Cho nên, ngày thứ ba sau khi cử hành hôn lễ, Đỗ Lôi Ty cùng sếp tổng đại nhân đi về nhà mẹ đẻ.
Ở trên xe của sếp tổng, Đỗ Lôi Ty ngồi không thoải mái, cô suy nghĩ một chút, quay đầu nói với sếp tổng: “Hay là chúng ta bắt xe buýt đi đi?”
Nhưng mà, sếp tổng đại nhân dùng một ánh mắt nhìn cô: sếp tổng chưa bao giờ ngồi xe buýt.
Đỗ Lôi Ty lại đề nghị: “Nếu không thì… Ngồi xe lửa trở về đi?”
Thế nên, sếp tổng đại nhân mất hứng: “Em chán ngồi xe của tôi đến mức như vậy sao?”
“Không, không!” Đỗ Lôi Ty lắc lắc đầu giống như trống lắc, lương tâm nói, kỹ thuật lái xe của sếp tổng rất tốt, không có gì để phản đối, rất vững vàng, ngay cả cô, người mà thường xuyên say xe cũng không cảm thấy chóng mặt. Hơn nữa lại được chính sếp tổng lái xe, cơ hội như vậy có muốn cũng không thể cầu.
Nhưng vấn đề là, loại xe cao cấp như vậy, đi vào khu phố bé nhỏ của cô, sẽ dẫn tới rất nhiều lời đồn nha!
Nhà của Đỗ Lôi Ty nằm ở khu phố cổ, có nhiều, rất nhiều, các bà, các cô ngồi cả ngày ở dưới nhà, nếu thấy xe của sếp tổng, nhất định sẽ lôi kéo, tra hỏi cô. Đến lúc đó, không biết chừng, ngay cả đứa cháu nội vừa đầy tháng của bà ở tầng dưới cũng biết chuyện cô được gả vào nhà giàu có, nếu vậy, sau này ly hôn chẳng phải là rất mất thể diện sao?
Đỗ Lôi Ty nghĩ như vậy, càng cảm thấy không thể ngồi xe sếp tổng để trở về nhà.
Cho nên, con ngươi của cô đảo đảo, nảy ra một ý hay: “Tôi không thể ngồi một thời gian dài ở trên xe, tôi bị say xe!”
“Say xe?” Liêm Tuấn nhíu mày, “Sao trước kia không nghe em nhắc tới chuyện này?”
“Đó là bởi vì… Bởi vì trước kia ngồi xe với thời gian không lâu… Cho nên không có chuyện gì xảy ra…” Lời nói dối này thật sáo rỗng, ngay cả chính cô cũng cảm thấy không thể tin được, thế nhưng sếp tổng lại tin!
“Được rồi.” Liêm Tuấn gật đầu.
Đỗ Lôi Ty nhất thời kích động, sếp tổng đại nhân cuối cùng vẫn còn có chút nhân tính!
“Chúng ta ngồi máy bay trực thăng đi.”
>o<
Người nào đó bị đóng băng, từ thành phố A đến thành phố J, không tới hai canh giờ ngồi xe lửa, thế mà lại đi máy bay trực thăng…
Cứ như vậy, từ lúc chào đời cho đến nay, lần đầu tiên Đỗ Lôi Ty ngồi máy bay trực thăng để về nhà, cũng là chuyến bay ngắn nhất, vừa mới lên máy bay được mười phút đồng hồ, đã phải chuẩn bị hạ cánh rồi, thật sự là quá 囧.
Nhưng mà, chuyện đáng 囧 còn ở phía sau, sau khi máy bay hạ cánh, một chiếc xe thể thao màu đỏ, còn nổi bật hơn cả chiếc xe thể thao màu trắng của sếp tổng đang đỗ ở trước mặt họ.
Lần này, Đỗ Lôi Ty nhận ra được thương hiệu của chiếc xe ô tô — Ferrari!
Ngồi Ferrari về nhà mẹ đẻ, không chỉ có bà thím hàng xóm, ngay cả chó mèo của thím cũng vây tới, nhìn chăm chăm vào chiếc xe, sau đó rối rít bàn tán với nhau.
