Xem bài viết đơn
  #3  
Old 16-04-2008, 04:26 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
Sơ Cấp Học Đồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Đến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thời gian online: 14052
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Chương 2

Chương 2
Tiêu Hiệp khu trừ hàn khí độc.
Nguyên Huân rộng tỏa kiếm phong quang.


Đã sang đầu giờ Tỵ, mặt trời vẫn chưa xua tan được lớp mây mù ngang đỉnh Liên Sơn, Dư Lão Tứ đã vác lưới về, cặp Lý Ngư béo vàng và chú thỏ mập trên lưng. Khí trời vẫn buốt giá, bầu trời trắng đục báo hiệu những ngày mưa phùn sắp tới Nguyên Huân ngồi im trên thềm gạch, tâm trí chàng nặng nề những âu lo. Và cùng một lúc, noi ưu phiền chất chứa trong lòng như đá tảng.
Nguyên Huân nhìn quanh quất, không thấy bóng dáng của Uyển Thanh. Từ lúc rời khỏi thư phòng Lục thúc, nàng biến mất dạng. Chàng nhớ đến gò má ửng hồng của Uyển Thanh và đôi mắt với hàng mi cong phủ xuống, nhưng không che giấu được những tia mắt nồng nàn, hạnh phúc. Nguyên Huân nghĩ đến ngày mai gian truân và biết đến bao giờ mới có ngày trùng phùng. Bỗng dưng chàng thương xót Uyển Thanh vô hạn... Nguyên Huân hiểu rõ trách vụ nặng nề của Chàng trên con đường dằng dặc lối vào Trung Nguyên mênh mông. Lời di thác của phụ thân biết đến bao giờ hoàn thành! Núi rừng hoang vắng này, bỗng dưng giờ đây chàng cảm thấy lưu luyến một nỗi thân thuộc êm đềm mà chàng chẳng biết tại sao ! Huân để lại ở đây bao kỷ niệm của bao nhiêu năm trời. Hình ảnh bừng lên trong ký ức những năm tháng ấu thơ trong ngôi nhà im vắng này, cớ sao một phút bỗng xôn xao..
Tiếng dao thớt của của Dư Lão Tứ vang lên từ căn nhà ngang. Khói ấm tỏa trên mái tranh. Hình ảnh bình thường ấy hàng ngày chàng không lưu ý đến, nhưng hôm nay chàng thấy một nỗi rung động đầm ấm. Mùi xào nấu thơm lừng thoảng trong không khí. Chàng bỗng nghe tiếng hú từ phía tây bắc vọng tới. Lục thúc chống gậy bước ra :
- Tiêu Thứ Gia có cái tật không bỏ được!
Tiếng hú thoắt đã đến gần, khinh công của Tiêu lão thật cao siêu. Tiếng hú kéo dài rồi dừng lại đột ngột, tiếng cười ha hả vang lên từ đầu ngõ.
- Thơm quá ! Thơm quá , đói bụng muốn chết !
Âm thanh vừa dứt, một lão già to lớn với chòm râu bạc và khuôn mặt hồng hào đã hiện ra trước mắt chàng. Nguyên Huân bước đến, cúi đầu thi lễ:
- Điệt nhi kính chào Thứ Gia!
Tiêu lão nhìn chàng, ánh mắt như điện chớp, đôi mắt sáng quắc nhưng không dữ dội, vẫn thấy được nét vui đùa.
- Ái chà! Thằng bé này khá quá, khá quá. Nội lực ngươi tinh tiến nhanh đấy, ánh mắt đã có thần, thái dương huyệt đã nở rồi !
Lão Tiêu ngẩng đầu lên nhìn Đoàn lão nói một tràng tiếng xa lạ, không phải là tiếng Trung Hoa, vì chàng đã được Lục thúc dạy cho chàng tiếng nói này từ hồi nhỏ. Tiếng Lục thúc vang lên sau lưng chàng:
- Lão Tiêu ! Ngươi nói tiếng Đại Việt được rồi đấy Ngươi thật may, có cặp Lý ngư cho ngươi vừa kịp lúc!
- Hẩu lớ! Hẩu lớ! Để ta phải ra tay mới được, kẻo chú em họ Dư làm hỏng hết!
Dư Lão Tứ dưới bếp bước ra cúi đầu vái chào Tiêu Lão:
- Tiện dân xin ra mắt Thứ gia !
