Tối hôm nay không có việc gì cần gấp nên Cát Âu đi ngủ từ rất sớm
Lí Liên Anh gõ cửa cả nửa buổi, mới thấy Cát Âu giọng còn ngái ngủ ú ớ vài tiếng rồi mới ra mở cửa. Cửa phòng vừa mở Lí Liên Anh thấy một tiểu thái giám khuôn mặt bất thiện, the thé quát hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi tới đây làm gì?"
"Tại hạ là Lí Liên Anh, đến gặp Cát công công là có chút lễ vật cầu kiến" Lí Liên Anh cúi đầu dâng một trăm hai mươi lượng bạc trong lòng bàn tay đưa xuống cho Cát Âu, ánh mắt âm thầm quan sát. Người này trán rô, mồm nhọn, mặt mày vàng võ, tham lam đói khát, tướng xấu vô cùng, nhất là đôi mắt cá chết chuyển động không ngừng, vừa nhìn biết ngay là một kẻ âm độc tàn nhẫn, ném đá giấu tay, một kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi.
Cát Âu khẽ nâng túi bạc trên tay xem xét trọng lượng, khinh khỉnh: "nguyên ngươi là Lí Liên Anh! Ngươi không biết rằng khi đêm xuống, các thái giám không được tùy tiện ra ngoài sao?"
Lí Liên Anh cưỡi nịnh: "Dạ không phải không biết mà do tại hạ biết đêm nay công công không có việc lớn nên muốn nhân tiện đưa chút quà ra mắt công công. Lí Thuận tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, hy vọng công công không chấp nhặt chuyện hắn vô lễ với ngài hồi chiều"
Cát Âu khẽ nhếch môi: "Biết chuyện..biết chuyện đó. Nhìn ngươi không ngờ cũng hiểu chuyện, cũng không phải là chuyện gì lớn, đại nhân ta cũng không có gì phải chấp nhặt với kẻ dưới,. Ngươi có chuyện gì nữa không mau nói đi"
"Ấy công công hiểu lầm rồi, kì thật tại hạ đến đây chỉ là muốn bái thỉnh cùng dâng một ít lễ vật ra mắt lên đại nhân chứ không có ý gì khác. Nếu đại nhân không có việc gì sai bảo, tại hạ xin phép cáo lui không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa"
Lí Liên Anh vừa quay người muốn đi thì bị Cát Âu gọi giật lại.
"Lí Liên Anh đứng lại"
"Dạ, công công có điều gì phân phó?"
Cát Âu trong tay tung tung túi bạc, khóe miệng khẽ nhếch: "Ngươi đang đêm tự dưng chạy đến đây biếu ta không ít ngân lượng sao? Có việc gì cứ nói ra đi?"
"Công công nói vậy thì thật là tội cho tại hạ. Nghe nói công công chính thuộc hạ thân tín, là hồng nhân bên người của Cao tổng quản trong lòng đã sớm muốn đến bái kiến công công nhưng chỉ là chưa tìm được cơ hội. Bây giờ coi như đã hoàn thành được tâm nguyện, tại nơi này được gặp công công quả là một vinh hạnh lớn lao, làm sao lại dám có yêu cầu gì chứ ? Bây giờ không còn sớm nữa, tại hạ xin phép cáo từ, kẻo làm phiền công công nghỉ ngơi!"
"Vậy được rồi, ngươi hãy về trước đi" Cát Âu đứng trong cửa phòng, tay tung tung túi bạc, lắc đầu cười: "Chưa từng thấy qua kẻ nào ngu như vậy. Trong cung việc lớn bé gì đều phải cần tiền, hắn lại vô duyên vô cớ cung tặng ta một túi thế này. Sáng nay, tên tiểu tử Lí Thuận kia muốn ta tiến cử hắn, ta nói là năm mươi lượng mà hắn bây giớ lại đưa nhiều hơn..Hắc..ngu thật"
Ra khỏi khu vực của thái giám ti lễ giam, Lí Liên Anh không quay về ngay mà thẳng hướng cửa tây tiến vào khu vực nội quan giam.
Thái giám canh giữ khu vực nội quan giam chưa từng thấy qua Lí Liên Anh liền ngăn cản hắn lại.
Lí Liên Anh thấy vậy liền nói: "đại ca, phiền ngài một thông báo một chút, tân thái giám Lí Liên Anh cầu khiến Lí tổng quản"
Tên thái giám canh cổng tức giận: "Lí phó tổng quản đang trong Hàm nguyên điện hầu giá! Ngươi chỉ là một tiểu thái giám, nhanh trở về đi, ngươi không biết rằng khi đêm xuống thái giám không được tự tiện đi ra ngoài sao?"
Lí Liên Anh lấy trong người một thỏi bạc khẽ dúi vào tay hắn: "Mong đại ca linh động, cho tại hạ biết Lí tổng quản đang ở đâu, bao giờ mới về?"
Tên thái giám nhanh chóng nhét thỏi bạc vào trong người rồi thấp giọng: "không phải ta không muốn giúp ngươi mà chỉ là thứ nhất ta cũng không biết Lí tổng quản khi nào thì trở về, thứ hai nếu để cho người khác biết ta cho ngươi vào thì ta không tránh khỏi liên lụy"
"Thôi vậy, hay là thế này, ta cũng khồng vào nữa, mà ở luôn đây. Nếu có người nào hỏi thì đại ca cứ nói là có tân thái giám mới được điều đến canh phòng. Ban đêm buồn bã, gió thu se lạnh, có người nói chuyện không phải là tốt hơn sao? Đại ca ngài nói có phải không?"
