Thương Nanh là thiên tài, hắn là một tồn tại gần như yêu nghiệt trong giới trận pháp pháp sư của tu chân giới.
Mọi người đều biết, trận pháp từ xưa tới nay là nhất mạch yếu ớt nhất, nguyên nhân rất đơn giản, trận pháp chủ yếu chỉ có thể vây địch, gần như không có sức sát thương, hơn nữa vô cùng huyền ảo, hỗn tạp, tu luyện còn khó hơn lên trời. Thêm nữa trận pháp khu vực có quá nhiều khiếm khuyết, không có khả năng di động, dù hao tâm tổn sức bày trận xong mà địch nhân chạy ra ngoài hoặc không tiến vào khu vực trận pháp bao trùm thì dù trận pháp có cường hãn tới đâu cũng chỉ là tốn công vô ích, không chút ích lợi.
Vì thế trận pháp pháp sư là một chức nghiệp rất ít được chú ý ở tu chân giới, cũng có địa vị vô cùng thấp kém. Chỉ có một vài pháp sư linh căn yếu kém, không có khả năng mới bất đắc dĩ lựa chọn chức nghiệp ngày, tu chân giới chiến loạn liên miên, những kẻ có khả năng bảo mệnh thấp nhất không nghi ngờ gì chính là trận pháp pháp sư.
Thương Nanh tính tình quật cường, linh căn của hắn tuyệt hảo nhưng vẫn ngoan cường lựa chọn chức nghiệp rất ít người chú ý này, nguyên nhân vì hắn không thể chịu nổi sự châm chọc, khiêu khích của đồng môn, thậm chí ngay cả sư phụ hắn, Huyền Bổn chân nhân mỗi lần nhớ tới tên đồ đệ không đàng hoàng Thương Nanh cũng lắc đầu ngán ngẩm, không nhịn được mà thở dài. Đúng vậy, đối với Huyền Bổn, nếu phải đánh giá Thương Nanh, hắn chỉ có thể đánh giá bằng hai câu, một là kiệt ngạo bất tuân (kiệt xuất, ngạo nghễ, không quy tắc), còn lại là…. Vô lại.
Có điều, Thương Nanh quả thực trầm mê vào pháp trận huyền ảo, sau này, khi hắn thành tựu đã khiến tất cả mọi người, thậm chí cả tu chân giới trố mắt mà nhìn.
Chỉ trong ngàn năm ngắn ngủi, Thương Nanh lợi dụng thiên phú kinh người nghiên cứu thấu triệt đạo lí của trận pháp, một kỳ tài ngút trời, có thể tùy tâm sở dụng điều khiển, bố trí những chú văn kỳ ảo, hỗn tạp của pháp trận, có thể tái cấu trúc chúng trở thành những loại trận pháp khác nhau.
Sao ? Ngươi tu luyện quá chậm ? Được, cho ngươi một cái tụ linh trận. Phi hành quá chậm ? Để ta cho ngươi một cái truyền tống trận…Muốn hành hạ đối thủ ? Để ca ca cho ngươi một cái huyễn trận Sâm La Vạn Tượng. Nhưng chớ chọc ca ca, làm ca ca mất hứng, ta sẽ dùng Chích Viêm Trận đốt ngươi đến thi cốt vô tồn.
Trận pháp trong tay Thương Nanh có thể nói không đơn giản chỉ là truyền tống trận, hãm trận, nó còn có sát trận, ảo trận cũng với các loại trận khác như phong trận, lôi trận, tụ linh trận, và cả những trận pháp phụ trợ vô cùng cường hãn. Trong quá trình tu luyện, Thương Nanh còn dùng một số lượng linh dược khổng lồ cường hoành đả thông toàn bộ bảy trăm hai mươi huyệt đạo và kinh mạch toàn thân, hắn dùng thân thể làm nền móng trận pháp, dùng huyệt đạo làm trận điểm, dùng kinh mạch toàn thân để làm trận nguyên, cung cấp năng lương, tự biết cơ thể mình thành một siêu cấp cường hãn trận pháp di động.
