[Độ Thị, Huyền Huyễn] Siêu Cấp Bá Đạo Hệ Thống
Siêu Cấp Bá Đạo Hệ Thống
Tác giả: Tô Đại Thiếu
Nguồn: 4vn
Chương 2: Bạo hoa cúc
“Khục..Khục” Máu từ trong miệng của Tô Phong ứa ra, hắn lồm cồm bò dậy. Ngẩng đầu lên, Tô Phong thấy Tần Tố Uyên đang đỡ Long Chính Vân. Điều này khiến Tô Phong càng tức giận, hắn không ngờ cô ta vì Long Chính Vân mà hạ sát thủ với mình. Nếu lúc đó Tô Phong phản ứng nhanh, dùng dị năng lôi điện gia trì vào bả vai chắc giờ hắn đã thành một cái xác.
“Tiện nhân! Không ngờ ngươi lại hạ sát thủ với ta”. Nhìn chắm chằm Tần Tố Uyên, Tô Phong gằn lên từng chữ.
Tần Tố Uyên nghe Tô Phong nói như vậy thì mím môi lại, nước mắt từ hốc mắt chảy ra nhưng không nói gì. Long Chính Vân thấy Tô Phong nói như vậy thì cố gắng áp chế chân khí đang hỗn loạn trong cơ thể mình rồi nói: “Tô Phong! Ngươi bây giờ đã bị thương nặng, ta khuyên ngươi nên đầu hàng đi”.
“Hừ! Ta thà chết chứ không bao giờ làm tay sai cho lũ Tàu Khựa các ngươi”. Nói xong, Tô Phong nhìn xung quanh một vòng rồi chạy về phía tây của hòn đảo. Nhìn thấy Tô Phong bỏ chạy, Long Chính Vân định đuổi theo thì Tần Tố Uyên ngăn lại. Nhìn Tần Tố Uyên quật cường đứng chặn trước mặt mình, Long Chính Vân lắc đầu thở dài rồi bỏ đi, để lại Tần Tố Uyên đứng ở đó một mình.
Nhìn Long Chính Vân bỏ đi, Tần Tố Uyên quay mặt về hướng mà Tô Phong mới bỏ chạy, nước mắt lại chảy ra rồi lẩm bẩm: “Xin lỗi Phong! Ta thật sự không còn lựa chọn nào khác, vì không muốn liên lụy đến cha mẹ cùng gia tộc của ta, ta bắt buộc phải làm thế. Nếu có kiếp sau, mong rằng ta cùng chàng sẽ mãi là vợ chồng sẽ không phải lâm vào hoàn cảnh như hôm nay!”. Nói xong, trên tay của Tần Tố Uyên không biết lúc nào đã xuất hiện một thanh dao găm nhỏ, nắm thật chặt thanh dao găm, Tần Tố Uyên hít thật sẩu rồi dùng thanh dao gắm đó đâm thẳng vào tim mình.
“Phập!” Trong nháy mắt, máu tươi tóe ra nhuôm đỏ một khoảng đất phía dưới chân của Tần Tố Uyên. Tần Tố Uyên cứ đứng bất động, nhìn về phía Tô Phong chạy đi mặc cho máu càng ngày càng chảy nhiều rồi ngã gục xuống đất và chết.
Ở một chỗ tối gần đó, Long Chính Vân chỉ biết thở dài. Từ lúc Tần Tố Uyên chắn trước mặt hắn, ngăn hắn đuổi theo Tô Phong thì Long Chính Vân cũng biết Tần Tố Uyên sẽ có lựa chọn như thế này. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, hắn đứng đó bất động như một bức tượng mặc cho những cơn gió gào thét thổi qua, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Còn ở phía tây khu rừng của hòn đảo, một bóng người đang lao đi cực nhanh như một con báo, người này không phải ai khác chính là Tô Phong. Vừa chạy. hắn vừa nhìn xung quanh xem có động tĩnh gì không. Từ lúc bắt đầu chạy trốn đến giờ cũng đã qua mười phút, mà không có ai đuổi theo, điều này khiến hắn nghi ngờ nhưng hắn mặc kệ, chạy trước rồi nói sau. Đang chạy, Tô Phong bỗng dưng cảm thấy tâm thần không yên, hắn cảm tưởng như sắp có chuyện gì đó xảy ra với mình thì vèo một cái, một vật thể lạ bảy màu từ trên trời lao xuống người hắn với vân tốc cực nhanh. Khi kịp định thần lại thì “Bộp” vật thể kia đã đập thẳng vào đầu hắn. Trong thời khắc đó, suy nghĩ cuối cùng của hắn là “Quá đen cho đội nhà><” và rồi hắn chẳng biết gì nữa.
