“Không sai, RM của Pháp là tập đoàn mà những năm gần đây đột nhiên phát triển mạnh, cũng là một trong số ít tập đoàn có thể được xếp vào bảng xếp hạng 10 tập đoàn trẻ trên thế giới. Nếu như chúng ta có thể là cố vấn pháp luật, đại diện toàn quyền về luật pháp cho tập đoàn này thì đối với Sở sự vụ chúng ta mà nói, thực sự là một khoản thu không nhỏ.” Ôn Húc Khiên nhẹ giọng nói.
“Nhưng mà em nghĩ, nếu ta để cho bọn họ bị thua kiện, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý sự hợp tác này.” Lạc Tranh ăn ngay nói thật, nhún vai một cái, than nhẹ, vốn cho thắng kiện là một chuyện tốt, không ngờ tổn thất lại còn nhiều hơn.
“Không, chuyện này còn có thể xoay chuyển.” Ôn Húc Khiên chuyển giọng, kiên quyết nói: “Qua người của chúng ta điều tra biết được, thì ra tổng tài của RM trùng hợp lại là người quen biết của anh, trước đây khi anh ở Anh quốc tu nghiệp, từng có quen biết sơ sơ với người này, nhưng mà anh chỉ biết tên tiếng Trung của anh ta là Thương Nghiêu, còn về phần hoàn cảnh của anh ta, anh không biết gì cả.”
Thương Nghiêu? Cái tên này thật là lạ. Trong đầu Lạc Tranh không ngừng tìm kiếm tin tức có liên quan, kết quả là bỗng nhiên thấy cái tên này rất xa lạ, ngay cả cô là người thường xuyên giao thiệp với giới thương nhân cũng chưa từng nghe nói đến cái tên này.
“Anh có chắc có thể trực tiếp liên hệ với anh ta không?”
“Thật ra thì đã liên lạc rồi, lúc ở trên xe, anh đã cùng anh ta trực tiếp nói chuyện, không ngờ đã nhiều năm như vậy rồi mà hắn còn nhớ rõ anh.” Ôn Húc Khiên cười khiêm tốn, hài lòng, “Bản thân hắn sau khi nghe lời giải thích cùng ý định hợp tác của anh cũng tỏ vẻ có ý hợp tác.”
Ánh mắt Lạc Tranh sáng ngời, cả người trong nháy mắt cũng nhẹ đi rất nhiều, “Như vậy thì tốt rồi, chỉ cần anh mau chóng sang Pháp gặp mặt nói chuyện nữa không phải là có thể rồi sao? Hai người từng có quen biết như vậy, nhất định không thành vấn đề.”
“Đúng là có thể như vậy, nhưng mà ——” Lời nói của Ôn Húc Khiên muốn nói ra nhưng lại nuốt vào, giương mắt nhìn lướt qua sắc mặt Lạc Tranh, do dự.
Lạc Tranh gặp bộ dạng muốn nói lại thôi, biết nhất định là có điều gì khó nói trong đó, mỉm cười nói gợi ra, “Đối phương nhất định là đưa ra những yêu cầu hà khắc phải không?”
Ôn Húc Khiên gật đầu, ánh mắt nghiêm túc.
“Là gì?” Lạc Tranh hỏi. Cô cũng biết thương trường như chiến trường, mạnh yếu phân biệt, người thắng là vua, người đi cầu xin tất nhiên sẽ phải bị bóc lột cùng chèn ép.
Ôn Húc Khiên lại lần nữa hít thật sâu một hơi, “Đối phương đưa ra yêu cầu rất quái lạ, thực sự hắn có ý định hợp tác nhưng nói muốn em cũng cùng đi tới Pháp trước.”
“Em?” Lạc Tranh chỉ vào mình, đôi mày đen mỏng như dãy núi đằng xa khẽ chau lại, “Anh và đối phương là người quen cũ, nhưng em thì không quen biết gì anh ta cả.”
“Đối phương có ý là bởi vì em đã là khiến tập đoàn bọn họ bị thua kiện, cho nên họ rất muốn biết một chút về vị luật sư biện hộ này.”
“Thì ra là như vậy, em thấy đối phương là muốn nhìn qua một chút xem em rốt cuộc nặng bao nhiêu cân đi.” Lạc Tranh cười lạnh, tựa cả người vào ghế dựa, “Nhưng mà đối phương yêu cầu thế này cũng là hợp tình hợp lý. Dù sao em đã làm cho họ mất thể diện, xem như là lúc chúng ta muốn cầu cạnh hắn thì tất nhiên cũng phải trả một cái giá mới phải.”
“Tranh Tranh, vậy em có thể đi Pháp cùng anh hay không?”
“Húc Khiên, từ ngày Sở sự vụ thành lập, em đã ở bên anh. Em cũng vậy, không muốn thấy Sở sự vụ có chuyện, cho nên em có thể đi cùng anh, nhưng là ——” Giọng nói của cô thay đổi, ánh mắt tỉnh táo, tinh nhanh, “Em chỉ sợ đối phương là cố ý gây khó khăn cho ta, chứ không phải là thật lòng muốn hợp tác.”
“Cho dù như thế anh cũng muốn đi thuyết phục đối phương đến đồng ý hợp tác mới thôi.” Ôn Húc Khiên nói rất kiên định, “Cuộc trao đổi này rất quan trọng đối với Sở sự vụ chúng ta; nếu như không kịp thời bổ sung chỗ trống mà nói, Sở sự vụ không chỉ có thể gặp nguy hiểm về danh dự, mà còn tiến tới nguy cơ phải đóng cửa. Nhưng mà Tranh Tranh, anh sẽ không làm khó em, nếu như em không muốn đi, anh sẽ nghĩ những cách khác để đối phương đồng ý hợp tác.”
“Húc Khiên, em sẽ không ngồi yên không màng đến đâu, chuyện của anh cũng là chuyện của em; còn nữa, nếu như không phải bởi vì em thắng kiện, có thể đã sớm cùng đối phương hợp tác rồi. Em chỉ là đang lo lắng đối phương không có thành ý mà thôi. Thôi quên đi —— ” Lạc Tranh cười cười, đè nén dự cảm mơ hồ không rõ trong lòng, chăm chú nhìn Ôn Húc Khiên, “Em đi với anh, dù có là địa ngục em cũng sẽ cùng anh xông lên một lần.”
“Cám ơn em, Tranh Tranh.” Ôn Húc Khiên kéo tay cô áp lên hai má mình, trong mắt ngập tràn cảm động.
Lạc Tranh cũng tỏ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng lại nổi lên một nỗi bất an mạnh mẽ không hiểu nổi.