Thời đại Dương Quang, một vài đạo diễn nổi tiếng trong nước quay phim, thường thì khi tội phạm đi qua trạm kiểm soát, đều thích dùng đồ vật này nọ che khuất gương mặt, né tránh, giống như sợ người khác không biết hắn chính là tội phạm vậy, càng thêm thần kỳ chính là, phụ trách trạm kiểm soát kiểm tra cùng nhân viên dường như bị mù hết cả, mục tiêu rõ ràng như thế, cùng lắm là nhìn chằm chằm một lượt, rồi phất tay cho đi.
Cũng chẳng biết là người đóng ngu ngốc, hay là cho rằng người xem ngu ngốc? Tóm lại Sở Vân Thăng không cho thế là khôn ngoan, bằng kinh nghiệm sinh tử, hắn làm cho đầu tóc toán loạn, quang minh chính đại mà lộ mặt, vẻ mặt tự nhiên, thậm chí cùng với đội viên khác tán chuyện với nhau, chỉ trỏ đội ngũ quân đội, không che dấu, không làm ra vẻ, giống như những người khác.
Vết sẹo ngang mặt với lại đã hắn đã thay đổi thành bộ dạng trung niên, khác hẳn với khi đó trên bầu trời (Kool: khi đang cưỡi Cẩm Thạch bay), mà quân đội tự nhiên cũng không ngu mà để ý tới một người mơ hồ nào đó. Thi Ý mang theo văn kiện của ám hành tổng hội, sau khi cùng một vị quan viên cao cấp của quân đội giao tiếp, liền nghênh ngang mang theo xác thanh giáp trùng cấp ba (Kool: từ giờ bỏ cái “hình thái” đi cho ngắn gọn) cùng Sở Vân Thăng.
Phi hành khí đã bay thật xa, hình như Thi Ý cũng có ý e ngại nó, ai cũng sẽ không ngu ngốc đến nỗi đi theo hướng nó bay.
Sở Vân Thăng liếc mắt một cái nhìn “nhân viên” cầm trên tay hình vẽ, thấy hình ảnh không rõ lắm, thở dài một hơi nhẹ nhõm, lúc ấy hắn cùng tên phi công kia đều bay rất nhanh, chỉ thoáng nhìn qua, dù hắn ta lợi hại đến đâu, cũng không thể nhìn được rõ ràng.
Nhưng mà, mặc dù như vậy, quân đội cũng đã khống chế rất nhiều người có bộ dạng khả nghi.
Mượn danh nghĩa ám hành tổng hội, không chỉ thoát khỏi vài nhóm người lớn nhỏ đến tranh đoạt, mà còn thoát khỏi vòng vây của quân đội, tuy rằng bọn Lục Đĩnh chỉ được có hai thành, nhưng chuyện này Sở Vân Thăng không quan tâm, chỉ có hai thành, cũng đủ để đưa hắn vào thành.
Vi phòng ngừa đêm dài lắm mộng, lo lắng người của Thích đại thiếu gia không thể trực diện tranh cướp, sẽ âm thầm bố trí đánh lén trên đường, Thi Ý cùng Lục Đĩnh đem người hợp nhất một chỗ, quyết định nhân lúc trước khi ánh sáng mờ mờ trên bầu trời sắp biến, đi đường núi thật nhanh trở về thành.
Theo lời Ngưu Gia Viện đến Thục Đô đi đường thẳng cũng không xa, nếu không có khu trùng dịch chiếm lấy thung lũng phía dưới, xuống núi theo hướng thành Vụ Đô rất nhanh là đến, nhưng hiện tại phải theo Thập Vạn Đại Sơn đi đường vòng, theo phía nam, hướng thẳng đến phía tây Thục Đô, rồi theo đường núi trở về.
