Chương 2: Tinh thần bí kỹ
Phượng Hoàng, chim lửa bất tử, Phượng Hoàng niết bàn tắm trong lửa hồi sinh là một loại thăng hoa. Mỗi lần được sinh ra, lông vũ càng đẹp, tiếng hót càng trong trẻo. Trải qua chín lần tắm trong lửa trọng sinh, mỗi lần sinh ra thì xương tủy, nội tạng thậm chí cả ngũ quan đều cường hãn hơn rất nhiều so với lần trước. Nhưng loại cường hãn này cũng không phải chỉ là vũ lực mà là một loại thăng hoa tẩy lễ, một loại so với tiên thiên còn muốn tiên thiên hơn.
Tắm trong lửa trọng sinh rõ ràng là chuyện tốt, mà chuyện xấu thì làm cho hắn rất căm tức.
Nguyên bản hắn vất vả rèn luyện thân thể cũng bởi vì ngủ say quá dài mà thụt lùi rất nhiều. Tắm trong lửa trọng sinh mặc dù thân thể sau đó so với lần trước càng thêm tinh thuần càng thêm tiên thiên, nhưng lực lượng bị thụt lùi rất nhiều. Về phần bị thụt lùi nhiều ít bao nhiêu thì phải xem rốt cuộc ngủ say trong bao lâu. Trước mắt Tang Thiên còn không biết, ngay cả như thế, hắn sống hơn ngàn năm, kinh nghiệm đối chiến có thể nói là phong phú tới cực điểm. Huống hồ năm đó đã đạt tới cấp bậc kinh khủng, mặc dù không có một tia lực lượng nhưng cũng không phải là loại chó con có thể khi dễ. Càng huống chi thực lực của hắn cũng chỉ là thụt lùi mà thôi.
Vù!
Chân của Mộ Tiểu Ngư mang theo tiếng gió gào thét, lực đạo mãnh liệt. Tang Thiên tay mắt lanh lẹ, đầu hơi nghiêng qua một bên, trong nháy mắt vung tay trái lên chế trụ cổ chân của Mộ Tiểu Ngư. Mộ Tiểu Ngư không nghĩ tới đối phương dĩ nhiên có thể tiếp được một chiêu này của mình, vẻ mặt hơi chút sửng sốt, lập tức hừ lạnh một tiếng. Chân phải nhẹ nhàng điểm xuống đất, cả người xoay tròn bay lên không trung, đồng thời chân phải đá về phía ngực Tang Thiên.
Một tay Tang Thiên chế trụ chân trái Mộ Tiểu Ngư, mắt thấy chân phải đối phương đang đánh tới thì hắn khẽ nhíu mày, không hề do dự huy động nắm tay đánh ra một quyền ngay giữa bàn chân Mộ Tiểu Ngư. Phành một tiếng, thịch thịch thịch, Tang Hải tiếp lực liền thối lui vài bước, trước ngực hơi có chút đau nhức, thầm than mình phải thối lui không ít. Vừa mới tỉnh lại thì không nghĩ rằng lại bị một tiểu muội muội một cước đánh bay, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
“Hừ, ta còn tưởng rằng đụng phải cao thủ, hóa ra chỉ được cái bề ngoài”.
Thời đại hiện nay nhất định phải tu luyện thể thuật, trên cơ bản thì mỗi người từ khi còn nhỏ sẽ bắt đầu học thể thuật căn bản. Từ căn bản là rèn luyện thân thể, thể dục thể thao cho đến dùng võ chiến đấu đều phải trải qua học tập có hệ thống. Nếu như thể thuật không vững thì đừng nói thi đại học, ngay cả tương lai sự nghiệp cũng là vấn đề nghiêm trọng. Đặc biệt là trong vài thập niên trước, sau khi lần đâu tiên loài người lợi dụng nguyên tố chiến khải chiến thắng được xưng là đế quốc sắt thép của người Hals, loại nguyên tố chiến khải sau khi kết hợp cùng thân thể thì này càng lưu hành rộng rãi, đẩy thể thuật đến giai đoạt phát triển điên cuồng nhất từ trước tới nay.
Mộ Tiểu Ngư học thể thuật cách đấu tại trường học rất ít, phần lớn là đều học từ ông nội của nàng. Hơn nữa nàng đối với phương diện này cũng vô cùng thích, bình thường khi có thời gian rảnh liền len lén đi tìm người đối luyện. Bất quá hình dáng con gái đúng là bất tiện, nàng rất ít động võ cho nên cảm giác được dưới bàn chân truyền đến một trận đau nhức tê dại. Nàng cắn môi, không nghĩ tới lực lượng của đối phương lại mạnh mẽ như vậy, bất quá khi nghĩ tới tên gia hỏa bất kính đáng chết kia thì nàng vô cùng phẫn nộ. Lần này tiến công, vô luận là lực đạo hay chiêu thức so với vừa rồi đều hung mãnh hơn rất nhiều.