- Lão đệ ! Ta đã nói với lão đệ bao nhiêu lần là đừng giữ lễ như thế, mất cả tình thân đi ? Ngươi thử gọi ta một tiếng ca ca xem có hay không nào!
- Tại hạ đâu dám vô lễ như thế !
- Đoàn lão xú, sao ngươi không nói một tiếng?
- Dư lão đệ ! Ta và lão tham ăn nói đúng đó ! Lão đệ ! Ta và lão họ Tiêu bao nhiêu năm chia vui xẻ buồn, tình thân hơn ruột thịt. Ngày xưa, Ngư, Tiều, Canh, Độc còn lấy lễ thầy trò mà đối với Nam Đế, đừng thủ lễ, ta đã nói với lão đệ bao nhiêu lần rồi, lần này nhớ lấy đấy ! Hãy gọi chúng ta hai chữ hảo ca ca xem nào!
Dư Tứ cúi đầu luống cuống, gọi khẽ :
- Nhị vị ca ca !
Thoáng như chớp, Tiêu Thứ Gia đã đến cạnh Dư Tứ, vỗ nhẹ lên vai gã:
- Vậy có phải thân tình không nào? Đâu, cặp Lý ngư đâu, Lý Ngư hồ Vân Mộng còn ngon hơn Lý Ngư của Động Đình Hồ nhiều, ngươi làm món gì vậy?
- Nướng, um và hấp !
- Đúng đấy! Đúng đấy !
- Này lão tham kia, có Bách Hoa Tửu cho ngươi nữa đấy !
- Chà ! Vậy là họ Tiêu này hôm nay nhất quyết phải say lăn ra đất mới được. Bách Hoa Tửu ngươi nhọn đã được một trăm mười sáu ngày rồi phải không?
- Con tửu quỷ kia ! Hết hôm nay mới là một trăm mười sáu ngày, ngươi có giúp ta được việc gì không?
- Có đấy! Có đấy! Nhưng không nhiều lắm đâu!
Uyển Thanh cũng vừa bước ra vái chào. Tiêu Đại Hùng đưa mắt nhìn Uyển Thanh:
- Con bé con! Ngươi luyện Thiểm Điện Kiếm thế nào? Đến đâu rồi?
- Bá phụ! Thiểm Điện Kiếm cương mãnh lắm, Bá phụ phải truyền cho điệt nhi Hoán ảnh Thân Pháp mới kết hợp được, gia gia điệt nhi nói vậy!
- Gia gia ngươi khôn lắm. Y biết ta không tiếc với ngươi cái gì, nhưng ngươi hãy học chiêu thức trước đã, khi ngươi có đủ hỏa hầu mới luyện được Hoán ảnh Thân Pháp của ta . Chớ phân tâm. À, ngươi luyện Hỏa Vân Công mà phân tâm thế nào được. Con bé này phải gả chồng cho rồi!
- Gả rồi đấy ! Gả rồi đấy !
Dư Tứ bộp chộp nói. Uyển Thanh ù té chạy. Tiêu Đại Hùng đưa mắt nhìn Đoàn Chính Tâm:
- Đã đến lúc rồi à ?
Đoàn lão im lặng, quay mình vào thư phòng. Tiêu Thứ Gia đi theo, cả hai cùng im lặng, Nguyên Huân nối gót, đứng hầu phía sau Lục thúc.
- Ba tháng nay người làm được những gì?
- Ta tìm cho ngươi được ba quả Hỏa Chi trong khe núi vùng Thập Vạn Đại Sơn, nhưng ta e rằng nó chỉ có thể giũ cho mạng sống ngươi được mười năm. Dương tính của nó không đủ để khu trừ hàn âm trong người, nó chỉ có thể ngăn chặn không cho hàn khí phát tác mà thôi. Chỉ có Cửu Dương Thần Công của Phật Gia mới đủ dương cương khu trừ được âm hàn và mới phục hồi võ công được.
- Từ ba tháng nay ta đã cố gắng tụ khí ở đơn điền dẫn qua Long Trung huyệt, đưa lên Bách Hội, nhưng chạm đến Sinh Tử Huyền Quan thì vô cùng đau buốt.
- Ngươi đừng có cố gắng như thế, nội lực ngươi mất gần hết. Đến nội lực như Tam ca của ngươi ngày xưa mà còn chưa dám xung phá Sinh Tử Huyền Quan nữa là! Đừng dại dột! Tụ khí ở đơn điền, dẫn lên Bách Hội, qua Nhâm Mạch thế cũng là tốt rồi. Thính giác ngươi có tăng lên phải không?
