[Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - Tác giả: Liếm Ngón Tay - Q1C23
Hoàng Đình
Tác giả: Liếm Ngón Tay
Lời Mở Đầu
Dịch giả: Bạch Nhật Tinh Hiển
Nguồn: TTV
Như sấm giữa trời quang, Hoàng Đình xuất hiện
Bắt đầu từ những lời rầm rì bàn tán giữa đám fan của lão Liếm Ngón Tay, một số chiến hữu converter kỳ cựu đã ngấm ngầm lăng xê mà không buôn chuyện, pic luận cứ ba bữa lại có một bài, Hoàng Đình cứ thong thả cập nhật, lặng lẽ nằm đó cho đến một ngày...
Sự kiện bầu chọn đưa truyện lên stick đã thay đổi toàn bộ mọi người cái nhìn về nó. Khắp chốn Tàng Thư ai ai cũng hỏi, đâu đâu cũng xôn xao... mọi ánh mắt nghi ngờ đổ dồn vào nó, bởi đơn giản Hoàng Đình chiến thắng trong cuộc đua nghẹt thở chỉ bằng niềm tin truyền miệng: "Truyện này hay, vote cho nó!" Kết cục, 20/28 phiếu bầu dành cho chiến thắng này là đến từ những người chưa đọc, những người có niềm tin tuyệt đối vào những người đồn thổi!
Những tưởng rằng đó là giới hạn bứt phá của Hoàng Đình, nhưng không, thế vẫn là chưa đủ!
Trong công cuộc cải tổ và trở lại của Cái Bang- một bang hội dẫn top suốt trong box truyện dịch suốt một thời gian dài, gần đây nhất là với Đại Ma Vương, một bang hội lừng danh bởi admin, smod, mod, thành viên trong hình hài quen thuộc, thật bất ngờ, so đấu tay bo không vận động với ba bộ truyện có tiếng khác (không vận động bởi không thể vận động được), Hoàng Đình đã chiến thắng tuyệt đối với con số 12/13 tổng số phiếu bầu, đặc biệt hơn nữa khi phiếu bầu số 13 đen đủi được phát ra bởi thị Xôi chuyên phá đám.
Chuyện về Hoàng Đình ở chốn Tàng Thư này cũng có cái gì đó từa tựa như một đoạn đời của Trần Cảnh vậy: âm thầm làm hà bá nơi góc sông hẻo lánh, đêm đêm ngồi ngắm sóng ngắm sao tự hỏi về đạo, tự ngẫm về đời, thỉnh thoảng rực rỡ phong quang, còn âm thầm tịch mịch ấy là đa số. Xuyên suốt toàn bộ quãng đời đó là cái tình với sư tỷ, với những con dân mà Trần Cảnh phù hộ, cũng như Hoàng Đình ở chốn nay, ấy là niềm tin của các chiến hữu.
Thôi, khỏi nhiều lời. Mời các bạn thưởng thức!
Lắc Lắc - Kiều nữ hóng gió bên góc đường
Trong trời đất bao la vô tận này, có rất nhiều người dành cả đời mình tìm tòi mong lý giải được hết thảy những gì họ có thể nhận biết, hy vọng rằng qua đó có thể khám phá ra sự huyền bí của đất trời. Song, tuyệt đại đa số người cho dù đã dùng cạn sinh lực cũng chỉ có thể kéo dài được mấy trăm năm tuổi thọ, có thể vận dụng một số quy luật thần diệu của đất trời, còn cái cụm từ 'thọ cùng trời đất' chẳng qua chỉ là trăng trong đáy nước mà thôi.
Lại có rất nhiều người cả đời đều dành vào việc lý giải những người và sự việc xung quanh mình, mong muốn tìm kiếm sự siêu thoát trong tâm hồn, vậy mà cuối cùng lại được vinh danh là thánh hiền của thế gian.
Bất kể là loại người nào đi chăng nữa, nếu so với cả thiên địa cũng đều chỉ như muối bỏ biển, dù cho người đó có gây nên sóng cả bão bùng nhưng chớp mắt một cái rồi cũng sẽ lại im lìm tĩnh mịch mà hóa vào cõi hư vô.
Ở nơi đất trời kỳ lạ này có đủ loại sinh linh, mỗi loại sinh linh đều có khả năng ngược dòng tìm đến với quá khứ huy hoàng khi thiên địa còn đang diễn hóa. Những sự việc và người trong quá khứ kia đã dần mai một do sự xói mòn của dòng thời gian, nhưng cũng có một số lại trở thành truyền thuyết, trở thành thần thoại.
Khi những truyền thuyết mà chúng sinh lưu truyền được tập hợp lại ở một nơi, nó sẽ hóa thành cơn sóng triều lịch sử của thiên địa, bao la và mạnh mẽ.
Nếu như trên chín tầng trời có Thiên đình thống ngự các thần tiên trong thiên hạ, trong Thiên đình lại có một tấm gương lớn soi rọi khắp nơi trên thế gian thì trong gương sẽ hiện lên hình ảnh vô số sinh linh trong thiên địa không ngừng bước tới đi lui, là hình ảnh của bọn họ kể từ khi sinh ra cho tới khi mất đi, kể từ khi còn phàm tục cho tới khi vang danh khắp sơn hà. Nếu thật sự nhìn kỹ thì có lẽ sẽ phát hiện rằng trong số những sinh linh hỗn loạn kia có một lão già đi khắp thiên địa, dấu chân lão lưu lại khắp nơi, bất kể là danh sơn đại trạch hay là tà địa hung sát.
Bỗng một ngày, ở phía sau lão già có thêm một đứa trẻ. Nó đi theo sau lão, dần dần trưởng thành, cuối cùng hai người dừng chân trong một tòa thành rồi chia tay. Lão già vẫn như trước, một thân một mình đi tới khắp nơi trong thiên địa như đang tìm kiếm thứ gì. Còn đứa trẻ đã trưởng thành kia tựa như giọt nước đã hòa mình vào sông lớn, có lẽ, đôi khi có sóng gió bão bùng nổi lên trong dòng lịch sử cũng chính là do một giọt nước ấy tạo thành...
|