Xem bài viết đơn
  #7  
Old 13-03-2008, 09:36 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thời gian online: 2140
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Tiếp đệ lục chương:
Hoành Sơn Chính cũng bò lên boong thuyền, chẳng biết y có đa nghi không, nhưng sắc mặt của mọi người đều có điểm âm trầm không tự nhiên.
Nạp Túy Nhân kéo Hoành Sơn vào lòng, thân thiết nói: “Chiến hữu thân ái, thấy anh an toàn trở về, khiến tôi cất bỏ được tảng đá nặng trong lòng, báo cho anh một tin vui, Đại Dã Long Nhất đã đáp ứng yêu cầu của bọn ta, mộng tưởng sẽ nhanh chóng được thực hiện.”
Ngải Toa nói: “Anh nhất định đã đói rồi, Lương Tử đã chuẩn bị thức ăn cho anh.”
Mọi người tiến vào trong cabin rộng rãi.
Ngồi quanh cái bàn ăn hình vuông, trên bàn đã bày rau quả tươi ngon, đó những đĩa rau đầy đặn đẹp mắt.
Nạp Túy Nhân nói: “Những thứ này đều là đất mẹ ban cho chúng ta, để chúng ta trân trọng quý tiếc mà hưởng chúng.”
Hoành Sơn liếc nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi: “Mễ Nhĩ ở đâu rồi?”
Nạp Túy Nhân thần sắc chợt tối lại, trầm giọng nói: “Thiên Huệ Tử đã có vấn đề, sau khi chích thuốc mê ở Nại Lương, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, Mễ Nhĩ đang chiếu cô cho cô ta.”
Hoành Sơn Chính ngạc nhiên, thở dài nói: “Cô ta mang bệnh suốt mấy tháng nay, chuyện này cũng chẳng lạ gì.”
Nạp Túy Nhân lắc đầu nói: “Vấn đề không đơn giản như vậy, cô ta sốt cao quá mức bình thường, theo Mễ Nhĩ, đối với người khác thì đã sớm táng mạng rồi, nhưng cô ta vẫn ngoan cường sống sót. Trong lúc cô ta kêu thét lên, có lúc dùng tiếng Nhật, có lúc nói một ngôn ngữ kì quái phi thường, có điểm giống như ma quỷ vậy, nhưng thủy chung vẫn hôn mê không tỉnh.”
Hoành Sơn Chính cũng nói: “Ông cũng tin vào chuyện ma quỷ hoang đường ư?”
Nạp Túy Nhân quay đầu cười khổ, không trả lời y, những người khác cũng thần sắc ngưng trọng, không khí nhất thời trở nên cương ngạnh phi thường.
Hoành Sơn Chính cũng đề xuất vấn đề đang vướng bận trong lòng mình: “Vì sao lại thất sách như thế này, đã để Thiên Huệ Tử biết chính mình đang ở nơi nào?”
Trong mắt mọi người chớp lên một tia thần sắc hoảng sợ, nghi ngờ lo lắng đối với sự vật không nắm bắt được.
Ngải Toa nói: “Anh không thể biết được đâu, từ ban đầu khi cướp cô ta từ liệu dưỡng viện ra, cho đến khi được đưa thẳng đến mật thất cách âm không có cửa nẻo ấy, cô ta đều ở trong trạng thái hôn mê.”
Phí Thanh bác sĩ nói: “Huống hồ cô ta có giương to đôi mắt, cũng chẳng thể trông thấy vật gì. Bọn ta vì chuyện này mà hoang mang lo lắng, suy nghĩ nát óc tới giờ cũng chưa tìm được lời giải thích nào hợp lý.”
Nạp Túy Nhân chen vào nói: “Vô luận thế nào, chỉ cần chúng ta có được vật của Đại Dã giao cho, là có thể tiến hành “tái sinh kế hoạch”, lúc đó vấn đề nào cũng không còn nữa.”
Phí Thanh bác sĩ trầm giọng nói: “Tôi thật muốn biết lời nói cuối cùng lúc đó của bọn chính khách gian thương ấy.”
Lương Tử nhẹ thở dài bảo: “Tôi chẳng dám nhìn, nhất là những đứa trẻ…”
Nhân Xuyên ôm vai cô ta, an ủi: “Em biết bọn ta rất bất đắc dĩ, với tai nạn ngày tận thế này của thế giới dần dần nấu con người đến chết, không biết toàn bộ quá trình sẽ tăng tốc, khiến toàn thể bọn họ, chịu đựng đau khổ, nhưng địa cầu và nhân loại lại có thể tái sinh.”
