Lâm Thiên kinh nghiệm phong phú, biết mình tiến nhập vào trạng thái nội thị, cẩn thận kiểm tra tình huống thân thể mình, hồi lâu hắn dừng tay, mỉm cười thỏa mãn. Nội lực sung mãn lưu chuyển trong kinh mạch, từng thớ thịt tràn đầy sinh lực, cảm giác như muốn bay lên, nơi thượng đan điền mi tâm có một đoàn ma lực màu trắng bạc từ từ nhiễu động.
Thường tu võ đạo súc tích nội lực tại hạ đan điền, tuy cũng có công pháp tu luyện trung đan điền, huyệt đản trung trước ngực, có điều trung đan điền nhỏ hơn hạ đan điền nhiều nên rất hiếm người lựa chọn. Còn dạng năng lượng tựa tinh thần lực như ma lực này tu luyện tại mi tâm ấn đường hay còn gọi là thượng đan điền.
Lâm Thiên phát hiện ma lực quả nhiên tăng trưởng rất chậm, cơ hồ không có biến hóa, hắn nhất thời hứng khởi, dồn chân khí trong người vận chuyển lên.
Chân khí từ từ đưa lên, dần bao bọc hoàn toàn huyệt mi tâm, Lâm Thiên phát hiện, dưới tình huống này ma lực không ngờ lại chậm rãi hấp thu chân khí, hòa làm một thể.
“Xem ra nội lực có thể chuyển hóa thành ma lực với tỉ lệ nhất định đây”, Lâm Thiên trầm mặc, lại đưa một tia nội lực xâm nhập vào, nhưng lần này tia nội lực đi qua huyệt Ấn Đường, dè đâu lại không chút biến hóa.
“Xem ra phương pháp chuyển hóa có phần phức tạp, dù sao cũng không cùng một dạng năng lượng”, Lâm Thiên lẩm bẩm, hắn thử phương pháp khác, vận chuyển chân khí theo đại chu thiên như bình thường, nhưng khi đi tới gần huyệt Ấn Đường, hắn cải biến lộ tuyến, cho đi thẳng qua đó xem có biến hóa gì không.
Hắn cảm giác mi tâm mình nóng lên, sau đó, đoàn năng lượng tinh thần kia nhanh chóng cuốn lên theo hướng nội lực đi qua, tốc độ nhanh dần cùng lượng nội lực tăng trưởng, dần hình thành một vòng xoáy.
Vòng xoáy hình thành xong, Lâm Thiên tạm thời dừng thí nghiệm, cẩn thận quan sát sự biến hóa này.
Đoàn năng lượng này hình thành vòng xoáy nơi trung tâm xong, tốc độ hấp thu năng lượng hiển nhiên nhanh hơn lúc thường không ít. Phát hiện này khiến Lâm Thiên rất hưng phấn, xem ra đã tìm được phương pháp tu luyện ma lực rồi.
Tinh thần lực vận chuyển theo vòng xoáy chừng nửa giờ, thiếu nội lực duy trì, từ từ khôi phục nguyên trạng.
Lâm Thiên thấy thời gian cũng không còn sớm bèn kết thúc thí nghiệm, thu công mở bừng hai mắt.
Song nhãn vừa mở, một đạo tinh quang tức thì bạo phát, nhưng nhanh chóng ảm đạm đi. Pháp môn thu liễm khí tức không phải gì cao siêu, ít ra là Lâm Thiên cũng biết.
Lâm Thiên hao phí thêm một tuần, rốt cuộc nghiên cứu hoàn chỉnh công pháp tu luyện ma lực. Vòng xoáy ma lực dựa vào nội lực thúc đẩy liên miên bất tuyệt, lớn mạnh từng giờ.
Lâm Thiên giờ rất chán nản.
Nghĩ tới cảnh sinh hoạt mấy năm tới trôi qua trong vô dụng.
Giờ hắn chẳng biết làm gì, tuy muốn học trước chút pháp thuật, lại cũng biết đường ra Hẻm Xéo, nhưng có một vấn đề đang cản trở hắn, một vấn đề rất cơ bản.
Tiền!
Kiếp trước Lâm Thiên có biết thiếu tiền là gì, thân là nhị công tử tập đoàn lớn nhất Trung Quốc, kẻ bày kế sách sau màn trướng, nổi danh thiên tài kinh doanh, một tấm thẻ vớ vẩn của hắn cũng có tới vài triệu đô.
Bởi thế mà khi gặp Hải hắn mới không nghĩ tới chuẩn bị ít tiền, nay tay trơn túi rỗng, đồ đạc thì không, còn bảo hắn kiếm tiền? một chú nhóc 6 tuổi biết làm gì chứ?
Thế đấy, Lâm Thiên giờ chỉ còn cách đập đầu dộng trán nghĩ cách kiếm tiền, mà còn phải trực tiếp lấy luôn được tiền của thế giới phù thủy nữa, bởi hắn chẳng biết làm sao dùng đồng bảng đổi ra.
Căng thẳng, căng thẳng lắm, Lâm Thiên rốt cuộc tìm được biện pháp rồi, ăn cướp!
Lâm Thiên đương nhiên chưa từng nhận mình là chính nhân quân tử, với việc cướp bóc trộm giật này hắn thấy cũng bình thường, tiền của thiên hạ sao không cho hắn lấy?
Nhưng cướp ai cũng phải suy nghĩ cẩn thận đây.
Lâm Thiên không cần chút tiền còm, hắn muốn thật nhiều cơ, cho nên ra đường chặn một gã phù thủy dở trò là không được, ở nước tư bản này ai mang theo bọc tiền trong người đâu.
