Đêm đó, trong tiệc rượu hai vị quý phụ rưng rưng nâng chén, tha thiết mời rượu đồng thời căn dặn ngoại nhân gấp rút tìm hiểu tim tức tiên gia thay Y Sơn Cân tầm sư học nghệ ,nếu không ăn thua cũng có thể thay hắn tìm một chức quan,tương lai có cuộc sống sung túc không phải lưu lạc đây đó.
Y Sơn Cận lúc này cũng hiểu được chính mình như là đang ở trong mộng, nhìn điện phủ ốc xá tinh xảo hào hoa xa xỉ,đầy bàn thức ăn mỹ vị từ trước đến nay chưa biết tới ,thượng tọa lại là hai vị hoàng thân quý duệ, dáng vẻ ung dung xinh đẹp tựa thiên tiên, đến nỗi thiếu chút nữa đáp ứng yêu cầu ứng cử làm quan của hai người.
Nhưng hắn lại nghĩ tới cha mẹ thân nhân sớm đã qua đời, cho dù thật sự có thể dựa vào thế lực của hai nàng mà thăng quan tiến chức, một bước lên mây ,khi đó phú quý vinh hoa, đắc chí bình sinh, có thể để cho người nào xem?"
Hơn nữa mối thù bị cưỡng gian chết đi sống lại hàng trăm năm như thế nào lại có thể không báo?Vừ nghĩ đến đây Y Sơn Cận căm hận cắn chặt hai môi rưng đau đớn nâng chén rượu ngon, hòa huyết nuốt xuống.
Phía trên hai vị tuyệt sắc phu nhân trên người mặc lụa là gấm vóc cả người toàn là kim ngân châu báu ,thiên tư quốc sắc bưng lệ dung nhan ,khí chất cao quý ung dung mê người ,trong phòng hương bay nghi ngút.Thử hỏi có khác gì truyền thuyết thiên tiên Vương Mẫu đây ?
Lúc này hai nàng chăm chú nhìn hắn ,trong lòng thầm oán thán,thế nào mà tiểu oan gia này lại không để xinh đẹp dung nhan của các nàng trong mắt đây?
Ba người ba tâm sự khác nhau,chầm chầm đối ẩm. nghĩ tới sáng sớm ngày mai sẽ phải ly biệt không biết bao giờ có thể gặp lại cùng với đại cừu khó báo không khỏi buồn bã đứt từng khúc ruột.
Trong lòng mang phiền muộn sầu khổ khi uống rượu lại càng dễ túy,Y Sơn Cận vốn rất ít uống rượu, hôm nay nghĩ đến thống khổ sự tình bị cưỡng gian đến chết ,thân nhân vĩnh biệt bi ai không khỏi uống nhiều thêm mấy chén dần dần tay chân bủn rủn, cả người vô lực,nhưng vẫn ôm chén cường mãnh uống.
Có lẽ hắn muốn lấy Túy rượu giải Thiên Sầu chăng?
Hai vị cao quý mỹ phụ trong lòng cũng tràn đầy vẻ u sầu một chén ròi lại một chén đối ẩm nhìn nhau,chỉ cảm thấy thiên hạ mặc dù rộng lớn nhưng có thể hiểu lòng mình chỉ có tương thân tỷ muội trước mặt.
Y Sơn Cận ngà ngà men say, đột nhiên nghe được tiếng khóc, ngẩng đầu lên, chứng kiến hai vị tuyệt sắc mỹ nữ ôm nhau mà khóc, hiển nhiên đều do uống nhiều, không thể tái bảo trì dáng vẻ đoan trang lúc trước .
Trong tầm nhìn mông lung của hắn vóc người hai nàng thon gầy, bộ ngực sữa cao cao vút khởi, vòng eo mảnh khảnh mê người,tràn ngập mỵ lực nữ tính so với Đương Ngọ chỉ có hơn chứ không có kém làm cho Y Sơn Cận nhẫn nại không được , hai tròng mắt có điểm đỏ lên.
Từ trước đến nay chưa bao giờ hắn dám dùng ánh mắt như vậy nhìn hai nàng ,dù sao hai nàng cũng là hoàng thân quốc thích thân phận cao cao tại thượng còn hắn chỉ là một tiểu dân khố rách áo ôm đúng là cách nhau một trời một vực, hơn nữa các nàng còn là ân nhân cứu mạng hắn,như thế nào cũng không có thể dùng sắc nhãn để xem được.
Nhưng hôm nay sau khi uống rượu ,Y Sơn Cận có điểm không khống chế được mình,ánh mắt can đảm nhìn thẳng các nàng ,thân thể bất tri bất giác dần nóng lên.
Một đôi tuyệt sắc mỹ phụ bị hắn nhìn như vậy sắc mặt cũng đỏ lên, bi thương tiếng khóc cũng dần dần đình chỉ, chỉ là xấu hổ đỏ mặt,yên lặng cùng hắn ngồi đối diện.
Bình thường người dám can đảm dùng sắc nhãn xem các nàng như bây giờ, cũng là không có. Các nàng đều là đại phú đại quý, quanh năm trong nhà,có thể thường xuyên tiếp xúc các nàng ngòai hai nữ nhi cũng chỉ có đám nha hoàn thân cận.
Nhưng đám nha tấn này cũng đều nơm nớp lo sợ dập đầu lễ bái ,nào có nửa người dám dùng ánh mắt như vậy xe xét chủ nhân?
Chắc chắn là chưa có đi!
Ấy vậy mà hiện giờ hai mỹ phụ trong tay nắm giữ quyền sinh quyền sát của vô số người hầu lai bị tiểu nam hài này nhìn ngắm đến độ tâm trí xấu hổ con tim loạn nhảy tựa như thiếu nữ hoài xuân nếm thử tình yêu tư vị giống nhau y chang.
Ánh mắt Y Sơn Cận nhanh chóng bị hai bộ ngực sữa phập phồng hấp dẫn không tự chủ được mà rơi xuống đó,nhìn ngọc vú cao vút cơ hồ muốn xé tan lớp y phục bên ngoài mà tham lam mút lấy ,hai tròng mắt như thế nào cũng không có cách từ phía đó dời đi.
Hạ thể tiểu côn thịt, bất tri bất giác đứng lên, đem quần đỉnh nổi lên lều vải.
Một đôi bưng lệ giai nhân,ánh mắt nhìn tới đó , phát hiện ra dị trạng của Y Sơn Cận thì vừa mừng vừa thẹn ,giơ lên tay áo che lại hỏa hồng mà ngọc, đôi mắt đẹp với hàng thu ba nhộn nhạo lại không nhịn được nhìn chằm chằm vào hạ thể hắn, người nào cũng không nỡ xem thiếu mắt một tình tiết gì.
Y Sơn Cận đột nhiên phát giác ra sự bất thường,trong lòng đại xấu hổ mơ hồ cảm giác được không ổn, lo lắng cứ như vậy đi xuống sẽ xảy ra sự tình ngoài ý muốn, cuống quít đứng dậy cáo từ, nhưng vừa chuyển thân, quần phía dưới ...lều vải càng thêm nổi lên rõ rệt,khiến ánh mắt hai nàng càng thêm tóe lửa.
Y Sơn Cận chứng kiến tiểu huynh đệ của mình như thế mắc cỡ không biết làm sao, cuống quít khom người thi lễ, hơi hơi che đậy ,hoảng sợ nói:
"Tiểu nhân không biết uống rượu, không thể uống thêm được nữa, đêm đã khuya cũng nên cáo từ, xin mời nhị vị phu nhân đi nghỉ sớm bảo trọng thân thể!"