Tiêu Nhiên đi theo Lý Hạo tới tiểu phạn quán lần trước.
Phong ca đang ngồi ở bàn phía trước uống trà.
"Phong ca, ta muốn ngươi dạy ta làm cách nào để trở thành lưu manh. " Tiêu Nhiên đi tới trước mặt Phong ca nói.
Phong ca vốn đang nhàn nhã uống trà, nghe Tiêu Nhiên nói, "Phốc" một tiếng, cả miếng trà vừa uống vào miệng bắn văng ra.
"Ngươi sao lại nghĩ đến việc tìm ta để học a! " Phong ca hỏi.
"Ta nghĩ Phong ca ở khu vực này là lợi hại nhất, nhất định biết phải làm như thế nào mới có thể trở thành lưu manh. ".
Phong ca nghe được Tiêu Nhiên nói, tâm lý có phần hứng thú!
"A a, nếu ngươi đã nói như vậy rồi, ta đây không dạy ngươi cũng không được." Phong ca cao hứng nói.
"Bất quá, làm lưu manh vẫn chủ yếu phải tự thân vận động, không phải cứ dựa vào học là có thể làm được. "
"Làm lưu manh điều kiện tiên quyết là cơ trí, tiếp theo phải đủ lớn mật, còn một cái điều kiện mấu chốt sau cùng nữa, đó là phải biết chai mặt!" Phong ca vừa nói, vừa nhìn Tiêu Nhiên rồi lắc đầu,
"Trải qua một thời gian quen biết ngươi ta hiểu rõ, ngươi không đủ cơ trí, cũng không đủ lớn mật, mặt cũng không đủ chai lỳ, đó là vẫn đề trừu tượng thôi, cũng chỉ là tương đối, muốn làm lưu manh khó khăn lắm a! "
"Ai nói ta không đủ cơ trí, không đủ lớn mật, ngoài mặt cũng không đủ chai lỳ, nếu ngay cả ta nói là không được, trên đời này sẽ không có người nào có thể được." Tiêu Nhiên kích động cãi lại.
"Tốt, tốt, chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa. Ta đưa ra một câu hỏi, thông qua đáp án của ngươi ta có thể biết được ngươi rốt cuộc có thể làm lưu manh hay không! " Phong ca chăm chú nói.
"Tốt, ngươi hỏi đi!"
"Nếu ngươi đang ở trên đường cái cùng với một bằng hữu của ngươi, cả hai người đồng thời trêu đùa một cô gái đẹp, mỹ nữ kêu toáng lên, cảnh sát chạy lại. Nếu ngươi là người đầu tiên phát hiện ra cảnh sát đang đi tới, ngươi sẽ làm như thế nào?"
"Đương nhiên là lập tức xoay người bỏ chạy rồi."
"Ngươi không cơ trí, không đủ lớn mật"
"Ai nói như vậy, lập tức bỏ chạy còn không cơ trí a, chẳng lẻ đứng tại chỗ để chờ bị bắt sao! "
Phong ca thở dài một hơi nói, "như vậy sao gọi là cơ trí được mà phải bảo là nhát gan. Nếu ngươi đủ cơ trí, hoàn toàn không cần chạy, trực tiếp nói với bạn ngươi là cảnh sát đang tới, hắn nhất định sẽ bỏ chạy, mà ngươi cũng thừa cơ trốn ở trong cả đám người, như vậy còn ai có thể làm chứng những lời ngươi đùa giỡn với mỹ nữ nữa chứ."
"Nhưng nếu người chung quanh nhận ra ta thì làm sao bây giờ? " Tiêu Nhiên tò mò hỏi,
"Rất đơn giản, người kia đã đi rồi, nếu bắt được chỉ bắt được mỗi mình ngươi, sau đó ngươi trực tiếp nói là giữa hai người các ngươi có cừu oán, hắn thừa cơ trả thù ngươi, sau đó, thừa dịp những người khác kể lại những gì ngươi nói lúc trước rồi xoay người bỏ chạy ngay." (như vậy cũng được sao? )
"Ta lại ra một chủ đề nữa, ngươi thử xem." Phong ca an ủi nói.
"Nếu ngươi đi đến một phạn điếm trộm đồ ăn, chẳng may lão bản nhìn thấy, ngươi lý luận ra sao bây giờ? "
Tiêu nhiên rất cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói, "Điều đó bình thường không có khả năng, nếu là đi ăn trộm, trộm xong rồi bỏ chạy, như thế nào còn gặp lão bản được a! "
"Không sai a, tiểu tử, ngươi vẫn còn có điểm cơ trí! "
"Tiếp tục giống câu số một, nếu ngươi không cẩn thận đụng vào người một nữ sinh học cùng trường, nữ sinh đó nói ngươi vô lễ với nàng, ngươi sẽ làm sao? " Phong ca lại hỏi
Tiêu nhiên suy nghĩ một chút rồi nói:"Loại tình huống này, có ba biện pháp giải quyết. Một là lập tức cắn ngược lại nàng, nói là nàng không giữ lễ với ngươi, sau đó kéo chân kéo tay nàng làm cho mọi người chung quanh tha hồ đàm tiếu. Hai là lập tức giả bộ cùng nàng đang trao đổi trò chuyện gì đó, làm cho mọi người tưởng rằng lời nàng nói chính là lời khi đang đối thoại với nhau. Còn thứ ba thì đơn giản hơn, trực tiếp cãi lại, nói chính nàng không giữ lễ với ngươi: ngươi muốn thế nào, có tin ta đem ngươi vào rừng cây rồi … không."
