Lão nhân vuốt râu cười: “Không cần khiêm tốn thái quá như vậy , ta nghe Bạch di nói ngày nào con cũng cố gắng để sau này đuổi kịp ta cơ mà. Đôi lúc khiêm tốn quá cũng sẽ có hại làm mất đi sự tự tin để đột phá của mình. ”
Lão nhân đột nhiên thở dài: “Hai mươi năm qua , vì ta quá tự ti trước sức mạnh của trời đất , của số mệnh của thời gian , làm mất đi cơ hội đột phá.”
Mãi đến khi con luyện thành Ngũ võ chỉ trong năm năm ngắn ngủi ta nhận ra mình quá yếu hèn. Ta quyết tâm thay đổi dù chết cũng sẽ cố hết sức. Và ta đã ngộ ra một tầng mới.
Lão nhân mỉm cười một mình , khuôn mặt như có gì tiếc nuối. Hận Thiên hoảng sợ vừa kinh ngạc đến tột độ , mồm há hốc ra không ngậm lại được.
Hắn nghĩ cảnh giới ‘Vô kiếm thắng hữu kiếm’ đã là vô địch thiên hạ .
Năm xưa Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại đạt đến cảnh giới này đi khắp thiên hạ không có đối thủ , thậm chí muốn bức ông ta thủ một chiêu cũng không có cơ hội. Vậy mà sư phụ hắn bảo có thể đạt tới một tâng mới cao hơn thì hắn không thể tưởng tượng ra được.
“Con hãy nghĩ xem con người ta ban đầu có cái gì? Chẳng có cái gì cả. Luyện võ công để làm gì ? Không phải để con người trở nên mạnh mẽ hơn sao? Tất cả võ công chiêu thức không phải bắt nguồn từ chính con người chúng ta ư? "
"Ta nhận ra rằng khi đạt tới cảnh giới ‘vô kiếm thắng hữu kiếm’ chính là đưa tất cả võ học dung tụ vào trong con người, bất kì lúc nào kiếm cũng có thể chính từ trong tâm mà ra . Trên tay không có kiếm nhưng cũng như lúc nào cũng có kiếm . Nhưng cảnh giới này quan trọng nhất kiếm ý , nội lực vẫn phải xuất ra ngoài mới có thể sát thương địch. Nhưng nếu ta tiến thêm dung hợp tất cả vào trong cơ thể , không cần xuất kiếm ý ra ngoài cũng có thể đả thương địch."
"Con người trở về như ban đầu , không có gì cả nhưng lại là một cây kiếm ,hết một vòng tuần hoàn rồi quay lại , điểm đầu cũng là điểm cuối , không có bắt đầu cũng không có kết thúc. Vĩnh viễn không ai có thể đánh bại được. Đó chính là Thái Cực. Hà hà, nếu ta có thể đạt tới thì tên Kiếm Thánh kia sao có thể là đối thủ dám công khai khiêu chiến ta , bảo nửa tháng nữa sẽ tới đây quyết đấu.”
Hận Thiên lúc này mới minh bạch hoàn toàn lí do Lí Nhân đến đây : không chỉ thông báo thất bại của đại sư huynh mà còn đưa ra lời thách đấu của Kiếm Thánh. Lão nhân lúc này vẫn đang hưng phấn nói tiếp:
“Làm sao để đạt tới nó , ta đã nghĩ ra một phương pháp. Đó là biến bản thân mình thành chiến trường. “
“Biến bản thân thành chiến trường ư? Đó không phải là đưa thân ra cho người ta tùy ý giết mổ hay sao?” Hận Thiên nhăn mặt , ý tưởng này với hắn thật điên rồ khó mà tiếp thu được.
Nếu chân khí trong nội thể thu phát tùy ý , biến đổi thành những vòng tròn thái cực quanh cơ thể, âm dương tương hỗ thì có gì là không thể. Khi bất kì kẻ nào đánh vào thì nơi đánh sẽ là phần dương , cơ thể sẽ là phần âm.
