Tố Vân từ ngoài cửa bước vào, mà tên tiểu quỷ Vân Long cơ hồ vẫn không phát hiện ra. Nó vẫn say sưa với quyển sách của nó. Trên tay đang bưng một khay thức ăn vẫn còn tỏa hương thơm ngát, chỉ ngửi thôi đã phát thèm, Tố Vân chậm bước lại gần. Khi còn cách tiểu quỷ độ mươi bước chợt thấy tiểu quỷ quay người lại, Nó nhìn nàng reo lên vui mừng.
-Vân tỷ tới rồi, hay quá!..ta đang có chuyện hỏi Vân tỷ.
Thiếu nữ mắt Phụng khẽ chớp chớp nhìn nó lộ vẻ kinh ngạc.
-Long thiếu gia muốn hỏi Tố Vân chuyện gì?
Vân Long cười cười đưa quyển sách về phía nàng, nó chỉ vào một chữ trên đó đoạn lên tiếng hỏi.
-Vân tỷ ! Đây là chữ gì nhỉ? Sao ta ngồi hoài mà cũng không luận ra được.
Tố Vân hơi ngạc nhiên nhìn theo tay nó chỉ. Nàng thấy trên đó viết chứ “Tâm” thì mỉm cười.
-Long thiếu gia đây là chữ tâm. Ý nói….
Nàng định nhân cơ hội này để giảng giải cho nó hiểu, nhưng đã thấy nó lắc đầu , rồi lại chỉ sang một chữ khác hỏi nàng.
-Vân tỷ còn chữ này….chữ này….
Nó hỏi một thôi một hồi , hết chữ này đến chữ nọ, nhưng lại không lí lấy một lần để nghe nàng giải nghĩa. Tố Vân tuy trong lòng cảm thấy khó hiểu nhưng thấy nó ham học hỏi đến xuất thần, thì cũng vui vẻ chỉ bảo cho nó tận tình.
Sau cùng cũng có lúc nó ngưng nghỉ, nó bỗng kêu đói.
-Vân tỷ..ta đói quá à!
Lúc đến nàng có mang theo thức ăn cho nó, nhưng vì nó chưa kịp ăn, thức ăn giờ đã nguội hết, Nàng vội bưng khay thức ăn lên và bảo nó.
-Để Tố Vân đi hâm nóng thức ăn cho thiếu gia. Thiếu gia chịu khó đợi nha!
Vân Long gật đầu.
-Vân tỷ phải nhanh lên đó…cái bụng của ta đang làm loạn nên rồi nè..!
Tố Vân nhìn nó mỉm cười không nói gì, đoạn bước nhanh ra bên ngoài. Vân Long còn nhìn theo thân ảnh mỹ miều của nàng cho tới khi không còn thấy gì nữa. Nó khẽ chép miệng một cái.
-Vân tỷ đẹp thiệt!.....
Thốt xong câu đó, chẳng hiểu tên tiểu quỷ Vân Long đang nghĩ gì mà bỗng dưng lại thừ người. Ánh mắt vụt trở nên mơ mộng.
-Cái gì là ngự nữ tâm kinh? Cái gì là Âm dương tương hợp….Ta chẳng hiểu cái quái gì cả. Nhưng mảnh lụa này cũng hay hay. Ta chỉ mong được cùng Vân tỷ thực hiện nó…hi…hi…chắc khi đó thú vị phải biết đây?
Có vẻ như rất khoái trá Tên tiểu quỷ cười ngất. Tràng cười mới khả ố làm sao. Vân tỷ vừa mới bước vào nghe tiếng cười của nó đã thấy đỏ bừng mặt. Nàng đặt khay thức ăn trên bàn hỏi nó.
-Long thiếu gia nghĩ gì vui vậy?
Tiểu Quỷ Vân Long nghe thấy câu hỏi của nàng buộc phải ngưng cười, vẻ mặt bỗng ỉu xìu. Nó trót hứa với Vân tỷ cho tới trước khi nó thành nhân sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa, nên bây giờ đâu thể nói toẹt ra cho nàng hay là bấy lâu nay nó vẫn luôn nghĩ đến điều mà tận bảy năm sau nó mới có cơ hội thực hiện.
Vì vậy nó lúc này nhăn nhó đang cố nghĩ một lí do nào đấy trông thật buồn cười. Đột nhiên hai cánh mũi của nó liên tục phập phồng hà hít như vừa có một mùi hương nào đó vừa vô tình thoảng qua chỗ nó.
Không chỉ có vậy, tên tiểu quỷ này còn thốt lên.
-Thơm quá!