Thi Ý cầm bản đồ chọn một cái tổng hội mật đạo (Kool: đường tắt), tránh đi thường đi quan đạo (Kool: đường lớn), thường đi đường gập ghềnh, Sở Vân Thăng lại là lần đầu tiên đi như qua đường núi như vậy, một nơi nguy hiểm, chỉ đủ một người đi qua, hơi không chú ý, là sẽ tan xương nát thịt, nếu không phải có những người thức tỉnh ở đây, cái xác trùng khổng lồ kia thật đúng là không có cách nào đưa qua.
Về sau ánh sáng mờ biến mất, nhưng mà chiến đội của Thi Ý đều trang bị một loại đèn pin, ánh huỳnh quang lạnh lẽo, không lóa mắt, lại soi đường thật rõ ràng.
Một đường này lại hữu kinh vô hiểm, trừ Thi Ý không ngừng cùng với Lục Đĩnh nhỏ giọng bàn công việc, Sở Vân Thăng chỉ có thể ở phía sau, mặt không đổi sắc đi theo các đội viên khác miệng nói bóng nói gió dò hỏi một chút tin tức trong thành Thục Đô.
Ở Thục Đô, ít nhất có ba thế lực đỉnh cấp, quân đội, phòng nghiên cứu hắc ám cùng với ám hành tổng hội, gần như tạo thành thế chân vạc, ai cũng không thể khuất phục được ai, nhưng trước sau cũng không tạo thành hỗn loạn, điểm ấy, so với thành Kim Lăng hỗn loạn lúc đầu đã tốt hơn rất nhiều.
Kế tiếp chính là trong miệng Thi Ý cùng Lục Đĩnh hắn biết được đó là mấy cái vị đại thiếu gia, thiên kim, thân phận cao quý, nếu không thì chính là đại lão gia trong quân đội, nếu không lại là những đỉnh cấp thao túng sư (Kool: tên gọi ở đây của người thức tỉnh) cực mạnh của ám hành tổng hội, mọi việc đều suôn sẻ, dựa vào ba phương thế lực, khống chế lượng lớn vật tư cùng với con người, nhưng mỗi người đều không phải loại dễ trêu chọc, ở Thục Đô có thể được xem là những nhân vật nổi tiếng.
Mà băng tộc quả nhiên cũng có bóng dáng, nghe đội viên chiến đội nói, toàn bộ Thục Đô đều đã muốn tuyên bố gia nhập cứu thế trận doanh do băng tộc lãnh đạo, nghe nói bên ngoài còn có mấy cái thành thị may mắn còn tồn tại, cũng gia nhập trận doanh này, chẳng qua băng tộc vẫn cao cao tại thượng, ẩn phía sau những thế lực thống trị loài người, trừ một ít nhân vật lớn ra, những người khác rất ít khi thấy họ, cũng không có tư cách nhìn thấy.
Nhưng trong đó, Sở Vân Thăng có chút không hiểu chính là phòng nghiên cứu hắc ám, thường ít có tiếng tăm, cùng với phía chính phủ không có quan hệ, hoàn toàn mang tính tư nhân, lại luôn nhập cùng với quân đội, cùng nhau tạo thành thế lực đỉnh cấp, vững vàng đối kháng với phía chính phủ giống như viện nghiên cứu ở thành Kim Lăng.
Súng của An Tử, những viên đạn đốt tiền, bao tay đặc chế của Lục Đĩnh, trang phục chiến đấu của chiến đội, vân vân, không có cái nào không phải là xuất ra từ phòng nghiên cứu.
Ngay cả dụng cụ của Thân Bát Bì cũng thế, mấy đội viên chiến đội khi nhắc tới quân đội thậm chí là ám hành tổng hội, đều ít nhiều tỏ ra một ít bất mãn, nhưng nhắc tới khởi phòng nghiên cứu hắc ám, gần như mỗi người đều giơ ngón tay cái lên, cùng với tình cảm sùng kính, ngợi ca không giới hạn trong lời nói.