Tang Thiên ngoại trừ né tránh phòng ngự thì không hề tấn công, nguyên bản tưởng rằng tiểu muội muội chỉ tấn công hai lần là xong, ai ngờ đối phương càng ngày càng tấn công mạnh hơn, nào có nửa điểm muốn ngừng lại. Tang Thiên không phải là không có biện pháp ngăn nàng, bất quá nghe được đối phương họ Mộ cho nên muốn nàng chỉ đường thì sẽ mất rất nhiều thời gian.
Còn nữa?
Chứng kiến đối phương một chiêu xoay tròn bay lên không trung cộng thêm đá vào sườn, Tang Thiên đã bị chọc giận, giơ tay trái huy động thành một vòng tròn, khoảnh khắc khi chế trụ cổ chân đối phương liền đặt ngón giữa ở phía dưới, đột nhiên điểm vào lòng bàn chân nàng.
Cùng lúc đó, Mộ Tiểu ngư chỉ cảm giác có một luồng điện truyền vào cả bàn chân làm nàng cảm thấy khó chịu vô cùng. Hai chân rơi xuống đất, đang muốn tiếp tục tấn công thì lại hoảng sợ phát hiện chân phải mình không còn cảm giác, sau đó là chân trái, hai tay. Trong khoảng thời gian ngắn cả người liền mất đi tri giác, phảng phất như cái thânt hể này rốt cuộc không phải của mình
Ngay lúc kinh hãi, trong đầu đột nhiên chuyển động, sắc mặt mặt nàng trong nháy mắt trở nên tái nhợt không chịu nổi, bật thốt lên: “Đây là Tỏa Túc Thuật, không đúng, Tỏa Túc Thuật chỉ có thể khóa được hai chân, không thể khóa toàn thân. Chẳng lẽ đây là Tỏa Thân Thuật?”
Mộ Tiểu Ngư ngay từ nhỏ đã từng đọc các loại sách về thể thuật, bộ sách về cách đấu võ, động tác đấu võ cùng với tinh thần bí kỹ có một loại am hiểu. Tỏa Thân Thuật chính là một loại tinh thần bí kỹ cao thâm. Trong khoảng khắc lợi dụng một tia ý niệm khóa não của đối phương, đồng thời chặt đứt phản xạ thần kinh của thân thể, đó chính là mục đích đạt tới của Tỏa Thân Thuật.
Tinh thần bí kỹ ngay cả liên bang đều là những truyền thuyết, nhưng phàm là một vị thể thuật đều biết truyền thuyết này. Nhưng dù sao truyền thuyết cũng là truyền thuyết, dù sao những người biết rõ về tinh thần bí kỹ này quả thật rất ít. Mộ Tiểu Ngư biết Tỏa Thân Thuật trong tinh thần bí kỹ cũng chỉ là do nghe ông nội kể lại.
Hiện tại thân thể của mình không thể nhúc nhích, hơn nữa cái loại cảm giác này, Mộ Tiểu Ngư cơ hồ dám khẳng định nhất định là tinh thần bí kỹ trong truyền thuyêt Tỏa Thân Thuật. Trên mặt nàng có chút tái nhợt, hai mắt lộ vẻ cổ quái khó tin nhìn thanh niên đứng đối diện.
Thoáng chốc!
Đột nhiên thân thể Mộ Tiểu Ngư lại có thể hoạt động trở lại, thử duỗi cánh tay thì thật sự có thể hoạt động. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng có chút đóng mở, nhìn Tang Thiên đối diện hỏi: “Chiêu ngươi vừa sử dụng với ta chính là Tỏa Thân Thuật phải không?”
Tang Thiên không đáp mà hỏi ngược lại: “Tiểu tử Mộ Viễn Sơn rốt cuộc đang ở nơi nào?”
Có lẽ Mộ Tiểu Ngư chính là một mỹ nữ, khuôn mặt xinh sáng sủa, tết tóc đuôi ngựa, mặc một cái bộ đồ trắng tinh cỡ T, phía dưới là một cái váy màu lam càng phụ trợ cho đôi chân thon dài tinh tế. Cả người nhìn qua có vẻ trẻ trung xinh đẹp. Bất quá đối với người đã từng trải qua sinh tử, lại còn sống hơn ngàn năm như Tang Thiên mà nói thì những mỹ nhân xinh đẹp hắn đã gặp qua rất nhiều, sớm đã không còn quan tâm đến thẩm mỹ. Đối với người con gái này, trong mắt hắn cũng chỉ như bộ xương khô, hắn hiện tại chỉ muốn biết Mộ Viễn Sơn đang ở đâu.