Tố Vân cứ nghĩ nó vì đã ngửi thấy mùi thức ăn đang bốc lên thì nhoẻn cười nhìn nó ôn nhu nói.
-Long thiếu gia. Tố Vân đã hầm cho người canh gà , người mau ra ăn đi..
Tiểu quỷ Vân long cười cười đứng dậy liếc nhìn nàng.
-Canh gà Vân tỷ nấu quả thật thơm! Nhưng lúc nãy ta nói thơm là hương thơm trên cơ thể của Vân tỷ. Hi…hi…Mùi hương hôm nay có vẻ khác như mọi hôm nhưng ta rất thích.
Tố Vân chết điếng vì câu nói của nó. Vẻ mặt nàng đỏ hồng vì ngượng. Trong lòng nghĩ thầm.
-Tiểu Lang quân ngươi thật là ….Càng lúc càng khiến người ta tức chết đi được.
Vân long không để ý đến suy nghĩ của nàng, nó bước lại gần chiếc bàn và thản nhiên ngồi xuống.
-Vân tỷ cũng ngồi xuống ăn đi.
Tố Vân vẫn còn ngượng nhưng cũng chìu ý nó ngồi xuống. Nàng nhẹ nhàng múc cho nó một bát canh. Tiểu Quỷ Vân long cầm đũa trên tay mà vẫn chưa ăn, Nó ngó đăm đăm vào khuôn mặt nàng.
-Vân tỷ càng lúc càng đẹp không thua gì bức họa mỹ nữ.
Nó không nói thành tiếng nhưng ánh mắt lạc thần của nó không thua gì ánh mắt của những tên háo sắc cũng đủ làm Tố Vân thêm ngượng.
Nàng khẽ hừ nhẹ một tiếng trách.
-Long thiếu gia sao không ăn mà cứ nhìn Tố Vân hoài vậy? Canh nguội hết cả rồi kìa?
Tiểu quỷ Vân long đúng là mặt dầy quá à. Nghe nàng nói vậy còn trâng tráo nói.
-Hi…hi..ta ngắm Vân tỷ cũng thấy no rồi đâu cần phải ăn. Mà lạ thật ta ngày nào cũng được ngắm Vân tỷ mà cũng không hề thấy chán. Ước gì ta được ngắm Vân tỷ cả đời.
Tố Vân bị tên tiểu quỷ này chọc cho chẳng những không giận mà trong lòng còn cảm thấy ngọt ngào.
-hi..hi…Long thiếu gia nói hay quá ha…Người nói như vậy sau này sẽ có biết bao cô nương chết vì miệng lưỡi của người…Đến lúc đó xem người còn đoái hoài gì tới Tố Vân nữa không?
Tiểu Quỷ Vân Long không chịu thua kém nói.
-Ở Đào Hoa Quốc này có biết bao mỹ nhân ta đều đã gặp qua đâu có ai vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng được như Vân tỷ. Nhất định sau này ta sẽ lập Vân tỷ làm hoàng hậu mới được.
Tuy những lời nó nói còn rất xa nữa nhưng có khi một lời nói cũng sẽ khiến cho thời gian ngắn lại thì sao? Tình cảm trên thế gian này thật tuyệt diệu. Liệu mối tình đang từng lúc nảy nở giữa nàng và vị thế tử bất trị kia có thể đơm hoa kết trái.
Tố Vân không dám nghĩ tiếp nữa. Chỉ biết rằng lúc này nàng đang cảm thấy rất vui và có vẻ như Vân Long cũng cảm thấy vui vẻ như nàng. Con người đôi khi chỉ cần có vậy đã cảm thấy mãn nguyện.
O0o
Mấy hôm nay tiểu quỷ Vân Long chỉ ngồi một chỗ nghiên cứu về những dòng chữ được viết trên mảnh lụa. Tuy nó một chữ bẻ đôi cũng không biết nhưng lại tỏ ra vô cùng nhanh trí. Nó mỗi hôm lại lấy một vài chữ trong mảnh lụa và tra trên quyển Đạo Đức Kinh rồi quay sang hỏi Vân tỷ.
Cứ thế nó thầm nghi nhớ để rồi sau đó chỉ việc ghép lại. Phải nói rằng trí nhớ của tên Tiểu Quỷ này quả thật cao tuyệt. Mảnh lụa chi chít chữ dễ đến hơn nghìn vậy mà nó cũng có thể nhớ được không sót một từ. Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, nó đã giải nghĩa xong toàn bộ những chữ có trên đó.
