Diệp Trọng cắn một miếng thịt chuột thật lớn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào sơ đồ thiết kễ động cơ của Mục Thương đang đặt ở trước mặt, Diệp Trọng đã phải bỏ ra công phu rất lớn để năn nỉ Mục Thương, cuối cùng mới được hắn đồng ý cho xem. Thật sự là rất phức tạp, rất xảo diệu, trong thâm tâm Diệp Trọng nhịn không được tán thưởng không thôi. Từ nhỏ hắn đã được cha nuôi hun đúc, nói về phương diện máy móc Diệp Trọng tuyệt đối được coi là một chuyên gia, vậy mà sơ đồ này lại làm cho hắn hoa cả mắt, lâm vào bế tắc, chỉ có thể chậm rãi suy tính từng chút, từng chút một, nhưng càng như vậy, càng làm cho hắn bội phục sát đất đối với người thiết kết ra động cơ này.
Nhìn hồi lâu, Diệp Trọng cảm thấy được đôi mắt có chút cay cay, liền rời ánh mắt khỏi sơ đồ, liếc mắt về phía Mục Thương vẫn không nhúc nhích ở bên cạnh, không khỏi đả kích nói: “Mục, ngươi không cần tiếp tục uổng phí công phu, hệ thống mạng của trạm chuyển phát tín hiệu này đâu có dễ dàng xâm nhập như vậy! Mấy năm trước, cha nuôi của ta cũng thử xâm nhập rất nhiều lần, vậy mà vẫn chưa có một lần thành công.”
Mục Thương vẫn không hề nhúc nhích, dường như không nghe thấy lời nói của Diệp Trọng.
Thấy Mục như vậy tật xấu lẩm bẩm lầu bầu của Diệp Trọng lại tái phát, vừa nhìn chằm chằm vào sơ đồ vừa liên tục cằn nhằn: “Mục, không phải ta nói ngươi, loại chuyện này tuyệt đối không thể thành công đâu, ngươi không cần phải thử nữa, không bằng ngươi qua đây chỉ đạo cho ta một chút đi, cái sơ đồ này ta đã nhìn một hồi lâu, nhìn đến mức to cả đầu ra rồi. Bất quá người thiết kế ra cái sơ đồ này đúng thật là thiên tài, chậc chậc, rất giỏi, rất giỏi…..”
Mục Thương đột nhiên mở miệng: “Xâm nhập thành công!”
Ánh mắt Diệp Trọng vẫn không có rời khỏi bản sơ đồ, theo bản năng nói: “Cái gì? Xâm nhập thành công? Ta nói này Mục, ngươi học được nói giỡn từ bao giờ vậy? Ài, không tệ không tệ, có tiến bộ có tiến bộ! Bất quá Mục ạ, không thành công vẫn là không thành công thôi, chuyện này căn bản là không có khả năng thành công, ngươi thất bại cũng là chuyện đương nhiên, cho nên, sẽ không ai chê cười ngươi đâu mà lo……”
Mục Thương không thèm để ý tới Diệp Trọng, lập tức nói: “Bản tin quan trọng của tinh hệ Farr, một tinh hà mới tuần này được đưa vào sử dụng bắt đầu tuyển dân cư, những di dân đầu tiên sẽ được hưởng thụ nhiều chính sách ưu đãi của chính phú......”
Diệp Trọng ánh mắt lập tức trì trệ, động tác trên tay cũng ngay lập tức trở lên cứng đờ, vội vàng ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nói Mục: “Ngươi, ngươi thật sự thành công?”
Mục Thương bình tĩnh nói: “Đúng vậy!”
Diệp Trọng cẩn thận hỏi lại: “Ngươi chắc chứ?”
Mục Thương nói: “Ta chắc chắn!”
“Aaa, ha ha, ta rốt cuộc có thể biết được bộ dạng của thế giới bên ngoài, ta rốt cuộc có thể biết được bộ dạng của thế giới bên ngoài….” Diệp Trọng vui mừng nhảy dựng lên, phịch một tiếng, do dùng sức quá lớn cho nên hắn đụng mạnh vào trần nhà, vậy mà Diệp Trọng vẫn như không hề có cảm giác đau đớn, vẫn tiếp tục hưng phấn chạy tới chạy lui trong nhà, phát tiết sự hưng phấn của hắn.
Mục Thương nhìn bộ dạng kích động của Diệp Trọng, ánh mắt lạnh như băng chợt nổi lên vài phần nhu hòa, nhưng chỉ là chợt lóe lên mà thôi, trong nháy mắt liền khôi phục bộ dạng bình thường.
