Kì Nhĩ sơn mạch là rặng núi nguyên thủy hai trăm dặm của Thanh Ngưu thành. Cách Kỳ Nhĩ sơn mạch năm dặm có một thị trấn lớn, một đầu khác của thôn trấn có một con sông vì thế thị trấn này gọi là thị trấn Hà Dương, ở giữa còn có một tòa đại viên.
“Đại nhân, sinh rồi, là một nam hài ,chúc mừng đại nhân !” Hầu nữ báo tin mừng với một trung niên nhân đang đi lại trên hành lang. Đức Mộc là chủ nhân của công viên này, mũi cao, khuôn mặt dài, có một chòm râu, dáng người bình thường, là đội trưởng hộ vệ của thị trấn Hà Dương, là một nhất tinh đấu sư, kế thừa sự huy hoàng của tổ phụ, nhận được đãi ngộ tam đẳng Tử tước của Mạc Tang đế quốc. “Oa !Oa !Oa !tiếng khóc của đứa trẻ từ trong phòng nhỏ vọng ra.Vài a hoàn đang bê nước sôi vào trong phòng.
“Tốt, hãy thưởng cho bà đỡ nhiều vào.” Đức Mộc vô cùng cao hứng nói. Cửa chính và cửa sổ phòng đang đóng, trong phòng thắp mấy cây nến, ánh nến vừa đủ sáng, trên giường gỗ có một nữ tử đang nằm, bên cạnh nàng còn có một hài tử, hai mắt hài tử dường như có chút ngờ nghệch.
“Tử tước đại nhân, phu nhân đã hạ sinh một nam hài, mẹ tròn con vuông, chúc mừng đại nhân. Nam hài này đã bú một lần rồi.” Bà đỡ nói. Nhìn thoáng qua bà đỡ một chút, gật đầu, liền đi đến trước giường mở bọc tã nam hài ra, sau khi nhìn thấy chính xác, Đức mộc mới vui vẻ nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống rồi ra khỏi phòng.
Trên mặt Đức Mộc lộ ra một tia đắc ý kiêu ngạo, nghĩ thầm: “Ta không bằng hai người huynh trưởng, nhưng khả năng nối dõi huyết thống của gia tộc lại hơn họ, đây đã là đứa con trai thứ ba. Tuy bản thân không làm nên gì, nhưng có ba đứa con trai này, chỉ cần sau này thành tích của một trong ba người con vượt qua con của hai người huynh trưởng kia, như thế có thể ưỡn ngực tự hào trước họ rồi, đứa bé này đặt tên là gì nhỉ ?....” Đức mộc suy đi nghĩ lại hồi lâu.
Cả căn phòng chỉ còn lại vài thị nữ. Căn phòng chỉ là một góc nhỏ của tòa đại viên mà thôi.
Đứa trẻ vừa sinh chính là sự dung hợp của linh hồn đứa bé và tàn hồn của Mạc Thiên, sau khi dung hợp, chủ yếu vẫn là linh hồn đứa bé. Thế giới này đã không còn Mạc Thiên nữa, linh hồn đứa bé cũng là linh hồn mới sinh không lâu sau đó.
Nhưng kí ức tàn hồn của Mạc thiên đem theo quá lớn, đối với một linh hồn nhỏ mới sinh ra thì quá mạnh, cuối cùng Mạc thiên chỉ có thể vứt bỏ kiến thức về những trải nghiệm cuộc sống tu đạo của kiếp trước để không làm tổn hại đến đứa bé, chỉ đem theo kí ức của Huyền Thiên kinh và tâm tính để dung hợp với nó.
Đức Mộc là đội trưởng hộ vệ của thị trấn Hà Dương, đây là công việc rất tuyệt ở thị trấn này, bởi vì thị trấn Hà Dương chỉ cách Kỳ Nhĩ sơn mạch mấy dặm, nên thường có một số hồn thú đến nhiễu dân, vì thế một số thị trấn nhỏ gần trong núi sâu đều phái người canh giữ.