Thế nên, theo Lục Đĩnh cùng Thi Ý nói chuyện phiếm, hắn mơ hồ nghe ra được, những vị đại thiếu gia Thục Đô này, sở dĩ đều phái ra đội hình cường đại để tìm kiếm xác thanh giáp trùng cấp ba, cũng không phải là do nó qúy giá, mà là vì tặng cho một vị cấp bậc đại lão của phòng nghiên cứu hắc ám một món lễ vật!
Vị này ở phòng nghiên cứu hắc ám xếp thứ hai, chỉ có một vị thiên chi kiêu nữ, hơn nữa lại muộn con, lễ thành niên long trọng của nàng cũng là do phòng nghiên cứu hắc ám một tay lo liệu, nàng chính là công chúa của phòng nghiên cứu hắc ám, trong các nhân vật nổi tiếng ở Thục Đô cũng là cực kỳ hot, rất nhiều danh môn có thế lực ở Thục Đô này, không chỗ nào không hy vọng mình cùng vị quyền quý này kết thành thông gia, cùng liên hợp với một thế lực mạnh mẽ như vậy, củng cố thực thực ở Thục Đô.
Bởi vậy, sau khi tên (Kool: ghét thằng ôn này, để nó là “tên” >”<) phi công kia đưa tin tức về Thục Đô, các vị thiếu gia danh môn quyền quý vội vàng phái ra lượng lớn nhân thủ ra khỏi thành tìm kiếm, Thích đại thiếu gia cùng giống như vậy, ngay cả những thế lực yếu nhất cũng phái cao thủ đi đi, bởi vì nếu lấy được xác thanh giáp trùng cấp ba làm lễ vật, là có thể sẽ được xem trọng.
Nhưng mà, tò mò thì tò mò, việc này cũng không quan hệ gì đến Sở Vân Thăng, hắn chỉ cần lặng lẽ mà vào thành, sau đó lấy trộm bản đồ, vậy là mọi sự đều tốt.
Nhưng phiền toái của hắn liền lại tói rất nhanh, làm hắn có chút không hiểu được, thậm chí không kịp trở tay, sách cổ cùng với cây cung đặt trong phù trữ vật, nó luôn luôn chậm rãi "hấp thu" hắc khí trong cây cung, quá trình cực này kỳ thong thả, thế nên Sở Vân Thăng trước sau đều không phát hiện ra.
Cho đến khi ở trên con đường núi gập ghềnh này, hắn bỗng nhiên phát hiện sự liên hệ giữa sách cổ cùng với bản đồ bắt đầu trở nên đứt quãng, khi có khi không.
Lúc đầu hắn còn không để ý, sau đó càng ngày càng rõ ràng, thậm chí một đoạn thời gian dài đều không liên hệ được với bản đồ.
Vấn đề ở đây là năng lượng của hắc khí trên cây cung.
Trước kia sách cổ vẫn hấp thụ thiên địa nguyên khí, cũng bởi vậy còn cứu hắn vài lần, hắn vẫn nghĩ rằng sách cổ trừ văn tự ghi trên đó ra, còn có thể như là một hệ thống "vũ khí", chỉ là hắn không tìm được cách bổ sung và phóng thích năng lượng mà thôi.
Nhưng hiện tại hắn mới phát hiện căn bản không phải như vậy, sách cổ hấp thụ thiên địa nguyên khí bốn phía, vốn dĩ là có nguyên nhân khác!
Hắc khí cũng là một loại năng lượng, Sở Vân Thăng không cách nào hiểu được thuộc tính của nó, hắn chỉ có thể thể nghiệm và quan sát mà thôi, sau khi sách cổ chậm rãi hấp thụ hắc khí, tựa như lại bắt đầu biến đổi, nhưng hắc khí, dù chỉ một tia, đều cực kỳ mạnh mẽ, từng tia từng tia chuyển nhập vào sách cổ khiến trong sách cổ năng lượng kịch liệt hỗn loạn, mơ hồ tỏa ra ánh sáng, giống như là sắp đạt tới một "giá trị cực hạn" là lập tức sẽ "thăng cấp".