Lương Tử yếu ớt gật đầu, vùi mặt vào lòng Nhân Xuyên.
Tình cảm của mọi người chuyển từ vấn đề khó hiểu trên người Thiên Huệ Tử tới một đề mục xa xôi.
Nạp Túy Nhân đang muốn nói.
Một tiếng kêu rít đâm vào màng tai mọi người.
Tiếng đó giống như âm thanh cao tần phát ra từ sự ma sát của hai khối sắt nặng vạn cân ở trên trời, lại như tiếng vật thể sắc nhọn đâm qua tấm sắt khiến mọi người lông tóc dựng hết cả lên.
Mọi người đau đớn cúi người xuống, hai tay bịt chặt tai lại, đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ được gì ở biên giới sắp tiến vào trạng thái thác loạn thần kinh này. Âm thanh lạ đó tắt, mọi người cẩn thận buông đôi tay đang bịt tai xuống, ngồi thẳng người dậy, kinh hãi nhìn nhau.
Dưới chân họ truyền lên một tiếng động mạnh, giống như tiếng vật nặng đập lên vách cabin, chiếc du thuyền dài hơn trăm chấn động rung lên do ảnh hưởng của cú đánh có lực ấy.
Mọi người ngẩn ra một lúc, nhất thời đầu óc trống rỗng, chẳng biết được đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là thần kinh của mỗi người đều như lò xo bị kéo thẳng ra, một loại cảm giác sợ hãi trước những vật không hiểu biết được khiến linh hồn bọn họ run rẩy.
Bọn họ có thể nghe được tiếng tim đập mạnh của mỗi người.
“Bịch!” lại một tiếng động nữa, rồi cabin bên dưới trở nên yên lặng.
Nạp Túy Nhân và Hoành Sơn Chính là những người đầu tiên hồi phục.
Nạp Túy Nhân xông xuống cầu thang xoắn, kêu lên: “Mễ Nhĩ! Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Hoành Sơn Chính cũng rút súng ra, bám theo sát gót.
Xuống khỏi cầu thang xoắn, tình cảnh ở cabin bên dưới đập vào mắt họ.
Máu! Trên sàn toàn là máu.
Mễ Nhĩ phục người ở một góc, xương sọ vỡ toác, máu từ vết thương không ngừng chảy ra, dòng lớn dòng nhỏ theo sự nghiêng lắc của con thuyền mà tràn ra.
Thiên Huệ Tử nhiều ngày chưa tỉnh đã ngồi dậy, nhìn Nạp Túy Nhân đang ló đầu vào.
Đó rành rành là Thiên Huệ Tử, nhưng Nạp Túy Nhân lại cảm giác rõ ràng rằng đó là một người khác, hay một loại sinh vật khác.
Mắt cô chớp động ánh sáng kì dị, sự đối lập giữa sáng và tối rõ ràng như thế này, giống như có người ở trong người cô mở đèn và tắt đèn, trong ánh đèn u ám nơi ca bin đáy tàu này, càng tăng phần ngụy dị.
Đây vẫn chưa phải là điều khiến Nạp Túy Nhân kinh hãi nhất.
Điều khiến y hồn phi phách tán là ánh mắt của y không thể nào dời đi nơi khác được, ánh mắt của Thiên Huệ Tử tựa như có một thỏi nam châm lớn với sức hút cực mạnh không thể kháng cự, hút chặt lấy ánh mắt của y.
Chân y không theo ý mình mà bước lại gần cô, cho tới trước thân cô, mới mạnh mẽ tỉnh lại, cổ họng y phát ra hơi thở trầm trọng, cố gắng giãy giụa trước cái chết, hai chân bỗng nhũn ra, quỳ xuống bên giường.
Một luồng cảm giác băng lãnh tà ác đáng sợ, từ mắt y bắn vào như mũi tên, mỗi một sợi dây thần kinh, mỗi một mạch máu của y như bị ngâm vào nước đá.
Y muốn kêu, nhưng chẳng phát ra bất cứ thanh âm nào.
