“Vù…”
Yêu Dạ phóng đi phảng phất như một bóng ma trong khu rừng rậm rạp, hắn lúc này vừa một mặt tìm kiếm ma thú đối chiến thích hợp, mặt khác lại lắng tai nghe Độc Cô Cầu Bại giảng giải về cảnh giới thứ hai của Quỷ Bộ.
“Cảnh giới thứ hai của Quỷ Bộ giống như u phong có mặt ở khắp mọi nơi, chỉ cần có một chút không gian là cũng đủ cho ngươi xuyên qua. Tuy nhiên để làm được điều đó, ngươi cần phải có khả năng khống chế cực mạnh. Nếu ngươi có thể nắm giữ cảnh giới thứ hai của Quỷ Bộ thì ngươi hoàn toàn có thể đứng ở thế bất bại khi đối mặt với ma thú Tương Giai ngũ cấp trở xuống.” Độc Cô Cầu Bại nói.
“Ừm, ngươi thấy cái đám rừng gai rậm bên trái ngươi không? Nếu ngươi có thể xuyên qua rừng gai rậm rạp đó mà thân thể không hề mang bất cứ dấu vết gì… thì coi như ngươi đã bước đầu nắm giữ cảnh giới thứ hai của Quỷ Bộ rồi đó!” Độc Cô Cầu Bại nói tiếp.
Yêu Dạ ngẩng đầu nhìn theo, khu rừng gai kia đúng là rậm rạp, những khoảng hở tối đa cũng chỉ rộng chừng nửa bàn tay mà thôi. Yêu Dạ thật sự nghĩ không ra làm cách nào mới có thể len qua chúng mà không để lại dấu vết trên thân thể.
“Hô…”
Một bóng người lướt nhanh ra khỏi đám rừng gai rậm rạp. Sau khi xuyên qua rừng gai, Yêu Dạ cũng không khỏi buông ra một nụ cười đau khổ, bởi vì trên người hắn cắm chi chít toàn gai là gai, nào có giống như lời của Độc Cô Cầu Bại là không dính một vật gì.
“Đi nào! Ngươi bây giờ đã coi như đặt chân vào cảnh giới thứ hai của Quỷ Bộ, cũng không tệ lắm. Hơn nữa cảnh gới thứ hai Vô Gian Phong so với cảnh giới đầu tiên là Đạp Chúng Sinh đúng là khó hơn rất nhiều…”
Lời của Độc Cô Cầu Bại làm nụ cười khổ trên mặt Yêu Dạ cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
Ở lộ trình kế tiếp, Yêu Dạ không ngừng cùng ma thú trong Đại Hoang Sơn Mạch tiến hành chiến đấu, thông qua chiến đấu để cảm ngộ và tu luyện, bởi vì càng vào sâu vào nội khu của Đại Hoang Sơn Mạch, thực lực yêu thú sẽ càng tăng lên kinh khủng.
Yêu Dạ sau khi tiến vào trung tâm của Đại Hoang Sơn Mạch, hắn thường xuyên thấy được bóng dáng của ma thú cấp Tương Giai. Lúc trước Ám Kim Tích Bối Địa Long có thể xuất hiện ở ngoại khu của Đại Hoang Sơn Mạch chính là do đám người Lưu Phong dụ ra. Nếu không phải vì đuổi giết bọn họ, thì ma thú cấp cao như Ám Kim Tích Bối Địa Long không thể nào xuất hiện ở ngoại khu được.
“Ừm, cẩn thận đấy! Có một vài ‘bé con’ đang chú ý ngươi đấy!”
Một tháng sau khi Yêu Dạ tiến vào nội khu Đại Hoang Sơn Mạch, hắn đã phá vỡ bình chướng, chính thức bước vào Nhân Cảnh bát trọng thiên, đang tiến hành đột phá lên cửu trọng thiên. Lúc này đây, Yêu Dạ đang sửa soạn một bữa thịt rắn thịnh soạn sau khi hắn giết chết Cửu cấp đỉnh phong ma thú là Yêu Cổ Xà.
Thanh âm của Độc Cô Cầu Bại làm cho sắc mặt của hắn căng thẳng lên.
“Không ngờ lại có một vài tên gia hỏa dòm ngó ta, ấy vậy mà ta lại không thể phát hiện ra được chúng. Nếu không nhờ lão sư nhắc nhở thì e rằng ta đã dữ nhiều lành ít rồi. Xem ra ma thú lần này tới đúng là Tương Giai cảnh giới.”
