Đằng Phi không có bởi vì rơi lệ mà xấu hổ, dường như nước mắt kia không phải là từ trên mặt hắn chảy ra:
- Nếu như, người chí thân của ngươi chết không minh bạch, mà ngươi chẳng những cái gì cũng không làm được, ngược lại là một phế vật bị mọi người ghét bỏ, rồi có một cơ hội trở nên mạnh mẻ trước mặt, ngươi nghĩ mình sẽ làm gì? Không sai, ta biết sinh mệnh trân quý, ta biết chắc đạo sống tốt đẹp, nhưng, ta không muốn khuất nhục như vậy sống ở trên đời này! Ta quỳ ở đây, trước đây trừ cha mẹ của ta cùng tổ tiên, ngươi là người đầu tiên! Hôm nay, ta chỉ van xin ngươi, thành toàn ta! Thành toàn ta! Thành toàn ta!
Đến cuối cùng, Đằng Phi cơ hồ là gào thét lên, vừa gầm thét đôi tay gắt gao nắm chặt nắm, gân xanh nổi lên, các đầu móng tay hết sức chỉnh tề hoàn toàn đâm vào lòng bàn tay, đâm rách bàn tay, chảy ra máu tươi, nhưng Đằng Phi vẫn xem như không.
Nhìn người này quỳ ở trước mặt mình, lệ rơi đầy trên khuông mặt thiếu niên thanh tú, bạch y nữ tử một hồi lâu cũng không biết nói gì, nàng quả thật ít bị chấn động đến vậy, vốn cho rằng chẳng qua là thiếu niên xúc động nhiệt huyết dân trào, lại không nghĩ, hài tử này mới mười mấy tuổi mà phải chịu nhiều ủy khuất như vậy.
Người chí thân bị giết a... Đây là huyết cừu!
Đổi lại là nàng, sợ là cũng sẽ làm ra lựa chọn giống vậy.
Ân tình cha mẹ tựa trời cao, cõi đời này, còn có cái gì có thể so sánh đây?
Không có.
Cho nên, bạch y nữ tử dù có một trăm một ngàn lý do, hãy nhìn xem lệ rơi đầy mặt, tràn đầy khuông mặt thanh tú nhưng cường kiên nghị, nàng nói không nên lời rồi.
Thiên ngôn vạn ngữ, hóa thành một tiếng thở dài sâu kín.
- Ngươi, đứng lên!
- Ngài đáp ứng?
Đằng Phi ngẩng đầu, không kịp lau đi lệ trên mặt, vẻ mặt vui mừng nhìn mỹ nhân tuyệt sắc phía trước.
- Ngươi đứng lên trước đi, không đáp ứng ngươi, ngươi sẽ bỏ qua sao?
Thanh âm Bạch y nữ tử trong trẻo lạnh lùng nói, nàng không muốn để cho nam hài nhìn ra, tự mình mới vừa bị cử chỉ của hắn làm kinh sợ, như vậy có chút mất mặt.
- Ai, ai, ngươi, ngươi làm gì?
Bạch y nữ tử nhìn Đằng Phi cung kính dập đầu lạy mình ba cái, vẻ mặt kinh ngạc, nàng lớn như vậy, còn chưa từng có tiếp nhận quá loại này... Ách, coi như là lễ tiết sao. Bất quá kế tiếp lời Đằng Phi nói..., càng làm cho bạch y nữ tử vẻ mặt im lặng.
- Sư phụ! Đệ tử dập đầu cho ngài!
Người đầu tiên có thể khiến Đằng Phi nguyện ý quỳ xuống lại là một tuyệt sắc mỹ nhân khuynh thành như vậy. Đằng Phi thuở nhỏ đã quen thuộc học các loại kinh sử điển tịch, tuy tuổi nhỏ, nhưng đã có một thân khí tiết, quyết không nói đùa.
Thiên địa quân thân sư!
( Trong trời đất đứng đầu là vua sau là cha rồi tới thầy )
Đây là luân lý cương thường!
Dập đầu cho sư phụ của mình, ai cũng không nói được gì, hơn nữa không có tâm lý gánh nặng!
Quan trọng hơn là Đằng Phi cũng có chút ánh mắt nhìn người, nàng này có thể cùng Xích Huyết Giao bát giai cao cấp ma thú chiến đấu, hơn nữa, đừng xem thường bề ngoài yếu đuối của nàng, một thân bản lãnh xém chết Xích Huyết Giao kia, có thể khẳng định vô cùng mạnh mẻ a!
