"Oanh…"
Thân thể khổng lồ của Ám Kim Tích Bối Địa Long ngã ầm ầm trên mặt đất, làm cho tất cả mọi người có mặt tại đấy đều giật mình tỉnh lại, si ngốc nhìn kẻ vừa cường thế giết Ám Kim Tích Bối Địa Long.
"Ngươi.., ngươi…, ngươi…!"
Lôi Ngạo trân trối nhìn Yêu Dạ thật lâu nói không ra lời. Người này thật sự là còn quá trẻ, không nghĩ lại có thể dùng bạo lực giết chết Ám Kim Tích Bối Địa Long. Tuổi trẻ như vậy khó có thể khiến người ta tiếp nhận, dù sao nhìn bề ngoài Yêu Dạ vẫn là một đứa trẻ nít.
"Ân…"
Yêu Dạ cũng biết Lôi Ngạo đang kỳ quái cái gì, bất quá sau khi thi triển Toái Tinh Đại Thủ Ấn, hắn cũng bị rút cạn sức lực, liền âm thầm khôi phục lực lượng của mình trước. Sau khi khôi phục được chút ít, Yêu Dạ mới đi tới trước mặt Lôi Ngạo hỏi:
"Có sao không? Chắc là không chết được chứ?"
Lôi Ngạo đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắc đầu nói:
"Đa tạ sự hỗ trợ của ngươi, nếu không phải nhờ có ngươi thì sợ rằng lần này chúng ta đã bị diệt toàn quân."
Yêu Dạ nhún vai trề môi nói:
"Ta chỉ là thuận đường đi ngang qua mà thôi, thấy con thằn lằn này cứ luôn mồm kêu gào nên hơi khó chịu, liền tiện tay đem nó làm thịt."
Lôi Ngạo chỉ biết câm nín, những người còn lại cũng im thin thít. Yêu nghiệt, thật sự là quá mức yêu nghiệt rồi, cái gì gọi là thuận đường đi ngang qua, cái gì là tiện tay làm thịt? Chẳng lẽ ma thú có thể dễ dàng giết chết một Nhân Kiệt Cảnh lưỡng trọng thiên là đồ bị thịt sao? Tuy nhiên khi nghĩ lại tràng cảnh Yêu Dạ nhẹ nhàng làm thịt ma thú kia, chẳng còn ai có thể nói gì được nữa. Người ta có thực lực mạnh mẽ như vậy, nếu như ngươi có thực lực này thì ngươi cũng có quyền nói như thế.
Bất quá, mọi người lại sinh ra lòng tò mò đối với thân phận của Yêu Dạ. Đến tột cùng là gia tộc nào lại có thể bồi dưỡng ra một tiểu quái vật như vậy? Một chưởng tuyệt mĩ vừa rồi đã khắc thật sâu trong lòng bọn họ.
"Ân, nếu không có chuyện gì nói thì ta đây đi trước một bước."
Yêu Dạ vừa dứt lời, Lôi Ngạo liền ngăn hắn lại:
"Không biết vị tiểu huynh đệ này tục danh là gì? Nếu có một ngày nào đó cần chúng ta hỗ trợ, tiểu độ dong binh Huyết Hổ chúng ta nhất định sẽ đem hết toàn lực giúp cho ngươi." Lôi Ngạo ngữ khí kiên định nói.
Lưu Phong cũng bởi chứng kiến một quyền của Yêu Dạ mà lộ ra thần sắc hâm mộ trong ánh mắt. Có thể đạt được sự hứa hẹn của Cuồng Chiến Sĩ huyết mạch Lôi Ngạo, thật sự khiến người ta hâm mộ không thôi. Dù sao trong tương lai, khi Lôi Ngạo giác tỉnh lực lượng của Cuồng Chiến Sĩ huyết mạch thì tiền đồ sẽ vô cùng rộng lớn. Lôi Ngạo nếu có thể cuồng hóa, chắc chắn sẽ trở thành một cường giả được mọi người kính ngưỡng, là đối tượng mời chào của những thế lực ở khắp nơi.
Cho dù là Lưu Phong gia tộc, chỉ sợ cũng sẽ đem hết toàn lực lôi kéo Lôi Ngạo. Nếu được một cường giả như vậy phụ trợ thì đó chuyện vô cùng tốt trong tương lai.
Chẳng qua là ngoài dự liệu của mọi người, đối với lời hứa hẹn của Lôi Ngạo, Yêu Dạ chẳng qua chỉ tùy ý vung tay lên, tựa hồ không thèm để ý đến. Cự tuyệt lời hứa hẹn của Lôi Ngạo là do Yêu Dạ đã có toan tính, sau đó liền đi tới trước mặt Lưu Phong.