Trong tu chân giới, trận pháp hằng hà sa số, nhưng tính thụ động cực lớn, chỉ có điều với bất kì đối thủ nào muốn đối đầu với Thương Nanh, không nghi ngờ gì, chính là tự chui đầu vào rọ, chỉ cần một ý niệm của Thương Nanh, trong nháy vô số trận pháp sẽ khởi động:
…trọng lực trận, hàn băng nhận vực, phá giáp trận, tàn thể trận (giảm tu vi)….
Khu vực ba thước xung quanh Thương Nanh tuyệt đối là cấm khu, một khi lọt vào đó sẽ phải đối mặt với vô tận trận pháp, khó có thể phòng bị. Ngoài ra, trong quá trình luyện trận Thương Nanh còn sử dụng vô số tài nguyên luyện khí, vô số long châu, thiên cương thạch cùng thiên tài địa bảo để tinh luyện tạo thành một pháp bảo Kim Quang cường đại, mặc dù pháp khí bình thường rất khó tăng cường phẩm chất nhưng với Thương Nanh, hắn có thể lợi dụng trận pháp mà tăng cường uy lực lên cao mấy bậc.
Với sự điên cuồng tìm hiểu của mình, Thương Nanh nghiên cứu, tìm hiểu trận pháp vô cùng sâu, phát huy vô hạn tiềm năng, sáng tạo ra rất nhiều chủng loại trận pháp, tùy tâm sở dục, phụ trợ cường hãn, thay đổi quỷ dị rất khó phòng bị, khiến cho tu chân giới chuyển mình sang thời đại của trận pháp, thực tế, đối với lĩnh vực trận pháp, quả thực Thương Nanh đã có những cống hiến vô cùng kiệt xuất, sau này tu chân giới tôn xưng Thương Nanh là Trận Tổ.
Thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một đường tơ, Thương Nanh cũng không ngoại lệ, hắn cho rằng, trận pháp cấp 9 tuyệt đối không phải là giới hạn cuối cùng, hắn dốc tâm nghiên cứu, tổ hợp các loại chú văn, gia trì thêm nhiều loại, liên tục thí nghiệm, rốt cuộc đột phá cực hạn trận pháp, tổ hợp thành công Thần Trận cấp 10, Truyền Tống Đại Trận Toàn Vị.
Nhưng có điều hắn không kìm chế nổi sự kích động, mặc dù biết trận pháp cấp 10 còn nhiều bất ổn, nhưng vẫn điên cuồng gia trì bố trí trận pháp này lên chính bản thân, hắn cũng là người đầu tiên thể nghiệm thần trận.
Không ai biết cuối cùng Thương Nanh bị truyền tống tới nơi nào, bát đại tiên đế của tu chân giới dùng thần thức quét hết tu chân giới hòng tìm Thương Nanh nhưng cũng không ra, cuối cùng đành bố cáo thiên hạ:
Tu Chân Giới đệ nhất thiên tài, Trận Tổ, Tông Sư Thương Nanh, chết !!!
………
Chẳng biết đã ngủ say bao lâu, rốt cục Thương Nanh dần hồi phục ý thức, trước mắt hắn tối đen, nhưng hắn có cảm giác chính mình đang nằm dưới một người, người này vì che chở hắn khỏi bị người ta đánh, thanh âm xung quanh vô cùng hỗn tạp, tự như có rất nhiều người, tiếng tranh luận cũng văng vẳng khắp nơi, tiếng quyền cước đấm đá, tiếng rên rỉ trầm thấp của người kia liên tục vang lên.