Đừng nói Đằng Gia Trấn, cho dù cả Thanh Nguyên Châu, cường đại nhất, cũng không có võ giả nào vượt qua đấu khí cấp bảy!
Người thủ hộ của Thanh Nguyên Châu, bất quá là cũng chỉ là một Cửu cấp Đại Đấu Sư cấp sáu, còn như ở bên ngoài, cả Chân Vũ hoàng triều có bao nhiêu cao cấp cường giả, vậy cũng không phải là một thiếu niên như Đằng Phi đủ khả năng biết.
Chân Vũ hoàng triều quá lớn, từng có người nói đùa: cho dù đạt đến Thập Giai, trở thành Đấu Thánh tuyệt thế Võ Giả, có thể phi hành trên không, muốn từ mặt bên này của Chân Vũ hoàng triều bay đến mặt bên kia, không ăn không uống, cũng phải tốn vài chục năm!
Mấy thập niên, một đường phi hành, sợ là cũng mệt chết đi được.
Dĩ nhiên, Chân Vũ hoàng triều bao nhiêu địa phương, đều có lưu lại truyền tống trận, nói thí dụ như Thanh Nguyên Châu, dường như có một cái, bất quá hình dáng ra sao, cho dù ở trong sách, Đằng Phi cũng chưa từng thấy qua, chẳng qua là nghe nói lại mà thôi.
- Người nào... Người nào đáp ứng muốn làm sư phụ ngươi?
Bạch y nữ tử nhíu lại đầu lông mày, bất đắc dĩ nhìn Đằng Phi:
- Ngươi, ngươi, ta sẽ không làm sư phụ ngươi !
Đằng Phi cười hắc hắc, đứng lên, thầm nghĩ: sư phụ đúng là cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, mặt mũi có chút thấp, không thể làm cho quá mức. Dù sao đầu ta cũng đã dập, sư phụ cũng đã gọi rồi, ngươi không đáp ứng, vậy đó là vấn đề của ta, ta nhận định vậy rồi.
Bạch y nữ tử nhìn thiếu niên thanh tú lộ ra một vẻ mặt bại hoại trước mắt này, sao có thể không biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, lập tức nghiêm túc nới với Đằng Phi:
- Ngươi cứu ta một mạng, ta thiếu ngươi ân tình, cho ngươi thay đổi thể chất, còn có thể truyền cho ngươi một chút... Ách, một chút công pháp, nhưng ngươi nhớ kỹ, cái này chẳng qua là giao dịch, ta chắc là không thể làm sư phụ của ngươi !
- Nha.
Đằng Phi đảo mắt, thuận miệng đáp một tiếng, vẻ mặt lộ vẻ không yên lòng, trong lòng mơ hồ, có chút không thoải mái: chẳng qua là giao dịch sao?
- Ngươi...
Bạch y nữ tử càng thêm bất đắc dĩ, thiếu niên này có huyết tính, có cốt khí, hơn nữa nhìn bộ dáng, cũng có một chút hung tàng, ai ngờ đến lại cũng có bộ mặt vô lại như thế, quả thực làm cho người ta dở khóc dở cười.
Bất quá nghĩ lại, bạch y nữ tử cũng hiểu thiếu niên này có nổi khổ tâm, nói vậy, nếu không phải là vì báo thù, đánh gảy chân của hắn, cũng sẽ không quỳ xuống trước mặt mình sao? Nếu đã quỳ xuống, tốt hơn hết là dức khoát dập đầu kêu một tiếng sư phụ, cũng an ủi tâm lý phần nào.
Hơn nữa, hắn nhất định là sợ mình sau khi giúp hắn thay đổi hắn thể chất, liền bỏ đi, trước đem mình bức đến đường cùng, không thể không nói ra chuyện sẽ truyền cho hắn một chút công pháp... Tên tiểu tử này, thật đúng là có chút âm mưu giảo hoạt a!
Bạch y nữ tử nghĩ thông suốt điểm này, nàng cũng bình tĩnh lại, lẳng lặng nhìn thoáng qua Đằng Phi:
- Tốt, ngươi đã không sợ chết, ta đây đáp ứng ngươi, bất quá ngươi nhớ kỹ, sau này không được kêu ta là sư phụ!
- Ân.
Cũng chỉ một chữ tựa hồ so với thường ngày hắn còn muốn tích chữ như vàng. Khóe miệng Bạch y nữ tử nhẹ nhàng kéo kéo:
- Sau này, gọi ta là tỷ tỷ, ta tên là Lục Tử Lăng.
- Biết rồi, sư... Tỷ tỷ.