"Không nghĩ tới đường đường là đệ tử của Lưu Phong gia tộc, một trong tam đại thế lực tại Niết Bàn thành lại không chịu nổi một quyền."
Yêu Dạ nói không chút khách khí khiến Lưu Phong vốn là thế gia đệ tử, tâm tính luôn cao ngạo phải giận tím mặt. Hắn nhìn Yêu Dạ nói:
"Tiểu tử ngươi dám xấc láo như thế với ta, ngươi cứ chuẩn bị thừa nhận lửa giận của Lưu Phong gia tộc chúng ta đi!”
"Lửa giận? Ta sợ quá đi mất!"
Yêu Dạ vẻ mặt lạnh nhạt, trong giọng nói cũng không thèm che dấu sự khinh bỉ:
"Ta sợ đến nỗi muốn hung hăng đánh ngươi một trận giống như lúc nãy vậy!"
Yêu Dạ không chút lưu tình, tống tiếp một quyền nặng nề lên mặt Lưu Phong.
"Ối…"
Lưu Phong thét lên một tiếng thống khổ, nước mắt tèm lem khắp mặt mũi, nức nở không nói nên lời.
"Đền bù, phải có đền bù mới làm ngươi giác ngộ. Ngươi cho rằng mình là Thiên Vương lão tử, thế giới này để mặc ngươi tung hoành sao? Nếu quả thật ngươi cho rằng như vậy thì ta thật đau lòng báo cho ngươi biết, ta chính là dạng người đặc biệt chuyên đối phó với đám Vương bát đản các ngươi. Gặp phải ta ở đây chính là sự xui xẻo của ngươi." Yêu Dạ vẻ mặt lạnh lùng nói.
Sau đó, thấy Lưu Phong ôm quả trứng rồng trong ngực, Yêu Dạ không chút lưu tình cướp đoạt lấy, lại nhìn vẻ mặt Lưu Phong như muốn ăn thịt người, Yêu Dạ không chút khách khí nói:
"Quả trứng lớn như vậy cũng đủ cho ta ăn được mấy ngày!"
"Ặc, ặc…!"
Những người còn lại như hóa đá nhìn Yêu Dạ đang nuốt nước bọt nhìn quả trứng. Họ biết Yêu Dạ không nói đùa, hắn thật sự muốn ăn quả trứng rồng kia.
"Ân, mặc dù vẻ mặt nhìn rất hung dữ nhưng tu vi của ngươi còn chưa đủ. Tuy nhiên thấy ngươi cố gắng biểu hiện như vậy, ta liền dạy cho ngươi một bài học nữa, hãy nhớ kỹ quyền đầu lớn mới là lão đại."
Yêu Dạ sau khi nói xong, liền lần nữa tống một quyền lên gương mặt dữ tợn như ác quỷ của Lưu Phong.
"Bụp… Rầm!"
Một quyền này trực tiếp làm Lưu Phong hôn mê ngã lăn ra đất. Mọi người thấy một màn như vậy, có muốn cản cũng không kịp, đành trơ mắt nhìn Yêu Dạ, trong lòng âm thầm thở dài:
"Người nầy tu vi yêu nghiệt chí cực, thủ đoạn cũng ác ma tới cực điểm, thật sự làm cho người ta khó hiểu!"
"Ân, ta đi đây! Quả trứng này quá lớn, ta cũng làm biếng mang theo nên sẽ để lại cho các ngươi."
Yêu Dạ hờ hững đem quả trứng của Ám Kim Tích Bối Địa Long để ở trên mặt đất, sau đó chuẩn bị rời đi.
"Ngươi tại sao phải trợ giúp chúng ta như thế?"
Lôi Ngạo nhìn chuyện đã xảy ra trước mắt, trong giọng nói tràn đầy cổ quái.
"Ngươi là người đáng kính trọng, phần lễ vật này cứ xem như là lễ ra mắt của ta đi! Có lẽ sẽ có một ngày ta cần đến sự trợ giúp của các ngươi!"
Thanh âm của Yêu Dạ từ xa xa truyền tới, mà bóng người của hắn đã sớm biến mất trong mắt những người ở đó.
Lôi Ngạo lặng yên ngó theo phương hướng của Yêu Dạ, thật lâu sau mới thì thầm lên tiếng:
"Cảm ơn ngươi…"
******
"Tại sao ngươi lại hào phóng như vậy?"