Nhưng giải nghĩ nó là một chuyện còn đọc được hay không lại là một chuyện khác. Tên tiểu quỷ Vân Long do còn quá bé nên chưa hiểu ý nghĩa viết trong đó. Bất quá nó chỉ biết mảnh lụa này có viết tựa đề là Ngự nữ Tâm kinh, bên trong ẩn chứa toàn những kinh văn khó hiểu mà một lần nó đã từng được trông thấy trong quyển phật kinh mà các hòa thượng trong Linh Ẩn Tự tặng cho phụ thân nó.
Tiểu Quỷ Vân Long do đó cũng không để tâm lắm. Nó cất mảnh lụa vào trong người và từ hôm đó không thấy nó giở ra nữa.
Ở mãi trong phòng cũng chán, Tiểu Quỷ Vân Long định ra ngoài. Nó ngó sang thấy Vân tỷ đang ngồi lặng lẽ trên giường mải miết trong từng đường kim mũi chỉ đan áo cho nó. Tên tiểu quỷ có một chút lặng người. Hóa ra nó cũng biết xúc động.
Vốn ý đang định rủ nàng tới thảo nguyên nọ, nhưng lúc này nó đã thu lại ý nghĩ đó để rồi tự bước ra một mình. Nhưng nó cũng không nỡ lúc đi không nói với nàng một câu. Do đó nó lại quay lại.
Bước đến trước mặt nàng, Vân Long nói.
-Vân tỷ ta ra ngoài chơi đây. Vân tỷ có đi không?
Tố Vân ngưng tay ngước lên nhìn nó. Một vài sợ tóc mây còn bám trên vầng trán đã lấm tấm mồ hôi của nàng, nàng nhìn nó lắc đầu.
-Long thiếu gia ra ngoài chơi vui vẻ. Tố Vân hôm nay tới thăm hoàng hậu nên không thể đi cùng người.
Vân Long gật đầu.
-Lâu rồi ta cũng không tới thăm người. Vân tỷ tới đó thay ta vấn an mẫu thân hộ ta….ta đi đây.
Nó bước đi rất nhanh như đang sợ một điều gì đó.
Tố Vân nhìn theo nó nghĩ thầm.
-Sao Long thiếu gia lại không đích thân tới vấn an người nhỉ!
Nàng hỏi vì đâu biết rằng tên tiểu quỷ ngại phải chạm mặt với tiểu quận chúa nên mới không muốn vào trong cung. Lần trước kể ra nó hơi quá đáng đã chọc cho tiểu quận chúa đến phát khóc. Giờ mà gặp lại nàng , ắt hẳn nàng sẽ không quên mối hận cũ. Lúc đó mà bản tính vô lại của nó không kìm được thì sẽ lại xảy ra lắm chuyện lôi thôi.
Chi bằng kính nhi viễn nhi là tốt nhất.
Nghĩ vậy nên tên tiểu quỷ này vừa mới ra ngoài là đã chạy bay biến. Chủ ý là định đi tìm một chốn nào đó để giải khuây thôi. Ban đầu nó định tới thảo nguyên nhưng tới đó một mình thì sẽ chẳng có gì thú vị, nó đổi ý tới thăm đám trẻ nọ.
Đôi chân nó rảo bước nhanh trên đường, đám thiếu nữ vẫn đưa mắt nhìn nó như độ nào, Nó hôm nay không vui lắm nên chẳng buồn đáp lại.
Tới cái ngõ nhỏ hôm nọ, nó dừng lại,ngó mắt nhìn quanh. Lạ quá sao không thấy ai vậy ha? Trong lòng nó thắc mắc khôn tả. Bọn Tiểu Tùng mọi lần vẫn chơi chọi dế ở đây mà.
Đứng quanh quẩn một hồi chẳng thấy ma nào cả. Nó bắt đầu sốt ruột. Hôm nay quả là đen đủi. Nó thầm nhủ như vậy, rồi lẳng lặng quay về.
Lúc đi ngang qua Cổng thành, nó đổi ý lại muốn rẽ vào trong cung. Dù gì nó cũng đang không có việc gì. Hơn nữa nó rất nhớ song thân. Nó dù sao cũng là nam nhi há lại đi sợ một tiểu nha đầu.
Nghĩ vậy nó liền nhập cung thật.
Đằng sau cánh cổng lớn là một tòa điện nguy nga tráng lệ. Kiểu kiến trúc vừa có phần hoàng tráng trang nghiêm lại vừa có vẻ tao nhã thi vị. Hai bên lối vào là những chậu hoa đào đang tỏa hương khoe sắc. Phía dưới đã trải sẵn một tấm thảm đỏ. Tiểu Quỷ Vân Long có phần ngẩn người.
Đã một năm rồi nó chưa vào trong cung. Mọi thứ với nó lúc này có gì khang khác.