Trong lòng Đằng Phi suy nghĩ, dù sao ta nhận định ngươi là sư phụ ta rồi, người có thể trảm sát Xích Huyết Giao bát giai ma thú, có chối cãi cũng cứ chối cãi đi, vì phụ thân, mạng ta cũng có thể bỏ! Dập đầu mấy cái, có là cái gì?
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Đằng Phi đều đi đến đây một chuyến, hơn nữa còn thường đến dược phòng lãnh một chút đan dược cao cấp, đây cũng là đặc quyền của con dòng chính ở Đằng gia, nhưng cử động của Đằng Phi nhanh chóng khiến cho dược phòng cảm thấy lạ, những thứ đan dược cao cấp đúng là hắn có thể lãnh một chút nhưng tuyệt đối không được mang đi bán ra bên ngoài, nếu không phải từ trước đến nay Đằng Phi luôn ngay thẳng, cũng không lui tới thanh lâu hay sòng bạt chỉ sợ hiện giờ Đại quản sự dược phòng đã sớm có lòng hoài nghi hắn rồi.
Hơn nữa người trông coi dược phòng, cũng là tâm phúc của Đằng Vân Chí năm đó, nghĩ đến Tam gia chêt đi, định mở một con mắt nhắm một con mắt, trong lòng tự nhủ chỉ cần Đằng Phi không chọc cho thiên hạ đại loạn, theo hắn cũng là tốt lắm, bất quá nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn nhất định phải báo cho gia chủ, nếu không, một khi gặp chuyện không may, vị trí đại quản sự đan dược phòng cùa hắn sợ là khó giữ được, không biết bao nhiêu người, đối với vị trí này cũng nhìn chằm chằm đây.
May là Lục Tử Lăng ngoại thương đã tốt hơn nhiều, Đằng Phi ngày hôm qua lúc thay thuốc cho nàng, phát hiện rất nhiều vết thương, cũng đã hoàn toàn khép miệng, cái vết thương lớn nhất kia cũng đã kết vảy, đã không cần phải thay thuốc nữa, qua một thời gian sẽ ổn thỏa thôi.
Bất quá nhìn qua, nội thương của nàng, nặng hơn xa so sánh với ngoại thương, thỉnh thoảng còn ho ra một chút máu tươi, Đằng Phi thấy vậy có chút lo lắng.
Về chỗ ở, Đằng Phi đưa Lục Tử Lăng đến một sơn động dưới vách núi, sơn động này bị cây cối che phủ chưa từng có người tới quá nơi này, rất khó tìm tới nơi này.
Sơn động không lớn không nhỏ, ước chừng rộng khoảng hai trượng, sâu chừng ba trượng, Đằng Phi tự nhiên là thành một tên giúp việc, thu thập một lượng lớn cỏ khô, còn len lén lấy ra một bộ chăn đệm mới.
Đối với mấy cái này, Lục Tử Lăng cũng không nói thêm gì, nhưng lơ đãng quét qua Đằng Phi, trong ánh mắt lộ vẻ nhu hòa rất nhiều.
Kể từ sau khi Lục Tử Lăng đáp ứng, vẫn không nói thêm gì, Đằng Phi cũng không có thúc dục, dù sao thương thế của nàng còn chưa khỏi hẳn hoàn toàn, hiện tại trọng yếu nhất, chính là giúp nàng dưỡng thương cho tốt, mình đã đợi mười ba năm, đợi thêm vài ngày có chết sao?
Đến ngày thứ chín, sáng sớm Đằng Phi đã tới đây, nhưng không có nhìn thấy Lục Tử Lăng, trong lòng Đằng Phi nhất thời tựu nguội lạnh, trong lòng tự nhủ: "Chẳng lẽ mình nhìn lầm người rồi? Không nên a! Nàng hẳn không phải là cái loại người nói không giữ lời."
Đang suy nghĩ, Lục Tử Lăng tựa một làng gió từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ Đằng Phi, quét mắt nhìn hắn một cái:
- Sao, cho là ta bỏ đi rồi à?
- Ách, ... A, tỷ, ha ha ha ha, tỷ làm cái gì vậy?
Bị nhìn thấu, Đằng Phi có chút đỏ mặt.
Lục Tử Lăng lạnh nhạt nói:
- Đi tìm cho ngươi chút dược liệu.
Vừa nói, vung tay lên, trên đống cỏ trống rỗng bổng nhiên hiện ra một đống đồ vật, Đằng Phi thấy vậy trợn mắt há mồm, thất thanh nói:
- Không... Không gian giới chỉ?