Xoay hết một vòng thái cực thì cơ thể sẽ phần dương vô cùng sung mãn chân khí , còn nơi đánh bị hấp thu hết sẽ trống rỗng tức là phần âm. Khi đó chinh hắn sẽ lãnh đủ chân khí của mình cộng thêm chân khí của ta nữa. Chỉ cần trong tâm có kiếm ý , đao ý, với chân khí lớn như vậy muốn trả lại hắn muôn đao ngàn kiếm cũng không phải khó.”
“Như vậy nếu hắn không động đến ta , ta cũng không làm gì được hắn ư?”
“Đúng thế cái này rất phù hợp với chân lí của thái cực. Ban đầu con người ta nào có phải đánh ai, đâu cần luyện võ, chỉ khi có kẻ áp bức mình mới phải dụng võ để bảo vệ mình , để kẻ áp bức chịu khổ. Võ học chính là có mục đích như vậy nhưng bao năm nay người ta vì danh vọng vì quyền lợi đem sức mạnh đặt lên đầu kẻ khác. Như vậy sao có thể đạt đến đỉnh cao được.”
“Thế còn đao kiếm chẳng lẽ chẳng thể xuyên thủng được da thịt sao?”
Haha với những người như ta , hộ thể chân khí thậm chí còn tốt hơn bất kì chiến giáp nào. Chưa kể khi đạt đến thái cực mỗi thốn da đêu là vũ khí khi đâm vào thì như bông khi phản trở lại thì như kiếm sắc.”
Hận Thiên lúc này đã minh bạch Thái Cực quả là thần diệu vô song , là giấc mơ của vạn vạn võ giả từ trước đến nay. Liệu có ai có thể đạt tới?
Lão nhân cất lời u oán :”Chỉ tiếc gần đây ta mới ngộ được phương pháp này, khi đó nội thể ta đã như khối vô dụng, hoàn toàn không sử dụng được nữa. Ta nhờ vào chân khí hùng hậu để duy trì , tìm cách đột phá nhưng thất bại. Bốn ngày qua có Nhã Nhã trợ giúp nhưng cũng không được chân khí tiêu hao quá nửa."
" Chỉ e ta không thể gắng gượng quá hay ngày nữa. Ta định đem hết chân khí đấu một trận sống còn may ra có thể chạm vào được Thái Cực trước khi chết thì đã mãn nguyện lắm rồi. Nhưng tên Kiếm Thánh ấy tới muộn quá , Nhã Nhã thì không đành hạ thủ , ta chỉ biết nhờ vào con.”
Hận Thiên lúc này rơi nước mắt , quỳ xuống :”Sư phụ!”
Đứng lên! Làm người ai chẳng có một lần chết ,có chết phải chết một cái chết oai hùng. Đã là thân nam nhi đại trượng phu suốt đời phải theo đuổi chí hướng của mình. Con là thân nam tử không nên yếu mềm như đàn bà thế.”
“Ngồi xuống đi! Ta sẽ đả thông kinḥ mạch cho con. Sau đó chúng ta sẽ đấu một trận . Con là người kế thừa ta, ta chết trong tay con còn vinh dự gấp ngàn lần chết trong tay tên Kiếm Thánh kia.”
Hắn chưa kịp phản đối thì lão nhân vỗ một chưởng làm hắn xoay một vòng quay lưng về phía ông , đoạn đưa tay áp lên huyệt Linh Đài sau lưng hắn.
Hận Thiên run run: “Sư phụ”
Lão nhân quát:”Khóc cái gì mà khóc! Ta đã chết đâu. Mau chuẩn bị ngưng thần dẫn khí” Nói rồi nội lực từ tay lão nhân bắt đầu đổ vào kinh mạch hắn như thác lũ, vừa đả thông vừa cải tạo kinh mạch cho hắn. Kinh mạch lão nhân cực kì tinh thuần làm hắn dễ chịu vô cùng.