- Có đấy! Nhưng ngực buốt hơn trước!
- Con khỉ! Ngươi phải bảo vệ phế huyệt, đừng cho hàn độc tràn vào mới được. Ngươi cởi áo ra, nằm sấp xuống!
Tiêu Đại Hùng ngồi bên cạnh Đoàn lão, áo cởi bỏ một bên. Thân hình cao lớn của Tiêu Thứ Gia như còn tuổi thanh xuân, không một chút mỡ, không một nếp nhăn, những bắp thịt cuồn cuộn. Tiêu gia nhắm mắt tụ công, hai bàn tay đặt trên Thượng Phế nang của Đoàn lão mỗi lúc một hồng thêm, thân hình Đoàn lão run nhẹ, mồ hôi trên trán Tiêu Gia đã bắt đầu rịn ra. Từ bàn tay, rồi cánh tay, đến toàn thân hình đều ửng lên một màu hồng tía, chỉ có khuôn mặt và ngực bên trái chỗ trái tim là màu da bình thường. Hỏa Vân Công phát huy uy lực, trên mái tóc đã bạc, một làn sương nhẹ phủ kín và mỗi lúc một dày thêm như đám mây trắng. Rất nhẹ, Tiêu Đại Hùng nhả kình lực, nội lực cuồn cuộn và kình khí như sợi chỉ ấm áp dồn vào Long Trung Lưỡng Huyệt, đẩy lui khí âm hàn.
Tiêu Đại Hùng chợt cảm thấy luồng hàn khí trong cơ thể Đoàn lão phản ứng lại. Đoàn Chính Tâm run lên trong đau đớn. Hỏa Vân Công đã phát huy đến tối thượng, 12 thành hỏa hầu cũng chỉ đẩy lùi một cách rất chậm chạp luồng hàn khí thoát khỏi phế mạch. Ngay lập tức Đoàn Lão cảm thấy sảng khoái và hơi thở không còn nhói buốt nữa...
Nhanh như chớp, Tiêu Đại Hừng dùng Thái Xung điểm nhanh trên phế mạch của Đoàn Chính Tâm. Hầu như cùng một động tác, phóng luôn hai cây kim vàng vào huyệt Phế Du ngăn chặn tức khắc không cho hàn âm độc khí xâm nhập vào hai lá phổi. Tiêu Đại Hùng điều hòa hơi thở, cơ thể trở lại bình thường, màu hồng tía trên cơ thể biến mất và trên thân thể, mồ hôi từng giọt nhễ nhại. Đôi mắt nhắm nghiền, da mặt tái xanh, hàng lông mày rũ xuống. Đoàn đại hiệp ngồi dậy, cơ thể nhẹ nhàng một cảm giác dễ chịu. Tiêu Đại Hùng từ từ mở mắt:
- Đoàn Lão Xú, trong túi bên phải có ba quả Hỏa Chi trong hộp lót lá xanh, ngươi sử dụng nó lập tức, sau đó, ngươi sẽ thấy luồng ôn nhiệt, dẫn nó vào đơn điền, tự nó sẽ len lỏi lào 108 tử huyệt của ngươi như một toán quân phòng vệ sự hủy diệt của quái khí âm hàn. Mười năm sau nó sẽ tự nhiên tiêu tán và đó là ngày chết của ngươi. Lão Xú cho ta rượu!
Tiêu Đại Hùng đỡ lấy vò rượu từ tay Uyển Thanh, hương thơm của trăm loại hoa lan tỏa khắp phòng. Tiêu lão bê bình rượu ngửa cổ uống, lát sau đã đặt bình rượu không xuống mặt chiếc sập gụ, đôi mắt lờ đỡ sáng lên, và gò má xanh xao đã lấy lại nét ửng hồng.
- Con mẹ nó! Rượu ngon thật ! Con bé này, mi cười chi ta vậy? Cút mau, dọn thức nhắm lên, và tất cả lên đây hết.