Yêu Dạ thầm run sợ trong lòng, nhưng trên đôi mắt lại bừng bừng kiên nghị. Chiến! Nhất định phải chiến! Hắn muốn nhờ áp lực của ma thú cấp Tương Giai để đột phá lên Nhân Cảnh cửu trọng thiên.
“Ô…”
Một âm thanh cổ quái vang lên trong màn đêm âm u tựa như tiếng kêu của quỷ thần. Một bóng đen khổng lồ chậm chạm tràn về phía Yêu Dạ. Lúc bóng đen đó lan tới, phảng phất như một chiếc lưới của tử thần vô thanh vô tức bao phủ toàn tâm của Yêu Dạ.
“Rắc rắc rắc”
Mấy cái chân dài sắc bén như phong đao lợi kiếm tung ra, chộp tới Yêu Dạ như muốn bầm thây hắn ra muôn mảnh. Một tiếng “hừ” phát ra kèm theo đó là một trận gió nhẹ thổi qua những chái chân dài sắc bén ấy.
“Xột… Xột…”
Mấy cái chân dài hình kiếm đâm sâu vào mặt đất như đâm đậu hũ.
“Con nhện lớn thật!”
Nhìn thấy con vật đã đánh lén mình, Yêu Dạ suýt tí nữa là nôn mửa. Từng dòng chất lỏng sền sện chảy ra từ những chiếc răng nhọn hoắt của con nhện khổng lồ nhỏ tong tỏng xuống đất, tạo thành những làn khói nhẹ bốc lên liên hồi, hiển nhiên con tri chu này là một con ma thú kịch độc.
“Cẩn thận đấy, dựa theo sự phân chia cấp bậc của ma thú, con tri chu này là một con Tương Giai cấp, hơn nữa là một con ma thú cấp Tương Giai vô cùng giảo hoạt.”
Độc Cô Cầu Bại vội nhắc nhở Yêu Dạ! Hắn gật đầu rồi nhìn thẳng vào mười tám con mắt lạnh băng của tri chu, sắc mặt mang đầy vẻ trầm trọng.
“Chi..”
Một tiếng thét chói tai vang lên, con đại tri chu đem toàn bộ lực lượng nhanh chóng đánh tới con mồi Yêu Dạ của nó.
“Nhanh vãi cả Lừ!”
Trong lòng Yêu Dạ thầm than, đây là con ma thú nhanh nhất mà hắn đã từng gặp. Ưu thế chân dài được con tri chu phát huy triệt để, nhưng tốc độ của Yêu Dạ cũng không hề kém cạnh.
“Hưu…”
Yêu Dạ phiêu hốt như một làn khói nhẹ trong rừng, không ngừng tránh né những công kích của đại tri chu, mà con tri chu kia cũng giống nhưng một thanh lợi kiếm, dễ dàng cắt đứt những đại thụ đánh thẳng tới Yêu Dạ.
Chẳng qua Quỷ Bộ của Yêu Dạ thật sự là một thân pháp quỷ dị nhất đẳng, giống hệt như một trận Cửu U hàn phong vô tung vô ảnh, những công kích mà con tri chu cho là vô cùng chính xác nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể đụng tới một góc áo của hắn.
“Chi nha…”
Sau nhiều lần công kích vào không khí, con tri chu bèn rít lên một tràng, kèm theo đó là một mùi tanh tưởi theo gió tràn đến làm cho Yêu Dạ choáng váng đến phát nôn mửa. Tiếng rít vừa cất lên, đầu óc Yêu Dạ phảng phất như bị một lưỡi dao sắc bén cắm vào, đau nhói vô cùng.
Mắt nhìn thấy Yêu Dạ trúng chiêu, mười tám con mắt của đại tri chu lập tức hiện lên thần sắc tàn nhẫn. Hơn mười cái chân đồng thời chuyển động, đánh về phía Yêu Dạ. Vào lúc nó tiến đến gần Yêu Dạ, sự giảo hoạt của nó một lần nữa được thể hiện, bụng nó nhẹ chuyển, phun ra một tầng lưới nhện tanh hôi vô cùng.
Hành động cổ quái của Yêu Dạ đã làm cho nó cẩn thận! Đối mặt với đối thủ như Yêu Dạ, nó tuyệt đối không dám khinh thường, chỉ cần nó dùng Hủ Thực Độc Võng, bao phủ lấy Yêu Dạ thì hắn sẽ không thể nào thoát khỏi tay nó.
“Đây là Âm Ba Công, có thể vô tung vô ảnh đả thương người khác!”