Không biết bau nhiêu lâu, cũng có thể là một năm, mười năm, trăm năm hoặc lâu hơn nữa …vv. Mở mắt ra, đập vào mắt Tô Phong là một bầu trời đầy các vì sao đang lấp lánh cùng với đó là những mảnh thiên thạch khổng lồ đang di chuyển cực nhanh. Suy nghĩ đầu tiên của Tô Phong là: “Đây là đâu? Không phải ta bị cái của nợ gì gì đó đập vào đầu ngỏm củ tỏi rồi sao? Chẳng lẽ đây là địa ngục?”
Nhìn xung quanh, chỉ toàn là các vì sao cùng những mảnh thiên thạch đang di chuyển trong không gian, Tô Phong gãi gãi đầu suy nghĩ xem làm cách nào để thoát khỏi nơi này. Nghĩ chán chê không ra cách, Tô Phong bắt đầu hò hét: “Có ai khôngggggg?”. Thấy không ai trả lời Tô Phong lại tiếp tục kêu gào: “Azinomoto? Xoong thủ chảo thủng nhưng không hỏng? đồng nhôm sắt vụn hỏng bán đê >< …vv!”.
Gào thét chán chê, Tô Phong không thấy ai chả lời nên chẳng thèm gào thêm làm gì cho phí sức. Bỗng dưng, Tô Phong cảm thấy bụng mình xôi lên và “Bủm”!
Cùng lúc đó, Tô Phong cảm thấy có gì đó không đúng, khi hắn ngẩng đầu lên, hắn cảm thấy những mảnh thiên thạch đang lùi về phía sau với vận tốc ánh sáng. Đinh thần lại, Tô Phong phát hiện rằng mình đang bay, mà lý do mình bay được là do phát rắm vừa nãy. Bỗng dưng một ý nghĩ xuất hiên trong đầu hắn: “Nếu đánh rắm có thể giúp ta bay được thì làm thêm vài quả nữa chắc tốc độ càng nhanh hơn!”. Nói là làm, Tô Phong bắt đầu hít một hơi thật sâu, ép khí xuống lục phủ ngũ tạng và “Bủm, bủm….bủm!” một chàng rắm liên tiếp nổ ra. Để người khác nghe được chắc tưởng là có người đốt pháo.
Đánh liên tục hơn chục quả, mặt của Tô Phong tái nhợt trên chán cũng xuất hiện khá nhiều mồ hôi. Mặc dù tốc độ tăng nhanh thật nhưng Tô Phong lại sợ chơi quá đà ra cả bả thì vỡ mồm =)).
Tô Phong đang định làm thêm vài phát nữa thì “Oành”, một tiếng nổ cực lớn vang lên khiến Tô Phong choáng váng đầu óc. Khi kịp định thần lại thì trong không gian, một giọng nói bất nam bất nữ vang lên: “Cảnh báo! Không gian bị khủng bố, mở hệ thống tấn công”. Tiếp theo đó, Tô Phong bỗng dưng cảm thấy dựng hết cả tóc gáy lên và “Roẹt”!
Một tia sét bảy màu từ trên trời đánh xuống và nạn nhân không ai khác ngoài Tô Phong. Cùng với đó là hàng loạt tia sét khác cũng đánh xuống, nhìn thấy vậy, Tô Phong không biết làm gì hơn là hô lên: “Em đầu hàng!”. Vừa nói xong thì những tia sét đó đồng loạt đánh lên người Tô Phong kèm theo đó là những tiếng la hét cùng chửi rủa của Tô Phong: “Á! Đau chết ông đây rồi! Đinh mệnh chơi nguy hiểm vờ lờ tí thì hỏng mất đồ chơi! Giời ạ sét lại còn muốn chơi bạo hoa cúc à ><! Ta abcxyz……vv!”.
Sau một hồi, cuối cùng những tia sét cũng dừng lại, nhìn về phía Tô Phong, có lẽ không ai nhận ra được hắn vì nhìn thấy hắn bạn sẽ nghĩ ngay đến một chữ “Thảm”! Vâng quá thảm, từ đầu đến chân của Tô Phong đen xì, quần áo rách rưới, tóc thì bốc khói và thỉnh thoảng như có như không mùi thịt nướng bốc ra từ người hắn.
Lần đầu tiên Tô Phong cảm thấy uất ức như thế này.
Last edited by icyhot9x; 31-07-2015 at 07:01 AM.
|