"Ngươi nếu nguyện ý lưu lại giúp ta đưong nhiên là không có vấn đề gì, chỉ là Lí tổng quản cũng không biết khi nào mới về đến, trời rét sương lạnh ngươi hà tất phải chịu khổ thế chứ?"
"Không có gì! Coi như cùng đại ca nói chuyện một đêm kết thành hảo bằng hữu cũng tốt mà. Đúng rồi, tại hạ là Lí Liên Anh không biết đại ca xưng hô thế nào?" Vừa nói Lí Liên Anh vừa chỉnh đốn lại y quan, đứng song vai cùng thái giám.
Tên thái giám thấy Lí Liên Anh thành tâm cùng mình đứng canh gác. Đêm thì dài, có người đứng nói chuyện cũng sẽ trồi nhanh hơn, nên thái độ lúc này hòa hoãn vô cùng: "nguyên là Lí Liên Anh huynh đệ, ta là Đoạn vũ là tùy tùy bên cạnh của Lí tổng quản"
Lí Liên Anh nhích lại gần hắn, cẩn thận quan sát thì thấy trên thân hắn mặc bộ giám phục màu xanh biếc: "nguyên Đoạn đại ca là một vị đại quan nhân"
"A! Lí huynh đệ ngươi biết gì mà nói vậy?"
"Đoạn đại ca, sắc phục huynh mà xanh đen, nên chắc chắn cấp bậc phải là đại nhân chứ sao?" Triều Đường cấp bậc hoạn quan cũng thể hiện qua y phục, ngũ phẩm y phuc chu sắc (màu đỏ), lục phẩm y phục lục sắc (xanh lá cây), thất phẩm là thanh sắc (xanh), không có phẩm hàm thì là hoàng phục (màu vàng).
"Lí huynh đệ nhãn quang quả là sắc bén. hảo nhãn lực"
"Chỉ là đệ thấy đại ca anh vũ bất phàm, cho nên để tâm quan sát. Quả nhiên may mắn đoán trúng. Chẳng hay Đoạn đại ca đang quản lý khu vực nào?"
"Ai! Ta vẫn thường đi theo hầu cận Lí tổng quản nhưng vài ngày trước do phạm lỗi nên ta bị Lí tổng quản phạt đứng canh phòng làm thủ vệ một tháng"
"Một tháng trôi qua rất nhanh thôi mà, nếu đại ca thấy buồn chán chỉ cần nói một câu, đệ từ nay về sau đêm đêm sẽ đến đây bồi tiếp đại ca"
"Ta và ngươi không quen không biết, hơn nữa ta chỉ là một tên quan lục phẩm nhỏ bé, ngươi có lấy lòng ta cũng chẳng ích gì"
"Nếu Đoạn đại ca cho rằng ta ở đây là để lấy lòng huynh thì sai rồi. Đoạn đại ca thân là quan lục phẩm, chỉ vì làm lỗi một chuyện bị Lí tổng quản phạt tại nơi đây làm thủ vệ, Tất đại ca là người chánh trực cho nên đã đắc tội với Lí tổng quản. Điều đó cho thấy rằng Đoạn đại ca là một nam tử hán không vì quyền cao mà luồn cúi, dù Lí Liên Anh ta vô duyên không được làm bằng hữu với huynh nhưng hôm nay được cùng huynh tại đây tuần đêm cũng là một vinh hạnh lớn rồi"
Đoạn Vũ tuyệt không phải là một hán tử chính trực, trung thành, Việc phạm lỗi chỉ là do hắn bày ra để che mắt người khác, tránh nói đến việc hắn đắc tội với Lí An Đức mà thôi. Bất quá đã là người thì phần lớn đều thích nghe những lời ca tụng, khen ngợi. Vừa nghe những lời này của Lí Liên Anh mà Đoạn Vũ thân thể như bồng bềnh tận trời cao, hắn thực sự tưởng rằng mình là một anh hùng hảo hán...Hắn nghĩ trên đời này không ai hiểu hắn bằng Lí Liên Anh, hắn thực sự coi Lí Liên Anh là một người bạn sanh tử tri giao, sau này trước mặt Lí An Đức đã không ít lần nói tốt cho Lí Liên Anh.
Đoạn Vũ vừa tiếp tục định nói chuyện đã thấy xa xa đó ánh đèn lồng đi tới liền vội nói: "Lí huynh đệ, bốn ngọn đèn lồng, hiển nhiên là Lí tổng quản đã về. Ngươi thật may mắn, Mau ra tiếp kiến đại nhân."
"Đa tạ đại ca"
Bốn tiểu thái giám tay cầm bốn ngọn đèn lồng lớn màu đỏ đi ở phía trước dần đường, phía sau là chiếc kiệu nhỏ, người trong kiệu không phải ai khác là Nội thị giam, phó tổng quản Lí An Đức. Lí Liên Anh thấy Lí An Đức vội vàng tiến về phía trước kiều quỳ xuống hô lớn: "Lí Liên Anh khấu kiến tổng quản đại nhân"
Kiệu bị cản lại, Lí An Đức cả giận hét lớn: "Người phương nào dám cản trở kiệu của ta?"
Đoạn Vũ ở bên cạnh thấy vậy vội quỳ xuống giải thích: "Bẩm tổng quản đại nhân là người mới tiến cung, tiểu thái giám ll. Hắn đến cầu kiến đại nhân, đã đứng ở đây rất lâu rồi"
"Là Lí Liên Anh?"
"Dạ, đúng là thuộc hạ. Chẳng hay đại nhân vẫn nhớ thuộc hạ ?"
Đột nhiên Lí An Đức quát lớn: "Lí Liên Anh to gan. Dám xông vào hoàng cung, người đâu bắt hắn lại cho ta"