Thấy đối phương không để ý tới, Tang Thiên cũng không dừng lại, xoay người rời đi, chuẩn bị tìm những người khác hỏi một chút.
Lúc này có một tiếng quát từ phía sau truyền tới, khác nhau chính là tiếng quát này lại là tiếng của nam nhân.
“Đứng lại cho ta!”
Vù!
Một chiếc xe chạy như bay tới đây, từ trên xe bước xuống hai ba người. Một thanh niên trong đó không đợi xe dừng lại đã sốt ruột nhảy xuống, vội vàng chạy đến bên cạnh Mộ Tiểu Ngư hỏi: “Tiểu Ngư, bạn thế nào, vừa rồi ta thấy bạn cùng hắn động thủ, là hắn khi dễ bạn à?”
Thanh niên này đẹp trai, khí vũ hiên ngang, nhìn có vẻ cao quý vô cùng. Khi ánh mắt hắn đảo đến người Tang Thiên thì hai mắt hiện lên một tia tàn khốc, hắn lạnh lùng quát: “Ngươi có phải là chán sống hay không mà ngay cả bằng hữu của ta cũng dám động vào”.
“Cung Phàm” Mộ Tiểu Ngư đẩy cánh tay Cung Phàm ra, có chút chán ghét nói: “Chuyện của ta không cần ngươi quản”.
Cung Phàm giống như không nghe thấy, vẫn ngạo nghễ nói: “Tiểu Ngư, bạn cứ yên tâm, hôm nay ta sẽ khiến cho tên khốn kiếp kia phải trả một cái giá đắt”.
“Chuyện của ta không cần ngươi quản”.
Cung Phàm đột nhiên xuất hiện khiến cho Mộ Tiểu Ngư ít nhiều cũng có chút ngoài ý muốn. Nói thật, nàng đúng là không có hảo cảm gì với Cung Phàm, thậm chí còn có chút chán ghét. Bất chấp cùng học tại Học viện quân sự Phương Đông nhưng Cung Phàm lại làm cho nàng chán ghét tới cực điểm, đặc biệt là năm lần bảy lượt đều cố ý tạo cơ hội thể hiện mình, điều này làm cho Mộ Tiểu Ngư cảm thấy ghê tởm.
“Muốn chết?”
Cung Phàm đứng trước mặt Tang Thiên, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ cười lạnh, trong mắt lóe ra sự khinh thường. Hôm nay biết được Mộ Tiểu Ngư đến sau núi Phượng Hoàng thì hắn liền lặng lẽ đi theo, vốn còn thảo luận với hai tên bạn thân muốn làm cách nào để tăng chút điểm tốt trong mắt Mộ Tiểu Ngư, làm anh hùng cứu mỹ nhân? Hắc! Thật đúng là một tên gia hỏa đui mù.
Nguyên bản Cung Phàm đối với loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân là vô cùng khinh bỉ, bởi vì hắn nghĩ lấy thân phận của mình thì căn bản không cần phải làm chuyện này. Chẳng qua hắn theo đuổi Mộ Tiểu Ngư hao tốn rất nhiều tâm tư, càng huống chi lần anh hùng cứu mỹ nhân này lại tồn tại thật. Cơ hội tốt như lên trời này hắn cảm thấy nếu lại không nắm chắc thì thật sự có lỗi với bản thân.
Tang Thiên cũng không nói gì, cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng đứng nơi đây nhìn thẳng vào tên anh hùng tới cứu mỹ nhân này. Nghe đối phương lớn tiếng nói ra hai chữ muốn chết thì đúng thật là muốn gây sự, thuận miệng nói: “Vậy ngươi cứ thử xem sao”.
Một câu tùy ý nói ra này khiến cho người ta cảm giác một loại thái độ bất cần, điều này làm cho Cung Phàm cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nếu như giờ phút này nói Cung Phàm có một loại khí thế tự tin làm cho người ta cảm giác cực kỳ sắc bén. Thì Tang Thiên chính là một cây đại thụ vô cùng cao lớn, rậm rạp che cả trời, lúc này Tang Thiên làm cho người ta cảm giác vô cùng bình tĩnh, loại bình tĩnh này giống như biển rộng vô biên. Bất cứ ai cũng không biết tận sâu trong lòng biển đang tồn tại hung hiểm như thế nào.