Thím hàng xóm Giáp: “Mau nhìn mau nhìn! Xe này tôi đã thấy trên ti vi, giá một trăm vạn một chiếc đấy!”
Thím hàng xóm Ất: “Nhiều hơn chứ? Lúc đầu tôi xem đã hơn ngàn vạn!”
Thím hàng xóm Bính: “Các bà đều sai rồi, loại xe tốt như thế này vài tỷ một chiếc đấy!” (Đỗ Lôi Ty: a di, ngươi xác định đây không phải là phi thuyền vũ trụ? -_- [] [] [] )
Con chó: “Gâu gâu gâu…”
Con mèo: “Meo meo… “
———- Phân cách tuyến 囧 ———
Trước những ánh mắt cực nóng của những người vây xem, Đỗ Lôi Ty cúi đầu bước ra khỏi xe.
Bây giờ cô cực kỳ hối hận, tại sao lúc trước khi đi cô lại không đội mũ? Đúng rồi, đáng nhẽ phải mang thêm cả kính mát mới đúng! Nếu có khẩu trang thì càng tốt hơn… (ngươi định làm thần tượng sao?)
Đỗ Lôi Ty nghĩ như vậy, không nhịn được trộm liếc sang sếp tổng đại nhân một cái. Chỉ thấy anh ta vẫn như bình thường xuống xe, thuận tay đóng cửa xe, sau đó tùy ý sửa sang lại quần áo, hơn nữa lại còn bình tĩnh nhìn Đỗ Lôi Ty nói: “Đi thôi, nhà em ở tầng mấy?”
Trong tích tắc, Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên hiểu ra được một đạo lý: Mọi người ở trong mắt sếp tổng, tất cả cũng chỉ là mây trôi.
———— Chân trời mây trôi phân cách tuyến ———-
Đỗ Lôi Ty đưa Liêm Tuấn lên lầu, đúng lúc gặp được dì Trương ở trên lầu đang ôm cháu gái đi xuống dưới.
Dì Trương vừa thấy Đỗ Lôi Ty, vội vã la lên: “Ty Ty, cuối cùng cháu cũng trở lại!”
“Đã xảy ra chuyện gì ạ?” Đỗ Lôi Ty hỏi.
“Bác cháu đã đợi cháu một ngày!”
“Bác cháu tới đây?” Bỗng nhiên Đỗ Lôi Ty có loại dự cảm bất thường.
“Không chỉ có bác của cháu, còn có cậu của cháu, mợ của cháu, cô, dì…”
Dì Trường bô bô thông báo một danh sách dài, càng nói tâm tư của Đỗ Lôi Ty càng chìm xuống dưới, đến cuối cùng cô muốn rút lui: “Chúng ta… Hay là trở về nhà đi…”
Nhưng Liêm Tuấn chặn cô lại: “Tới cũng đã tới rồi, em muốn chạy trốn sao?”
“Nhưng là…” Trong đầu Đỗ Lôi Ty hiện ra cảnh tượng bị các dì, các cô, các bác vây xung quanh, thật sự là quá kinh hãi!
Song, không chờ cô nói xong, sếp tổng đại nhân đi lên lầu trước một bước.
“Chờ một chút!” Dì Trương gọi anh ta lại, sau đó đem đứa cháu gái trong đưa tới trước mặt sếp tổng, “Sếp tổng, cháu có thể ôm Nini nhà chúng ta một chút có được không?”
Sếp tổng chưa trả lời, cô bé đã vươn tay, giọng nói đáng yêu: “Chú Ô Quy (rùa rụt đầu) ôm một cái!”
Chú Ô Quy? Đỗ Lôi Ty 囧.
Dì Trương cười nói: “Đứa nhỏ không hiểu chuyện, không nên trách móc, không nên trách móc…” Sau đó trừng mắt liếc cháu gái, “Cái gì mà Ô Quy? Là Kim Quy (rùa vàng)!”
Tiểu cô nương ngây ngốc, vừa cười vừa a a đưa tay ra: “Chú Kim Ô Quy ôm một cái!”