Đường đường là trận pháp tông sư của Tu Chân Giới lại bị người ta quần ẩu ?? Thương Nanh lắp bắp kinh hãi, hắn càng không thể tưởng tượng được, tiếng rên rỉ thống khổ tựa như rất gần bên tai hắn, đã mấy ngàn năm, hắn như một cái giếng cạn, không còn chút tâm tình, mặc dù cũng còn tình cảm nhưng rất ít, không hiểu sao lúc này sự bi phẫn cùng thương xót vô bờ lại đang cào xé tâm can hắn. Thương Nanh nghi hoắc nghĩ thầm, hắn là ai ? Có quan hệ gì với ta, tại sao lại che chở ta như vậy ?
Mặc dù Thương Nanh trong lòng tràn ngập nghi vấn nhưng bây giờ không phải là lúc tìm câu trả lời, việc cấp bách là phải giải quyết khốn cảnh trước mắt, việc này đối với thân thể vốn là siêu cấp trận pháp như Thương Nanh thực là vấn đề không lớn, trong lòng hắn khẽ quát thầm:
- Kỳ môn hộ giáp, Thiên Địa tù lung, Không Gian sát lục….khởi !!
Thương Nanh không hổ danh là trận pháp tông sư, căn cứ tính trạng trước mặt, hắn lập tức khởi động một tổ hợp trận pháp vô cùng hợp lý, Kỳ Môn Hộ Giáp – phòng ngự, Thiên Địa tù lung – hãm địch, Không Gian Sát Lục – sát lục chi trận. Bộ trận pháp này vô cùng thực dụng, có công có phòng, quả thực hoàn mỹ tới mức thái quá….
Nhưng ngoài dự đoán của hắn, không có một chút linh lực nào dao động, ba loại trận pháp không hoạt động, kinh mạch, huyệt đạo như bị tê liệt, tiếng âm thanh quyền cước vẫn truyền tới…Thương Nanh giật mình, trận pháp không khởi động thành công ?
Đối với ứng dụng trận pháp, hắn đã đạt tới mức tùy tâm sở dục, là một trận pháp tông sư, hắn có thể khởi động trận pháp thất bại ? Sống mũi Thương Nanh có chút tê dại, hắn cuống quít dùng tinh thần lực dò xét tình huống thân thể, muốn tìm ra nguyên nhân thất bại.
Nhưng hắn càng kinh hãi hơn, thậm chí muốn chết vì chẳng biết từ khi nào, vạn đạo trận pháp gia trì trên cơ thể hắn không biết đã biến mất sạch từ lúc nào, huyệt đạo, kinh mạch trong cơ thể không hề có dấu hiệu đã được khai phá, bên trong Đan Điền linh lực chạy loạn, thậm chí còn tồn tại một chút linh lực kỳ lạ thuộc tính hỏa….Nói cách khác, thân thể này không phải thân thể của Thương Nanh, không phải vạn đạo trận di động mà hắn tạo thành.
Trong lòng Thương Nanh nổi sóng gió, quả thực sợ hãi tới cực điểm, hai mắt mờ mịt. Hắn nhìn quanh bốn phía, tâm tình càng lúc càng mờ mịt hơn.
Nơi này là một quảng trường thật lớn, xung quanh có rất nhiều người vây quanh đứng xem, lúc này có hai tên thị vệ áo đen đang vây quanh hắn tay đấm chân đá, bất quá hắn rất may mắn vì có một thiếu niên tóc vàng mắt xanh đang bảo hộ hắn, mặc dù hai tên thị vệ ra tay rất ác độc nhưng Thương Nanh cũng không bị chút thương tổn nào.
Thương Nanh kinh ngạc nhìn người này, thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, cắn răng cố gắng chống đỡ, trong lòng hắn càng thêm rung động, một cỗ cảm giác kỳ diệu, vừa xa lạ, vừa quen thuộc chợt nổi lên trong lòng, cảm giác này vô cùng kỳ quái, giống như hắn là một người mất trí nhớ nhìn thấy người thân, tự thân sinh ra cảm xúc vậy. Thương Nanh cảm giác mình cùng thiếu niên kia có quan hệ rất sâu sắc, nhưng hắt vắt óc suy nghĩ cũng không có chút đầu mối nào. Thương Nanh còn có cảm giác, sau khi hắn khởi động Thần Trận tới giờ, ký ức tựa hồ đã mất đi một mảng lớn.
