Sưu Thần Ký - Thụ Hạ Dã Hồ - New: Chương 2.
SƯU THẦN KÝ
Loại hình: Huyền huyễn tiểu thuyết.
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ.
Đệ nhất quyển: Bát thiên lí lộ.
Chương 2: Trích Tiên nhân. ( Lỗi lầm của tiên nhân).
Thác Bạt Dã cưỡi trên lưng Bạch Long Lộc, chỉ cảm thấy tiếng gió thổi hô hô hai bên tai, hai bên bóng cây vùn vụt lùi lại phía sau, tựa như đang phi hành trên mây. Lúc ban đầu hắn rất sợ bị thổi bay ra ngoài, một tay cầm ngược Vô Phong Kiếm, một tay liều mạng ôm chặt lấy cổ của Bạch Long Lộc. Nhưng Bạch Long Lộc tuy chạy nhanh nhưng lại cực kì bình ổn, không hề xóc nảy lên nảy xuống chút nào, qua một chút thời gian, Thác Bạt Dã đã dám buông tay, cùng với Bạch Long Lộc nhịp nhàng tiến lên phía trước. Ra khỏi Long đầm cốc, liền là một mảng bình nguyên, những con chim Hoàng anh bay lượn trên một thảm cỏ trải dài, trên trời những đám bạch vân đang phi vũ, ngọn gió buổi trưa đầu mùa Hạ thổi thẳng vào mặt, mang theo hơi thở ấm áp của dương quang. Thác Bạt Dã tinh thần hơi bị rung động. Hắn nguyên bổn là người cởi mở và lạc quan, lại chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi đầu, vẫn chưa có bóng đen của những việc ưu sầu khổ sở chen vào. Hôm qua vừa mới cùng với Thần Nông, người bạn tốt mới kết giao nửa ngày, đau khổ trong sinh tử chi biệt, hôm nay đã phai nhạt đi rất nhiều rồi, lại thêm nhiều lần từ trong cái chết đào sinh, kì ngộ liên tiếp, lại kết giao bằng hữu được với một con linh thú kì lạ, nên trong lòng có chút hưng phấn. Ánh mặt trời chiếu khắp mọi nơi, gió ấm thổi vào mặt, hắn nhất thời tâm tình cực tốt, bắt đầu cao giọng hát ca. Bạch Long Lộc hoà cùng với tiếng ca của hắn, ngẫu hứng phát ra những tiếng hân hoan.
Rất nhiều dã thú trên bình nguyên xa xa nghe thấy tiếng kêu của Bạch Long Lộc, liền kinh hoàng tứ tán, nghe tiếng gió mà chạy trốn.
Thác Bạt dã trong lòng đắc ý, từ nhỏ đã lưu lãng khắp nơi, nhìn thấy dã thú hung mãnh, đều phải tránh né thật xa, duy nhất có cưỡi qua một con động vật, đó là một con lừa chưa thuần, nhưng là cưỡi chưa được mười bước, đã bị nó hất ngã văng xuống, đám hài tử xung quanh không ai không cười bò lăn bò càng. Mặc dù hắn lòng dạ rộng dãi, tịnh không vì vậy mà cùng lừa hoang của thiên hạ kết cừu kết oán, nhưng dù sao đó cũng là việc xấu hổ của cuộc sống con người. Mà hôm nay, vật cưỡi là con Bạch Long Lộc một sừng này, đừng nói Lừa hoang, ngay cả sư tử lão hổ cũng phải lùi lại, thực sự là uy phong bát diện.
Từ Nam Tế Sơn đến Ngọc Bình Sơn, men theo đường đi hơn hai trăm dặm, toàn bộ là bình nguyên cùng với một số gò núi nhỏ, rất ít người ở. Duy có lúc đi qua một chỗ chân núi, thấy có một vài gia đình nông dân sinh sống. Một nông phụ mang theo con gái ra bờ sông giặt quần áo, khi nhìn thấy một thiếu niên mặt mũi đầy bùn đất, quần áo rách nát, hùng dũng ngang tàng cưỡi một con quái thú chưa từng nhìn thấy hò hét chạy qua, nhất thời trợn mắt há mồm, cả nửa ngày trời mới ngậm lại được.
