“Nghe Đặng Ngọc Nhi nói muốn đến thăm mình thường xuyên, Trần Tiến không thể nào nhịn được nỗi kinh hãi. Chưa kể đến việc sẽ ảnh hưởng việc mình tu luyện mà còn ảnh hưởng tới việc bỏ trốn của mình. Rõ ràng tông chủ tuy nhận mình làm đệ tử nhưng cũng chỉ như là trả ơn việc mình cứu giúp tiểu oa nhi này còn mắt nhắm mắt mở tại sao mình ở đây, làm sao mà toàn tâm tận tụy với mình đây. Mà mình cũng không dự định ở gần lão hồ ly này, dù sao tu vi vẫn còn yếu bảo toàn bí mật mới là thượng sách.”
“Chưa kể việc đó, kiếp trước tiểu oa nhi này được xem như báu vật tông môn, càng lớn lên càng hại nước hại dân, là nữ thần của cả tông môn. Trần Tiến còn rõ ràng biết rằng chỉ chưa đầy mười năm nữa nàng là một trong "thập đại mỹ nữ hạ vực bảng", tuy chỉ bài danh thứ chín nhưng cũng khiến bao nhiêu danh môn chính phái, thế gia ngoại tộc đến cầu thân. “
“Đặng Hùng lại có suy nghĩ khác, đừng nói tiểu nha đầu này chưa gì đã động tình rồi chứ, không được, không được…phải tìm cách cho đứa con gái này của mình tránh xa tên này mới được.”
“Đặng Hùng liền nói:”
- Bây giờ, tiểu ca ca của con đã là đệ tử của cha rồi, nên cần phải bế quan ba năm nữa, ba năm sau sẽ tham gia đại hội tông môn giữa các tông phái trong nước. Con không thể nào làm ảnh hưởng đến tiến độ của ca ca con được.
“Đặng Ngọc Nhi nghe vậy liền bĩu môi nói:”
- Cha lừa con là con nít hay sao, đại hội tông môn không phải đều chọn các thiên tài đệ tử của chúng ta bồi dưỡng trong bốn năm mới tham gia sao, mà năm ngoái Quí Trần ca ca, Nghiêm Hạo ca ca và Thái Thanh Thanh sư tỷ đã được chọn rồi.
“Đặng Hùng nhất thời cả kinh, con bé này sao lại có thể suy nghĩ đến như vậy chứ, liền đáp lại:”
- Con còn nhỏ không hiểu đâu, năm nay mỗi tông phải đưa ra bốn danh ngạch nhưng chúng ta chỉ có ba, vừa may hôm nay ta thu nhận tiểu ca của con là đủ số.
“Đặng Ngọc Nhi nghi hoặc nói:”
- Không con không chịu đâu, rõ ràng là cha nói dối, tông môn chúng ta thiếu gì ngươi tu vi hơn ca ca tại sao cha không kêu bọn họ bế quan, rõ ràng là không muốn cho con gặp ca ca mà.
“Trần Tiến đứng nghe hai cha con nói chuyện, hết kinh ngạc lại chuyển qua ngạc nhiên, biểu tình rối đến không thể rối hơn. Cứ như hai cha con ấy quyết định mọi việc của bản thân mình. Nhận thấy tình thế không ổn nên Trần Tiến vội vàng chen vào:”
- Thưa sư phụ, con bằng lòng bế quan để tham ngộ không làm nhục bổn sự mà ngài giao phó.
“Trần Tiến nghĩ bế quan cũng không phải là xấu, khổ tu ba năm thì cơ hội đạt tới luyện khí hậu kỳ là dễ dàng. Đặng Hùng nghe Trần Tiến nói như vậy lại một lần nữa thầm đánh giá hắn:”
- Tên gia hỏa này cũng có chút biểu hiện không tệ.
“Đặng Ngọc Nhi nghe vậy vội nũng nịu lên:”
- Không chịu đâu, con muốn có ngươi chơi cùng con, con chán quá rồi. Ở đây không còn gì để con chơi nữa.
“Đặng Hùng nghe vậy liền vỗ về:”
- Ngoan nào, khi về ta sẽ mang cho con không ít báu vật và đồ chơi mới, con chịu không?
- Không, con muốn ca ca chơi cùng con, rõ ràng ca ca lợi hại hơn chị Tiểu Tiêu nhiều, chỉ một chiêu đã đánh chết con yêu thú.
“Đặng Hùng nghe vậy lại càng thâm trầm:”
- Tiểu oa nhi này đừng nói bị hình ảnh đó làm anh hùng hóa rồi chứ. Nếu như vậy càng không ổn. Tuy tên gia hỏa này không tệ làm người cũng khá được, rất hiểu chuyện, nhưng vẫn còn kém xa lắm.
“Đặng Hùng nói:”
- Ta hứa, ba năm sau, sau khi ca ca con tham gia đại hội tông môn trong nước xong, ta sẽ để nó chơi với con. Việc tông môn không thể trì hoãn.
“Đặng Ngọc Nhi rầu rĩ:”
- Vậy cha hứa rồi đó, nếu lúc đó không được con sẽ ghét cha.
“Trần Tiến thấy sự việc đã xử lý xong cũng thầm kêu may mắn, có vẻ tiểu nha đầu này cũng không khó chiều như vậy. Tuy nhiên, cả Đặng Hùng và Trần Tiến đều đã lầm, Đặng Ngọc Nhi không phải yêu thích gì Trần Tiến mà mãi nũng nịu, mặc dù có cảm tình với việc Trần Tiến cứu, nàng cũng muốn được chơi với hắn, nhưng sự thật là nàng đã hết đồ chơi rồi, phải giả vờ nhõng nhẽo để kiếm đồ chơi mới, nếu không nàng không cần phải bỏ trốn ra ngoài làm gì.”
“Sự việc xử lý xong, Đặng Hùng mới quay sang nói với Trần Tiến:”
- Ngươi quay về chuẩn bị đi, hai ngày nữa đến Hoàng Liên Sơn để gặp ta, ta sẽ đưa ngươi đến động phủ để bế quan. Đừng làm ta thất vọng
“Nói xong, Đặng Hùng vứt nhẫn trữ vật trước đó đưa cho Trần Tiến.”