Nếu như nói muốn tìm một nơi hỗn loạn nhất trên đại lục, thì phải đến Dã Hoả trấn.
Tên của Dã Hoả trấn vốn không phải như thế này. Trên thực tế, nó có vài cái tên không chính thức - chủ yếu là bởi vì vị thế đặc thù của nó.
Tiểu trấn nằm ở phía nam của Dã Hoả nguyên, là một địa giới không có ai quản lí đến, nếu nói đến vấn đề sở hữu, thật sự là “Thành đầu biến huyễn đại vương kì”. ( đại khái là đổi chủ liên tục )
Áo Đinh đế quốc ở phương bắc, Bái Chiếm Đình đế quốc ở phương nam, thậm chí một ít đạo tặc đoàn lớn đều từng là chủ nhân ở nơi này.
Dã Hoả trấn vị trí địa lí không quá tốt, Dã Hoả nguyên cũng không có nhiều sản vật, phần lớn chỉ là rừng rậm sơn cốc, nơi này thổ địa cằn cỗi, khí hậu cũng vô cùng quái dị.
Hàng năm, không khí lạnh từ phương bắc tràn đến, làm cho Dã Hoả nguyên có ba tháng rét lạnh của mùa đông. Mà sau mùa đông, gió biển ấm áp từ phía nam thổi lên phía bắc, cái nóng nực đến khiến con người lại lười biếng không muốn nhúc nhích. Thời tiết nóng lạnh của nam - bắc giao thoa, lại hình thành mưa rơi xuống, vào thời diểm mùa hè, đất đai lầy lội.
Kết quả, Dã Hoả nguyên mùa đông rét mướt, mùa hè lại nóng nực.
Người Áo Đinh ở phương bắc chịu rét lạnh đã quen, đối với mùa hạ nóng nực nơi này rất không thích ứng. Người của Bái Chiếm Đình đế quốc ở phía nam lại là không chịu nổi cái mùa đông lạnh và khô hanh.
Nơi này cũng không có sản vật gì quan trọng với đế quốc, chỉ là một mảnh đất mà thôi.
Trong Dã Hoả nguyên sản vật khác thì không có, nhưng dã thú cùng bộ lạc bản xứ thì lại nhiều như sao trên trời. Các bộ lạc ở đây, chính có, tà có. Lúc có sinh ý, lập ra một cái dong binh đoàn. Lúc không có sinh ý, che mặt lại làm cướp phỉ giết người đoạt bảo.
Chung quanh còn có các bộ lạc của ải nhân, rồi những quần tộc địa tinh dơ bẩn nhát gan nhưng lại nhiều như kiến, có ở khắp nơi trên đầm lầy trong rừng rậm.
Loại địa phương này, trừ khi hai đế quốc chuẩn bị khai chiến đem nó làm vùng đệm, nếu không bình thường chả ai thèm để mắt đến.
Hai đại đế quốc tựa hồ đã hình thành thỏa thuận, nếu như người của Bái Chiếm Đình chiếm được nơi này, thì người Áo Đinh sẽ nhất định đánh tới, nếu người của Áo Đinh chiếm cứ nơi này, người Bái Chiếm Đình cũng nhất định xuất binh đuổi đi. Nhưng song phương thực sự cũng không có ý định trường kì đóng quân đội tại đây, chỉ cần đối phương rút lui, nơi này lại thành vùng đất không ai quản lí.
Về phần thành trấn duy nhất tại đây, Dã Hoả trấn, lại thành địa điểm lui tới của vô số loại người phức tạp trên đại lục. Tội phạm, truy nã phạm, tiểu thâu, kẻ trộm, gian thương, mạo hiểm đoàn đội, v.v…rất nhiều loại.
Nhạc viên vô chính phủ, chính là lời đánh giá chuẩn xác nhất với Dã Hoả trấn.
Trước đó vài ngày, vài cái đại thương đoàn tới từ Bái Chiếm Đình đế quốc ở phía nam gặp phải đạo phỉ cướp bóc tổn thất thảm trọng, liền góp vốn thuê tới một cái dong binh đoàn “bộ lạc” đánh chạy đám cướp phỉ, đem nơi này làm chỗ tập kết hàng vật tư trọng yếu, tuyên bố đối với tiểu trấn tiến hành “Bảo hộ”.
