Linh Không quá sợ hãi, liên tục khoát tay:
- Không được, hoàn toàn không được! Chưởng môn sư huynh, Tam Nguyên cung nhân tài đông đúc, sao lại phái một đạo sĩ đốt lửa đi so tài đạo pháp, như vậy chẳng phải là làm cho Cực Chân quan coi khinh Tam Nguyên cung không người sao? Lại nói nếu Cực Chân quan biết được Tam Nguyên cung để cho một đạo sĩ đốt lửa đại diện đi luận pháp đàm đạo, chắc chắn tức giận Tam Nguyên cung trong mắt không người, không để Cực Chân Quan vào mắt!
Linh Động đã tính trước, hứng thú nhìn Linh Không như thiêu đốt, không chút hoang mang nói:
- Không sao, ta đã cho Chân Minh chưởng môn biết, hắn đối với ba năm ngươi nhập thế lịch lãm rất coi trọng, nghe nói ta lệnh ngươi đến Hoa Sơn, rất là mừng rỡ. Chỉ tiếc Chân Minh chưởng môn ít ngày nữa cũng muốn khởi trình đến Thanh Hư cung, sợ là không có dịp gặp ngươi. Bất quá lão nói sư muội của lão là Chân Bình đạo trường thì sẽ đợi ngươi đến.
- Hả…?
Rời khỏi Tam Nguyên điện, Linh Không ủ rũ giống như dân cờ bạc bị thua cháy túi, nghĩ đến sắp tới phải xuất hành, trong lòng biết khó tránh thoát, đang phiền muộn thì trong đầu bỗng nảy ra một kế. Linh Động lão nhi muốn cho lão đi Cực Chân quan đàm pháp luận đạo rác rưỡi gì đó, nhưng lão lại không muốn tiếp xúc với nhiều người, lần này mang Trương Dực Chẩn đi cùng đến Cực Chân Quan núi Hoa Sơn lão liền trốn đi đốt lửa, để tên Trương Dực Chẩn tiểu tử này đi đàm pháp luận đạo, luận bàn rác rưởi đạo pháp gì đó. Nghĩ đến diệu kế của mình, Linh Không không khỏi cất tiếng cười to, hù dọa vô số chim thú trong rừng.
Linh Không lập tức chạy đến Tiểu Diệu Cảnh nói cho Trương Dực Chẩn chuyện đến Hoa Sơn, Trương Dực Chẩn gật đầu đồng ý, cũng không hoài nghi dụng tâm Linh Không. Trương Dực Chẩn chỉ cho là Linh Không sẽ ra mặt ứng phó mọi chuyện, hắn chỉ là đi theo mà thôi, cũng không nghĩ đến đã bị Linh Không âm thầm bán đứng, đem hắn làm bia đỡ đạn.
Linh Động cũng không yêu cầu ngay hôm đó khởi trình, Linh Không cũng không khẩn cấp, có thể kéo dài một ngày thì kéo một ngày. Trương Dực Chẩn trái lại vội vàng thu thập hành lý xong xuôi, chỉ chờ nói đi là đi. Không ngờ đợi hai ngày lại không thấy Linh Không có chút động tĩnh, không khỏi mắc cười, thầm nghĩ lão Linh Không này tính tình thiệt là…. Làm việc không có chút chính xác.
Ngày hôm đó sau giờ ngọ, sau khi ăn xong Trương Dực Chẩn đi vào rừng trúc tản bộ, theo thường lệ lại nói vài lời ân cần thăm hỏi với vài cây tử trúc, đồng thời cũng đem chuyện hắn sắp lên đường đến Hoa Sơn nói ra, nói xong đang định xoay người phản hồi Vô Phiền Cư, bỗng dưng đất bằng bắt đầu nổi gió, hai mắt tỏa sáng, Khuynh Dĩnh cười nhẹ nhàng xuất hiện ở trước mặt.
Trương Dực Chẩn vừa mừng vừa sợ, vội nói:
- Khuynh Dĩnh, chắc hẳn tiên tử đã nghe được lời ta nói mới rồi. Ít ngày nữa ta đi Hoa Sơn, phỏng chừng hơn một hai tháng, nơi đây không thể cùng tiên tử pha trà nói chuyện phiếm rồi.
