Trương Dực Chẩn "a" lên một tiếng, không thể ngờ được nhìn Linh Không giống loại lừa đảo mà cũng biết đạo môn vô thượng như thế, chẳng lẽ lão thật sự là thần tiên hạ phàm du lịch nhân gian sao?
Nhưng Linh Không chẳng có được nửa điểm phong phạm thần tiên, đưa tay búng một phát vào trên đầu của Trương Dực Chẩn, sẵng giọng:
- Tiểu tử, vẫn còn muốn cùng lão đạo ta đấu tâm nhãn hả? Cần phải nói cho rõ trước, ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua, không phải là đi tìm ngươi, càng không có hứng thú đối với cái thân thế ly kỳ của ngươi, chớ có nói cho ta nghe.
Linh Không này cũng nhỏ mọn được ngay, già đầu rồi mà vẫn còn cùng với thiếu niên mười mấy tuổi đấu khí. Trương Dực Chẩn mắt thấy Linh Không nhấc tay liền có thể biến ra một đóa hoa sen, đâu dám cùng tính toán thắng thua với lão nữa, vội vàng cuống quýt gật đầu.
- Linh Không đạo trưởng, lúc trước là tiểu tử thất lễ, ngài chớ trách. Ngài không tin ta cũng không phải lạ, ngay cả chính ta cũng bán tín bán nghi, chỉ là phụ mẫu đã có lệnh không dám không theo. Việc này để sau hãy bàn... Pháp thuật làm nước sinh ra hoa sen này, đạo trưởng có thể truyền thụ cho tiểu tử không, ta đây liền bái ngài làm thầy, thế nào?
Linh Không vừa nghe thấy liền giãn hai chân mày ra, đặt mông ngồi ở trên ghế, nhúc nhích trái phải vài cái mới ngồi được ngay ngắn, ho khan một tiếng:
- Được, xem như là lão đạo không có nhìn sai ngươi, tiểu tử, mau mau dập đầu bái sư, trời đất làm chứng không thể đổi ý. Ta và ngươi thầy trò hai người liên thủ, xem ra đất bằng trong chốn giang hồ lại muốn nổi lên một trận mưa lừa gió gạt ... À không, mưa thuận gió hòa rồi.
Chàng thiếu niên đúng lúc quỳ xuống đột nhiên nhớ tới điều gì đó, mặt liền lộ vẻ do dự. Linh Không nhìn thấy vội vàng nói:
- Tiểu tử, ngày hôm nay là do lão đạo vui vẻ, đổi lại bình thường cũng chẳng thu ngươi làm đồ đệ đâu. Một khi ta và ngươi xác định quan hệ thầy trò, chuyện tìm kiếm thân sinh phụ mẫu ngươi liền đặt ở trên người ta, đương nhiên, pháp thuật nước sinh liên hoa này cũng được, thuật biến ảo cũng tốt, mọi thứ sư phự nhất định sẽ truyền thụ toàn bộ cho ngươi, không có tàng tư.
Trương Dực Chẩn đang chờ cũng chính là những lời này, đến khi được Linh Không hứa hẹn rồi, hai đầu gối gập lại, liền dập đầu về phía trước.
- Đệ tử Trương Dực Chẩn bái kiến sư phụ Linh Không đạo trưởng!
Cộp cộp cộp dập đầu lạy liền ba cái.
Trong bộ dáng tươi cười của Linh Không có vẻ đắc ý nói không thành lời, khom lưng nâng Trương Dực Chẩn dậy, thở phào một hơi giống như vừa hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại, xoay người hướng về phía Ủy Vũ Sơn thần tình có vẻ cô đơn, lại dường như vui mừng vô hạn.
- Tam Nguyên Cung, Linh Không ta rốt cục cũng đã có đệ tử, đã có thể đường đường chính chính trở lại sơn môn rồi!
Trương Dực Chẩn cùng Linh Không đều có tâm tư, một người thu đồ đệ một người bái sư, trong nháy mắt quan hệ thầy trò đã định, thấy vậy Thành Hoa Thụy cùng Hồng Chẩm giương mắt há mồm, rốt cuộc nhất thời cũng không hiểu rõ một già một trẻ này vì sao một người vội vã thu đồ đệ một người lại vội vã bái sư. Còn đang nghi hoặc, bên này Trương Dực Chẩn đã đứng lên, đưa tay sờ vào đóa hoa sen, nới với Linh Không:
- Linh Không đạo trưởng... Sư phụ, bây giờ đã có thể truyền thụ cho con pháp thuật nước sinh liên hoa chưa? Oái, sao con không sờ được vào liên hoa vậy?
