triệu Hải cũng không hỏi Merg chuyện gì đã xảy ra, bời vì hắn biết được từ trong ký ức của Adam, trên đại lục này ma pháp trị liệu của những ma pháp sư hết sức thần kỳ, đừng nói là một tháng, coi như ngươi bất tỉnh một năm, họ cũng có thể giúp ngươi tỉnh lại, sau kinh tỉnh lại chỉ có cảm giác như vừa ngủ dậy, có thể hoạt động, đi lại bình thường, cơ thể cũng không gặp tình trạng suy nhược.
Triệu Hải đang ngồi trên giường, Merg lập tức chạy đi mang giày tới cho Triệu Hải, muốn mang cho hắn, Triệu Hải lập tức nói:
- Merg, để đó đi, để ta tự mình mang.
Merg sửng sốt, nhưng lại nói ngay:
- Thiếu gia, cứ để ta mang cho, dù sao đây vốn là việc ta phải làm mà.
Triệu Hải cũng không có thói quen như vậy, hắn vội vàng cản Merg, nói:
- Quên đi, mấy chuyện lặt vặt như vầy sau này để ta tự làm được rồi.
Nói xong hắn lấy đôi giày trong tay Merg, tự mình mang vào.
Merg đứng bên cạnh ngạc nhiên nhìn Triệu Hải, nàng có cả giác hôm nay Triệu Hải rất khác, trước kia đừng nói là mang giày, coi như cởi giày hắn cũng chẳng làm, hôm nay tự nhiên lại tự mình mang giày.
Triệu Hải mang giày xong liền quay đầu nói với Merg:
- Đi thôi, ăn cơm trước đã, ta còn một vài chuyện muốn bàn bạc với Green gia gia.
Merg cảm thấy Triệu Hải hôm nay rất kỳ quái, nhưng nàng cũng không nói gì, nàng dẫn Triệu Hải đến phòng ăn, bởi vì Merg biết, từ khi Triệu Hải đến nơi này vẫn chưa rời khỏi phòng mình, cho nên hắn không hề biết nơi nào trong tòa thành này, nếu để hắn tự đi nhất định hắn không tìm ra phòng ăn ở nơi nào.
Vừa ra khỏi cửa phòng, Triệu Hải liền sửng sốt, tiếp theo đó, hắn tò mò nhìn xung quanh, tòa thành này vốn là một pháo đài vô cùng cổ kính, thời gian xây dựng cũng đã rất lâu rồi, nhưng xem ra vẫn còn rất vững chãi, phong cách rất cổ, nội thất bên trong cũng không bằng nhà cũ của Adam, có một loại cảm giác âm trầm.
Bất quá Triệu Hải cũng không quá để ý, hắn càng thích tòa thành như vậy, trong ấn tượng của hắn một toàn thành nên có phong cách như thế này, như vậy mới có cảm giác một tòa pháo đài cổ kính, nói không chừng hắn có thể tìm được một căn phòng bí mật trong tòa thành thì sao.
Rất nhanh, Triệu Hải cũng chú ý đến những cây đuốc trên tường, nhìn những cây đuốc này rồi lại liên tưởng đến giá cả của những ma tinh thạch, Triệu Hải liền rõ ràng tại sao nơi này toàn dùng đuốc rồi.
Adam trước kia mặc dù không biết giá cả của những đồ dùng sinh hoạt, nhưng loại đồ vật như ma tinh thạch thì hắn biết, bởi vì loại đồ vật này vốn thuộc loại xa xỉ phẩm, chỉ thuộc về tầng lớp quý tộc như Adam mới có thể mua, nên hắn mới biết rõ giá trị.
Triệu Hải liên tưởng đến chiếc đèn ma pháp trong phòng mình, xem ra đó là chiếc đèn ma pháp duy nhất trong toàn bộ tòa thành này rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Hải bỗng cảm thấy ấm áp.
Phòng ăn cách phòng ngủ của Triệu Hải không xa, rất nhanh, hai người đã vào đến phòng ăn, Green, Mellin, Thạch Đầu, Mộc Đầu đang đứng tại đại sảnh phòng ăn để chờ Triệu Hải, vừa thấy Triệu Hải bước vào, họ đồng loại khom người, chào:
- Thiếu gia mạnh khỏe, mời thiếu gia dùng cơm.
Triệu Hải gật đầu, nhìn thoáng qua chiếc bàn gỗ trong đại sảnh dùng cơm, hắn phát hiện chỉ có một bộ chén dĩa, thông qua ký ức của Adam, Triệu Hải biết được khi quý tộc dùng cơm, người hầu không được phép ăn cùng, chỉ có thể đứng một bên để hầu hạ,
Triệu Hải ngồi xuống, đánh giá một chút về phòng ăn, căn phòng này cũng không lớn, chỉ có hơn 20 m2, ở giữa đặt một cái bàn gỗ, kích thước trung bình, trên bàn trải một tâm khăn bàn trắng như tuyết, trên bàn có hai cái giá nến, mỗi giá cắm ba cây.