Đức Mộc có hai người huynh trưởng, đại ca là tứ tinh đấu sư, tam đẳng Bá tước, là đại đội trưởng hộ vệ của thành Thanh Ngưu, nhị ca là Đức Hy, tam tinh đấu sư, chưa gia nhập đế quốc, chưa được sự đãi ngộ của quý tộc, là một thương nhân, có vài cửa hàng ở thành Thanh Ngưu.
Đức Mộc nhờ quan hệ của hai huynh trưởng mới có được chức đội trưởng thị trấn Hà Dương, đội hộ vệ thường tới xung quanh sơn mạch săn bắt mấy hồn thú, bắt được con mồi đem về trong đội không cần nộp lên cho đế quốc, hơn nữa chiến sĩ mỗi năm còn có thể nhận được những khoản phục dịch từ thuế của địa phương này .
Đây là một thế giới vũ lực tối thượng, vì vậy cho dù Đức Mộc sống khá thoải mái ở thị trấn, nhưng mỗi lần vào thành, khi gặp hai huynh trưởng vẫn thường bị bọn họ khinh thường chế giễu, đến cả đám người hầu cũng dám qua mặt, mỗi lần vào thành đều tìm một số đặc sản của thị trấn Hà Dương làm quà, bây giờ điều duy nhất khiến Đức Mộc có thể ngẩng cao đầu chính là bởi con trai mình hơn của hai huynh trưởng nhiều, chỉ cần con trai vượt qua họ thì bản thân sẽ ngang bằng với hai người kia.
Một tháng sau, sơn trang Lạc Dương đón tiếp nhiều người khách, có thương nhân trị trấn Hà Dương, danh nhân, quý tộc và một số dong binh đoàn thường trú tại thị trấn Hà Dương và trấn trưởng thị trấn Hà Dương,..v..v..
Mấy người này đến là để chúc mừng con trai Đức Mộc, ngày hôm nay chính là tròn một tháng sau khi sinh của nó, những quý tộc có danh tiếng đều thích mời một số trưởng bối, họ hàng đến để đặt tên cho bé trai, sau cùng có khả năng kết chuyện hôn sự cho những đứa trẻ.
“Lý lão gia đến.”
“Thiết Mộc dong binh đoàn trưởng đến.”
“Tiễn Đường thương đoàn - Mặc quản sự đến.”
“Hỏa Hồ dong binh đoàn đến.”
“La luân - Tử tước đại nhân đến.”
“A,vinh hạnh, vinh hạnh quá, không ngờ Mặc quản sự cũng đến, đúng là niềm vinh hạnh của Đức Mộc ta.” Đức mộc vui vẻ nói với Mặc quản sự mấy câu khách sáo, quản gia thay mặt chủ nhân đến làm khách, mà Mạc quản sự trong Tiễn Đường thương đoàn là một nhân vật đứng đầu của thị trấn Hà Dương, Tiễn Đường thương đoàn là một trong bốn thương đoàn lớn nhất trong quận Lương Giang .
“Oai phong của Đức Mộc lão đệ đúng là không thua gì năm đó, như mãnh hổ xuống núi, liền sinh được một quý tử.” Giọng nói sang sảng phát ra từ ông lão dáng người thấp lùn, nhìn ông ta giống như người đàn ông thô lỗ, thế nhưng, người ở thị trấn Hà Dương đều biết, hắn là một người không những tinh thông, mà còn có biệt danh là Mạc lão hắc .
“Mặc quản sự, hôm nay không say không về, ta vừa mới có mấy bình rượu ngon, xin mời dùng thử.” Qua hành lang đến đại sảnh ,một hầu nữ đang bê một vò rượu tới. “Đức Mộc lão đệ cứ làm việc của mình trước đi. Mặc quản sự ngồi ở ghế thái sư nói . Đức Mộc cáo từ rồi ra cửa đón khách.
“Đức Mộc lão đệ, đi đâu vậy, nào, lại đây, mấy người chúng ta lâu rồi không ngồi với nhau rồi, trấn trưởng ngươi nói xem có đúng không? Mau gọi quản gia đón khách thay đi.” Người nói là một người trung niên mặc áo hoa, trên vai, ngực có đính kí hiệu hai sao, chính là biểu tượng của nhị tinh đấu sư.