Bàn tay của Trương Dực Chẩn xuyên qua đóa liên hoa như đi qua không khí, liên hoa vẫn như cũ nở rộ kiều diễm, nhưng chỉ có kỳ hình mà không có thực thể, mặc kệ cho tay chàng lướt qua lướt lại như thoi đưa ở đó, liên hoa vẫn như cũ không thể chạm vào được.
- Pháp thuật này chính là huyễn hóa thuật mà vừa rồi Thanh Thành Tử sử dụng, tục xưng là chướng nhãn pháp, vốn là một trong những pháp thuật nhập môn của đạo môn, thô thiển giản lậu, trừ làm trò chơi mua vui ra cũng chẳng có gì trọng dụng, vì thế rất nhiều người không thèm học qua. Huyễn hóa thuật cùng với Ngũ Hành Biến Dịch Thuật cách biệt một trời một vực, huyễn hóa thuật chỉ là nhờ vào vật khác biến hóa ra hình dạng, có thể nhìn có thể nghe nhưng không thể sờ được, chỉ có kỳ hình mà không có thực chất. Ngũ Hành Biến Dịch Thuật chính là tạo hóa đoạt thiên địa, vận dụng Ngũ Hành tương sinh tương khắc mà mạnh mẽ chuyển hóa ngũ hành, có thể cầm có thể dùng, hình thần đã đầy đủ, hóa vạn vật như lòng bàn tay, dùng vạn vật như trái tim, thủ đoạn bậc này, kì thực đã là tiên gia pháp thuật rồi!
Linh Không rủ rỉ nói ra, khi nói dường như cũng có được phong phạm của cao nhân đắc đạo, nhất thời khiến cho Trương Dực Chẩn âm thầm ngạc nhiên kỳ lạ: cái vị sư phụ tiện nghi này, lúc thì nói chuyện trên trời dưới đất không gì không biết, lúc thì thấy tiền sáng mắt, đi lừa gạt khắp nơi, rốt cuộc đâu là thật đâu là giả đây?
Ngược lại không có nhiều suy nghĩ như chàng thiếu niên, ngữ khí Linh Không biến đổi, vội chuyển đề tài, phong phạm lúc trước chỉ như chút hào quang quét qua, trên mặt lại hiện lên thần sắc tham lam cùng luyến tiếc.
- Nếu như ta cũng biết Ngũ Hành Biến Dịch Pháp kia, vậy thì còn phải cố sức mà đi lừa hơn mười lạng bạc sao? Biến đá thành vàng, hô thạch thành ngọc, đâu có cần phải cay đắng cực khổ như vậy chứ. Ta nói Hoa Thụy đạo hữu, nếu như bần đạo nói ngươi tu tập đạo pháp cứng nhắc không biết biến báo, mà sư phụ của ngươi cũng bảo thủ thành thói rồi, ngươi có phục không?
Khi Thành Hoa Thụy mới vào đạo môn, cũng đã từng lục lọi xem qua một loại pháp thuật nhập môn tên là huyễn hóa thuật, vốn cũng muốn học một hai trò để trợ hứng khi rảnh rỗi, nhưng lập tức bị sư phụ chê bai là tâm thuật bất chính, mắng chửi cho một trận, khiến Thành Hoa Thụy sợ đến mức không dám đề cập lại việc này nữa, cho nên cũng không biết được cụ thể tình huống liên quan đến phép thuật này, vì nguyên nhân đó cho nên mới bị thủ đoạn của Thanh Thành Tử lừa gạt, tưởng nhầm là Ngũ Hành Biến Dịch Pháp. Vừa mới nghe Linh Không nói xong, trong lòng sáng tỏ, sắc mặt đỏ bừng, nhất thời không thể nào giải thích rõ được, cũng chỉ có thể ậm ừ ở trong mồm.
Hồng Chẩm thấy Thành Hoa Thụy ăn phải cục nghẹn, ở một bên khuyên giải an ủi:
- Đạo trưởng chớ để tâm, đạo pháp mênh mông như biển lớn, cho dù là ai đi nữa cũng không thể biết được toàn bộ. Đạo trưởng niên kỉ còn trẻ, giả như có thời gian, chắc chắn sẽ có sự thu hoạch về đạo pháp . Cho nên hiện tại ở trong mắt Hồng Chẩm, đạo trưởng đã là thần tiên trong loài người rồi!
Thành Hoa Thụy được Hồng Chẩm nhỏ nhẹ dịu dàng an ủi, lại thấy trong mắt Hồng Chẩm long lanh chớp động, trong lòng mọc lên một loại tình cảm khác lạ, trái tim đập lên thình thịch, hắn gật đầu cảm ơn:
- Đa tạ Hồng Chẩm cô nương, Hoa Thụy sẽ nỗ lực hết mình!