Dã Hoả trấn cái gì cũng có. Xe cộ, lữ điếm, tửu điếm, sòng bạc, kĩ viện, còn có một ít cứ điểm bí mật của đạo tặc, chuyên giao dịch mua bán những thương phẩm mà đế quốc vốn cấm buôn bán, còn có cả điểm giao dịch của dong binh đoàn bộ lạc,…
Nơi này cũng là thiên đường của mạo hiểm giả.
Người trung thực, tốt nhất là không nên đến đây.
Cho dù là tài người làm của một cửa hàng may, nói không chừng lại là tội phạm bị truy nã nhiều năm của hai đại đế quốc cũng nên.
Lúc Hạ Á Lôi Minh đi đến thôn trấn, cũng không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý đến. Cái áo da sói rách nát trên người khiến hắn nhìn qua giống như một tên khất cái vậy. Mà trên lưng lại cắm một cây hoả xa, lại càng khiến cho người ta nghĩ đến hắn là một tên khất cái “tinh thần có vấn đề”.
Ngay lúc Hạ Á Lôi Minh như một con lang đói xuyên qua ngã tư đường, ở bên cửa một nhà hàng, một luồng ánh mắt tham lam bắn về phía hắn.
Nếu muốn dùng một từ ngữ chuẩn xác nhất để hình dung tướng mạo của Đa Đa La, từ đó nhất định là : Đáng khinh.
Nếu như cần phải thêm một cái phụ từ, chắc hẳn sẽ là “Cực kì phi thường” đáng khinh!
Hắn rất gầy, cực kì gầy, xương bọc da, hai gò má nổi lên hai khối u dữ tợn, lại thêm một đôi lông mày ngược, mắt tam giác với hung quang đáng khinh và dâm tà, dù cho hắn không cười rộ lên, cũng vô cùng giống một tên Quái thúc thúc thường hay câu dẫn tiểu la lỵ.
Nói như thế, lấy tướng mạo của hắn, ban đêm đi trên đường cái, dù cho không có làm gì, nhưng nhất định sẽ đưa tới ánh mắt khả nghi của tuần binh.
Hắn từng có một chuyện vô cùng “quang vinh”, lúc còn ở vương đô học viện, chạng vạng một ngày nào đó, ở trên phố nhỏ vô tình gặp được một vị nữ sĩ, kết quả hai người vừa nhìn mặt nhau một cái, vị nữ sĩ kia thấy được tướng mạo của Đa Đa La, liền sợ tới mức hoa dung thất sắc, sau đó kêu to “Phi lễ”.
Kết quả đưa tới vệ đội tuần tra, không phân tốt xấu đã đem hắn trói trở về. Lúc Đa Đa La giải thích, người ta chỉ nói một câu:” Bộ dáng của ngươi rất giống một tên thường hay phi lễ tiểu cô nương.”
May mắn, hiện tại Đa Đa La đã không còn phải chịu sỉ nhục đãi ngộ như vậy nữa.
Hiện tại Đa Đa La đã có được một trong, không, không phải một trong, mà là chức nghiệp cao quý nhất trên đại lục!
Thân phận chính thức của hắn hiện tại là: Ma pháp sư Đa Đa La tôn quý.
Đương nhiên, xưng hô này là hắn tự xưng. Trên thực tế, Đa Đa La hiện tại chỉ là cấp thấp nhất ma pháp sư, hơn nữa, thật bất hạnh là, hắn niên kỉ đã không nhỏ, ở bên trong khảo hạch ma pháp, cũng đã bị nhận định là không có tiềm lực tăng cấp ma pháp.
Chức nghiệp ma pháp sư tuy cao quý, nhưng cái này chỉ dành cho cao đẳng ma pháp sư hô phong hoán vũ, còn những tên cấp thấp ma pháp sư như hắn, hơn nữa lại là không còn có tiềm lực, con đường duy nhất chính là tìm kiếm một cái dong binh đoàn bộ lạc làm thuê, kiếm chút phí sinh hoạt, nếu như vận khí tốt còn có thể gặp được vài tên nông thôn quý tộc, nói không chừng được mời chào cũng nên.
Cho nên, ở vương đô hoặc thành thị lớn khác, Đa Đa La không có cơ hội phát đạt, hắn chỉ có thể chạy đến địa phương nơi thâm sơn cùng cốc như Dã Hoả trấn tìm vận khí.