"Thế nào, ta trả lời như vậy đã được chưa"
"Ân, không sai, có một chút cảm giác về lưu manh rồi đó."
Thế rồi hai người cứ như vậy một hỏi một đáp, thời gian đã qua một ngày.
Khi Tiêu Nhiên chuẩn bị rời đi, chỉ thấy chung quanh mọi người đều nhìn hai người với vẻ mặt sùng bái.
Ngày thứ hai, Tiêu Nhiên đã sớm đi tới phạn quán.
"Phong ca, sớm vậy a! " Tiêu Nhiên lễ phép nói.
"Tiêu Nhiên! Ăn không, ngồi xuống cùng ăn đi, đừng khách khí a! " Phong ca cười đáp.
"Thông qua ngày hôm qua ta kiểm tra ngươi, phát hiện ra rằng ngươi thật đúng là có một chút tố chất làm lưu manh, hôm nay chúng ta sẽ không làm trắc nghiệm kiểu đó nữa, ta nói với ngươi một chút những vấn đề mà một kẻ lưu manh phải hết sức chú ý. "
"Đối với đàn bà phi thường xinh đẹp mà ngươi ngưỡng mộ, ngàn vạn lần không nên biểu hiện cái đó ra mặt, bởi vì nếu như vậy, đàn bà được ngưỡng mộ sẽ rất nhiều, nếu ngươi thể hiện sự ngưỡng mộ đối với người đó, người đó nhất định sẽ dìm ngươi xuống nước cho đến chết. "
"Còn nữa, ngươi cũng phải xem từng trường hợp, người đẹp mà ở xa quá không nên chơi, bởi vì như vậy rất dễ dàng khiến cho ngươi mệt mỏi, không sáng trí."
"Ngoài ra phải chú ý đến hình tượng của bản thân mình. Lúc bình thường hay là lúc quyết định tốt nhất là cứ phải sử dụng dáng vẻ thành thật của ngươi, thời khắc mấu chốt mới cần bộc lộ bản tính của mình." ......
"Những gì cần nói ta đều đã nói cho ngươi rồi. Ngươi bây giờ khuyết điểm chỉ là thiếu kinh nghiệm thực tế. Lưu manh là một cái nghiệp vĩ đại, nhất định không thể để tài hoa của bản thân mình mai một, ta mong ngươi có thể đem nó phát dương quang đại. Tốt lắm, tự mình đi luyện tập đi nghen! " Phong ca nói xong xoay người đi ra khỏi phạn quán.
Trên đường trở về trường học, Tiêu Nhiên đang suy nghĩ vấn đề làm như thế nào để luyện tập, đột nhiên, một vật thể mềm mại đâm sầm vào trước ngực Tiêu Nhiên.
Đến lúc Tiêu Nhiên phục hồi tinh thần, phát hiện một cô nữ sinh đang mở con mắt thật to, phi thường đáng yêu ngồi bệt ở trên đất trước mặt hắn.
Tiêu Nhiên thuận miệng nói,
"Tiểu muội muội ngươi đi đường kiểu gì mà không có mắt vậy chứ? Đụng vào ta thì không sao, nhưng vạn nhất đụng vào mấy vị tai to mặt lớn, hoặc đại gia thì làm sao bây giờ. Bọn họ thân thể vốn đã không tốt, chẳng may bị ngươi va chạm, cho dù nhẹ như vậy cũng đủ làm cho người khác bị thương thì làm sao bây giờ a! "
Nói xong vẫn nhìn chằm chằm vào cô nữ sinh đang ngồi dưới đất, cũng không hề có ý định đưa tay ra đỡ nàng dậy.
"Rõ ràng là ngươi đụng ngã ta, ngươi còn nói ta như vậy sao chứ." Nữ sinh gân cổ tức giận nói.
"Đại tỷ a, ngươi mở to hai mắt mà nhìn, ngươi rốt cuộc bị ta đụng trúng chỗ nào à, xem lại mặt mũi của ngươi đi, muốn hung hăng không. Rõ ràng ngươi nhìn thấy ta lớn lên đẹp trai, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, cố ý đụng vào người ta, muốn nhờ đó khiến cho ta chú ý đến ngươi. Ta đang nói lý lẽ với ngươi đó."
Tiêu Nhiên nói xong làm bộ tức giận đi khỏi, để lại cô nữ sinh kia vẻ mặt ngây ngốc ngồi dưới đất.
Cô nữ sinh đứng lên, nhìn theo bóng lưng Tiêu Nhiên rời đi, hậm hực nói:
"Đừng cho ta biết ngươi là ai, nếu không ngươi sẽ có hậu quả rất tốt đó."
Lúc này, một cái thẻ học viên đập vào trong mắt nàng, nàng nhặt lên rồi nhìn, đó không phải là thẻ của tên lưu manh đáng ghét kia làm rớt sao?
"Năm thứ nhất, lớp ba mươi sáu, Tiêu Nhiên, ngươi chờ đấy." cô nữ sinh nói.
Tiêu Nhiên tâm lý chính là đang vô tư nghĩ đến, "Làm lưu manh cảm giác thật thích thú không sai, xem ra ta sau này cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa."
Thế nhưng, đột nhiên cảm giác như có một cơn gió lạnh thổi qua, toàn thân dị ứng nổi da gà.
"Xem ra ta tu vi vẫn còn không đủ, ngay cả một chút gió lạnh đó cũng đở không được, sau này cần phải luyện tập thường xuyên hơn a! " Tiêu Nhiên lầm bầm.