Hồng Chẩm che miệng cười, chỉ tay vào Trương Dực Chẩn, nói rằng:
- Hôm nay Dực Chẩn cũng đã gia nhập đạo môn, đạo trưởng chớ để đạo pháp tu hành của Dực Chẩn vượt qua đó nhé!
Thành Hoa Thụy chỉ ngơ ngẩn nhìn Trương Dực Chẩn, nhất thời lặng im không nói gì. Trong lòng âm thầm quyết định, nhất quyết không để cho Hồng Chẩm xem thường được, chỉ có thể tăng cường tu hành, không thể lười biếng. Hồng Chẩm lại không hề biết một câu nói đùa của nàng, ngày sau lại có thể tạo nên một nhân vật truyền kỳ làm chấn động toàn bộ đạo môn trung thổ.
Dưới sự kiên trì của Linh Không, bốn người tìm đến một phạn điếm nhỏ, gọi một bàn thức ăn phong phú. Linh Không kêu một vò rượu, bình thường Trương Dực Chẩn ở nhà cũng hay uống mễ tửu do nhà mình phối chế, tửu lượng khá cao, Thành Hoa Thụy lại không uống rượu, Linh Không thì tửu lượng không khá nhưng vẫn cứ uống không ngừng, mới uống được vài chén rượu vào bụng thì đã có vài phần tửu ý.
Bữa cơm này mất gần hai canh giờ, Linh Không ngà ngà say ánh mắt trở nên mơ mơ màng màng, vẫn cứ làm rộn đòi uống tiếp, cho dù ngay cả điếm tiểu nhị cũng bởi vì mấy người này dùng cơm thời gian quá lâu cùng với Linh Không ồn ào mà đã không còn thần sắc hòa nhã như trước nữa, đứng ở đằng xa không thèm cất bước lại, mãi cho đến khi Linh Không hô thêm mấy lần mới chậm chạp cầm một vò rượu đưa đến. Trương Dực Chẩn lấy ra ba đồng bản thừa dịp bỏ vào trong tay điếm tiểu nhị, lúc này mới có thể khiến cho điếm tiểu nhị trả lời rõ ràng và tay chân nhanh nhẹn làm việc.
Đến hết ngày Linh Không mới từ trong trạng thái nghiêng ngả liêu xiêu đứng không vững kết thúc bữa ăn dài dằng dặc, điếm tiểu nhị bởi vì sự thúc dục của ba đồng bản mà cũng chủ động đỡ lấy Linh Không. Linh Không cười ha hả, đẩy điếm tiểu nhị ra, lảo đảo hai cái rồi đứng dậy, gật gù đắc ý nói:
- Ta chỉ say bảy phần, còn lại ba phần là tỉnh táo, việc đi lại này vẫn chưa làm khó được ta...
Lại lảo đảo một cái suýt chút nữa thì ngã sấp xuống, khiến cho Trương Dực Chẩn phải vội vàng đỡ lấy, Hồng Chẩm cười ha hả không ngừng, Thành Hoa Thụy thì lại lắc đầu liên tục.
Bốn người ra khỏi thị trấn, mặt trời đã ngả về tây, khiến cho bầu trời phía tây đỏ rực một mảng. Trên những cây liễu ở hai bên con đường, đám ve rầm rĩ kêu cả ngày đều đã trở nên im lặng, âm thanh dần dần thấp xuống. Cảnh tượng những người qua lại vội vội vàng vàng đều muốn trở về nhà trước khi mặt trời lặn để đoàn tụ với gia đình. Thỉnh thoảng lại có xe ngựa cùng khoái mã phi như tên bắn chạy qua, làm cuốn lên từng đám bụi mù mịt trong gió.
Linh Không đẩy Trương Dực Chẩn ra, đưa tay lên ném ra một vật. Trương Dực Chẩn vươn tay tiếp lấy, nhìn vào trong lòng bàn tay chính là ba đồng bản. Không khỏi mỉm cười, say khướt thành thế này rồi mà cũng không quên từ trên người điếm tiểu nhị tiện tay dắt trộm dê lấy về ba đồng bản, quả nhiên là keo kiệt. Đang muốn nói điều gì đó, không ngờ Linh Không đã gia tăng cước bộ, chạy xa xa ở đằng trước
Chỉ nghe thấy Linh Không ngà ngà say cất tiếng ca, đạp ca mà đi, tiếng ca từ xa xa truyền đến, có một vẻ thoải mái nói không nên lời, hào hùng và phóng lãng:
- Phụ tân triêu xuất mại, cô tửu nhật tây quy. Lộ nhân mạc vấn quy hà xử, xuyên nhập bạch vân hành thúy vi.
(dịch nghĩa: Gánh củi đem đi bán, mua được rượu thì mặt trời đã ngả về tây. Người qua đường chớ hỏi trở về nơi nào, xuyên qua mây trắng đi vào vùng núi xanh thẳm.)