Lúc này Mộ Dung Tuyết Ương càng ngậm ngùi thở dài :” cho dù chúng ta có thể trở về nhưng sẽ mang lại tai hoạ đến cho Ngọc Ương sơn .”
"Tại sao?"
“Ngày xưa vạn thú ở Ngọc Ương Sơn hưng thịnh, tất cả là do ta có thất phẩm yêu lực áp chế, lần này trở về nhỡ để cho kẻ nào biết ta không còn phong độ như ngày xưa thì nhất định sẽ có kẻ tìm đến động phủ lật đổ ta, nhất là lão khốn kiếp Hắc Ngưu kia, hắn sẽ chính là kẻ đầu tiên đến báo thù”.
“Công tử, nếu như không trở về, vậy thì ở động phủ lấy ai mà tọa trấn yêu thú đây?” Nghi vấn của nàng thật là rất thông minh.
Mộ Dung Tuyết Ương vốn dĩ đã nghĩ đến vấn đề này :” Tử La Nhi cùng Tình Miên Nguyệt hai nàng đều rất thông minh sẽ tìm ra mấu chốt vấn đề, nếu giải quyết không được thì các nàng nhất định phong bế động phủ rồi loan truyền ra ngoài là ta đang bế quan, tạm thời cũng không có gì phải lo lắng “ .
Đôi mày ngưng tụ, như đang nhíu lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn ra dáng ưu tư càng làm cho người ta cảm thấy trìu mến, sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ nàng đồng cảm gật đầu nói: “nguyên lai công tử đã suy nghĩ đến vấn đề sâu xa như vậy, nhưng hôm nay chúng ta phải làm sao đây? chẳng lẻ thật sự vĩnh viễn không thể trở về động phủ ư?”
Chỉ qua vài câu nói , đã làm người ta kinh ngạc, cô gái này nhìn qua thì thật đơn thuần , kỳ thật lại có đôi phần tài trí .
Mộ Dung Tuyết Ương ngồi ở bên thành giếng , buồn bả đứng lên , Hắn cũng biết nếu tâm trí cứ bị đè nặng như thế này , thì sẻ chẳng thể nào mà suy nghĩ thông xuốt được , ngược lại sẻ không tìm được biện pháp nào tốt ,bên hông hắn chợt có một vật rơi xuống , Mộ Dung Tuyết Ương nhìn kĩ thì là một miếng ngọc bội , vài giọt máu từ người hắn theo ngón tay rỉ ra rớt xuống trên ngọc bội .
Thân thể mới này của Mộ Dung Tuyết Ương còn vài vết thương chưa khép miệng , trên tay có một vết thương lúc đang chạy trốn bị kiếm cuả Man tộc nhân chém. , trên cổ còn có một vết hằn lớn màu đỏ do tên thái giám gây ra.
“Công tử ! “ cô gái nhỏ đột nhiên đi tới trước mặt Mộ Dung Tuyết Ương khẻ cắn vào ngón tay mình , đến khi một tia máu nhỏ dần dần lộ ra rồi khe khẻ nâng cằm hắn lên đưa ngón tay vào miệng hắn .
Cảnh tượng thật kỳ lạ .
Một ngày tháng chín trong gió lạnh , một thiếu niên mười sáu tuổi ngồi ở bên thành giếng có vẻ buồn rầu , bên cạnh là một cô gái mảnh mai yếu đuối ngón tay đang đặt trong miệng của thiếu niên .
Bốn bề yên tỉnh , ngay cả con tuấn mã cũng không hề cử động , tựa như thời gian như ngừng lại .
Mộ Dung Tuyết Ương có chút thẫn thờ , nhất là ngón tay mềm mại của cô gái nhỏ đang được đôi môi của hắn ngậm vào , đâu lưỡi hắn đột nhiên có mùi vị ngọt ngào của máu , hắn bổng cảm thấy một cảm giác ấm áp phảng phất như cô gái nhỏ trước mặt là một phần thân thể .
Không biết đã qua bao lâu , thậm chí ngay cả sau này Mộ Dung Tuyết Ương nhớ lại cũng không biết cái cảm giác ôn tình này là khi nào kết thúc .
Mộ Dung Tuyết Ương phát hiện thân thể mình có chút biến hóa ,lúc này cô gái nhỏ mới khẻ rút ngón tay ra , nhưng lần này hắn vẫn cầm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng , đột nhiên hắn hiểu được , khoảng cách của hai người đã gần lại rất nhiều .
Điều làm hắn càng thêm kinh ngạc , là các vết thương trên cơ thể đều khép chặt miệng , thậm chí một vết chém dài sau lưng cũng khỏi hẳn , hơn nữa trên da thịt trắng như tuyết của hắn một nửa vết sẹo củng không có , cảm giác nhột nhạt đau đớn trên cổ cũng hoàn toàn biến mất , tựa như chúng chưa từng tồn tại .
“ Cái này ….. Mộ Dung Tuyết ương ngạc nhiên cầm tay nàng nói “ Không ngờ ngươi lại có bản lĩnh này ? Ngươi thật sự là có thể chữa lành mọi vết thương ?”