Độc Cô Cầu Bại nói xong, một đạo khí lưu thanh thuần từ Luân Hồi Chi Thư chậm rãi rót vào trong đầu của Yêu Dạ…
“Uống…”
Lúc này, Hủ Thực Độc Chu đã gần chụp xuống tới đầu của Yêu Dạ! Mùi vị tanh hôi xộc đến làm Yêu Dạ đầu váng mắt hoa, nhưng đối mặt với nguy cơ cực lớn như thế, trong con ngươi của Yêu Dạ đã kịp thời phóng ra một luồng quang mang bén nhọn, tựa như một thanh Hỏa diễm thiên đao phá không mà tới.
“Hô…”
Một ngọn lửa cháy đỏ mang hình dánh một thanh trường đao liền hiện ra trong tay của Yêu Dạ, nhiệt độ cháy da từ trường đao phát ra làm không khí chung quanh cũng theo đó mà trở nên vặn vẹo.
“Ông chém chết mày…!”
Trường đao như một rặng hỏa vân cuốn thẳng tới cái lưới nhện khổng lồ, ngọn lửa trên trường đao bạo phát mạnh ra, tựa như một con hỏa ma thú thôn phệ sạch sẽ Hủ Thực Độc Võng.
“Súc sinh, chịu chết đi!”
Sau khi tiêu trừ nguy cơ trước mắt, Yêu Dạ giống như một con trâu điên xông tới trước mặt tri chu.
“Tê lạp…”
Đối mặt với công kích của Yêu Dạ, mười mấy cái chân của đại tri chu vẫn tựa như kình nỗ phá không đâm về phía Yêu Dạ. Nó muốn đem hắn một nhát xuyên tim.
Vào lúc mười mấy cái chân sắp đâm vào thân thể của Yêu Dạ, trong con ngươi của hắn lại tiếp tục bắn ra một tia duệ mang, tia duệ mang này tựa như một thần binh san bằng hết thảy.
Một cảm giác bất hảo liền nảy sinh trong lòng con đại tri chu…
“Hưu”
Yêu Dạ di chuyển như Cửu U hàn phong, nhẹ nhàng xuyên qua những cái chân sắc bén như kiếm, tiến về phía bụng của nó.
“Toái Tinh Đại Thủ Ấn!”
Thanh âm lãnh khốc nhẹ vang lên, không chỉ làm cho linh hồn của con tri chu run lên, mà cũng chính là thời điểm chung kết tánh mạng của nó. Toái Tinh Đại Thủ Ấn hàm chứa tinh thần lực phách toái, đánh nát cả người đại tri chu. Nó cũng không phải là Ám Kim Tích Bối Địa Long Vương mà mang khôi giáp cứng rắn như thế.
Một tiếng “Ầm” vang lên trong Đại Hoang Sơn Mạch. Toái Tinh Đại Thủ Ấn đã hoàn toàn nghiền nát thân thể con đại tri chu kia, nó lúc này chỉ còn lại một cái đầu vô cùng dữ tợn chả làm được gì. Cuối cùng, con ma thú hung tàn kia cũng đã chết ở trong tay của Yêu Dạ.
“Hô…!”
Thân thể Yêu Dạ kịch liệt run rẩy như động kinh phát tác, một tràng chiến đấu hung hiểm làm cho tiềm lực của Yêu Dạ được kích thích mãnh liệt. Hắn có thể cảm giác được sau khi sử dụng Toái Tinh Đại Thủ Ấn, năng lượng thân thể vốn khô kiệt bây giờ lại đang phun trào ra một luồn lực lượng càng mạnh hơn.
“Cửu Trọng Thiên sao?”
Đôi mắt Yêu Dạ lộ ra một tia mừng rỡ!
Vào lúc này, đột nhiên từ nơi không xa lại truyền tới những tiếng bước chân.
“Chính là chỗ đó rồi, tựa hồ là có cao thủ đang tiến hành chiến đấu, chúng ta nhanh nhanh đi xem một chút!”
Một thanh âm giòn tan như pha lê, kèm theo đó là một thân xiêm y xanh biếc liền hiện ra trước mắt của Yêu Dạ.
“Ủa…”
Vị thiếu nữ kia như một vị tinh linh nhìn vào đôi mắt sắc như ưng của Yêu Dạ, sau đó liền ngẩn ngơ đứng tại chỗ. Ngay sau thiếu nữ liền xuất hiện thêm mấy thanh niên nam nữ bước ra trước mặt của Yêu Dạ. Thấy Yêu Dạ cả người máu tanh, một thiếu niên cao lớn trong đám người vội vàng chạy ra nói:
“Không nên hiểu lầm, chúng tôi là người của Hoàng Triều học viện. Chúng tôi không có ác ý, chẳng qua là tới đây lịch lãm mà thôi.”
-o0o-