- Xú lão quái ! Công lực của tên ma đầu đó lợi hại thật.Theo ngươi, y bị Trần Vương Gia phạt đứt ba ngón tay, công lực giảm mất tám thành, vậy mà Hỏa Vân Công vất vả lắm mới khắc chế nó được nhất thời. Công lực tà độc này, 30 năm trước, những người có công lực như thế không phải là nhiều. Trương Tổ sư của Võ Đang, Phương Chứng của Thiếu lâm, Hoạt Phật Đại ca ngươi ,Trương giáo chủ. Chỉ còn hai người Dương, Phạm của Minh giáo là có công lực ấy. Trương Giáo chủ và Phạm Dao không có loại công phu tà độc này,và nay cả hai đã giang hồ tuyệt tích, Hoạt Phật thì không xét tới Trương Tam Phong Tổ sư đã qui tiên, chỉ còn lại Dương Tiêu, hiện là Quang Minh Vương dưới triều Thái tổ nhà Đại Minh, y đã học được lớp thứ hai Càn Khôn Đại Nã Di Tâm Pháp, công lực y tuy có cao siêu nhưng cũng không tà độc.
Trong Tứ Đại Hộ Pháp Vương ngày trước,Thanh Dực Bức Vương Vy Nhất Tiếu cũng bị trúng âm hàn Ngọc Chưởng, mà Vy nhất Tiếu là người của Minh giáo, cũng không biết ai đã đả thương mình, mãi sau Trương giáo chủ dùng Cửu Dương Thần Công hợp vơi thức thứ tám của Đại Nã Di mới hóa giải được, có thể Trương giáo chủ biết được thủ phạm, nhưng vì lý do nào đó không nói ra, và có lẽ cũng vì thế Trương giáo chủ chán nản tình đời mới mai danh ẩn tích. Lúc nãy, kình lực âm hàn như muốn xuyên kình khí Hỏa Vân mà xâm nhập ngược vào ta, khủng khiếp thực. Ngày trước, ta có nghe Sư phụ ta nói trên triền Hy Mã Lạp Sơn, có một dị nhân, đã thu hút khí lạnh âm hàn vạn niên của tuyết băng mà luyện thành môn công phu gọi là Hàn Ngọc âm chưởng, nhưng y không hề xuất hiện giang hồ, đến nay chỉ nhắc đến như một truyền thuyết. Kẻ sát hại Trần Vương Gia và đả thương ngươi, công lực thật quán tuyệt, chắc có liên quan đến Hy Mã Thượng Nhân. Điều này thực khó biết !
Đoàn Chính Tâm im lặng ngồi nghe, bỗng lên tiếng:
- Ngươi đi lại Trung thổ có nghe gì đến Đại ca, Nhị ca, Điền Dã tứ ca, Phương Tử Ngũ Lang của ta không?
- Tình hình võ lâm Trung nguyên lúc này im lắng, bởi vậy, tuy ta có lưu tâm dò hỏi nhưng chăng thấy tăm hơi, nhưng gần đây, họ Dương ở Chung Sơn có đi lại giang hồ, còn Đông Phương Bạch, từ khi tự chặt hai bàn tay, về già mở Thần Kiếm Đại Phái.
Lục lão hỏi:
- Còn công việc kia?
Tiêu Đại Hùng thở dài :
- Suốt trên 150 năm nay, chúng ta, từ đời này sang đời khác, vẫn mưu toan dựng lại Giang sơn, nhưng ý trời làm sao cưỡng được, thần dân nước Đại lý ta suốt gần hai thế kỷ, tuy phân tán tan tác vẫn mong có ngày trở về cố thổ. Nhưng tình hình hiện nay, thực lực Minh triều quá mạnh. Họ Chu đời nào để chúng ta tái lập cố quốc. Ta bôn tẩu, ngày đêm nằm gai, nếm mật qui tụ anh hùng, kết giao hảo hán, cùng thần dân Đại Lý mưu đồ phục quốc, nhưng cứ như tình hình hiện nay việc ấy chưa thể được. Đất nước chúng ta chỉ bằng một tỉnh của Trung nguyên, không có hiểm địa như Đại Việt, việc phục hưng bằng cường lực nào dễ gì, ngươi là dòng dõi chính thống của Nam đế chẳng nhẽ không thấu lý hơn ta? Sở dĩ ta bôn tẩu giang hồ tìm kiếm phương thuốc cho ngươi lành bệnh, một phần vì ta và ngươi từ thuở nhỏ đã là bằng hữu ruột thịt ,và ngươi còn là người cuối cùng của Hoàng tộc Đại Lý, di tôn cuối cùng của Nam Đế năm xưa. Tuy khó khăn, nhưng thiên thần dân Đại Lý còn nhớ đến cố thổ, thì cũng có ngày nhìn thấy mặt trời.
Tiếng Uyển Thanh từ ngoài bái vọng:
- Bá phụ, Gia gia, giờ Ngọ rồi đấy, xin mời nhị vị Lão nhân gia !