Hơn nữa, hắn đến Dã Hoả trấn, tuyệt đối là ngoài ý muốn --- hắn phá sản.
Đây thực là một chuyện hoang đường: lấy thân phận cao quý và giàu có như ma pháp sư, cư nhiên lại phá sản?
Nhưng mà chuyện này lại thật sự phát sinh trên người Đa Đa La. Hắn ngẫu nhiên nhặt được một quyển sách cổ dạy cho phương pháp tăng cường ma pháp chính mình, phát hiện này đã kích thích dã tâm của Đa Đa La, hắn hướng một cái thương hội mượng tiền mua rất nhiều ma pháp tài liệu về tiến hành nghiên cứu thí nghiệm ma pháp này. Nhưng là, thật bất hạnh, nghiên cứu ma pháp của hắn thất bại, tài liệu cũng tiêu hao hơn phân nửa.
Càng không may chính là, sau đó hắn lại phát hiện, cuốn sách cổ mà mình nhặt được kia, căn bản chỉ là một sản phẩm hàng giả đổ cổ mà thôi.
Thân là một ma pháp sư, cư nhiên bị thứ đồ giả của gian thương lừa! Đây quả là chuyện vô cùng sỉ nhục với Đa Đa La.
Nhưng càng không may chính là, cái thương hội mà hắn nợ tiền lại được hưởng thụ quyền bảo hộ của đế quốc, vì truy đòi tiền nợ, thậm chí chạy tới giáo hội ma pháp sư ở vương đô tiến hành khởi kiện Đa Đa La.
Khởi tố một vị ma pháp sư thiếu tiền không trả, chuyện này quả thực làm náo động cả ma pháp sư công hội.
Đây quả thực là gièm pha lớn chưa từng có trong trăm ngàn năm qua a! Danh dự của Đa Đa La ở vương đô tan tành, trở thành đại chê cười của ma pháp giới. Thậm chí ở vương đô, sự nổi tiếng của ma pháp sư nho nhỏ như hắn còn lớn hơn cả nhiều ma pháp sư thành danh đã lâu.
Cuối cùng, Đa Đa La chỉ có thể mai danh ẩn tích ở xa quê hương, đến Dã Hoả nguyên không ai quản lí tìm vận may.
Mà hiện tại, Đa Đa La thấy Hạ Á Lôi Minh.
Chuẩn xác mà nói, hắn nhìn trúng vật đang nằm trên cổ của Hạ Á Lôi Minh.
Lấy ánh mắt của một ma pháp sư, Đa Đa La vừa nhìn thấy vật trên cổ Hạ Á Lôi Minh, hắn liền nhịn không được sinh ra tham niệm.
Đó là một tảng đá màu xám không trơn nhẵn, cũng không hề sáng bóng gì.
Nhưng là…chúa vạn năng tại thượng, Đa Đa La dám thề, đó là một khối thượng phẩm ma pháp tinh phách.
……..
Hạ Á Lôi Minh rất nhanh bị ngăn cản đường đi.
Hắn tuy rằng đói bụng đến nỗi choáng váng, nhưng nhìn bộ dáng của người đang cản đường mình, lập tức giật mình một cái.
“Xin chào, người trẻ tuổi, muốn làm một chút giao dịch không?”
Đa Đa La tận lực làm cho mình cười hiền lành một chút, nhưng là hiển nhiên, cố gắng của hắn là phí công. Bởi vì phản ứng đầu tiên của Hạ Á Lôi Minh khi nhìn thấy hắn, chính là thần tình cảnh giác, đồng thời cầm lấy hoả xoa bên hông, tay còn lại nhanh chóng giữ lấy túi tiền bên kia.
“Chẳng lẽ bộ dạng ta rất giống người xấu sao?” Đa Đa La bỗng nhiên có một loại xúc động muốn khóc. Bất quá, ở trước mặt một tên khất cái, hắn vẫn cố gắng bày ra thân phận là ma pháp sư lão gia.
Nhìn thoáng qua thân thể cường tráng của Hạ Á Lôi Minh, hắn đành bỏ qua ý niệm dùng sức mạnh cướp đoạt trong đầu. “Hay là lừa đưa đến một nơi không ai biết rồi bỏ thuốc mê nhỉ?”
