Sau khi bước vào khu rừng rậm rạp , Chu Vũ đứng tựa vào một gốc cây hỏi :
-Bây giờ không có người khác , cô nương có thể nói rõ lý do vì sao lại cứu cái mạng hèn này rồi chứ ?
Khinh Dương Vũ giương mắt phượng nhìn hắn :
-Ta đã cứu ngươi , lại còn phải cho ngươi một câu trả lời vừa ý nữa sao ?
Chu Vũ thản nhiên nói:
-Đúng vậy ! ta với cô nương vốn dĩ không quen biết , bây giờ tự nhiên vì ta mà đắc tội với cường địch ! Trên thế gian hình như không có mấy kẻ nhiệt tâm như vậy ! ta tất nhiên cũng phải am tường thì tâm mới đỡ cắn rứt !
Khinh Dương vũ cười :
-Ai nói là vì ngươi ? Mộ Phương gia tộc với Khinh Dương gia tộc xưa nay vốn dĩ chẳng ưa gì nhau . Cho nên mới lấy địch của kẻ thù làm bạn , đạo lý này ngươi hiểu hay không ?
Một bên cai quản Hỏa Ma Pháp , một bên lại cai quản Thủy Ma Pháp . Thủ Lĩnh hai bên đều là Đại ma Đạo Pháp Sư . Thêm vào Phi Lạc gia tộc thì là ba nhà tạo nên thế chân vạc , tất nhiên khó bề ưa nhau cũng phải !
-Như vậy cũng đủ để ta hiểu rồi ... nhưng vấn đề bây giờ là mình sẽ ... đi đâu ?
Khinh Dương Vũ bình tĩnh đáp :
-Ngươi nghĩ còn có thể đi đâu ? Xung quanh là rừng rậm và núi non trùng điệp , chúng ta chỉ có một con đường là vượt quan khu rừng rậm này mà đi đường vòng về phương nam ! Tuy nhiên nếu không qua được thì cũng coi như bỏ mạng ở đấy vậy !
Chu Vũ ngẩng đầu :
-Bọn họ có thể đuổi theo chúng ta đấy !
-Đương nhiên , nhưng bọn chúng nghĩ rằng chúng ta sẽ nhằm theo hướng Bắc mà đi , vì nơi đó không nhiều trở ngại ! Đấy gọi là giương đông kích tây !
Nơi này là Ma Thú Rừng , Chu Vũ khi đến đây đã quan sát một hồi . Hắn nhận thấy một điều , nếu muốn quay về phương Nam thì đương nhiên lữ khách chỉ việc đi theo con lộ lớn mà thẳng tiến , chẳng có ai dại gì đi chui vào khu rừng đầy ma thú này ! Nghĩ đến đó hắn mới nhận ra Khinh Dương Vũ đầu óc có vẻ thông minh hơn mình !
Kế tuy là hay , nhưng có thành công hay không hãy còn tùy thuộc vào ông trời ! Nghĩ đến đó tâm trạng hắn u ám đi đôi phần , cho nên lắc đầu than thở :
-Chẳng hiểu có ổn không đây ?
Lời hắn dứt thì phía rừng cây bên phải vang đến một trận cười lớn :
-Tiểu nha đầu , giương đông kích tây , kế sách này lão phu đã tiên đoán được từ lâu ! Không hiểu ngươi có định giở nốt kế kim thiền thoát xác không đây ?
Khinh Dương Vũ sắc mặt đại biến :
-Mộ Hàn !
Liền đấy ba người bước ra , đi giữa là một ma pháp sư thần sắc tiêu sái bất phàm ! Lão tiến từng bước nói :
-Các ngươi cũng chỉ đáng tuổi con ta , thôi thì sẽ kết liễu một cách mau lẹ cho đỡ bị nỗi đau xác thịt hành hạ ! Âu cũng là nhân từ !
Thân hình Mộ Hàn phiêu dật , tà trường bào đỏ không gió mà tung bay , thật toát ra cái uy bức nhân ! Bên cạnh , hai tên võ sĩ cũng chậm rãi từng bước đạp đất , tuy rằng dáng đi có vẻ nặng nề nhưng vững chãi như núi . Mắt Chu Vũ sáng rực lên , cao thủ ! Đúng là cao thủ ! Gặp đối thủ như vậy thật là quá phấn khích mà !
Chỉ thấy khăn che mặt của Khinh Dương vũ tựa hồ run rẩy , thanh âm vo ve vọng đến tai Chu Vũ :
-Ngươi tiến vào vùng nhiều cây cối rồi đi theo hướng Bắc , ta sẽ đuổi theo !