Tiêu Đại Hùng tung người nhẩy xuống đất:
- Dĩ thực vi tiên, một năm nay chưa có chú Lý ngư nào trong bụng, Đoàn lão xú, lẹ lên, lẹ lên mới được!
Tiêu lão nhìn Nguyên Huân đứng hầu bên góc cửa, gắt:
- Tiểu quỷ này nữa, còn đứng đấy làm chi ?
Đoàn lão mỉm cười:
- Huân nhi, thôi ta đi kẻo Bá phụ ngươi ruột lộn lên ngực
đấy!
Quay lại nhìn Uyển Thanh ông nhỏ nhẹ :
- Hôm nay phá lệ, con mời Dư thúc lên trên này, cả mi nữa !
- Phụ thân cho phép con ở dưới bếp?
Tiêu lão chen vào:
- Con nhỏ này, sao mi ngu thế! Lão xú lâu mới có một lần đại xá thi hành ngay, lẹ lên?
Hai vị Lão hữu đã ngồi vào mâm rượu, hương thơm của thức ăn làm yết hầu Tiêu thứ gia chuyển động liên hồi. Thấy Nguyên Huân còn vòng tay thủ lễ:
- Tiểu quỷ, chưa ngồi xuống, xớ rớ cái gì?
Uyển Thanh kéo tay áo Dư Tứ, ríu rít :
- Bá phụ và Gia gia mời Thúc Thúc đó mà !
- Dư lão đệ, khách khí gì mãi thế?
Dư Tứ gãi tai :
- Xin nhị vị lão ca ca cho phép tiểu nhân đứng hầu là quá đủ vinh dự rồi !
- Nhăng cuội gì mãi thế Dư đệ, ta móc họng ngươi bây giờ, ngồi xuống!
Tiếng quát thân mật, yêu mến của Tiêu thứ gia có uy lực khiến Dư Tứ không thể cưỡng lại, khép nép ngồi xuống.
Đoàn Chính Tâm nhìn mọi người, hài lòng :
- Đây là bữa cơm đặc biệt. Nguyên Huân, sở dĩ con và Thanh nhi còn được sum họp trong bữa cơm hôm nay là do công đức của Dư thúc, các con hãy hành lễ tạ ơn Thúc phụ, Nguyên Huân và Uyển Thanh đứng dậy, vòng tay:
- Chúng điệt nhi không dám mở lời tạ ơn vì công ơn cứu mạng như trời biển, xin thúc phụ nhận của chúng con lễ mọn này !
Nói xong, cả hai quỳ lạy ba lạy.
Dư Tứ chan hòa nước mắt, chân tay cuống quýt:
- Ôi chao, ôi chao, chớ vậy, chớ vậy... Tiểu vương gia... Công Công chúa... chớ vậy, chớ vậy! ...
Đoàn lão cảm động, mĩm cười quát:
- Dư Tứ, làm gì vậy, để cho con cháu chúng hành lễ cho phải đạo!
Dư Tứ nhắm nghiền đôi mắt xếch, lệ ứa hai hàng:
- Chủ Nhân, xin cho Dư Tứ này được nói một lời trước khi nhận cái ơn này. Từ nhỏ, không riêng tiểu nhân mà cả dòng họ bao đời theo hầu chủ nhân và các bậc Tiên Đế, công đức chủ nhân ban cho thật như trời biển, tiểu nhân dẫu có nát thân cũng không đủ đáp đền trong muôn một. Bổn phận của tiểu nhân là xả thân cùng chủ, cái công nhỏ bé kia có đáng là gì mà ngày nay được chủ nhân nâng lên cho thế này, được đứng trong hàng quyến thuộc, Dư Tứ xin lạy tám lạy để tạ ơn trời biển!
Nhanh như chớp, Dư Tứ lạy đủ tám lạy, mặt mũi hân hoan, đứng lên, Uyển Thanh cũng nước mắt hai hàng, ôm lấy cánh tay Dư Tứ kéo vào bàn tiệc.
Đoàn Chính Tâm ôn tồn:
- Thôi đi, các ngươi rắc rối quá, cá nguội mất rồi, uống thôi uống thôi!