Không rõ nguyên nhân, Sở Vân Thăng cũng không dám làm bừa, cảnh giới của tiền bối ngay cả cái bóng lưng hắn cũng không chạm tới được. Tiền bối làm ra cái gì cũng đều vô cùng kỳ diệu, cho nên Sở Vân Thăng chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến.
Giữa đường xảy ra việc nhue vậy, hắn cũng không còn tâm tư đi dò hỏi tình hình Thục Đô, càng không còn tâm tư đi "nghe lén" Thi Ý cùng Lục Đĩnh nói chuyện, đi theo sao đám người yên lặng mà lợi dụng mỗi lần gián đoạn khôi phục lại liên hệ giữa sách cổ cùng bản đồ, cố gắng khống chế, hắn lo rằng sách cổ hút năng lượng sẽ đột phá “giá trị tới hạn" ở đây, có thể sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt liên hệ với bản đồ.
Thích đại thiếu gia không biết có phải bởi do ám hành tổng hội hay không, hay là lo lắng chuyện khác, người của hắn trước sau không xuất hiện, Thi Ý Lục Đĩnh dẫn đoàn người, cuối cùng sau nửa đêm, về tới biên giới Thục Đô, tầng tầng trận địa phòng ngự cùng núi non trùng điệp, phương tiện quân sự dày đặc che kín mặt đất, nơi nơi đều là binh lính tuần tra xung quanh.
Đèn, đèn pha, đèn điện, xe chạy điện...
Sở Vân Thăng giống như một dã nhân lang thang trong rừng rậm không biết bao nhiêu năm tháng, một lần nữa về lại xã hội văn minh, từ sau khi Kim Lăng thành biến mất, hắn ngay cả bóng đèn cũng chưa từng thấy qua...
Ô tô chạy điện xem như phương tiện giao thông tương đối cao cấp ở Thục Đô, xăng dầu cũng không biết là hết hay chưa, chính là do sách lược dự phòng, tóm lại ở trong này, sẽ không còn được thấy lại khói xe đủ loại nữa.
Thi Ý rất nhanh liền dùng công văn thông hành đặc biệt do ám hành nghiệp đoàn phê chuẩn đưa ra cho thủ vệ bộ đội, có công văn từ tổng hội, ngay cả người không có giấy chứng nhận như Sở Vân Thăng nhân viên thủ vệ nhân viên hỏi cũng không hỏi, đều cho đi cả.
Tiến vào thành Thục Đô, đầu tiên chào đón không phải là "văn minh", mà là một đám ăn mày, một đại quân ăn mày, đông nghìn nghịt, lê lết trên mặt đất, những người này xem như còn có một chút khí lực, những người ăn mày đói đến động cũng không động nổi, lại nhiều vô số kể, ngay cả rên rỉ cũng không nổi.
Ánh đèn chiếu xuống đường lờ mờ, trên vách tường có sơn nhiều chữ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy đại khái: đoàn kết hỗ trợ, cùng ứng phó đại nạn, mỗi người một tay, chiến thắng đại tai... Các loại quảng cáo linh tinh, cái sau đè cái trước: người nhiễu loạn trị an, dùng trọng hình đuổi đi; tuân thủ trật tự mới, tuân thủ pháp luật; một người làm sai, cả nhà liên lụy... .
"Ca, lần này phát tài lớn a." Rất nhanh liền thấy ở cổng vào, một người rất trẻ đội mũ bông, ăn mặc so với tên ăn mày tốt hơn chút, xông tới, cũng không quan tâm biết hay không biết, đều đi đến gần các đến đội viên chiến đội mà nói.
"Ca, ta có đồ tốt này, nhìn xem? Ca, ngươi hãy xem đi."
"Tỷ, tỷ, thật sự, đều là thứ tốt."
"Thuốc lá, rượu, muối ăn... Huynh đệ đây đều có."