Đa Đa La híp híp đôi mắt tam giác, ra vẻ rụt rè mỉm cười nói:”Lời đầu tiên xin tự giới thiệu, ta là một ma pháp sư.”
Hạ Á Lôi Minh mờ mịt nhìn Đa Đa La, không hề có phản ứng.
Đa Đa La không nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương, tựa hồ người thanh niên này nghe được từ “ma pháp sư” với từ “một con heo” cũng chả khác gì nhau.
Trầm mặc xấu hổ một lát, Đa Đa La rốt cuộc không kiên nhẫn được nữa, hắn ho khan một tiếng :”Khụ…chẳng lẽ ngươi không biết ma pháp sư là ai sao?”
“Biết.” Hạ Á Lôi Minh thành thật gật gật đầu. Hắn mặc dù là người miền núi, nhưng cũng thường xuyên lui tới Dã Hoả trấn, sao không biết ma pháp sư được chứ.
“Vậy…hiện tại một ma pháp sư tôn quý đang đứng trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không sợ hãi sao?” Đa Đa La có chút kinh ngạc, đối mặt với một ma pháp sư mà không đổi sắc, chẳng lẽ người này là một cao thủ thâm sâu khôn lường sao?
Nhưng là, nhìn dáng vẻ, tuổi tác, lại thêm bộ áo choàng rách nát hắn mang trên người, còn có cái đầu bím tóc theo phong tục miền núi, nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy giống một cao nhân.
“Bởi vì ngươi không giống ma pháp sư.” Hạ Á Lôi Minh nói thực lòng, hắn tựa hồ có chút ngượng ngùng vuốt vuốt cái ót :”Ta nghĩ ma pháp sư đều có bộ dạng rất tuấn tú.”
Đa Đa La:”…..” oán niệm tiếp tục tăng lên.
Bị chọt trúng chỗ đau, Đa Đa La có chút bốc hoả :”Vậy ngươi cho ta là ai?”
“Kẻ lừa đảo.” Hạ Á Lôi Minh là một người rất thành thật, hắn kiên quyết trả lời :” Dưỡng phụ của ta đã dạy một câu, nếu như trên đường có một người tự nhiên tỏ ra thân thiện hảo hữu mỉm cười với ta, vậy phản ứng đầu tiên nên là ôm chặt túi tiền của mình lại.”
Sau đó, Hạ Á Lôi Minh mỉm cười với Đa Đa La một chút, vẻ mặt hắn vẫn như cũ bình thản mà thành khẩn, nói tiếp:”Tiên sinh lừa đảo tôn kính, ngươi xem, ta là một người nghèo, trên người hiện tại ngay cả một đồng tiền cũng không có. Cho nên, ta nghĩ ngươi không nên lãng phí thời gian nữa.”
Nói xong, Hạ Á Lôi Minh lướt qua bên người Đa Đa La, tỏ vẻ muốn đi.
Gặp quỷ rồi, hắn từ trên núi đi xuống hơn ba mươi dặm, trên đường chỉ có duy nhất một bụng nước chống đói, lúc đi đến thôn trấn, bụng đã sôi sùng sục, đai lưng không biết đã phải thít chặt lại mấy lần. Giờ này chắc gặp một khúc cây hắn cũng không ngần ngại gặm một hồi.
Trong lúc này, việc cần kíp nhất là đi kiếm cái ăn, hắn đâu còn sức lãng phí thời gian với một tên lừa đảo. Nếu như đổi ngày thường, hắn sớm đã một quyền đập vỡ xương cốt tên lừa đảo này.
Đa Đa La thấy Hạ Á Lôi Minh muốn đi, sốt ruột nói:” Này! Ta thực sự là một ma pháp sư! Ngươi muốn như thế nào mới tin tưởng?”
“Tin tưởng ngươi?” Hạ Á Lôi Minh chớp con mắt, do dự một chút, sau đó làm một bộ dáng trung hậu đáp :” Trừ phi…trừ phi ngươi biểu diễn một chút ma pháp.”
“.. Được rồi!” Đa Đa La suýt nữa tức giận đến hộc máu, bất quá vì khối thượng đặng ma pháp tinh kia, hắn vẫn cố gắng đè nén tức giận, đem Hạ Á Lôi Minh kéo đến ven đường, dùng lưng mình chặn ánh mắt của người qua đường, vương một ngón tay:”Đây! Ngươi xem cho rõ vào!”