Nội lực ấy bắt đầu từ huyệt Linh Đài sau lưng qua Đại Chủy nơi gáy , rồi Á Môn , Ngọc Chẩm , Bách Hội, Ấn Đường, Nhân Trung , Thừa Tương, Thiên Đột , Đản Trung bắt đầu đi qua Nhâm mạch làm hắn toát hết mồ hôi. Sau khi đả thông nhâm mạch ,nội lực ấy tiếp tục chạy qua Khí Hải huyệt , Hội Âm , Trường Cương , Mệnh Môn tiếp tục chạy qua Đốc mạch . Cuối cùng trở về Linh Đài huyệt rồi trở về trong tay lão nhân.
Cả hai người toát hết mồ hôi nhưng trong khi Hận Thiên sung sướng vô cùng người lâng lâng như trên mây thì lão nhân lại càng thống khổ. Chân khí tiêu hao đi một phần là lão tiến gần quỷ môn quan thêm một phần . Lão nhắm mắt đả tọa dưỡng khí.
Hận Thiên lúc này đứng dậy hit một hơi chân khí , thấy nội lực cuồn cuộn đổ về Đan điền như muốn phát tiết ra ngoài. Hắn bèn đứng dậy tung người lên , sử Phong thần cước , chân phải chém xuống tảng đá to trong động .
Chiêu Phong Trảm Phá Thiên Sơn này cực mạnh kình lực dồn hết vào chân , từ trên cao chém xuống như chẻ đôi trời đất. Rầm một tiếng tảng đá phần bên ngoài vỡ tung tóe , phần bên trong cứng chắc bắt đầu nứt ra, chia làm hai nửa. Hận Thiên thấy sau khi cải tạo kinh mạch nội lực của hắn phải tăng lên gấp đôi.
Đột nhiên sư phụ hắn nói : “Tốt lắm Hận Thiên con đã đủ năng lực giúp sư phụ rồi. Hãy nhớ nếu con hạ thủ lưu tình vĩnh viễn vi sư không đạt tới Thái Cực mà còn là một sự sỉ nhục với ta. Con rõ rồi chứ?”
Nói rồi lão nhân đứng dậy , hai tay chắp sau lưng, ngưng tụ chân khí. Bộ quần áo trắng có hình bát quái của lão căng phồng lên.
Hận Thiên nuốt nước mắt, đứng dậy thét lên một tiếng A A a a…vang khắp ngọn núi rồi đưa tay lên thủ thế. Sư phụ muôn đạt tới Thái cực nên đưa thân mình lên làm bị bông cho hắn tấn công. Tuy trong lòng thực hắn không muốn một chút nào nhưng Hận Thiên vẫn ngưng tụ công lực toàn thân.
Hắn đã minh bạch ý sư phụ lẽ nào hắn để sư phu chết mà tâm nguyện chưa thành. Hắn như chớp xông lên một chưởng đánh ra như chớp. Hàn Băng chưởng hoàn toàn không có biến hóa gì lấy nội Huyền băng quyết làm trọng uy lực không phải bàn cãi.
Chưởng này của hắn chưa đến người nhưng đã làm cho hơi nước xung quanh lão nhân đông hết lại rơi xuống đất. Người lão nhân đột nhiên dich chuyển cơ bụng hóp lại , chân khí hộ thể đẩy chưởng kình của hắn chệch đi . Nội lực trong người lão đẩy ra hất hắn văng sang ngang ,cổ tay vô cùng đau đớn.
Hận Thiên bật dậy tung mình lên lại lao tới , đánh như một kẻ điên rốt cuộc dụng quyền pháp cước pháp thế nào cũng không làm gì được lão nhân tái lại trên người lại chịu vô số vết thương vô cùng đau đớn. Lão nhân bèn nói :”Lấy vũ khí”.