Bạch Long Lộc cước trình cực nhanh, ước không quá hai canh giờ, Thác Bạt Dã đã thấy phía trước đồi núi nhấp nhô, đại hà bắc ngang qua, phía tây của con sông có vài toà núi cao nổi bật đứng đó, trên đỉnh núi mây mù quấn quanh, tà dương lúc hoàng hôn đem bên phía tây của ngọn núi dát lên một lớp kim hoàng, giống như tiên sơn. Thác Bạt Dã nghĩ thầm, hai trăm dặm lộ trình, dùng cước lực của Bạch Long Lộc, mà đã đến rồi.
Ngay sau đó hắn vỗ vỗ lên đầu của Bạch Long Lộc, ý bảo dừng lại. Từ trong lòng lấy ra Đại Hoang Kinh, cẩn thận xem xét lại một lần nữa. Mặt trên viết rằng: "Ở phía tây nam Nam Tế Sơn hơn hai trăm dặm, là Ngọc Bình Sơn. Núi có bốn ngọn, đông cạnh đại hà. Trên đó có nhiều tùng, ngọn giữa có Thiên hồ."
Cảnh vật trước mắt cùng với sự miêu tả trong sách tịnh không khác nhau. Thác Bạt Dã đem sách cất kĩ, cảm thấy cơn đói trong bụng đang cồn cào ruột gan, dọc theo đường đi, chỉ lúc đi ngang qua một mảnh rừng có quả, hắn thuận thế dứt xuống một ít quả đào nhét vào dạ dày. Lúc này đã gần đến hoàng hôn, sớm đã tiêu hoá hết rồi. Hắn quyết định ăn cơm tối trước, sau đó mới lại lên núi tìm kiếm Thanh Đế.
Nhưng là quanh vùng phụ cận dõi mắt nhìn ra xa xa, tịnh không thấy có rừng quả, cũng không nhìn thấy tẩu thú. Ngược lại chim chóc mệt mỏi đang trở về rừng, tiếng kêu lên ríu rít. Nhớ tới việc Thần Nông cười lên ba tiếng đánh rơi xuống hơn mười con chim tước, Thác Bạt Dã quyết định bắt chước theo y dạng, cũng ngửa mặt lên trời cười to. Không biết làm sao mặc dù tiếng cười của hắn rất vang to, chim tước đầy trời lại không hề có một con nào rơi xuống, qua cả nửa ngày, ngược lại một cục phân chim nhanh chóng hạ lạc, vô vô tư tư, vừa vặn kích trúng vào đùi của hắn.
Thác Bạt Dã ha ha cười lớn: "Chim kia, chim kia, ngươi bị ta doạ cho sợ đến nỗi vãi cả *** đái ra cũng được rồi, như thế nào lại còn làm dơ quần áo của ta. Ngươi nên biết rằng bộ quần áo này của ta mặc đã bốn năm rồi đó, chỉ có một bộ này, nếu là giặt giũ có thể phải cởi truồng rồi." Bạch Long Lộc nọ chẳng biết là nghe có hiểu được câu nói tự trào của hắn hay không, mà cũng ha ha cười theo.
Thác Bạt Dã vỗ vỗ lên đầu của Bạch Long Lộc, cười nói: "Lộc huynh, xem ra chúng ta phải xuống nước bắt cá rồi." Ngay sau đó đem vật kiện ở trong lòng cùng đoạn kiếm ném lên trên mặt đất, vừa kẹp chặt bụng của con Hươu, trong tiếng hò hét, một người một thú nhanh như chớp, nhảy lên cao cao, rồi lao vào trong con sông lớn.
