Lời còn chưa dứt, liền đã thấy phía sau Trương Dực Chẩn xuất hiện một đạo sĩ, một thân đạo y màu xám, cổ tay áo có một đóa bạch vân, Linh Không nhận ra đây là tiêu chí của Thanh Hư cung Vương Ốc sơn, cũng bất chấp đang bị người ta vặn tay hết sức khó chịu, vội vàng nói:
- Ta chính là Linh Không - Tam Nguyên cung Ủy Vũ sơn, xin hỏi vị đạo hữu Thanh Hư cung xưng hô thế nào?
Lúc trước khi hành Hoa Thụy nghe Trương Dực Chẩn kể về Linh Không, trong lòng liền có nghi hoặc: chưa nghe nói ở Tam Nguyên Cung có ai là Linh Không cả? Chưởng môn Tam Nguyên Cung đạo hiệu Linh Động, chữ đệm Linh ở Tam Nguyên Cung có bối phận cực cao, chỉ còn lại có mấy người mà thôi, trong đó mấy vị Linh Tính, Linh Ngộ đã sớm không hỏi thế sự, e rằng hơn trăm năm chưa có hiện thân, nói không chừng đã đi vào nhân tiên thậm chí đã bước vào cảnh giới địa tiên rồi. Linh Động là đại sư huynh của hàng chữ Linh, lão vẫn còn có một sư đệ Linh Tĩnh ngẫu nhiên hiện thân ở Tam Thanh pháp hội ba mươi năm một lần. Còn Linh Không này là ai?
Các đại đạo quan đều có tiền bối cao nhân ẩn tàng, điều này Thành Hoa Thụy đương nhiên là biết, nhưng Linh Không trước mắt này bất luận là dáng dấp hay tình cảnh hiện tại, cũng đều không có nửa phần phong phạm của tiền bối cao nhân! Thành Hoa Thụy nhất thời do dự, không biết nên trả lời thế nào.
Ngược lại Trương Dực Chẩn không có suy nghĩ nhiều như vậy, lập tức cười hì hì, ngồi xổm xuống, quan sát thật kĩ Linh Không, rồi mới lên tiếng:
- Ông vẫn chưa bị thương, xem ra không phải chịu thiệt gì. Chẳng hiểu vì sao vị thần tiên không gì không làm được như ông lại bị đám ngươi trần mắt thịt nhìn thấu được mánh khóe gạt người vậy?
- Tiểu ca, chớ nói đùa chứ, thần tiên như ta lại gạt người sao? Chẳng qua cậu cũng biết, phàm nhân nào biết được diệu dụng của tiên gia diệu thuật, ta pháp lực vô bỉ, nhưng đâu thể ép buộc người khác tin ta là thần tiên hạ phàm. Mấy người kia, không tin sách của ta là thiên thư thì thôi, chỉ bán có một lượng bạc mà còn nói ta là lừa đảo, muốn đưa ta đi gặp quan. Tiểu ca, thần tiên sao có thể gặp quan sai phàm gian đây? Bằng tình nghĩa ta đưa côn tặng sách, tiểu ca mau mau bảo mọi người tản ra đi thôi!
- Hắc!
Linh Không này vẫn còn mạnh miệng nhỉ, đến tình cảnh thế này rồi, chết vẫn không đổi cái câu thần tiên cửa miệng, sĩ diện như vậy chỉ có khổ vào thân, thật hiếm thấy. Trương Dực Chẩn vốn định bỏ đi mặc kệ hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người này tuy rằng lừa ăn lừa uống, cũng chỉ vì kiếm kế mà sống, chưa hẳn là quá xấu xa. Ngược lại lão thổi phồng thiên nam địa bắc một trận, tựa hồ hiểu biết không ít chuyện, nói không chừng địa điểm cụ thể của Phương Trượng lão cũng biết đôi chút.
- Chư vị, kỳ thực theo ta được biết vị đạo trưởng này, đúng là một vị thần tiên, chẳng qua....
Trương Dực Chẩn chắp tay hướng mọi người xung quanh, bộ dạng tươi cười, vươn tay đưa cây gậy trong tay ra, trong lòng đã có diệu kế trợ giúp cho Linh Không thoát thân.
Đám người xung quanh xôn xao một trận, đều bị một câu 'chẳng qua' này của Trương Dực Chẩn hấp dẫn, tiếng ồn ào cũng theo lời chàng nói mà dần hạ xuống.
- Chẳng qua lão là một vị thần tiên bị giáng xuống trần gian. Vì sao lại bị giáng xuống trần gian? Chỉ vì lão thần tiên này quá lười nhác, không giặt quần áo không tắm rửa, cho nên, chúng thần tiên trên trời dưới đất phải cách lão xa một chút mới không bị mùi của lão hun ngạt. Chẳng những thế lão lại thích uống rượu, quỳnh tương ngọc dịch trên trời không thiếu, nhưng lại không có tiên tửu Dao Trì của Tây Vương Mẫu để uống. Vào một ngày con sâu rượu của lão xông lên, trong lòng nhộn nhạo tửu đảm trùm trời, dĩ nhiên lại dám chạy tới tiên sơn Côn Lôn thừa dịp Vương mẫu không ở đó uống trộm rượu tiên của Vương mẫu.
- Vương mẫu này thần thông quảng đại, bấm ngón tay tính toán liền biết là ai uống trộm rượu tiên. Vương mẫu dưới cơn tức giận, đã đem lão giáng xuống trần gian, phạt lão chỉ đươc uống thứ rượu nước xoàng xĩnh, nhưng lại ban cho lão một cái mũi đỏ như say rượu, để cho lão mặc kệ là đi đến nơi nào người ta cũng nhận ra lão là một tửu quỷ, đồng thời để cho Vương mẫu ở trên trời thuận tiện tìm lão, tùy thời có thể nghiêm phạt lão.