Chụp lấy bình Bách Hoa Tửu rót đầy ly lớn, mầu rượu phơn phớt hồng sóng sánh như mật, uống cạn, đặt ly xuống bàn, Tiêu lão nhắm mắt lim dim tận hướng, khà một tiếng, mắt mở bừng, chụp đũa, sớt một miếng cá rán, nhai rau ráu:
- Ngon thật, ngon thật. Rượu Lục gia, cá Vân Mộng, trần gian đại bảo!
Bữa ăn trôi qua trong thân ái, uống cạn tuần rượu thứ sáu, Đoàn đại hiệp nhìn Tiêu Đại Hùng:
- Ngay ngày mai, ta có ý định cho Nguyên Huân thi hành di thác của Tam ca ta, Nguyên Huân còn quá trẻ. Xưa kia, Nhị ca ta có tình giao hảo với Nhị đại hiệp của Võ Đang Sơn và ta cũng là chỗ ân nghĩa, lần này Huân nhi vào Trung Thổ, ta gửi lá thư cho Dư nhị hiệp, tìm kiếm tung tích của Nhị ca ta, vì chỉ duy nhất một mình Nhị ca là còn nhớ được 72 chiêu thức của Vân Hà Toả Kiếm của Tam ca, ta muốn Nhị ca truyền lại cho Huân nhi để sau này khi Thần Công tối thượng được luyện thành, hợp cùng kiếm thức trong Kiếm tỏa vân hà. giữ được nếp nhà, dương danh cùng thiên hạ, và nhất là vì lợi ích của Đại Việt. Lúc đầu bỡ ngỡ, ta muốn nhờ ngươi quan tâm chỉ bảo, dạy dỗ cho Huân nhi trên đường nhập Trung thổ, Lão Tiêu, ngươi nghĩ sao?
Tiêu lão vuốt râu trầm ngâm:
- Ta cũng chẳng có gì cần kíp lắm, cùng ngao du một phen, thử nếm món ăn Hàng Châu một chuyến, tiền bạc ngươi có không?
- Lão Tiêu, ngươi yên tâm, thuở trước ta quản thủ gia sản của Tam ca, ta vẫn còn giữ đủ số vàng bạc ấy, dành để cho nghĩa vụ của Nguyên Huân lúc này. Hôm nay là ngày Sửu, Huân nhi tuổi Canh thìn, ta đã tính trước thời gian lên đường cho Huân nhi cả rồi, còn tuổi của ngươi chẳng phải là Quý Mão đó sao, cả hai đều là Kim mạng, chuyến đi này tuy nhiều gian lao, nhưng có đại nạn tất có đại phúc.
- Uyển nhi, con sửa soạn hành trang cho anh con. Từ giã đến trưa mai, ta có nhiều việc phải bàn với Bá phụ. Trên đường đi, Huân nhi sẽ được Bá phụ dạy dỗ thêm cho những kinh nghiệm giang hồ cũng không muộn!
Nguyên Huân bước xuống dãy nhà ngang, đã vào đầu giờ Thân, trời tuy có bớt lạnh so với mấy ngày trước, nhưng vẫn không có ánh mặt trời, bầu trời trắng đục, dãy Hoàng Liên Sơn soi bóng âm u trên mặt hồ Vân Mộng. Hồ không rộng lắm, tuy không lớn bằng cái hồ trùng tên bên Trung Nguyên nhưng đẹp hơn thập bội. Dân quanh vùng thưa thớt, người Dao, người Tày, người Mèo đất nương làm rẫy rải rác trên những triền núi, để lại từng khoảng loang lổ như những miếng vá khác màu của chiếc áo tím sẫm Liên Sơn.
Mấy tháng trước, có một vị khách lạ đến thăm Lục thúc của chàng, Nguyên Huân nghe loáng thoáng tiếng được, tiếng mất, về một cuộc khởi nghĩa của một người họ Lê nào đó ở đất Lam Sơn, đã gây được tiếng vang lớn. Nếu cha chàng còn sống, biết đâu Người chẳng làm công việc mà họ Lê đang làm, để giải phóng đất nước khỏi ách nô lệ của giặc Minh. Và có lẽ biết đâu rằng, cái chết của Phụ vương chàng không nằm trong toan tính của lũ giặc cuồng xâm phương Bắc nhằm tiêu diệt một nhân vật lừng danh, vừa đức độ, vừa chính danh như cha chàng, một dòng họ lừng lẫy, đã ba phen đánh cho tan tác những đạo binh uy mãnh bách chiến bách thắng, đã từng là nỗi kinh hoàng cho mọi dân tộc dưới vó ngựa cuồng chinh.
Tài sản của kiet1991