Khuynh Dĩnh lần này đến vốn là muốn cho Trương Dực Chẩn biết nàng có việc phải đến Vị Thủy một chuyến, ít nhất cũng phải một tháng có thừa, muốn hắn côn bất ly thân, cẩn thận đề phòng Đới Thiền Nhi, không ngờ còn chưa mở miệng lại nghe Trương Dực Chẩn muốn đi Hoa Sơn. Vị Thủy cách Hoa Sơn không xa, nếu Đới Thiền Nhi tới tìm Trương Dực Chẩn làm phiền, nàng cũng có thể lập tức chạy tới. Dọc đường đi lo lắng cùng suy nghĩ kế sách ứng đối lại phát hiện hoàn toàn vô dụng, Khuynh Dĩnh sinh lòng vui mừng, thản nhiên cười nói.
- Đúng lúc. Ta cũng có việc muốn đến Vị Thủy. Không biết Dực Chẩn huynh khi nào khởi trình, chúng ta cũng có thể đồng hành.
Trương Dực Chẩn mặt lộ vẻ khó xử nói:
- Có thể cùng Khuynh Dĩnh đồng hành tất nhiên là chuyện may mắn, chỉ sợ sư phó ta không đồng ý. Lão không tin gổ đá có khả năng được thiên địa tạo hóa mà hóa hình thành người, nhất định cho nàng là một loại yêu quái.
- Không sao. . .!
Khuynh Dĩnh là người thông minh, lúc này trong lòng nghĩ ra một kế, nói:
- Ta ở Ủy Vũ Sơn giả làm người bình thường! Đến lúc đó chúng ta làm bộ vô tình gặp rồi quen biết, lại nói vừa lúc chung lộ trình, rồi ước hẹn đồng hành. Ta nghĩ, đạo pháp tu vi của sư phó huynh sẽ không nhìn ra ta vốn là Trúc tiên.
Trương Dực Chẩn mừng rỡ, hai người ước định dưới Ủy Vũ Sơn gặp mặt, không gặp không về. Đợi Khuynh Dĩnh hóa thành một luồng khói nhẹ biến mất hồi lâu, Trương Dực Chẩn mới từ từ bước khỏi rừng trúc. Ngẩng đầu, gấp rút chạy tới chổ Linh Không.
- Linh Động lão nhi là cố ý, ngươi đi liền đi, không nên vội vả thúc giục ta đi Cực Chân quan. Luận bàn đạo pháp lại không phải là đại sự gì, sớm hơn một ngày hay muộn một ngày có gì khác nhau? Trái lại nhìn bộ mặt lão âm thầm cười, nói không chừng đã sớm biết ta đi Cực Chân Quan là bêu xấu, nửa điểm uy nghiêm cùng phong độ chưởng môn cũng không có!
Linh Không vừa đi vừa lầm bầm, vừa thấy Trương Dực Chẩn liền nói cho hắn biết, chưởng môn có lệnh, sáng sớm ngày mai khởi trình lên đường tới Hoa Sơn. Lại nói vài câu oán thán, nói lão còn phải tranh thủ thổi lửa nấu cơm… , sáng sớm ngày mai chờ Trương Dực Chẩn ở sơn môn, không đợi Trương Dực Chẩn nói gì, lão chạy trốn cực kỳ nhanh ngay cả bóng cũng không thấy.
Trương Dực Chẩn đã sớm thu thập tất cả sẵn sàng, chỉ đợi sáng sớm ngày mai vác hành lý là có thể lên đường. Trước mắt còn nửa ngày thời gian, liền trở lại Vô Phiền Cư tìm hiểu Đạo gia chân kinh. Kể từ sau khi dựng xong Vô Phiền cư, Trương Dực Chẩn đã chuyển chổ ở từ phòng Trúc vào Vô Phiền cư, Linh Không nhìn như không thấy, cũng không hỏi một tiếng một câu.