Thác Bạt Dã cùng với Bạch Long Lộc thuỷ tính cực giỏi, trong nước cá rất nhiều và béo, không đến một lát công phu, liền bắt được hơn mười con cá chép dài hai thước, nhất nhất quăng lên trên bờ, mặc cho chúng nhảy nhót lung tung. Bạch Long Lộc đã quá đói, ở trong nước tuỳ ý duỗi thân thể ra, như Giao long uốn lượn bơi qua bơi lại, miệng như tia chớp, rặng tựa sét đánh, trong thời gian ngắn đã nuốt bảy tám con cá lớn.
Thác Bạt Dã ướt như chuột lột bơi vào bờ, lấy Vô Phong Đoạn Kiếm, đi vào trong rừng cây gần đó đông vung tây chém, dùng bảo kiếm làm dao chặt củi, thu thập được một bó cành cây, nhanh chóng chụm vào rồi nổi lửa. Hắn thấy *** chim bụi đất đầy trên người, hồn nhiên cởi hết quần áo ra, chỉ mặc trên người một cái khố. Đem quần áo cho vào trong nước giặt sạch, treo lên một cái giá gỗ hong bên cạnh bếp lửa.
Hắn hơn mười năm lưu lãng ở trong rừng núi, giang hồ, đều đã từng trải qua loại cuộc sống này, sớm đã huấn luyện được thủ cước nhanh nhẹn, không đến một hồi công phu, đã đem đám cá moi ruột đánh vảy, xiên vào cành cây đem nướng thơm phưng phức. Lại bôi lên một chút vật liệu phụ trợ tự chế, rồi bắt đầu cắn một miếng lớn. Bạch Long Lộc từ trong dòng sông nhảy lên, lắc lắc hết nước ở trên người, ngửi thấy mùi thơm của cá nướng, râu rồng đại động, thẳng một mạch chạy vội tới, đứng bên cạnh Thác Bạt Dã dò xét đánh giá, con mắt đỏ nhìn Thác Bạt Dã một cái, lại nhìn nhìn xiên cá nướng một cái, miệng phát ra những tiếng ô ô. Thác Bạt Dã ha ha cười to: "Lộc huynh, ngươi vẫn còn chưa ăn no sao. Hai anh em ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng gánh vác, ngươi ngàn vạn lần đừng có khách khí." Bạch Long Lộc gật đầu kêu lên sung sướng, thật sự là không có một chút khách khí nào, như phong quyển tàn vân, đem hơn mười con cá còn lại đánh chén sạch sẽ.
Thác Bạt Dã ăn no ợ lên một cái, đang suy nghĩ làm thế nào lên núi tìm kiếm Thanh Đế, đột nhiên nghe thấy xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, tiếng vó dày đặc, mơ hồ còn có tiếng hò hét. Thác Bạt Dã vội vàng mặc quần áo, đem những vật mà Thần Nông tặng cho cất vào trong bọc.
Chỉ thấy bên phía bắc bụi đất bốc lên, tiếng vó ngựa càng ngày càng vang to, một hàng Huyền y đại hán cưỡi trên những con Long mã như cơn lốc cuộn tới.
Bạch Long Lộc ngửi thấy khí tức của Long mã, nhất thời ngẩng đầu hí dài. Đám Long mã kia nghe thấy tiếng hí, dựng vó hí lên sợ hãi, tạo thành một đám hỗn loạn tại một chỗ. Một hắc y thiếu niên cầm đầu rất là tức giận, vung roi hô hét, các đại hán khác cũng đều vung roi dục ngựa, đám Long mã dưới sự sợ hãi, lúc đó mới bước từng bước nhỏ đi lên.
Đội ngũ đang đi này, ước có hơn ba mươi người, trước nhất có hai người, là một lão già và tên hắc y thiếu niên kia. Lão già gầy như một cái cây khô, một đôi con mắt màu bích lục sâu hoắm, một khuôn mặt gỗ không có biểu tình, trên lưng cắm xeo xéo một cây đàn gỗ đồng (Đồng mộc cầm). Thiếu niên nọ mày nhỏ mắt lé, trông cũng không xấu, nhưng thần sắc khuôn mặt có vẻ tàn bạo, hắn mỗi một lần vung roi, trên mông của Long mã liền có thêm một đạo thâm sắc huyết ấn. Phía sau là vài chục đại hán trong huyền y võ phục, lưng đeo trường đao, mặc dù cao thấp gầy béo bất đồng, nhưng thần tình đờ đẫn, trang phục giống nhau, cứ như là được điêu khắc ra từ một khuôn mẫu.