“Uhm.” nàng gật đầu , “Kỳ hoa Vũ Nguyệt vốn có công năng chữa thương rất thần kỳ . sau khi biến ảo thành hình người máu thịt của ta còn có thể cải tử hoàn sinh , chỉ cần công tử luôn mang ta bên mình ,vô luận có bị thương như thế nào ta đều có thể chửa khỏi “
Mộ Dung Tuyết Ương gật đầu , khẻ nhíu mày ân cần nói : “ từ nay về sau trước mặt mọi người ngươi đừng thi triển biện pháp này , để người ta biết thì sẽ không biết bao nhiêu người truy tìm ngươi bắt về lấy máu thịt làm thuốc đó .”
Cô gái thấy Mộ Dung Tuyết Ương quan tâm đến mình sắc mặt đỏ lên , vội vàng ngoan ngoản gật đầu .
Mộ Dung Tuyết Ương nhìn ngón tay nàng , khi thấy không còn chảy máu mới buông ra , trong lòng đau xót nói “ nếu là trước kia công tử ta có thể bảo vệ được ngươi , còn bây giờ đến yêu sơn còn không thể về được , làm sao có thể bảo vệ bảo bối như ngươi .”
“ Công tử !” cô gái nhỏ trịng trọng cúi mình trước Mộ Dung Tuyết Ương hành lễ, “ thân thể này là của công tử ban tặng , chỉ là một đóa hoa nhỏ cũng có thể phát sinh biến hóa , huống chi công tử là kỳ tài tuyệt thế thì có gì phải lo lắng ? , trước kia công tử là thất phẩm yêu linh , mặc dù bây giờ đã thay đổi thân thể , nhưng nếu tu luyện lại , chắc chắn là không kém hơn xưa nửa bước .”
Nàng dừng một chút , thấy Mộ Dung Tuyết Ương trầm ngâm không lên tiếng , liền la lên “ Công tử không được ngã lòng , phải nhớ rằng ở Ngọc ương sơn còn có ba vị tỷ tỷ đang mong nhớ , còn hàng vạn yêu thú đang chờ công tử quan tâm bảo bọc “
Mộ Dung Tuyết Ương nghe nàng nói năng vội vàng trên trán còn nhỏ vài giọt mồ hôi , không khỏi bật lên một tiếng cười .
“ Oa !” cô gái nhỏ ngẩn ngơ , ủy khuất nói “ nguyên lai công tử đang chọc ghẹo nô tỳ..oa ... “
Mộ Dung Tuyết Ương dùng bàn tay xoa nhẹ vài giọt mồ hôi trên trán nàng tuy nói hai người bất quá chỉ mười lăm mười sáu tuổi , trông như là một đôi người ngọc , nhưng tư thế của Mộ Dung Tuyết Ương giống như một vị huynh trưởng đang vổ về tiểu muội của mình .
“ Ta đã nghĩ đến chuyện Ngọc Ương sơn , thì chắc chắn sẽ phải quay trở về , nhưng lúc này chuyện trọng yếu nhất là phải chờ ta quen thuộc với cơ thể mới này , tu luyện lại ngoài tứ phẩm mới có thể tính đến .“ Mộ Dung Tuyết Ương dừng lại nhìn nàng nói , “ Nếu ngươi muốn đi theo ta , trước tiên ta muốn nói cho ngươi nghe . “
“ Công tử xin cứ nói “
“ Hôm nay ta thân phận đã khác biệt , tạm thời không thể trở về Ngọc Ương sơn chỉ có thể dấn thân vào nhân gian để nghĩ biện pháp tu luyện.Lòng người Nhân tộc khó dò , hung hiểm dị thường ,nếu xảy ra việc gì ta đương nhiên liều chết bảo vệ ngươi , nhưng nếu việc xảy ra ngoài ý muốn , ngươi ngàn vạn lần không được tử chiến , có thể trở về Ngọc Ương sơn , tìm một địa phương ẩn cư tu luyện “
“ Công tử sao lại……”
Mộ Dung Tuyết Ương phất tay cười nói : “ Đó là ta lo lắng mà nói trước vậy thôi , Mộ Dung Tuyết Ương ta dù sao cũng là một nhất đẳng nhân vật , cho dù một phẩm thực lực cũng không có , nhưng người khác muốn hại ta , phải xem lại mình có đủ thông minh không đã .”
Cô gái nhỏ gật đầu , trên mặt lộ vẻ hâm mộ , nàng bây giờ so với trước kia còn sùng kính công tử của mình hơn nửa , trước kia nàng xem Mộ Dung Tuyết Ương như là nhân vật thần tiên , cùng một chổ với ba vị tỷ tỷ thì như châu liên bích hợp (châu liên bích hợp: ngọc và hoa sen đặt cạnh nhau ) , nàng cảm thấy rất tự ti mặc cảm .
Chính là bây giờ Mộ Dung Tuyết Ương lại biến thành một thiếu niên tuấn mỹ như ngọc , mặc dù thiếu đi vài phần hào hiệp cùng phong thái thần tiên , nhưng lại càng có vẻ gần gủi hơn .
(hết phần kết)