Lực lượng tà ác xâm chiếm lấy y tựa như hệ thống thần kinh chẳng chút phòng bị.
Ánh mắt chớp lóe liên tục của Thiên Huệ Tử ngừng lại bất động, bỗng trở nên chẳng khác gì so với Thiên Huệ Tử trước kia, chỉ là hung hãn hơn gấp trăm ngàn lần.
Lúc này Hoành Sơn Chính đã đuổi theo vào tới Cabin, bản năng của một nhân viên cảnh sát khiến y không hấp tấp xông xuống cầu thang như Nạp Túy Nhân, nhất là y đang ngửi thấy mùi máu tươi.
Y đứng ở chỗ cuối cầu thang xoắn, kinh hãi nhìn cảnh tượng chẳng thể tin được trước mắt, y không hiểu tại sao mà Nạp Túy Nhân lại quỳ hướng về phía Thiên Huệ Tử đang ngồi trên giường.
Y chỉ nhìn thấy tấm lưng rộng cường tráng của Nạp Túy Nhân.
Y lại chẳng trông thấy vẻ mặt nhăn nhó biến dạng, và ánh mắt thống khổ tuyệt vọng của Nạp Túy Nhân.
Hoành Sơn Chính cũng giơ súng lục lên, nhìn Thiên Huệ Tử quát: “Không được cử động!”. Thiên Huệ Tử lạnh nhạt quay sang nhìn y, sau một cái liếc mắt, lại nhìn trở lại trên tấm thân Nạp Túy Nhân trước mặt.
Hoành Sơn Chính cũng lấy làm kỳ quái là tại sao ánh mắt Thiên Huệ Tử nhìn y lại bỡ ngỡ và nóng bỏng như vậy, bởi vì bọn họ đã có cơ hội gặp mặt vài lần, chỉ một khắc sau, y hoàn toàn mất hết vẻ lãnh tỉnh và cơ trí để ứng phó với nguy nan.
Một luồng cảm giác lạnh băng tà ác cực kì khó chịu và khiến người ta buồn chán từ hai mắt y truyền vào, toàn thân bỗng mệt lử, ngực bụng chuyển động dữ dội, y cong người lại như con tôm, những thứ gì vừa ăn nôn thốc ra như thác lũ, nhất thời mùi hôi tanh bốc đầy.
Những người khác đã đuổi tới nơi, Ngải Toa đỡ vai y kêu lên: “Ông làm sao rồi?”
Phí Thanh bác sĩ và Nhân Xuyên vượt lên trước hai người, tiến lại chỗ Nạp Túy Nhân và Thiên Huệ Tử.
Lương Tử lại kêu thét lên, ngã xuống ở bậc cầu thang, kinh hoàng không biết chuyện gì.
Phí Thanh bác sĩ tới trước mặt Thiên Huệ Tử, nắm lấy đầu vai cô, đồng thời quát lên: “Thiên Huệ Tử! Cô làm gì đó?”
Tuy nhiên y chẳng thể nắm được vật gì cả, chỉ là tưởng đã có thể nắm lấy cô.
Thiên Huệ Tử ngã ngửa ra sau, cái chụp của Phí Thanh nắm vào khoảng không.
Cô tịnh không phải là cố ý tránh y, chỉ là ánh mắt chợt tối lại, hôn mê ngã lăn ra giường.
Phí Thanh ngẩn ra một cái, bỗng cảm thấy Nạp Túy Nhân đang quỳ phía sau mình mạnh mẽ đứng dậy.
Y đang muốn quay đầu lại nhìn, đầu cổ bỗng bị Nạp Túy Nhân từ phía sau nắm lấy.
Chỉ thấy cánh tay phải lực lưỡng của Nạp Túy Nhân nắm lấy đầu y quay mạnh sang phải, mà vai lại bị cánh tay trái của Nạp Túy Nhân kéo theo hướng ngược lại.
“Rắc!”
Thanh âm cuối cùng y được nghe trong đời là tiếng xương cổ bị bẻ gãy.
Ba người còn lại đồng thời ngẩn ra.
Họ chẳng thể tin được sự thật như cơn ác mộng đang xảy ra trước mắt mình.
Hoành Sơn Chính cũng cố gắng dừng cơn nôn mửa, duỗi thẳng eo lưng và tay chân.
Khẩu súng lục trong tay giơ lên, ngón tay dùng lực chuẩn bị bóp cò.