"Muốn đàn ông, hay phụ nữ? Tiểu đệ đây đều có hàng tươi ngon (Kool: mịa dịch cái này mắc ói vl), cam đoan còn zin, cao lớn, la lị... cái gì cũng có, ca, ngươi phải đi nhìn xem, đảm bảo ngươi sẽ vừa lòng."
"Cút đi, cút, tin lão tử bắn các ngươi không!" Lục đĩnh lấy súng chỉ một vòng, quát mắng.
Một đám nhóc con mặt dày mày dạn còn muốn lèo nhèo thêm nữa, chỉ thấy đội viên chiến đội bao quanh xác trùng khẩn trương đều giơ vũ khí lên, liền lập tức giải tán, ở nơi này giết người khôn phạm pháp!
"Ta mua một cái bản đồ." Sở Vân Thăng gật gù, đi ra khỏi đội ngũ, lôi một người trẻ tuổi cầm trong tay mấy bản đồ rách nát, từ trong người lấy ra một khối thịt trùng mà Ngưu Gia Viện mang đến, nói.
"Ca, ngươi thật biết nhìn hàng, bản đồ này của, tất cả đều đã đánh dấu một lần nữa, toàn bộ nơi có thể đến ở Thục Đô, ta đều đã đến." Lúc đó người trẻ tuổi vốn tưởng rằng không có hy vọng gì, chợt thấy mối làm ăn tới cửa, rất là cao hứng, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà, đây đều là vi phạm lệnh cấm, cho nên khu quân sự không có."
"Đừng lo." Sở Vân Thăng nhìn thoáng xung quanh, rồi thấp giọng nói: "Sáng ngày mai chờ ta ở chỗ này, ta sẽ đến tìm ngươi."
Sở Vân Thăng trước kia cũng đã đi Thục Đô, nhưng đã sớm quên hết, nhìn chung quanh một chút, ngày mai hắn sẽ bắt đầu tìm người, còn phải dựa vào người địa phương, nhưng hắn không muốn để cho ám hành tổng hội biết, cũng không muốn dùng người của Lục Đĩnh, hắn nhìn ra được, Lục Đĩnh đã có ý nghi vấn hắn.
"Ca, ngài yên tâm, ta vẫn luôn ở khu vực này, sáng sớm mai ta chờ ngài tại đây." Người trẻ tuổi cầm chặt thịt trùng, cam đoan nói.
Sở Vân Thăng cầm lấy bản đồ, đuổi theo đội ngũ.
Căn Tử đứng phía sau, ghé tai Sở Vân Thăng nhỏ giọng nói: "Lão Tôn, những người này chả có đồ gì hay đâu, sau này ngươi sẽ biết, nơi này cũng giống cái nhà ga trước kia, toàn là kẻ trộm, chờ tiến vào trong thành, để cho đội trưởng mang ngươi đi mở mang kiến thức, cái gì mới gọi là cao cấp."
Sở Vân Thăng cười cười, đi theo bọn họ lên ô tô điện của tổng hội chuẩn bị, một đường chạy như bay, dần dần mà tiến vào khu trung tâm phồn hoa, ven đường nhân viên trị an cũng càng ngày càng nhiều.
"Căn Tử, kia là nơi nào?" Sở Vân Thăng chỉ vào một khu đèn đóm sáng trưng, vô cùng cao cấp, mà lại đề phòng rất sâm nghiêm, nói.
"Kia?" Căn Tử với đầu nhìn thoáng qua. Hâm mộ nói: "Kia à, là địa bàn của phòng nghiên cứu hắc ám!"
Sở Vân Thăng trong lòng trầm xuống, tình hình trước mắt, phòng bị vô cùng nghiêm mật, dường như rất khó lặng yên mà trà trộn vào được, nhưng sách cổ vừa khôi phục lại liên hệ với bản đồ, lập tức chỉ rõ phương hướng này.
Có chút đau đầu, làm sao để trà trộn vào đây chứ? Sở Vân Thăng nhăn mặt, suy tư mà nói.