Diệp Trọng cẩn thận ngồi ở trong khoang điều khiển của Mục Thương, đội vào mũ kết nối, yên lặng nằm trên chiếc ghế mềm mại, lại cảm thấy hồi hộp không thôi, hưng phấn, khát vọng, tò mò, còn có một tay sợ hãi đối với hoàn cảnh chưa hề quen thuộc, vài loại cảm xúc đan xen trong lòng hắn, làm cho hắn không thể bình tĩnh trở lại.
Thanh âm của Mục vang lên bên tai Diệp Trọng: “Diệp Tử, chuẩn bị tốt chưa?”
Vừa nghe được thanh âm của Mục Thương, không biết vì sao tâm trạng đang bối rối của Diệp Trọng dần trở lên vững vàng. Diệp Trọng hít sâu một hơi, trầm ổn đáp: “Đã chuẩn bị tốt!”
Vừa nói xong, hình ảnh trước mắt Diệp Trọng chợt xảy ra kịch biến.
Diệp Trọng hơi cảm thấy có chút choáng váng đầu óc, thanh âm của Mục Thương kịp thời vang lên trong đầu Diệp Trọng: “Người lần đầu tiên sử kết nối với mạng Internet thường thường sẽ có hiện tượng choáng váng đầu óc như vậy, đây chỉ là hiện tượng bình thường mà thôi, không hề có hại đối với thân thể.”
Có chút minh bạch, Diệp Trọng bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đầu tiên lọt vào mắt hắn chính là một quầng sáng do nhiều loại ánh sáng màu sắc khác nhau đan xen mà thành, những ánh sáng huyễn lệ này giống như những sinh vật sống đang chuyển động, biến ảo, không ngừng kết hợp tạo ra đủ mọi loại màu sắc mới mẻ!
Thị giác bị kích thích mãnh liệt, làm cho Diệp Trọng xuất hiện rung động trước nay chưa từng có!
Diệp Trọng từ nhỏ tới lớn đều sống ở trên Phế tinh, thế giới của hắn chỉ có hai màu sắc, đó là đen và trắng của kim loại, kết hợp với ánh sáng của mặt trời, giờ đối mặt với quầng sáng mĩ lệ rộng lớn kia, làm cho hắn cực kỳ rung động, hắn chưa từng nghĩ tới nguyên lai màu sắc cũng có thể đẹp đẽ đến như vậy, có thể phong phú đến như vậy!
Diệp Trọng vẫn không nhúc nhích, ngây ngốc đứng ở đó, ánh mắt si ngốc ngắm nhìn quầng sáng mê người trước mặt!
Một người vừa đi ngang qua Diệp Trọng, nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc này của Diệp Trọng, thấp giọng mắt một câu: “Ngu ngốc!”
Câu mắng này khiến cho Diệp Trọng từ trong mê say bừng tỉnh lại, trong lòng hắn không khỏi nổi lên vài phần cảm giác chua xót, cuộc sống gian khổ của mình làm sao có thể so sánh được với cuộc sống ưu việt của những người này! May mắn Diệp Trọng cũng không phải là cái loại người thường xuyên oán trời trách đất, sau một hồi cảm thán, Diệp Trọng liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Giống như là Mục Thương cảm ứng được tâm trạng của Diệp Trọng, ngay khi hắn vừa hồi phục từ trong trầm mặc đã nghe thấy Mục Thương mở miệng nói: “Diệp Tử, hiện tại ngươi có thể đi qua quầng sáng!”
Diệp Trọng nghe lời đi qua quầng sáng, một quảng trường thật lớn liền hiện ra trước mắt Diệp Trọng, trên quảng trường xuất hiện đủ mọi loại máy móc với những kiểu dáng mà Diệp Trọng cũng không biết tên, ở trung ương quảng trường có một màn hình điện tử to lớn, trên đó đang truyền phát những tin tức quan trọng.
“Quảng trường trung ương là khu tin tức, ta cũng giống ngươi, đây là lần đầu tiên ta tới nơi này, nhìn ngươi có vẻ hơi cuống a, nếu như gặp phải khó khăn gì trong lòng cứ gọi thầm vài câu là được, ta có thể thu được tín hiệu sóng não của ngươi! Được rồi! Cứ như vậy đi!”
Thanh âm của Mục Thương đột nhiên xuất hiện, sau đó lập tức biến mất không một tiếng động.