Đoàn người chạy gần đến nơi, Long mã nhìn thấy Bạch Long Lộc ngang nhiên đứng đó, lại là một trận kinh hoảng. Hắc y thiếu niên cau mày 'Y' lên một tiếng, ngạc nhiên nói: "Bạch Long Lộc!" Trên mặt lão già nọ thoáng hiện một tia thần sắc kinh ngạc, con mắt xanh lạnh băng băng hướng lên người của Thác Bạt Dã nhìn tới. Thác Bạt Dã bị hắn nhìn đến mức thấy có chút sợ hãi, nhưng lại cố ý ưỡn ngực, cứng rắn liều cùng hắn đối mắt.
Hắc y thiếu niên vung roi giục ngựa, đi tới trước mặt Thác Bạt Dã, ở tư thế trên cao lạnh lùng nhìn hắn, đầy mặt thần sắc ngạo mạn, nói: "Tiểu khất cái, ngươi lấy được Bạch Long Lộc này từ nơi đâu?" Thác Bạt Dã nhìn thấy hắn ngược đãi ngựa cưỡi, hiện lên vẻ hung ác, dĩ nhiên là chán ghét, nghe hắn đặt câu hỏi như thế, trong lòng càng thêm tức khí, trợn trừng mắt, khoanh tay trước ngực nói: "Ngươi muốn biết sao không đi hỏi nó ấy?"
Hắc y thiếu niên đột nhiên đại nộ quát: "Thằng con hoang này muốn chết!" Liền vung roi định nhằm vào đầu đánh xuống. Bạch Long Lộc ngẩng đầu tung vó, dựng đứng lên cao, phát xuất một tiếng nộ hống quái dị. Đám Long mã nhất thời can đảm bị mất hết, kinh hoàng tán loạn. Chiếc roi của Hắc y thiếu niên còn chưa hạ xuống, Long mã đang ngồi đã sợ hãi đứng dựng lên rồi, quay đầu lùi về phía sau, suýt chút nữa đã đem hắn hất xuống khỏi ngựa.
Hắc y lão già huýt lên một tiếng sáo dài, Thác Bạt Dã chấn động đến nỗi trong tai ù ù như sấm động vang lên, đám Long mã tức thời an tĩnh lại, cúi đầu đứng im. Lão già lạnh lùng nói: "Tất cả mọi người đem Long mã bịt tai mắt lại, tránh cho Bạch Long Lộc làm cho sợ hãi." Mọi người đều lấy ra vải bông, bịt hai mắt hai tai của Long mã lại.
Hắc y lão giả liếc mắt nhìn Thác Bạt Dã một cái, thấy hắn mặc dù quần áo lam lũ, nhưng anh tư bừng bừng, vẫn đứng khoanh tay ở đó, vẻ mặt mỉm cười không lo lắng tựa hồ chẳng sợ hãi gì cả, thực sự chẳng biết hắn là thần thánh phương nào. Tức thì hướng tới hắc y thiếu niên hơi khẽ khom lưng nói: "Công tử, phía trước chính là Ngọc Bình Sơn. Cung điện của Thanh đế, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Chánh sự quan trọng hơn."
Hắc y thiếu niên đối với lão già này có chút tôn trọng, mặc dù lửa giận đầy ngực, nhưng cũng cố gắng tự kiềm chế. Gật đầu, hướng các đại hán ở phía sau nói: "Chúng ta đi." Quay đầu hung ác trừng mắt liếc nhìn Thác Bạt Dã lạnh lùng nói: "Tiểu tử, chúng ta còn sẽ gặp lại!" Trong những tiếng la hét của mọi người, đám ngựa chạy vụt đi, bụi cuốn lên mù mịt, hướng Ngọc Bình Sơn chạy tới. Hắc y thiếu niên còn không quên quay đầu lại nhìn trừng trừng vào hai mắt của Thác bạt Dã.