Nói xong, miệng hắn thì thầm niệm vài câu gì đó, giương tay lên, một đám bụi phấn từ trong lòng bàn tay hắn bay ra bám trên người Hạ Á Lôi Minh.
Đó chính là một đám bụi đất.
Hạ Á Lôi Minh nhìn áo choàng bị dính bụi đất, bất mãn nói:”Đây là ma pháp gì vậy.”
“Dương trần thuật!” Đa Đa La kiêu ngạo nâng cằm lên, đây chính là ma pháp hắn am hiểu nhất, cũng là pháp thuật thấp nhất của thổ hệ ma pháp, lợi dụng ma pháp tạo ra bụi đất, trong thời điểm tác chiến có thể mê hoặc tầm mắt của địch nhân, cái này cũng tương tự như khi đánh nhau bất thần tung vôi bột ra vậy.
Hạ Á Lôi Minh có chút thất vọng, cũng có chút khinh thường:”Cái này cũng không thể chứng minh được ngươi là ma pháp a.”
Ánh mắt hắn tràn ngập hoài nghi nhìn Đa Đa La, dùng sức lắc đầu nói:” Ta trước kia từng chứng kiến một đoàn xiếc cũng có người làm được như ngươi, thậm chí còn thú vị hơn. Trong đó còn có người từ trong mũi lấy ra một con thỏ nữa kìa.”
Ặc, đoàn xiếc”
Lấy thỏ từ trong mũi!
Chết tiệt, tên hỗn đản này coi ta là cái gì?
Đa Đa La cảm thấy mình sắp hộc máu đến nơi rồi.
“Hơn nữa…nói không chừng, bụi đất này là của người giấu trong túi áo từ trước đó.” Hạ Á Lôi Minh không có hảo ý nhìn ống tay áo rộng thùng thình của Đa Đa La. Đa Đa La mang trên người chính là một kiệng thượng đẳng da bào, vì phối hợp với tượng trưng thân phận của ma pháp sư, áo choàng được làm rộng thùng thình, tay áo cũng có vài tầng vải cuốn.
“Hỗn đản! Ta làm sao có thể làm chuyện đó được.” Đa Đa La cảm thấy chính mình bị vũ nhục.
“Trừ phi…ngươi để ta kiểm tra một chút y phục của ngươi, nhìn xem bên trong có giấu vật gì hay không?”
Hạ Á Lôi Minh vẻ mặt thực thành khẩn nói.
“…được rồi!” Đa Đa La sắc mặt đỏ lên, hắn cảm thấy chính mình đã bị sỉ nhục rất lớn! Thậm chí trong nháy mắt, suýt nữa đã quên luôn cả tảng đá trên cổ của Hạ Á Lôi Minh.
Vui vẻ gì chứ! Ta đường đường là một cái ma pháp sư, không ngờ lại bị tiểu tử này coi là ảo thuật gia!!
Mà thân phận ma pháp sư, bây giờ đã là thứ đáng giá nhất trên người Đa Đa La.
Hắn oán giận ném cho Hạ Á Lôi Minh kiện áo bào da trong tay:” Ngươi xem đi! Nhìn xem ta có giấu thứ gì bên trong không? Hừ!”
Hạ Á Lôi Minh nhận áo choàng, lập tức cẩn thận xem xét. Hắn phi thường cẩn thận, sờ soạng từ tay áo đến cổ áo, thậm chí cả bên trong áo cũng thò tay vào bóp bóp vài cái mới thôi.
Kiểm tra xong một lần, Hạ Á Lôi Minh thuận tiện hàm hồ đáp:” Ân, cái áo choàng này của ngươi tựa hồ cũng không ít tiền a.”
“Đương nhiên! Cái này chính là mua từ cửa hàng ở vương đô, giá sáu cái ngân tệ đấy! Nó chính là là da gấu thượng đẳng! Quần áo như vậy mới có thể xứng đáng với thân phận ma pháp sư cao quý chứ!” Đa Đa La căm tức trả lời. Kì thật hắn nói dối, da gấu đâu mà da gấu. Tuy đúng là mua ở cửa hàng vương đô, nhưng cũng chỉ có ba cái ngân tệ thôi.