Ánh mắt mờ mịt của Thương Nanh dời lên khuôn mặt thanh niên kia, mặc dù cảm giác mất đi một chút trí nhớ nhưng hắn biết hắn bất quá chỉ ngủ say một thời gian ngắn mà thôi. Nhưng cái cảm giác quen thuộc với thiếu niên kia hắn vô pháp giải thích, nghĩ lại cũng không thể vô cớ mà thiếu niên kia lại liều chết dùng thân thể giúp hắn ngăn cản quyền cước, liều chết bảo vệ mình.
Trong đầu hắn là cả một mảnh hỗn loại đến cực điểm, hắn mờ mịt nhìn bốn phía, Thương Nanh chợt nhìn về phía cạnh đó, thấy một thiếu niên tuấn mỹ, tay cầm quạt xếp, khóe môi nhếch lên nở nụ cười lạnh lẽo, pha chút vui vẻ, lại có chút như châm chọc chính mình. Trong lòng Thương Nanh đột nhiên xuất hiện một cảm giác cừu hận, mặc dù hắn không hề quen biết thiếu niên tuấn mỹ kia, nhưng cảm giác cừu hận cứ điên cuồng cuốn lấy lý trí Thương Nanh. Hắn chau mày, nương theo sự bạo phát của lý trí, đầu hắn chợt đau nhói, cánh cửa ký ức như đột ngột bị mở tung, trí nhớ khổng lồ dũng mãnh tràn vào não bộ Thương Nanh, mặc dù thần lực của hắn vô cùng cường đại nhưng cũng không khỏi mê muội.
- Thật sự là thảm, gia tộc Baruch không ngờ suy bại tới bộ dạng này, Lai Tư Uy Liêm sao còn cố gắng bảo vệ tên thiếu gia Tây Mông kia ?
- Ai !!! Cũng thực quá mức độc ác, không chỉ chiếm đoạt tài sản gia tộc Baruch mà còn muốn đuổi tận giết tuyệt cho tới người cuối cùng…
- Cái này….ngươi không biết đâu, Baruch gia tộc trước kia ở A Tư Đặc Lan thành vô cùng huy hoàng, ai gặp cũng phải khom lưng quỵ gối, hảo tổn tâm tư mà xu nịnh. Bây giờ gia tộc loạn lạc, bọn họ đương nhiên sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi, ngẫm lại, trước kia họ là chủ, cao cao tại thượng, bây giờ lại bị dẫm đạp dưới chân người, không phải cũng thực rất kích thích sao ?
- Bất quá ta nghe nói lần này Tây Mông thiếu gia bị đánh là có liên quan tới Bối Toa tiểu thư.
- Bối Toa tiểu thư của gia tộc Á Đặc Lan ? Đám quý tộc của A Tư Đặc Lan truy đuổi điên cuồng như vậy cũng chỉ vì Tây Mông thiếu gia rất thân thiết với Bối Toa tiểu thư….A….cũng khó trách…
- Thật sự là hồng nhan họa thủy, nếu không phải vì Bối Toa tiểu thư, Tây Mông giờ cũng không thành bộ dạng như vậy.
Nam tử thấp bé liên tục lắc đầu cảm thán
Một đại hán khôi ngô đứng cạnh đó đang xem náo nhiệt chợt như bị dẫm phải đuôi, trong nháy mắt nổi giận, túm cổ áo tên nam tử gầy gò, hét lớn:
- Con mẹ ngươi, muốn chết hả ? Dám nói xấu Bối Toa tiểu thư, có phải muốn lão gia cho ngươi ăn một đấm không ?