Trong lúc Yêu Dạ tiếp tục đi sâu vào Đại Hoang Sơn Mạch, thanh âm của Độc Cô Cầu Bại chợt truyền vào tai Yêu Dạ.
"Bởi vì hắn là người đáng để kết giao. Nam nhân như vậy có thể trở bằng hữu chân chính của ngươi, hắn sẽ vì ngươi mà bất chấp gian nguy. Hơn nữa nếu ta mang theo quả trứng này sẽ liên lụy tới hắn, chi bằng ta dùng nó để đổi lấy một món nợ nhân tình, đổi lấy sự cảm kích của nam nhân kia."
Yêu Dạ khóe miệng khẽ nhếch lên, dường như vô cùng đắc ý vì hành động của mình vừa rồi. Có thể kết giao với Cuồng Chiến Sĩ – người thừa kế một trong mười huyết mạch đứng đầu của Huy Dạ Đại Lục, đối với Yêu Dạ sau này mà nói chính là một nguồn lực lượng trợ giúp hết sức khổng lồ, có thể giúp hắn bước lên con đường đỉnh phong của cường giả.
Hơn nữa, một khi muốn trả thù Phượng Hoàng gia tộc, việc có thêm người thừa kế Cuồng Chiến Sĩ huyết mạch tham gia sẽ khiến thực lực song phương không còn chênh lệch là mấy. Đến lúc đó, chính mình nhất định là sẽ cấp cho Phượng Hoàng gia tộc một “đại lễ hậu hĩnh.”
Khi hiểu ra kế hoạch của Yêu Dạ, Độc Cô Cầu Bại gật đầu nói:
"Ngươi suy nghĩ hết sức chu đáo, tuy nhiên ngươi cũng phải nhớ kỹ một điều: dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình. Không phải lúc nào cũng có người bên cạnh để trợ giúp ngươi, chỉ có làm cho bản thân mình càng lúc càng mạnh thêm mới đủ để đối mặt với bất cứ chuyện gì."
Yêu Dạ gật đầu:
"Mới vừa rồi đánh một trận, ta mới hiểu được mình và cường giả còn chênh lệch to lớn đến cỡ nào. Có lẽ ta được sếp vào thứ hạng đầu trong những người cùng tuổi, nhưng nếu đem so sánh với những cường giả đứng đầu thì lại kém rất nhiều. Mục tiêu để ta vươn tới chính là bọn hắn chứ không phải là đám thanh niên đồng trang lứa kia."
Tựa hồ cảm nhận được sự kiên định trong lòng Yêu Dạ, trong mắt Độc Cô Cầu Bại cũng lộ ra một tia vui mừng:
"Ngươi hiện tại hẳn là cũng muốn nhanh chóng đột phá đến Nhân Cảnh đệ bát trọng đúng không? Ta tin rằng chỉ cần ngươi kinh qua vài trận chiến nữa, là có thể đột phá đến Nhân Cảnh bát trọng thiên. Chỉ cần ngươi đột phá đến Nhân Cảnh cửu trọng thiên, lúc đó ngươi phải chuẩn bị tấn giai lên Luyện Khí Hóa Nguyên, đem Hỏa Năng Lượng trong cơ thể ngươi tiến hóa thành Hỏa Nguyên Lực. Lúc đó, thực lực của ngươi sẽ tăng lên một mức độ khó thể tưởng tượng được."
"Nửa năm…, trong vòng nửa năm thời gian, ta muốn đạt đến Luyện Khí Hóa Nguyên, đột phá đến Nhân Kiệt Cảnh. Sau đó trong một năm rưỡi thời gian nữa, ta muốn đạt đến Nhân Kiệt Cảnh ngũ trọng thiên cảnh giới. Khi đó, chính ta sẽ trở về Niết Bàn Thành, trả thù Phượng Hoàng gia tộc.”
Yêu Dạ nói với ngữ khí tràn đầy kiên định.
"Hảo khí phách, nếu ngươi có thể tại độ tuổi mười lăm mà trả được mối hận với Phượng Hoàng gia tộc, ngươi chắc chắn sẽ nổi danh vang động cả Ô Tư Đình đế quốc."
Trong mắt Độc Cô Cầu Bại lóe lên những tia sắc bén, cười ha ha nói tiếp:
"Đệ tử của Độc Cô Cầu Bại ta nên có ngạo khí như vậy, nên có khí phách như thế!"
Độc Cô Cầu Bại trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo. Con người vốn nổi danh là Bất Bại Kiếm Thần cũng phải vì đệ tử của mình mà kiêu ngạo.
-o0o-