Lời nói nhỏ nhẹ như nước gợn , Chu Vũ khẽ gật đầu , hắn lùi đi mấy bước , nhưng nhất quyết là không có chịu mất tăm ! Hắn không phải lo cho tiểu cô nương này , chẳng qua muốn tận mắt mục kích thứ ma pháp kỳ diệu ở Dị thế giới !
Chu Vũ thối lui một bước thì hai gã võ sỹ cũng tiến một bước . Chúng di chuyển theo một phương vị nhất định , dần dà cùng với Mộ Hàn khép chặt Chu Vũ vào giữa !
Mộ Hàn thanh âm lạnh lẽo nói :
-Hai ngươi bắt tên tiểu tử này , tiểu cô nương kia để ta đối phó !
Lời lão còn chưa dứt lời thì Chu Vũ băng mình lên mà chạy . Nhìn bộ dạng không có gì là đặc biệt , chỉ có hướng chạy khiến người không khỏi ngạc nhiên . Chợt thấy thân hình Chu Vũ xoay xoay , trong loáng chốc hắn đã vọt ra sau gốc cây , thân pháp vô cùng quỷ dị .
Hai gã võ sỹ tuy có chút ngạc nhiên nhưng ngay sau đấy đã bình tâm . Chúng nhìn Chu Vũ một cái rồi nhất tề phát lực , vi vút mấy tiếng , kiếm rút khỏi vỏ , ngân quang chói lòa , dường như muốn chém đứt cả gốc cây lẫn kẻ đứng sau nó !
Bên kia Khinh Dương Vũ cũng động thân , song thủ đưa lên , quang mang xuất hiện , dật dờ như sương mờ trong mê vụ .
-Đóng Băng Ngàn Dặm !
Trong chốn rừng âm u này thời tiết đột nhiên như luân chuyển , cái lạnh se sắt lòng người từ từ xuất hiện . Trong phương viên hơn mười trượng vuông , cơ hồ không gian ngập tràn bông tuyết phiêu phất bay . Sương mù giá lạnh bao bọc che khuất tầm mắt , người đứng cách xa một trượng cũng khó bề thấy nhau , chỉ cảm nhận khí hàn nghi ngút , giá lạnh thấu xương !
Mộ Hàn cười cuồng dại :
-Tuyệt , Đóng Băng Ngàn Dặm quả nhiên khiến người ta bội phục , ngươi đích thị là Ma Pháp Giới kỳ tài ... tuy nhiên chiêu thức này chỉ khi gia gia ngươi đích thân xuất thủ mới đóng băng ngàn dặm , ngươi hãy còn chưa thể làm khó được ta với cái mê vụ cỏn con này !
Trong mê vụ mang mang khí tuyết , một ánh hồng quang lóe lên . Tuyết giăng đầy trời đột nhiên phảng phất bay tứ phía , phút chốc đã vô ảnh vô tung !
Không gian trong vòng mười trượng vuông ấy , màu huyết quang đang bắt đầu đại thịnh !
Khinh Dương Vũ trán lấm tấm mồ hôi , nàng tuy rằng là kỳ tài hiếm có trong lớp trẻ , tuy nhiên kẻ đứng trước mặt nàng lại thuộc hàng trưởng bối , công phu tu hành có thâm niên , đương nhiên thâm hậu hơn bội phần ! Nàng so với hắn thì khoảng cách quá ư chênh lệch !
Khinh Dương Vũ mồ hôi chảy thành dòng , thấm ướt tấm khăn che ngọc diện . Nàng hoảng hốt vung tay liên hồi , thủy long theo từng cái huơ tay bay ra vùn vụt . Tuy nhiên khi chạm vào ngọn lửa đỏ như máu ấy thì cơ hồ tan biến không để lại tăm hơi , chân tu Mộ Hàn qủa nhiên bất phàm ! Khinh Dương Vũ thối lui liên tục , ánh mắt tột cùng hoang mang ! Thân hình run lên từng hồi !
Đột nhiên hỏa khí đại thịnh áp đến nàng , hơi nóng như thiêu đốt cảnh vật . Cũng may Khinh Dương Vũ có tinh hoa Thủy nguyên tố bao bọc che chở nên cũng không nguy hại nhiều ! Chỉ là khắp người có cảm giác như bị bỏng vậy !
Đột nhiên Khinh Dương vũ lùi lại ba bước , với tay lên tóc lấy xuống một vật nhỏ lấp lánh hàn khí , trông như cái trâm , lay lên mấy cái . Lập tức , trong biển lửa mênh mông trước mặt xuất hiện một lổ hổng lớn , cái nóng cơ hồ tạm thời bị đẩy lui !