Nam tử gầy gò không ngờ tới biến cố này, thật không ngờ người này dám hành hung hắn trước mặt mọi người, hắn đang định phản kháng chợt thấy trong đám người có ít nhất hơn mười người dùng ánh mắt bất thiện nhìn hắn chằm chằm, hắn nhất thời giật mình, ảo não “ta thật ngu, thực không biết sống chết, dám mạo phạm Bối Toa tiểu thư, đám người hâm mộ nàng sợ rằng mỗi người nhỏ một miếng cũng khiến ta chết đuối.
Hắn bất chấp mặt mũi, cố nặn ra nụ cười rồi cúi người, xin lỗi.
Thương Nanh lúc này vẫn không nhúc nhích, phảng phất như bị trúng ma pháp hóa đá, hắn nằm trên mặt đất, rất nhiều thứ hiển hiện trong đầu hắn, hỉ, nộ, ái, ố, tình cừu, hết thảy vô cùng chân thật, phảng phất như kinh nghiệm của chính hắn vậy, không chút đột ngột, hơn nữa cảm giác mất mát, thiếu hụt trí nhớ cũng mất đi, tất cả nghi vấn trong long đều được giải, thậm chí Thương Nanh còn cảm thấy giải thích hơi….quá cặn kẽ.
- Sâu hóa thành bướm, bướm từ sâu thành, đến tột cùng ta là đại tông sư trận pháp Thương Nanh của tu chân giới hay là thiếu gia Tây Mông của một gia tộc suy bại trên Ma Huyễn đại lục ?
Mặt Thương Nanh tràn ngập nghi vấn, hắn khẽ lẩm bẩm, hai thế giới bất đồng, kinh nghiệm sống ở hai nơi bất đồng, nhưng tất cả đều rất chân thật, chân thật tới mức Thương Nanh cũng không biết đâu là thật.
Tên thị vệ áo lam hung hăng đạp cho thiếu niên đang bảo vệ Thương Nanh một cước, nhếch miệng cười khảy:
- Chủ tớ đều hèn nhát, ngu xuẩn, thực đúng là tuyệt phối
- Đại ca, đâu cần phải nói thừa, đánh mạnh hơn một chút, phải khiến Lai Tư Uy Liêm thiếu giá cao hứng, nếu thiếu gia cao hứng có thể sẽ thưởng rượu cho chúng ta.
Tên thị vệ đầu lĩnh tên Thang Bố Nhĩ cười lạnh, hắn cúi người túm tóc Khố Nặc, dùng sức tát mạnh vào mặt Khố Nặc, Khố Nặc vốn đã bị bọn chúng đánh tơi tả, lại bị thêm một tát này lập tức khóe miệng ngọt lịm, há miệng phun ra một ngum máu tươi.
Máu phun thẳng lên khuôn mặt tuấn tú của Thương Nanh khiến hắn vốn đang mê man chợt giật mình tỉnh lại, ánh mắt của hắn cũng bừng tỉnh, hắn suy nghĩ trong nháy mắt, trong lòng lập tức kiên định:
- Xem như trận pháp tông sư Thương Nanh là kiếp trước của ta, Tây Mông suy bại mới là kiếp này, ta cần phải hảo hảo mà làm Tây Mông.
- Khố Nặc
Nhìn khuôn mặt vặn vẹo vẫn ráng nghiến răng chống đỡ của Khố Nặc, ánh mắt Thương Nanh chợt trở nên nhu hòa hơn nhiều, trong lòng nổi lên sự áy náy vô cùng, gia tộc suy bại, Khố Nặc vẫn không rời Tây Mông, vẫn tận lực chiếu cố Tây Mông, chẳng những cùng hắn ăn xin kiếm sống, còn làm cái khiên thịt bảo vệ hắn, ngăn cản quyền cước trút lên Tây Mông, giống như hôm nay vậy…, theo trí nhớ của Thương Nanh, những việc này không biết đã xảy ra bao nhiêu lần, nếu không có Khố Nặc trung thành hộ chủ, có lẽ Tây Mông không thể sống tới bây giờ…
Khố Nặc mặc dù khôi ngô, cao lớn, nhưng không phải là người đúc bằng sắt, bị hành hạ, đánh đập một thời gian dài, lại bị một tát như trời giáng vừa rồi, hiển nhiên đã vượt quá sức chịu đựng, tinh thần suy sụp.