Hạ Á Lôi Minh nghe xong, trên mặt bất động thanh sắc, trong ánh mắt lại hiện lên một tia dị sắc.
Hắn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt vô hại nhìn Đa Đa La:” Ta xem xong rồi. Ân…không thể không nói, ngài đích xác không phải là một kẻ lừa đảo giảo hoạt.”
“ Đương nhiên!” Đa Đa La cố gắng ưỡn ngực lên nói.
Hạ Á Lôi Minh nhếch miệng cười hì hì:”Bất quá, ngươi lại là một kẻ lừa đảo ngu xuẩn.”
Vừa dứt lời, Hạ Á Lôi Minh bỗng nhiên ôm cái áo da thượng đẳng của Đa Đa La, quay đầu bỏ chạy.
Hắn chạy trốn như bay, chỉ một lát sau, liền chui vào một cái hẻm nhỏ ở ven đường.
Đa Đa La sửng sờ ở đương trường, cả người hình như choáng váng, mở to hai mắt ngây ngốc một hồi lâu, sau đó mới đột nhiên rống giận một tiếng:”Có người cướp đoạt quần áo của ta!!!”
Chờ đến lúc hắn truy đến ngõ nhỏ, còn đâu thấy bóng dáng của Hạ Á Lôi Minh nữa!!!
Hạ Á Lôi Minh dù sao cũng là người địa phương, Dã Hoả trấn này, hắn đã đi hơn mười năm rồi, Đa Đa La cái tên ngốc này sao có thể so sánh được.
Một hơi chạy hết hai con đường, xác định không có ai đuổi theo. Hạ Á Lôi Minh dừng bước, đứng dưới cây đại thụ ven đường thở hổn hển một lúc, sau đó lại sờ sờ cái áo choàng thượng đẳng trong tay.
“ Vận khí thật tốt, mới tiến lên trấn liền gặp ngay được tên ngốc lừa đảo từ bên ngoài đến. Hôm nay có cơm trưa rồi.”
Hạ Á Lôi Minh trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, sau đó ôm áo da, đi đến một cửa hàng gần nhất.
Trong chốc lát, cái áo choàng liền biến thành mấy cái đồng tiền, sau đó ở một cái tiểu điếm lại biến thành mấy cái bánh nhân thịt, rồi mấy cái bánh nhân thịt cũng rất nhanh trôi vào bụng của Hạ Á Lôi Minh.
Vỗ vỗ cái bụng đã không còn kêu to nữa, Hạ Á Lôi Minh thích ý thở dài.
Ai, đáng tiếc a, ở cái loại địa phương vô chính phủ như Dã Hoả trấn, những tên ngốc như vừa rồi cũng rất khó gặp a.
“Hiện tại, bụng đã no, nên đi tìm việc làm thôi.” Hạ Á Lôi Minh ngẩng đầu hướng chợ đen đi tới.
Đây là lần gặp gỡ đầu tiên của Hạ Á Lôi Minh và Đa Đa La.
Nếu như dựa theo cách nói hoa lệ của người hát rong thì hẳn phải hình dung thế này:
“Năm đó ngày đó tháng đó, đại lục vương giả tương lai Hạ Á đã gặp gỡ đệ nhất bộ hạ trung thành trong tương lai của hắn, Đa Đa La đại nhân. Hạ Á vương vĩ đại đã phát ra khí thế vương giả vô cùng khiến thân thể Đa Đa La rung lên, lâm vào thần phục, liền thề từ nay về sau cả đời đi theo Hạ Á vương, dù chết cũng không sờn! Bánh xe lịch sử, tiếp tục không ngừng lăn về phía trước…”
Nhưng mà, sự thực xảy ra cùng vời trong truyền thuyết kể lại có chút khác biệt.
Giờ phút này, Đa Đa La của chúng ta đích thực thân thể đang run lên, nhưng không phải vì thần phục hoặc là cảm động, mà là…
Tức giận!!!!
“ Tiểu tử hỗn đản, đừng để ta gặp lại ngươi!!!””
Đa Đa La cả mặt đều xanh, phẫn nộ nhổ ra một ngụm nước bọt:”Dã Hoả trấn thực không có người tốt a!!”