Bởi thế Lâm Thiên lại phải ngồi tính toán xem cướp của ai, tránh bỏ sót vô số nhân tài.
Nói thực, nhà Malfoy là hắn muốn cướp nhất, tiếc là suy nghĩ vậy không hiện thực, ngay nhà họ ở đâu hắn cũng không biết, cũng phải tìm kẻ nào xấu xa chút cho tâm lí bớt tội lỗi, ứng viên còn lại không là bao.
Tính toán bài trừ vài hôm, Lâm Thiên rốt cuộc nhớ tới một kẻ.
Kẻ này hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của Lâm Thiên: là người xấu, lắm tiền, lại ở một mình, tính chắc cũng đủ thời gian cho hắn xử lí.
Trước khi hành động, Lâm Thiên rất chịu khó tính toán những vấn đề có thể gặp phải, hao tổn vô số tâm cơ làm công tác chuẩn bị. Tại cái cô nhi viện chết tiệt này, muốn tìm công cụ gì đúng khó hơn lên trời.
Hôm nay chủ nhật, bọn trẻ cô nhi viện không phải đi học, được tự do vui chơi, Lâm Thiên cùng vài chục đứa nhỏ đi theo bảo mẫu tới sân chơi đùa nghịch.
Lũ trẻ nhanh chóng nô đùa nghịch ngợm, các cô bảo mẫu trông chừng được mươi phút cũng bắt đầu đi lo việc khác, dù sao bọn nhỏ cũng ít khả năng nghịch ngợm phá hỏng gì nghiêm trọng.
Lâm Thiên xưa nay toàn lủi thủi một mình, nên thấy hắn không vui chơi, đi thơ thẩn trong sân cũng không ai chú ý.
Lâm Thiên tìm một chỗ không người, cẩn thận xác định không ai chú ý tới, nhún mình nhảy ra khỏi tường bao, tường cao có hơn hai mét, không là gì với võ công hắn bây giờ.
Cô nhi viện vốn đặt nơi hẻo lánh, tất nhiên rồi, không có lí do gì dành chỗ đất tốt cho mấy đơn vị không sinh lợi như này, cho nên việc một thằng oắt lại có thể phi thân nhảy qua tường chẳng một ai phát hiện.
Lâm Thiên nhảy qua, thấy bốn phía vắng người tức thì tiến ra đường cái.
Dạo bước một hồi, trong túi hắn đã rủng rỉnh vài trăm bảng, ở đâu ra vậy? trộm chứ còn đâu nữa, với cao thủ Lâm Thiên thì mượn chút tiền thiên hạ không có gì khó khăn.
Có tiền rồi, Lâm Thiên lập tức gọi một chiếc taxi, gã tài xế vốn không muốn dừng lại, nhưng thấy đứa nhỏ giơ tiền trước mặt, tức thì cung kính hẳn, mở cửa cho hắn lên xe tiến thẳng hướng Luân Đôn.
Luân Đôn, trên một con phố thương mại sầm uất náo nhiệt, có một đứa trẻ đi đi lại lại, không ngừng đưa mắt ngắm nghía mấy cửa hàng kia, tựa như đang muốn tìm gì.
“Chỗ này rồi”, Lâm Thiên loanh quanh rất lâu, rốt cuộc trông thấy địa điểm nổi danh đã lâu, quán Cái Vạc Lủng.
Kì thật, đó là một quán rượu nhỏ tí nhếch nhác, nếu không cẩn thận nhìn chẳng ai chú ý tới. Người đi đường cũng không liếc mắt tới nó một cái, ánh mắt từ tiệm sách lớn bên này dời tới cửa hàng phía bên như thể không nhìn thấy ba chữ Cái Vạc Lủng. Sự thật, Lâm Thiên đoán chỉ có phù thủy mới có thể nhìn thấy, khả năng quán rượu này đã được yểm bùa chống Muggle.
Quán rượu vừa tối tăm vừa bô nhếch, vài mụ già ngồi khuất trong góc, uống Tuyết lị tửu trong mấy cái chén nhỏ, một bà trong đó đang rít tẩu dài; một gã thanh niên đội một cái nón cao đang buôn chuyện cùng lão chủ quán. Lão chủ quán đầu sói một mảng, trông như hạt dẻ sún răng.
Lâm Thiên bước vào xong, tuy không ít người trong quán đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn hắn, tò mò một cậu nhóc nhỏ như vậy lại có thể lò dò tới tận đây. Nhưng nơi này là lối vào Hẻm Xéo, thường có học sinh Hogwarts qua lại nên cũng không ai lại gần hỏi hắn.
Lâm Thiên xuyên qua quán rượu, tiến vào một cái sân nhỏ có tường thấp bao bọc, ở đây ngoài mấy thùng rác cùng cỏ dại không còn gì khác. Ngó nghiêng bức tường, Lâm Thiên nhặt một thanh gỗ, miệng lẩm nhẩm: “lên ba…sang hai…”, sau đó cầm thanh gỗ gõ lên tường ba lần.
Mấy viên gạch chỗ đó bắt đầu chấn động, ở giữa từ từ co lại lộ ra một cái lỗ nhỏ-càng lúc càng hóa lớn, lát sau một cái cổng lớn hiện ra trước mặt hắn. Cánh cổng dẫn tới một con đường trải bằng đá cuội, quanh co khúc khuỷu xa quá tầm mắt.
“Chào mừng đến Hẻm Xéo”, Lâm Thiên mỉm cười tự nói.