Nhưng khi nghe tiếng của Thương Nanh, trong nháy mắt Khố Nặc như được uống tăng lực, lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn vị thiếu gia đang nằm phía dưới đang nhìn hắn cười…dưới quyền cước mãnh liệt, hắn cũng không rơi một giọt nước mắt, lúc này không ngờ lệ nóng doanh tròng, vừa khóc vừa cười:
- Thiếu gia…người, không chết…Khố Nặc tưởng rằng thiếu gia bỏ Khố Nặc lại một mình….
Khố Nặc khóc vô cùng ủy khuất, hắn khóc một cách rất đơn thuần, ngay cả Thương nanh cũng nhịn không được cảm động, hắn nhẹ vỗ vai Khố Nặc, nhẹ nhàng an ủi:
- Hảo huynh đệ, ta không sao, Tây Mông sẽ không bỏ lại Khố Nặc, vĩnh viễn sẽ không. Ngươi đứng ra sau lưng ta, mọi việc để ta xử lý….
Chương 2:
Khố Nặc ngẩn người, nghiêng nghiêng lỗ tãi cẩn thận nghe ngóng, hắn thập phần hoài nghi không biết thính giác của hắn có vấn đề gì hay không. Người từ trước tới giờ chỉ biết trốn sau lưng hắn giờ lại bảo việc tiếp theo để hắn xử lý ? Lời nói quả quyết như vậy là từ chính người mà hắn liều mạng bảo vệ, là từ miệng thiếu gia gan nhỏ như chuột nói ra sao ?
Nếu như Tây Mông dùng kim tệ mà Khố Nặc tân tân khổ khổ đi ăn xin về để đánh bạc, Khố Nặc cũng cảm thấy bình thường. Nếu như Tây Mông hoảng sợ nấp sau lưng hắn, dùng hắn làm cái thuẫn thịt, hắn cũng không chút kỳ quái, bởi vì….đó là bản tính của thiếu gia hắn, hơn nữa sự việc như vậy cũng đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là bây giờ thiếu gia nói hắn trốn ra sau, giao mọi việc cho hắn, điều này khiến Khố Nặc vô cùng kinh ngạc, Khố Nặc thực sự hoài nghi, không biết thiếu gia có sợ quá hóa ngốc hay không nữa.
Mặc dù Khố Nặc biết rằng thiếu gia cũng là một sơ cấp ma pháp học đồ, nhưng thiếu gia trời sinh tinh thần lực khô kiệt, gia tộc đã tốn rất rất nhiều tiền đề mua dược tề kích phát mới có thể đạt được ma lực ma pháp học đồ. Nhưng chỉ là một ma pháp học đồ, tinh thần lực lại khô kiệt, ngay cả ma pháp thấp nhất là hỏa cầu thuật cũng không sử dụng nổi, lấy gì cùng người khác liều mạng ?
Thấy Khố Nặc ngây ra như phong, biểu tình vô cùng khoa trương, nhìn Thương Nanh lắp bắp kinh hãi, hắn mới giật mình, lời nói của hắn quả thực có chút không hợp với tính cách của Tây Mông. Bất quá, Thương Nanh vốn tâm cao khí ngạo, hắn há có thể chấp nhận để người khác ẩu đả ? Bản thân hắn cũng muốn vì tên thiếu gia này đòi lại chút lợi tức, coi như lễ vật đền bù.
Hắn dùng sức đẩy Khố Nặc sang một bên, một tay chống xuống đất gượng dậy, mà càng trùng hợp hơn, đúng lúc này, tên thị vệ đầu lĩnh Thang Bố Nhĩ đang đánh tới, nắm tay vô tình lại hướng đúng mặt Thương Nanh….