Đám người cười rộ lên, ào ào chỉ vào Linh Không nói:
- Mọi người nghe rõ chưa, quả nhiên là một đạo sĩ thúi. Nhìn cái mũi say rượu của hắn xem, quả thực nhìn một lần là nhớ kỹ.
Có người hoài nghi:
- Người mặc quần áo bẩn lại có cái mũi say rượu cũng không ít, không thể nói hắn mặc đạo y thì chính là thần tiên bị giáng xuống trần được?
- Đúng vậy, đúng vậy, ngươi không phải là cùng một hội với hắn đến lừa gạt chúng ta chứ?
- Thần tiên đều có pháp thuật, biểu hiện một chút để chúng ta xem đi, mọi người mới có thể tin tưởng, có phải hay không?
- Chớ vội, chớ vội! Lúc trước ta cũng giống như các vị thôi, vốn không tin lão là thần tiên. Kết quả ta bỏ ra mười lượng bạc mua một cây gậy, đi tới nửa đường mới cảm thấy bị mắc lừa, cây gậy này nhiều lắm cũng chỉ có giá năm cái bánh bao, lấy đâu ra cái giá mười lượng bạc chứ? Trong cơn tức giận ta đang muốn quay lại tìm lão tính sổ, đi được vài bước lại dừng lại, chư vị, các bị đoán thế nào?
Mọi người đều nổi lên hứng thú, đồng thanh hỏi:
- Thế nào? Phát sinh chuyện gì?
- Cây gậy này, nói rõ ra chính là một cây tiên côn, quả nhiên là thần kỳ không gì sánh được. Chẳng qua chúng ta người trần mắt thịt, nhất thời không thể phát hiện ra. Ta cũng vậy, trong lúc cơ duyên xảo hợp mới phát giác chỗ thần kì của cây gậy, may mà chưa trả lại cho vị đạo trưởng này, bằng không sẽ mất đi một kiện pháp bảo tiên gia rồi.
Mọi người há mồm líu lưỡi, vây quanh lại nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra được cây gậy có chỗ nào kỳ dị, đều ào ào lắc đầu.
- Đâu phải là thần côn gì chứ, rõ ràng là một cây thiêu hỏa côn.
- Còn không to bằng cây thiêu hỏa côn của nhà ta, tiểu ca này, như thế là gạt người rồi, so với vị đạo sĩ này còn muốn giảo hoạt hơn ba phần.
- Đúng vậy, mọi người không nên tin hắn!
Dưới tình cảnh quần chúng đang kích động, Trương Dực Chẩn thần thái tự nhiên, đưa tay tách mọi người ra, dần dần để trống ra một khoảng đất rông hai thước vuông, lúc này mới đưa cây gậy để ngang trước ngực.
- Chư vị, chớ để cho kinh nghiệm của đôi mắt thường lừa gạt. Thần côn này, phải đặt ở dưới ánh mặt trời mới có thể nhìn thấy chỗ bất phàm. Các vị mời xem, như buổi trưa ngày hôm nay, cây gậy của ta bị ánh mặt trời chiếu xuống đất, tựa hồ như thiếu thứ gì thì phải?
- A...
Lần này tất cả mọi người đã phát hiện ra chỗ kỳ dị, cây gậy bị ánh mặt trời chiếu vào mà lại không có bóng. Trên đời này, còn có thứ gì không có bóng chứ, không phải là tiên gia pháp bảo thì là gì?
Đoàn người ồ lên hỗn loạn, Trương Dực Chẩn lớn tiếng nói rằng:
- Mọi người ai đã mua pháp bảo của đạo trưởng, ta nguyện ý bỏ ra giá gấp mười để mua lại. Tiên gia pháp bảo này, chính là vật báu vô giá, không những kéo dài được tuổi thọ, khứ bệnh cường thân, nếu như sử dụng đúng cách, còn có công hiệu phản lão hoàn đồng nữa!
Lời này ra khỏi miệng, người ở trong đám đông đã mua đồ của Linh Không vội vàng chạy mất, sợ rằng đồ của mình sẽ bị người khác đoạt mất, người chưa mua được gì thì ào ào đưa tay về phía Linh Không đòi mua pháp bảo, giá cả chỉ chốc lát đã nâng lên tới hơn mười lượng bạc.
Bên này Linh Không tươi cười rạng rỡ bán đi những thứ rách nát ở trên người, thầm chí cả đạo bào tơi tả trên người cũng muốn cởi ra mà bán, tràng diện nhất thời hỗn loạn không tả nổi. Trương Dực Chẩn nhìn qua một kẽ hở, đánh mắt về phía Hồng Chẩm cùng Thành Hoa Thụy, sau đó kéo Linh Không chen chúc tách đoàn người ra, chạy một mạch đến bên ngoài Lâm Hải thành mới dừng lại.
Đồ đạc trên người Linh Không đã lấy tiền không còn thứ gì, hai tay đang ôm một đống bạc trắng loá, cười đến nỗi hai mắt híp lại thành một cái khe, bị Trương Dực Chẩn kéo đi thở không ra hơi, oán giận nói:
- Tiểu ca, ta còn đôi tất cùng với đôi giày cỏ chưa kịp bán, ít nhiều cũng đáng hai mươi lượng bạc đó!