Trương Dực Chẩn mấy ngày nay tham tường Đạo Môn điển tịch, cũng mong sớm cứu cha mẹ nên một mực cố gắng đọc sách, mới nhìn câu chữ trong điển tịch thâm ảo khó hiểu. Chỉ có thể biết nghĩa mà không thể giải nghĩa. Ý vừa nhìn như đã biết, nhưng nghĩa sâu trong đó cũng không phải ở bề ngoài, không phải bản thân muốn là có thể ngộ. Để cho chàng nghi hoặc không hiểu chính là trong cơ thể chàng thời khắc vận chuyển lại ẩn vô hình nhiệt lực, dựa theo điển tịch mà nói, giống như đạo lực, nhưng trước mắt tu vi chàng vẻn vẹn chỉ ở giai đoạn thổ nạp, ngay cả dẫn khí nhập thể còn chưa đạt tới, có thể nào sinh ra đạo lực? Lật xem điển tịch trong tay nhiều lần cũng khó giải thích, Trương Dực Chẩn đối với chuyện này mơ hồ không rõ.
Cũng may hắn đối với giai đoạn tu hành đạo pháp cũng biết sơ bộ. Từ thổ nạp tịnh hoá thân thể, sau đó dẫn khí nhập thể, trải qua tinh luyện, hoá khí thành đạo tâm, đạo tâm chuyển hóa Thiên Địa chi khí thành đạo lực. Đạo lực mà thành là thi pháp được. Đạo lực hùng hậu hòa hợp, mới bước vào sơ nhập, gọi là Nhập Cảnh. Nhập Cảnh lâu ngày, đạo lực cùng ngoại vật cảm ứng, ban đầu gọi là Tiệm Cảnh. Tiệm Cảnh mà thành là có thể ngự kiếm phi hành. Tiệm Cảnh vững chắc, trên ngộ thiên cơ, là có thể biến ảo pháp thuật, đây là Hóa Cảnh. Hóa Cảnh sơ nhập Nhân Tiên cảnh giới, ích thọ duyên niên, tuổi thọ ít thì lưỡng giáp(120 năm), lâu thì mấy trăm năm. Hóa Cảnh nếu tiến thêm một bước, cử chỉ lời nói hợp thiên đạo, tấn thân Thiên Nhân hợp nhất cảnh giới, có khả năng súc địa thành thốn, có khả năng hô phong hoán vũ, là Địa Tiên cảnh giới. Địa Tiên sống lâu mấy ngàn năm, bên trong hải nội thập châu. Địa Tiên trở lên là Phi Tiên, có khả năng thăng thiên, danh liệt tiên ban. Trên Phi Tiên là Thiên Tiên, thường sống ở thiên đình, thọ cùng thiên địa.
Trong điển tịch Nhân Tiên trở xuống có nói tường tận, Nhân Tiên trở lên chỉ nói vài câu qua loa, chỉ vì người đến Nhân Tiên cảnh giới đã ít lại càng ít, huống chi Địa Tiên, Phi Tiên cùng Thiên Tiên, càng không người có thể đạt được cảnh giới này, tự nhiên không thể nào miêu tả. Trương Dực Chẩn đối với các cảnh giới cũng không nhìn kỹ thêm, chỉ quét mắt nhìn sơ qua.
Trương Dực Chẩn đối tu luyện bản thân, phát giác hắn tuy chỉ ở giai đoạn thổ nạp, nhưng trong cơ thể cũng có đạo lực lưu động, là thân thể chàng đặc thù hay điển tịch miêu tả sai? Nghĩ lại, cũng không đúng, ngộ tính cũng có phân cao thấp, sao có thể cố định mà nói. Nghĩ như thế, chợt sáng tỏ: Đạo gia chính là công bình chi đạo cùng chi đạo chính là hữu tâm hướng đạo, vô vi tu đạo. Nếu như trong tu hành cứ đối chiếu so sánh các cảnh giới khó tránh khỏi rơi vào trường hợp không có trong điển tịch của tiền nhân, bản chất đạo gia là tự nhiên tùy ý.
Vừa nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác Vô Tự thiên thư nguyên bổn cũng không phải vô dụng, có lẽ không có một chữ chính là hợp "Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh" ý chi đạo pháp bổn, có lẽ chỉ là cảnh giới chàng không đủ, nhìn không thấy trong sách ẩn tàng đạo pháp thâm ảo. Trương Dực Chẩn nghĩ thông suốt chuyện này, ha ha cười một tiếng, liền từ trong túi lấy ra quyển sách này lật ra một phen, không ngờ sách vừa vào tay liền nảy sinh dị tượng, làm Trương Dực Chẩn thất kinh!