Xung quanh bàn đặt khoảng tám cái ghế gỗ, những chiếc ghế này được điêu khắc khá tinh xảo, nhìn ra ngay cũng là mặt hàng cao cấp, bốn góc tường đều đốt đuốc làm cho phòng ăn rất sáng, ngoài ra, trong phòng cũng không còn gì nữa.
Triệu Hải đánh giá phòng ăn xong liền quay đầu nhìn về nhóm người Green, nói:
- Green gia gia, các người cũng ngồi xuống ăn đi, cơm nước xong xuôi ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
Green lập tức khom người hành lễ với Triệu Hải, nói:
- Thiếu gia, không được đâu, khi người đang ăn cơm, chúng ta không được phép cùng ngồi ăn, đây chính là quy định của đế quốc.
Triệu Hải hừ một tiếng nói:
- Quy định của đế quốc nhưng không phải quy định của ta, nếu đế quốc đã gạt bỏ chúng ta, chúng ta việc gì phải tuân thủ quy định của đế quốc, không nói thêm nữa, các ngươi nhanh lấy chén dĩa rồi ngồi xuống đi, vừa ăn cơm vừa nói chuyện, nếu các ngươi không ăn thì ta cũng không ăn.
Green nhìn bộ dáng Triệu Hải, không còn cách nào khác, hắn bèn liếc mắt nhìn Mellin, Mellin trừng mắt nhìn hắn rồi nói:
- Nhìn ta làm gì, thiếu gia đã hơn một tháng không ăn uống rồi, ngươi định để cho thiếu gia chết đói à.
Quả nhiên, đối với Green, không gì quan trọng hơn sức khỏe của Triệu Hải, vừa nghe Mellin nói vậy, hắn lập tức quay đầu nói:
- Vậy ngươi cùng Merg đi vào phòng bếp chuẩn bị đi, ta ở đây hầu hạ thiếu gia.
Mellin cùng không nói gì thêm, dẫn Merg đi, Green lúc này mới cùng Thạch Đầu và Mộc Đầu ngồi xuống ghế. Thạch Đầu cùng Mộc Đầu hình như có chút không quen, ngồi trên ghế mà cứ như ngồi trên gai nhọn, hơn nữa nhìn hai người có chút ngây ngốc, cũng không nói chuyện nhiều, từ lúc nhìn thấy Triệu Hải chỉ cùng Green chào một câu: “Thiếu gia mạnh khỏe, mời thiếu gia dùng cơm.” Sau đó cũng không nói gì thêm.
Từ trong ký ức của Adam, Triệu Hải biết được Mộc Đầu cùng Thạch Đầu là tiểu hài tử do phụ thân hắn nhận nuôi dưỡng, cũng không thông minh, nhưng cả hai đều có thiên phú hơn người, trời sinh thần lực, hơn nữa hai người học tập Cuồng Long Đấu Khí, bây giờ có thực lực khoảng võ sĩ cấp 6, hơn nữa hết sức trung thành và tận tâm với gia tộc Buda, tuyệt đối sẽ không phản bội
Trong lúc Mellin đang sửa soạn, Triệu Hải nhìn Green hỏi:
- Green gia gia, bây giờ trong tay chúng ta còn khoảng bao nhiêu kim tệ?
Green sửng sốt, hắn không biết Triệu Hải hỏi như vậy là có ý gì, nhưng hắn lập đứng dậy trả lời:
- Thiếu gia, trong tay chúng ta còn 181 kim tệ, bất quá, bây giờ vật tư của chúng ta cũng không thiếu, cho nên số kim tệ này có thể sử dụng được.
Triệu Hải khoát tay ra hiệu Green ngồi xuống, hỏi tiếp:
- Khi chúng ta đi từ đế đô đến đây đều dùng xe ngựa vận chuyển đồ vật phải không? Vậy ngựa kéo xe đâu rồi?
Green nói:
- Thiếu gia, địa phương chúng ta ở khá nhỏ, lại không thể sản xuất gì được, cho nên để tiết kiệm lương thực, chúng ta chỉ có 5 con ngựa, còn xe ngựa đều là mướn cả.
Triệu Hải sửng sốt một chút, bất quá hắn liền hiểu ngay ý của Green, Green đang tận lực tiết kiệm, phải biết rằng nuôi ngựa không chỉ đơn giản là cho nó ăn cỏ, còn phải có một ít thức ăn riêng, mà nơi này bọn họ không thể sản xuất được bao nhiêu lương thực, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, càng không có khả năng nuôi ngựa rồi.