Nạp Túy Nhân quay người lại, ánh mắt nhìn vào khẩu súng y đang cầm trên tay.
Tay của Hoành Sơn Chính bỗng nhũn ra, khẩu súng rời khỏi tay rơi trên sàn.
Nạp Túy Nhân chậm chạp bước về phía y, Nhân Xuyên đứng một bên điên cuồng kêu lên một tiếng, một chưởng bổ về phía Nạp Túy Nhân.
Trong mắt Nạp Túy Nhân chớp lên vẻ hung dữ, khẽ động một cái, chưởng của Nhân Xuyên nhằm chém vào sau cổ của y chém vào khoảng không, y bước lên phía trước, bàn tay chụm lại thành mũi nhọn, đâm vào ngực Nhân Xuyên như chớp xẹt.
Sự việc bi thảm khiến người chẳng dám nhìn đã phát sinh.
Bàn tay của Nạp Túy Nhân đâm vào ngực Nhân Xuyên, cả bàn tay đã ngập vào trong thân thể y.
Không nghi ngờ gì rằng Nạp Túy Nhân bản thân là người cường tráng phi thường, nhưng vẫn không thể có loại sức mạnh gần như siêu tự nhiên ấy.
Nhân Xuyên phát ra một tiếng kêu thảm kinh thiên động địa, xé tim rách phổi.
Lương Tử nhìn thấy thảm họa của chồng, quên mình mà đứng lên, lách khỏi hai người trước mặt mà xông vào.
Ngải Toa chân bỗng mềm nhũn, ngã lăn ra sàn run bắn lên, đến sức lực để chạy trốn cũng không còn.
Chính hành động vừa rồi của Lương Tử đã cứu Hoành Sơn Chính, Nạp Túy Nhân sau khi quăng thân thể của Nhân Xuyên đi rồi, đang nhìn về phía Hoành Sơn Chính, mục tiêu trước mắt hiển nhiên là y, Lương Tử đột nhiên xông vào, làm sự chú ý của hắn chuyển sang trên người Lương Tử.
Lúc Hoành Sơn Chính đang bị Nạp Túy Nhân nhìn, toàn thân thiếu hẳn sức lực, lúc Nạp Túy Nhân chuyển qua Lương Tử, y lập tức vùng người dậy, sức mạnh kì lạ đang bóp chặt thần kinh của y bỗng buông ra.
Y lúc này chỉ nghĩ tới chạy trốn lấy mạng mình, lúc y phóng lên cầu thang cuốn để lên phía trên, tiếng kêu thảm của Lương Tử từ phía dưới truyền đến, bỗng đứt giữa chừng.
Trong đời y chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi như thế này, xông ra boong tàu, y muốn nhảy xuống biển, chợt liếc thấy cái du thuyền mình bơi tới đây, mừng rỡ tháo dây cột, nhảy xuống, điên cuồng khởi động máy.
Lại một tiếng kêu thảm nữa vang lên, chính là tiếng kêu của Ngải Toa trước lúc chết.
Trong tiếng trống ngực đập thình thịch của y, đuôi du thuyền đã tung bọt sóng, từ khi phóng du thuyền đi, trước mắt đã thấy thoát khỏi hiểm cảnh.
Bỗng nhiên một luồng lực lượng tà ác theo sống lưng y mà xâm nhập vào, từ sống lưng xông mạnh lên não, thần trí của Hoành Sơn Chính một phen trở nên mơ hồ, y biết đây là lúc sinh tử quan đầu, giãy giụa sống chết, bỗng nhiên hồi phục sự tỉnh táo, hoảng hốt phát giác du thuyền đang phóng nhanh theo hướng ngược lại.
Y kêu gào chẳng chút kiềm chế, xoay tay một cái, chiếc du thuyền như mũi tên lách khỏi chiếc thuyền thoi, nhằm hướng tây phóng đi, không ngừng gia tăng khoảng cách với chiếc thuyền.
Tiếng rống điên cuồng của Nạp Túy Nhân từ phía sau vọng tới.
Hoành Sơn Chính đang muốn quay đầu nhìn lại, giữa ngực bỗng đau đớn kịch liệt, y cúi đầu nhìn xuống, một đoạn sắt bỗng nhô ra trên ngực trái của y, y chợt tỉnh ngộ rằng đây là đoạn sắt của Nạp Túy Nhân phóng lại, từ phía sau xuyên qua thân thể của chính mình.