“A, Lan Đặc huynh, trấn trưởng đại nhân, ta đang nghênh tiếp mọi người, nào, mời vào trong.” Đức Mộc ha hả cười nói. “Vừa nãy Mạc lão hắc đến rồi nhỉ, ta đã nói rồi mà, Đức Mộc lão đệ sao lại không ra nghênh đón Lam Đặc lão ca chứ, Các ông đúng là lão thân gia, chỉ cần Mạc lão hắc thần tài tới là Đức Mộc lão đệ sẽ bỏ rơi ta, nhưng chuyện này ta cũng hiểu được mà.“ Trấn trưởng Tạp La cũng hùa vào nói.
Vốn dĩ thị trấn Hà Dương có ba đầu lĩnh Tiền trang lớn nhất, Mạc lão hắc chỉ kinh doanh, việc khác đều không để ý, Tam cự đầu chia thị trấn Hà Dương làm ba phần để thống trị, nên thường xảy ra trang đấu ngầm, có khi còn trực tiếp trở mặt động thủ, nhưng từ khi Lan Đặc và Đức Mộc thành thân gia thì thế lực và uy thế của trấn trưởng giảm xuống rất nhiều.
Lan Đặc là nhị đẳng Tử tước, quản thuế thu của thị trấn Hà Dương, và cũng là nhị tinh kiếm sư. Bây giờ cũng là người có uy vọng cao nhất trấn Hà Dương , vả lại từ khi làm thân gia với Đức Mộc, dưới sự phối hợp nhiều mặt thì Lan Đặc là người có quyền nhất trấn Hà Dương này.
Đức Mộc từ sau khi bị hai vị huynh trưởng trêu chọc thì không còn tâm trạng làm những việc khác nữa, một lòng muốn đề cao thực lực của mình và dạy dỗ nhi tử, nên trưởng trấn Tạp La không muốn cắt đứt mối quan hệ bây giờ với Lan Đặc và Đức Mộc. Lan Đặc và Đức Mộc nghe thấy lời của trấn trưởng Tạp La đều cười, cùng nhau đi vào phòng khách .
Bên trái là đại sảnh, bên phải đều xếp đầy bàn, bên dưới đặt một tấm thảm. Đức Mộc và Lan Đặc, trấn trưởng Tạp La và Mặc lão hắc, còn có mấy đoàn trưởng của các dong binh đoàn ngồi bên cạnh, bên trái quan khách ngồi kín hết, bên phải là Hải Lạc - thê tử của Đức Mộc và hai tiểu thiếp Đạt Nhã, Ngải Na. Còn có Ốc Tư, con trai cả của Đức Mộc, hai mươi tuổi cấp bậc tứ tinh đấu sĩ. Con thứ ba Cát Lai, con gái thứ hai Phất Lợi Đạt, mười tuổi tứ tinh đấu sĩ, Ốc Tư là con trai của đại phu nhân còn Cát Lai và Phất Lợi Đạt là con của tiểu thê Đạt Nhã, Ngải Na chính là mẫu thân của nam hài vừa đầy tháng hôm nay.
Một xã hội tối thượng chỉ có những người có tài hoa mới được coi trọng. Người phụ nữ có năng lực mới có quyền phát ngôn, không có năng lực chỉ có thể chịu khổ làm thiếp hoặc dựa vào nhà mẹ đẻ mà sinh tồn.
Đức Mộc nhìn những người đang nói chuyện phía dưới nói: “Quản gia đã chuẩn bị xong chưa ? bắt đấu nhé, phải đối đãi tốt với Na Tạp Lạp dược sư .”
“Lão gia, đã xong hết rồi, Na Tạp Lạp dược sư cũng chuẩn bị xong .” Quản gia trả lời.
“Được rồi, thời gian cũng không sai biệt lắm, bây giờ ta tuyên bố, bắt đầu.” Đức Mộc nói.
“Suỵt!” Đại sảnh trở nên yên lặng, mọi người đều biết chính kịch đã mở màn .
“Đưa tứ thiếu gia đến nào.” Quản gia nói .