Hắn chụp lấy cây thương, thương pháp của hắn luyện ở Song long thác biến hóa không nhiều nhưng oai lực cực mạnh. Mũi thương rung có thể tao vong tròn chỉ rộng chừng hai tấc. Tương truyền thương pháp vòng tròn càng nhỏ càng mạnh. Như Dương Khiếu Thiên có thể tạo ra vong thương chỉ hơn nửa tấc một tí.
Có thương trong tay hắn như hổ thêm cánh đâm quét đập thúc liên tục. Thế mà vẫn không làm gì được lão nhân còn bị lão làm cho hổ khẩu chảy máu. Chiêu cuối cùng mà hắn có thẻ sử ra là Song Long Tranh Châu – chiêu này do hắn tự sáng tạo ra khi luyện ở Song long thác .
Thương liền biến thành một chuỗi vòng tròn liên tục đâm tới . nhìn thì có vẻ đơn giản thực ra thương này mạnh khủng khiếp. Thương ý chính là như vũng xoay ở nơi hai dong thác giao nhau hut tất cả vào giữa dòng không thể thoát ra được. Lão nhân thấy chiêu này thì sáng mắt lên, miệng buột thốt: “Hảo”.
Chính lúc vòng thương sắp chạm lão nhân thì lão quay ngang người, da bụng như hút vào thương , thương quay vòng thì bụng lão cũng phông lên xẹp xuống theo vòng thương lực xoáy càng lúc cang mạnh kéo thương về phía trước. Khi sử chiêu này hai tay cầm thương của Hận Thiên phải chịu lực xoay vòng rất lớn .
Bây giờ lực còn tăng thêm nhiều lần thì hắn sao chịu nổi , buộc phải buông thương tay phải hổ khẩu rách toạc , máu chảy ròng ròng e không cầm được vũ khí nữa. Chiếc thương trên đà lao cắm phập vào vách đá đư thấy những vòng tròn này oai lực cỡ nào.
Lão nhân thì áo trước bụng bị rách một mảng to, bụng toét máu. Lão thấy Hận Thiên không cầm được vũ khí nữa thì thở dài:”Thôi dù sao đây cũng là ý trời . Hà , con cũng đã cố hết sức rồi. Ta rất tự hào về con. Chỉ tiếc ta không có thêm mười năm để hoàn thành cảnh giới Thái Cực này.”
Đoạn ho ra một cục máu, nãy giờ giao đấu dù Hận thiên không làm được gì lão, nhưng đã tiêu hao không ít nội lực của lão nhân. Nội thể lão cực kì yếu ớt không có chân khí duy trì làm sao chịu được.
Hận Thiên nhìn sư phụ , hắn đau lòng vô cùng, hận mình bất tài không thể giúp sư phụ hoàn thành tâm nguyện trước khi chết. Đột nhiên trong đầu hắn nhớ đến chiêu Minh Xuất Địa Thượng trong Lôi thần quyền.
Đây là một chiêu mà sư phụ hắn sau cái đêm mưa bão khủng khiếp trên núi Thiên Sơn nhìn thấy ánh mặt trời ngộ ra, sau này dựa vào quẻ Tấn trong Kinh Dịch sáng tạo nên.
Quẻ Tấn bao gồm hai quẻ : trên là quẻ Khôn, dưới là quẻ Ly. Tượng được chon của quái thượng Ly là minh tức là lửa , là mặt trời, dưới là quái hạ Khôn tức là địa. Minh ở quái thượng , địa ở quái hạ như mặt trời chiếu xuống đất rực rỡ vô biên không gì cản được.
Oai lực chiêu này cực mạnh nhưng chỉ một chiêu tấn công không hề có phòng thủ nên rất nguy hiểm . Lúc trước hắn dùng chiêu này đánh vào tâm dòng xoáy dưới thác vì nội lực không đủ rốt cuộc không thể làm cho dòng xoáy ngừng lại một chút mà còn suýt nữa mất mạng.