Thang Bố Nhĩ không nén nổi nhếch miệng cười lạnh, trong lòng hắn như có hoa nở, không ngờ cơ hội tốt như vậy lại rơi vào hắn, một quyền này khẳng định sẽ khiến mặt Tây Mông nở hoa, Lai Tư Uy Liêm thiếu gia hẳn sẽ rất cao hứng, không chừng sẽ thưởng rất nhiều kim tệ.
Mấy tên thị vệ áo lam khác cũng ngừng tay, trong lòng có chút ảo não, cơ hội tốt như vậy, lại có mặt thiếu gia Lai Tư Uy Liêm ở đây, thật không ngờ lại rơi vào tay người khác khiến chúng oán giận không thôi.
Một màn trùng hợp tới cực điểm này khiến cả đám người đang vây quanh xem nào nhiệt cũng nín thở, nắm chặt tay, một số tên còn âm thầm hò hét trợ uy cho Thang Bố Nhĩ, kích động hắn.
Có người cuống quít lấy tay che mắt con trẻ, ngăn không cho chúng nhìn một màn máu tanh sắp xảy ra, dù sao bọn họ cũng không muốn trong đầu con trẻ lưu lại những thứ như vậy.
Khố Nặc bị Thương Nanh đẩy sang một bên, vừa quay đầu lại đã thấy thiếu gia thân lâm hiểm cảnh, sắc mặt hắn nhất thời xanh mét, hắn thực muốn thay thiếu gia nhận một quyền này của Thang Bố Nhĩ, trời xanh ban cho Khố Nặc một thân hình tráng kiện, nhưng cũng đoạt đi của hắn sự nhanh nhẹn, hắn căn bản không kịp cứu viện thiếu gia, chỉ kịp nói:
- Thiếu gia….cẩn thận….
Thương Nanh thần sắc vẫn vô cùng ung dung, bộ dáng phong khinh vân đạm (ung dung tự tại), tựa hồ không thấy nắm tay của Thang Bố Nhĩ đang tới trước mặt mình, hắn cũng không thèm để ý tới tiếng hô của Khố Nặc, không nhanh không chậm từ từ đứng dậy, đưa tay phủi phủi bộ trường bào cũ nát lấm lem bùn đất, xong xuôi hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía trước, cùng lúc này, thiết quyền cũng chỉ cách mặt Thương Nanh chưa tới hai phân.
- A !!
Khố Nặc phẫn hận thở dài, nước mắt không kìm nổi tuôn rơi lã chã, hai tay hắn ôm lấy mặt, hắn không đành lòng nhìn thiếu gia bị đánh…
Đứng cách đó không xa là Lai Tư Uy Liêm, khuôn mặt hắn lúc này sự vui vẻ tăng thêm mấy phần, trước đây hắn đứng trước mặt Tây Mông chỉ là một tên hèn mọn, suốt ngày vâng dạ, khép nép tìm cách lấy lòng Tây Mông. Trước mặt Tây Mông, hắn gần như đánh mất cả nhân cách của mình, nhưng bây giờ hắn đã khác, hắn là chủ, cao cao tại thượng, dĩ nhiên sẽ không thể không trả thù, trên đời còn có thứ gì vui vẻ hơn nữa ?
Nếu như là Tây Mông trước đây, kết quả hẳn vô cùng thê thảm, nhưng Tây Mông bây giờ là Thương Nanh, là trận pháp tông sư Thương Nanh.
Mặc dù trên người hắn lúc này không có một đạo trận pháp gia trì nào, nhưng với tinh thần lực cường đại của Thương Nanh, một khi hắn tập trung, nắm tay nhanh như gió của Thang Bố Nhĩ so với tốc độ của ốc sên không khác biệt lắm, thêm nữa, trước kia vì luyện tập trận pháp, Thương Nanh đã liên tục tìm cách cường đại cơ thể, cùng người khác luyện tập, kỹ xảo cận chiến đã đạt tới độ lô hỏa thuần thanh, ở tu chân giới hắn còn có một biệt hiệu khác, đó là Cận Chiến Cuồng Đồ….