Mộ Hàn giật mình kinh hãi :
-Băng Long Chi Tinh ! Khinh Dương Phi Lạc ngay cả bảo bối này cũng cho ngươi hay sao ?
Khinh Dương vũ đứng thẳng dậy , vững vàng tâm tình nói :
-Đúng vậy ! Là Băng Long Chi Tinh , khắc tinh của Hỏa khí , lão biết khó thì nên lui cho rồi !
Mộ Hàn cười ha ha :
-Băng Long Chi Tinh mặc dù lợi hại , nhưng chỉ phát huy tối đa uy lực khi nằm trong tay kẻ chân tu thượng thừa ! Ngươi tuổi đời chưa được bao nhiêu , chân tu có cao nhưng chưa sâu , sử dụng nó thì khác nào trò trẻ con , hay đem tặng lại ta đi ?
Thân hình lão hỏa quang đại thịnh , từ song thủ xuất ra một con thần long khổng lồ , sắc đỏ nhạt nhòa như muốn chuyển sang màu xanh , uy lực thật đáng sợ !
Khinh Dương Vũ sắc mặt đại biến :
-Long Hỏa Chi Tinh !
Nàng vội thu Băng Long Chi Tinh lại , đối phương quả thật chân tu thâm sâu không thể lường hết ! Nếu như đối chưởng với y thì chẳng khác nào đem hủy đi Băng Long Chi Tinh ! Nhưng tình cảnh trước mắt vạn bề nguy hại . Long Hỏa Chi Tinh đang dạt đến nàng khí thế bạt thiên !
Khinh Dương Vũ nhắm mắt lại xuất đại một đạo Băng Trùy Thuật , ánh chớp le lói hàn khí , xem ra chưởng phong này so với Băng Long Chi Tinh chỉ là mặt trăng so cùng mặt trời ! Tuy nhiên khi vào bước đường cùng , dù hi vọng mỏng manh người ta vẫn phải cố , đấy có lẽ là điểm hay nhất của lòai người !
Mộ hàn cười hoang dại nói :
-Cái mảnh băng nho nhỏ này mà cũng đem ra múa máy với ta ...
Đột nhiên phía trong đám hỏa quang khủng bố , có một đạo hàn quang le lói len vào , phóng thẳng tới Mộ hàn với một tốc độ kinh tâm ! Mộ hàn hãy còn chưa hết kinh hãi thì đạo hàn quang ấy chuẩn xác mà đâm thẳng vào cổ họng hắn .
Hai mắt Mộ Hàn trợn ngược , lão ngã vật xuống đất mà vẫn chẳng hề nhắm mắt , dường như không bao giờ dám tin một đạo ma pháp tầm thường như vậy lại có thể giết chết mình !
Khinh Dương Vũ cảm thấy không khí phía trước dịu lại , nàng mở mắt ra thì phát hiện những màn lửa đỏ cũng đang theo gió mà tiêu tán đi ... trước mặt nàng rơi xuống một cái xác , hồng y chói lọi . Chẳng phải Mộ hàn hay sao ?
Không lẽ lão già này tự nhiên bị đột tử mà chết ? Nàng đi lại quanh xác lão , ngó nghiêng quan sát . Nơi cổ họng Mộ Hàn máu chảy ra liên hồi đang làm tiêu tán dần một khối băng nhỏ . Trời ạ ! Thì ra chính mình đã giết lão , bằng một thứ ma pháp tầm thường , thật không thể nào tin nổi chuyện này !
Phía sau Khinh Dương Vũ vọng đến một thanh âm :
-Pháp thuật vi diệu khôn cùng , không có gì là không thể xảy ra !
Đích thị là Chu Vũ , thần thái hắn trông vô cùng an nhàn . Khinh Dương Vũ nhìn quanh , bóng dáng hai gã võ sĩ tuyệt nhiên là không có thấy ! lạ thật , bọn chúng đã đi đâu ? hay cũng bị giết bởi một thứ ma pháp tầm thường nào đó rồi ?
Khinh Dương Vũ thảng thốt hỏi :
-Ngươi ... Ngươi... Không sao chứ ?
Chu Vũ lắc đầu , hắn mỉm cười đáp tự nhiên :
-Không có việc gì , ta chạy vào rừng thì núp vào một lùm cây ! Hai tên kia không biết nên cứ cắm đầu mà đuổi , bây giờ khéo đã lạc lối trong ấy rồi cũng nên !
Khinh Dương Vũ có chút ngạc nhiên . Tuy vậy sau trận chiến vừa rồi đã tổn hao chân khí không ít , cho nên nhẹ nhàng ngồi xuống một gốc cây gần đấy nhập định .
-Không sao thì tốt rồi !