Nay nội lực cũng đã tăng lên , chiêu đó hắn luyện thuần thục lắm rồi nên hắn muốn thử lại. Nhưng chiêu này rất nguy hiểm , chỉ tiến không lùi , có thể một trong hai thầy trò sẽ phải bỏ mạng. Nhưng lúc này hắn không muốn sư phụ đau lòng bèn cắn răng tiến lên: “Sư phụ đồ nhi còn một chiêu cuối cùng , hi vọng sẽ không làm người thất vọng”
Lão nhân ngac nhiên quay lại nhìn hắn , đoạn cười ha hả: “Tốt lắm cuối cùng con cũng chịu xuất sát chiêu rồi. Chiêu cuối cùng bao giờ cũng mạnh nhất . Tới đi.”
Hận Thiên đưa tay trái ra , vận nội lực vào. Chiêu này tịnh không có biến hóa chỉ biết lấy nhanh chống nhanh, lấy mạnh đấu mạnh , lấy cứng chọi cứng. Không gian như ngưng đọng vào bàn tay hắn. Thần khí của hắn ngưng tụ , tập trung lên người lão nhân.
Lão nhân mắt sáng bừng lên:”Thiên nhi cuối cùng con cũng đã ngộ ra cảnh giới lấy đơn giản thắng phức tạp rồi. Chiêu này kẻ không đủ niềm tin sẽ tự đưa mình vào chỗ chết thôi. Con có thể tự tin dùng chiêu này đối đầu với vi sư chứng tỏ trong tâm của con đã đạt được một tầm mới. Hay ! Ha ha.”
Hận Thiên lúc này hoàn toàn như đi vào trong một cái ao nhỏ , toàn bộ xung động xung quanh hắn đều cảm nhận được, kể cả những xung động trên cơ thể sư phụ hắn. Hắn hét lến : “” Sư phụ đồ nhi tới đây”.
Chỉ trong chốc lát đã phi thân đến sát người sư phụ hắn. Lão nhân bước chéo sang để tránh đòn trực diện cực kì mãnh liệt này. Ngờ đâu chân khí còn lại không đủ che giấu bước đi này. Dựa vào chân khí di chuyển , Hận Thiên đã đoán được ý đồ của lão , cũng bước chéo sang đối mặt . từ trên cao một quyền đánh xuống ngực lão nhân.
“Hự” Lão nhân phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Nhưng trong khoảnh khắc Hận Thiên nhận ra kình lực của mình đã biến mất vô ảnh vô tung trong cơ thể lão nhân. Hắn chưa kịp làm gì thì chân khí đã trở lại , thậm chí còn mạnh hơn. Hắn cảm giác như cánh tay mình chịu vô số quyền cước đao kiếm vậy.
Rắc xương cánh tay hắn gãy làm ba đoạn , thân thể bị chấn bay vào tường. Hắn thấy cổ họng ngọt lịm, máu như trào ra cổ , thần trí không biết gì nữa. Trong cơn hôn mê , hắn cảm thấy có ai bỏ cái gì vào miệng hắn.
Thật thơm ngọt mát làm dịu đi cơn đau trong nội thể.Có ai đó chạm tay vao lưng hắn , truyền chân khí dồn dập trị thương cho hắn. Đông thời hắn cũng nghe giọng sư phụ , cùng tiếng cười của võ giả chân chính mà suốt đời hắn không bao giờ quên.
“Ha ha cuối cùng ta đã chạm được vào Thái Cực. Ha ha. Hận Thiên vi sư đa tạ con. Con đừng nên đau lòng , ta đã mở được cánh cửa võ đạo mà từ trước đến giờ chưa ai mở được . Sư phụ đã an bài cho con và Bạch di. Sau này nếu có gặp Kiếm Thánh con hãy nói về thái cực, rằng sư phụ đã chạm đến Thái Cực và thách ông ta đuổi theo. Ha ha , Kiếm Thánh suốt đời ngươi mãi chỉ đưởi theo cái bóng của ta mà thôi…….”