Đỗ Lôi Ty: “…”
Đỗ Lôi Ty tưởng rằng, sếp tổng đại nhân nhất định sẽ tức giận, không nghĩ tới anh ta chần chờ trong chốc lát, sau đó đưa tay ôm lấy Nini ở trong tay dì Trương.
Được sếp tổng đại nhân ôm, cô bé rất vui vẻ, vỗ tay hô to: “Kim Ô Quy, Kim Ô Quy… Nini sau này cũng muốn câu Kim Ô Quy…”
Đỗ Lôi Ty thật là dở khóc dở cười: Dì Trương a, không thể từ nhỏ đã giáo dục đứa trẻ như vậy!
Trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng Đỗ Lôi Ty cũng mang theo “Kim Ô Quy” của cô lên tầng.
Chưa kịp bấm chuông cửa, cửa đã mở ra trước. Sau đó, không ngoài dự liệu, một đám bà tám thích buôn chuyện vây xung quanh sếp tổng.
“Liêm tổng, nghe nói năm nay cổ phiếu của Liêm thị sẽ lên giá, có thật không? Dì có thể mua vào được không?” Dì Ba là người đầu tiên đặt câu hỏi.
Liêm Tuấn gật đầu: “Đúng vậy, dì cứ yên tâm mua vào.”
“Tốt tốt, dì sẽ mua nhiều một chút!” Dì Ba hài lòng, gọi điện thoại cho ông xã.
Cô Hai cũng không nhàn rỗi: “Liêm tổng, nghe nói bảo hiểm của Liêm thị mới tung ra một loại bảo hiểm gia đình, chi phí hiệu quả, có thật không? Cô đang tính toán mua bảo hiểm cho cả nhà cô!”
“Có, cô có thể trực tiếp liên lạc với quản lý của công ty cháu, nói rằng cháu giới thiệu tới.”
“Có thật không? Thật cám ơn cháu!” Cô Hai vô cùng thỏa mãn quyết định mua bảo hiểm.
“Cháu rể, bất động sản của Liêm thị, giá tiền có ưu đãi một chút không?” Đang chuẩn bị mua nhà cho con, chú Tư cũng đi lên.
“Không thành vấn đề, giá tiền thương lượng tốt, cháu sẽ để trợ lý của cháu trực tiếp liên lạc với chú.”
“Thật tốt quá, thật tốt quá!” Chú Tư vuốt râu, trong lòng tràn đầy vui mừng, nhanh chóng gọi điện báo tin mừng cho con.
Chú Tư vừa đi, Mợ Ba lại đi lên: “Liêm tổng, vừa rồi cháu nói cái bảo hiểm kia…”
…
Cứ như vậy, theo thống kê sơ lược của Đỗ Lôi Ty, chỉ trong một buổi chiều, sếp tổng tổng cộng đã bán đi hai phòng nhỏ, mười mấy phần bảo hiểm, một số cổ phiếu, thậm chí ngay cả bác Hai luôn luôn keo kiệt cũng làm thẻ tín dụng cho cả nhà!
Đỗ Lôi Ty ở một bên thấy vậy, phải bội phục sếp tổng đại nhân có đầu óc buôn bán, ngay cả trở về nhà cũng có thể kinh doanh được nhiều như vậy, rất tốt! Rất mạnh mẽ!
Nhưng khiến cho Đỗ Lôi Ty ngạc nhiên không phải là những thứ này, bất ngờ thứ nhất là quy mô sản nghiệp của Liêm thị, cô không nghĩ tới Liêm thị lại liên quan đến nhiều lĩnh vực và trình độ như vậy, không trách được, Nini ở tầng dưới ôm sếp tổng đại nhân la lên “Kim Ô Quy”. Sếp tổng đại nhân không chỉ là “con rùa vàng”, quả thực chính là một “con rùa kim cương Nam Phi*”! (bị nhiễm quảng cáo của Tivi…)
(*50% kim cương của thế giới đều ở Nam Phi, cho nên đây là khu vực nổi tiếng về kim cương)