Y kêu thảm một tiếng, ngã ngửa ra sau.
Lăng Độ Vũ mắt nhìn màn hình radar, tai đeo máy thu tín hiệu tìm vết, kỳ quái kêu lên: “Chẳng có lý do gì, chiếc du thuyền vì sao lại phóng đi rồi.”
Tiếp đó nói với Hòa Điền Đạo Hương: “Để tôi cầm lái cho.”
Chiếc thuyền thoi dần dần lấy lại tốc độ lúc trước, nhắm mục tiêu ban nãy trên biển mà đuổi tới, trong lòng anh dâng lên một cảm giác chẳng lành, linh giác hơn người đã khiến anh có thể cảm giác được sự nguy hiểm mà người khác không cảm giác được.
Trong vùng biển bỗng dâng lên một lực lượng tà ác vô hình.
Hòa Điền Đạo Hương không ngừng chà tay lên đầu.
Bà mềm mại ngồi ở một bên, trong lòng bực bội, thứ cảm giác này bà ít khi gặp.
Bà hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Sức mạnh tinh thần của Lăng Độ Vũ mạnh hơn bà gấp trăm lần, tịnh không chịu ảnh hưởng, cười khổ đáp: “Chỉ mong tôi có thể biết được?”
Chiếc du thuyền của Hoành Sơn Chính đột nhiên tách ra, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh, đã phá rối kế hoạch ban đầu của anh là lặn ngầm dưới biển đến phá hoại động cơ của chiếc thuyền.
Đây lại chẳng phải là khía cạnh khiến anh lo lắng nhất.
Dự cảm nguy hiểm sắp đến là điều khiến anh lo lắng nhất, đặc biệt là phải chiếu cố cho một Hòa Điền Đạo Hương nhu nhược.
Nửa tiếng đồng hồ sau, chiếc du thuyền đã xuất hiện ở mạn trái chiếc thuyền thoi, Lăng Độ Vũ giao trách nhiệm cầm lái cho Hòa Điền Đạo Hương, chạy lên boong tàu, chiếu rọi đèn pha cực sáng.
Chiếc du thuyền đã dừng lại, trồi lên hụp xuống theo con sóng, trên thuyền một mảng máu đỏ.
Một người ngã ngửa trên thuyền.
Thuyền thoi ghé lại, Lăng Độ Vũ kéo chiếc du thuyền lại, buộc ở mạn thuyền, rồi mới nhảy xuống.
“Hoành Sơn Chính nè!” Hoành Sơn Chính cũng rên lên một tiếng, hé mở mắt ra, mơ màng nhìn Lăng Độ Vũ.
Lăng Độ Vũ nhác thấy đoạn sắt xuyên qua ngực y, biết rằng thần tiên cũng khó cứu, anh không cảm động, thấp giọng quát: “Hoành Sơn Chính nè! Tôi là bạn bè của anh, nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì, ai đã làm anh bị thương?”
Hoành Sơn Chính thần trí mơ hồ đáp: “Nạp Túy Nhân, không! Y không phải là Nạp Túy Nhân, bọn họ chết rất thảm.”
Lăng Độ Vũ tuy trí tuệ hơn người, nhất thời cũng không biết y nói gì, chỉ hỏi lại: “Thiên Huệ Tử đang ở đâu?”
Hoành Sơn Chính cũng rên rỉ: “Trên thuyền, rất đáng sợ.”
Y thở dốc một hồi.
Lăng Độ Vũ biết rằng y sắp chết, quát lên: “Thánh chiến đoàn rốt cuộc định làm chuyện gì?”
Hoành Sơn Chính bỗng mở lớn mắt lên, lộ ra vẻ tỉnh táo của lúc hồi quang phản chiếu, nói: “Lại là anh? Không xong rồi, đại họa đã phát sinh, kế hoạch tái sinh không còn ý nghĩa nữa.”
Đầu y nghiêng qua một bên, đã đứt hơi.
Lăng Độ Vũ quay đầu nhìn lại, Hòa Điền Đạo Hương đứng ở mạn thuyền, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hoảng hốt, mặt mũi xanh lè, dường như không tin vào sự kiện vừa thấy trước mắt.
Tài sản của tarta12a