Hắn đã sớm thấy trên ta Lục Tử Lăng mang một giới chỉ xannh biếc, phía trên tạo hình hoa văn phong cách cổ xưa, vô cùng xinh đẹp. Vốn chỉ cho là một món trang sức, một chiếc nhẫn Phỉ Thúy mà thôi, lại không nghĩ rằng, dĩ nhiên lại là một không gian giới chỉ!
Đây cũng chỉ là thần vật tồn tại ở trong truyền thuyết a!
Đằng Phi cũng chỉ là từ điển tích cổ xưa, đã từng nghe giời thiệu về loại không gian giới chỉ này, nhưng công nghệ chế tạo, đã sớm thất truyền mấy ngàn năm, lại không nghĩ rằng, ở trên tay Lục Tử Lăng lại có một cái! Không biết sư phụ tỷ tỷ, đến tột cùng là ai?
Trên mặt Lục Tử Lăng, một chút thay đổi cũng không có, tùy ý gật đầu, sau đó cau mày nói:
- Những đồ này, phẩm chất không được tốt, bất quá ở chỗ này, cũng chỉ có thể tìm được những thứ này, miễn cưỡng chấp nhận cũng được. Chuẩn bị một chút, ngày mai, ta sẽ giúp ngươi thay đổi thể chất! Ngươi hiện nếu hối hận, vẫn còn kịp!
- Không hối hận, tuyệt không hối hận!
Nhắc tới chuyện này, Đằng Phi tỏ vẻ chí kiên định, nhưng ngay sau đó, ánh mắt của hắn quét về phía đống đồ bị Lục Tử Lăng bỏ chồng chất trên đống cỏ, nhất thời trợn mắt há mồm sửng sờ.
- Hoàng Kim Thất Diệp Thảo một trăm năm, cái này là Ô Ngọc Mộc một trăm năm mươi măm, cái này... Cái này là Tuyết Ngân Long Đảm Hoa ba trăm năm, còn có cái này... Dĩ nhiên là cực phẩm Thiên Vương Hoa Tử, cái này lại là ma hạch ma thú cấp năm Vân Báo, cái này... Còn có cái này...
Sinh ra ở gia tộc lấy luyện dược làm chủ, từ nhỏ đối với các loại dược liệu ma thú hắn hiểu rõ rất nhiều, Đằng Phi triệt để ngớ ngẩn, trên đống cỏ có tổng cộng có một trăm ba mươi loại dược liệu, hai bảy hai tám chủng ma hạch ma thú, những đồ này, tùy tiện lấy ra một loại, ở trên thị trường cũng là giá trị vô cùng, thậm chí được xưng tụng có tiền cũng không mua được!
Hơn nữa, mỗi một chủng loại, không phải chỉ là một chút mà là ... Đúng là một đống!
Ít nhất, cũng có bảy tám cái!
Ở trong miệng Lục Tử Lăng dĩ nhiên là một chút... Phẩm chất còn không phài là đồ tốt! Còn phải miễn cưỡng chấp nhận! Vậy thì cái gì mới xem như tốt?
Cho dù thấy trên tay Lục Tử Lăng mang một không gian giới chỉ, cũng không có rung động như vậy, Đằng Phi cảm giác mình giống như là đang nằm mơ.
Những đồ này, ở cả Thanh Nguyên Châu bất kỳ một cái gia tộc nào, cũng sẽ được xem là đồ trân quý được gia tộc cất giử cẩn trọng, vậy mà ở đây, lại giống như là đồ bỏ đi, bị tùy ý chồng chất thế kia.
Trong lúc nhất thời, Đằng Phi có chút cảm thấy không công bình đối với số đồ trân quý này. Hắn mỗi ngày từ gia tộc Đằng Thị lấy đi Sinh Cơ Tán nếu đem so với những đồ này, quả thực chính là quá nhỏ nhặc a!
- Tỷ tỷ, ta muốn hỏi, người đây là đánh cướp hoàng gia bảo khố sao?
Hồi lâu Đằng Phi mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt dại ra nhìn Lục Tử Lăng.
- Hoàng Gia Bảo khố?
Lục Tử Lăng trừng mắt nhìn, thản nhiên nói:
- Chỉ bằng những thứ này sao? Ngươi cũng quá khinh thường hoàng Gia Bảo khố rồi! Tốt lắm, ngươi về trước đi, ta cũng muốn chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai trở lại đi, tốt nhất ngươi nên nói với người trong nhà một tiếng, trong vòng nửa tháng, ngươi ở chỗ này.