Diệp Trọng trong thâm tâm cười khổ không thôi, bất quá sự phiền não của hắn lập tức bị tính tò mò mãnh liệt thay thế. Diệp Trọng tò mò đánh giá xung quanh, hai chân không tự chủ được dần dần bước đi.
Bản năng hơi mười năm sinh tồn trên Phế tinh làm cho Diệp Trọng mặc dù giờ phút này ở trong một hoàn cảnh xa lạ, nhưng hắn vẫn duy trì cảnh giác. Hắn lúc nào cũng duy trì một khoảng cách hai thước với những người khác, đây là khoảng cách công kích tốt nhất của hắn, đủ để hắn cam đoan nếu như có bất kỳ tình huống gì đột ngột phát sinh, thì hắn có thể trong thời gian khoảng ngắn nhất làm ra những hành động đối phó hợp lý. Việc di chuyển với tốc độ cao giữa từng đống từng đống rác thải trên Phế tinh, cũng đã trở thành một bản năng thân thể của hắn, lúc này hắn thoạt nhìn giống như một con cá linh hoạt đang di chuyển ở trong đám người, thong dong mà tao nhã. Không chỉ như thế, so với mọi người xung quanh đang thản nhiên chậm bước, Diệp Trọng nhìn qua giống như là một người đang có việc gì đó vô cùng lo lắng nên mới phải gấp gáp đến như vậy, kỳ thật đó là bởi vì ở trên Phế tinh mỗi một giây đối với hắn đều rất quý giá, có thể liên quan đến mỗi một phần thu hoạch của hắn, thậm chí có thể quan hệ đến vấn đề sinh tử của hắn!
Diệp Trọng giống như một con cá ăn thịt hung mãnh đang di chuyển giữa một đám cá hiền lành nửa mê nửa tỉnh đang thong dong bơi chậm rì rì, hình ảnh này có vẻ thập phần tương phản nhau, cũng có chút khó coi.
Cha nuôi từng nói, ở bên ngoài Phế tinh, cuộc sống của mọi người cực kỳ yên vui, không hề giống như cuộc sống trên Phế tinh, ở chỗ họ không có những sinh vật biến dị bất cứ lúc nào cũng có thể kết liễu tánh mạng của ngươi, không có những cơn gió lốc mỗi ngày, không cần phải tìm kiếm thức ăn trong đám rác thải, bọn họ mặc những bộ quần áo ngăn nắp đẹp đẽ nhất, ăn những loại thức ăn thơm ngon nhất, cuộc sống của họ cực kỳ nhàn nhã và an tĩnh, bọn họ mỗi ngày đều đến trường, đi làm… bọn họ có rất nhiều người, và cũng có rất nhiều những loại quang giáp đủ mọi loại hình dáng.
Diệp Trọng từng khao khát hỏi cha nuôi chỗ đó có phải là thiên đường không, cha nuôi lại nói không phải. Diệp Trọng nghe vậy cực kỳ buồn bực, địa phương như vậy không phải là thiên đường thì là cái gì? Khi còn nhỏ Diệp Trọng đã vô số lần tưởng tượng về hình ảnh của thế giới bên ngoài, đó là một địa phương thần bí, thường xuyên xuất hiện ở trong vô số những giấc mộng của hắn.
Hiện tại, Diệp Trọng rốt cuộc cũng có thể được tiếp xúc với cái thế giới mà hắn đã vô số lần mơ ước này.
Diệp Trọng không biết trong lòng mình lúc này rốt cuộc là có tư vị như thế nào, hắn mờ mịt đi tới, cũng không biết đã đi bao lâu.
Diệp Trọng đang ngơ ngác, xuất thần nhìn lên trần nhà.
Hôm nay hắn không thể nào nhớ rõ hắn trở về thực tại như thế nào, trong lòng hắn đang quanh quẩn những loại cảm giác khó hiểu, hắn cũng không rõ nó là cái gì, nhưng hết thảy mọi thứ hắn thấy được ngày hôm nay đều cần phải trải qua một thời gian nữa hắn mới có thể tiêu hóa hết được.
Mục Thương cũng không nói lời nào, trầm mặc ngồi ở bên cạnh Diệp Trọng, hắn thực sực làm cho người ta khó có thể đoán được trong cái bộ não điện tử của hắn đang suy nghĩ cái gì.
Trần nhà vẫn như trước không hề có một chút biến hóa, đêm tối cũng vẫn như trước một vẻ vắng lặng!