Khi nắm tay của Thang Bố Nhĩ tới gần, Thương Nanh khẽ nghiêng đầu, vừa vặn né tránh nắm đấm của Thang Bố Nhĩ....
Thang Bố Nhĩ biến sắc, một quyền vô cùng tinh chuẩn của hắn lại đánh vào khoảng không, thân thể hắn theo đà quán tính đụng vào Thương Nanh. Khóe miệng Thương Nanh khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh, thân thể hắn đột ngột bước tới trước, nhanh như chớp dùng bả vai đụng mạnh vào ngực Thang Bố Nhĩ, đồng thời đưa chân đạp mạnh vào bụng dưới của Thang Bố Nhĩ.
Thang Bố Nhĩ không ngờ lại xuấ hiện biến cố như vậy, bụng dưới bị thương nặng, ngực đau đớn, cảm giác hít thở không thông, phía dưới quặn thắt, không nhịn nổi.
Ngực và bụng dưới đồng thời bị dính đòn nghiêm trọng, thân thể không tự chủ thụt lùi về phía sau, nhưng Thương Nanh há có thể để hắn thoát dễ dàng như vậy, hơn nữa, thù một tát của Khố Nặc cũng chưa đòi lại.
Lúc này, Thang Bố Nhĩ gần như không thở nổi, bụng dưới vô cùng đau đớn, thân thể khó chịu tới cực điểm, hắn đâu còn có thể quan sát chiến trường, ngay cả việc hắn lùi lại cũng là phản xạ do bị thân thể Thương Nanh đụng vào. Nắm được thời cơ, Thương Nanh tóm lấy một tay của Thang Bố Nhĩ, tay kia vung một vòng cung lớn đập thẳng vào mặt Thang Bố Nhĩ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cả quá trình công kích chỉ bằng thời gian mấy lượt hô hấp, một tiếng bộp êm ái vang dội, mọi người chỉ kịp thấy mắt hoa lên một cái đã thấy thân hình không lồ ngót ngét hai trăm cân của Thang Bố Nhĩ như diều đứt dây bay về phía sau. Ngay sau đó, tiếng kêu đầy đau đớn vang lên, hắn gắng gượng đứng dậy, không kìm nổi nhổ ra một ngụm máu kèm theo mấy cái răng…..
Thấy một màn này, mấy tên thị vệ áo lam còn lại không kìm nổi lùi lại vài bước, hít một ngụm khí lạnh, ngơ ngẩn trong chốc lát, nhưng trong lòng rất hả hê.
Hừ, thật may, không phải ta….
Về phần đám người đang quây quanh xem, tất cả đều ngây ra như phỗng, trợn tròn mắt, bộ dạng vô cùng mờ mịt.
- Kiệt Khắc, ngươi có thấy gì không ? Thang Bố Nhĩ sao tự dưng thành bộ dạng này ?
- Ta cũng không rõ, chỉ thấy mắt hoa lên một cái đã thấy Thang Bố Nhĩ như một con lợn chết bay ngược lại
- Ta có thấy
Một tiểu nam hài mắt xanh tóc vàng nói
- Thang Bố Nhĩ vừa rồi định đánh người kia, gần tới nơi chợt người cong lại như cho xù, sau đó Tây Mông vung tay tát cho hắn một cái bay ra ngoài…
Tiểu nam hài bộ dạng vô cùng nghiêm túc, thần sắc cực kỳ chân thật.
- Cút….con thỏ nhỏ nói nhảm, Tây Mông chỉ là một tên ma pháp sư gà mờ, không phải chiến sĩ, thân thể nhu nhược, chỉ bằng một tát có thể đánh Thang Bố Nhĩ bay như vậy hả ?
Mọi người tìm đủ cách lý giải, thậm chí có người còn nghĩ:
- Chẳng lẽ Thang Bố Nhĩ tự mình bay ra ngoài ?