Thác Bạt Dã thở ra một hơi, vỗ vỗ Bạch Long Lộc cười nói: "Lộc huynh uy phong bát diện, cứu ta một lần, hai anh em ta cả hai không ai thiếu nợ ai." Đột nhiên nghĩ đến, thần sắc đám người này vội vội vã vã, tựa hồ cũng là đi tìm Thanh Đế. Bản thân mình đối với Thanh Đế thân ở nơi nào cũng không hay biết, khắp núi tìm phỏng cũng không phải là thượng sách, không bằng đi theo đám người này, để cho bọn họ vì mình mà dẫn đường. Tức thì quay lại Bạch Long Lộc nói: "Lộc huynh, chúng ta xa xa đi theo ở phía sau bọn họ, xem xem bọn họ đi tới đâu tìm Thanh Đế." Bạch Long Lộc là linh thú trong các thú, nghe hiểu được tiếng người, cuống quít gật đầu.
Thác Bạt Dã xác định được Bạch Long Lộc nghe hiểu ngôn ngữ của hắn, rất là hoan hỉ, nhấc đoạn kiếm lên, phiên thân nhảy lên lưng Hươu, mặc cho nó hành tẩu. Bạch Long Lộc một đường ngửi thấy khí vị của Long mã, tịnh không nóng nảy vượt qua, chỉ là theo xa xa ở phía sau.
Lúc đó mặt trời đã lặn xuống dãy núi phía tây, màn đêm chậm rãi buông xuống.
Ngọc Bình Sơn bốn ngọn đối lập, ở giữa có một cái sơn cốc hẹp dài. Đoàn hắc y nhân nọ tiến vào sơn cốc, lại vòng qua một chỗ vòng rất lớn, mới dừng lại trước ngọn núi thứ ba. Thác Bạt Dã lặng lẽ theo ở phía sau, dừng lại ở phía sau một khối cự thạch, tĩnh tâm quan sát.
Sắc trời còn chưa hoàn toàn tối đen, nhưng góc xa mặt ngoài trong sơn cốc đã tối, mông mông lung lung, nhìn tịnh không thấy rõ ràng. Chỉ mơ hồ nhìn thấy rừng cây tùng đứng dưới chân núi, có một sơn môn bằng gỗ tùng, ở giữa có ba chữ to Ngọc Bình Phong. Hắc y nhân toàn bộ xuống ngựa, chỉnh đốn y quan.
Hắc y thiếu niên hướng lên trên núi cất cao giọng nói: "Triêu dương cốc Thập tứ lang phụng mệnh gia phụ, đến đây bái kiến Thanh Đế." Trên núi không hề có tiếng đáp lại. Hắc y thiếu niên ngừng lại trong chốc lát, lại lớn tiếng nói một lần nữa. Liên tiếp ba lượt, đều là đá chìm đáy biển, không người đáp lại.
Hắc y thiếu niên cùng Hắc y lão giả bốn mắt nhìn nhau. Lão giả trầm ngâm cả nửa ngày, thấp giọng nói vài câu, Hắc y thiếu niên gật gật đầu, lại hướng lên trên núi lớn tiếng nói: "Triêu dương cốc Thập tứ lang có thư tín cùng một phần lễ bạc của gia phụ, cần phải diện trình Thanh Đế. Vọng thỉnh sự chấp thuận cho Thập tứ lang mạo muội thượng sơn."
Trên núi vẫn vô thanh vô tức như trước. Hắc y thiếu niên liếc mắt nhìn lão giả, lão giả gật gật đầu. Hắc y thiếu niên một mặt lớn tiếng la lên: "Bởi chưng Thanh Đế đã ngầm đồng ý, Thập tứ lang mạo muội thượng sơn vậy!" Một mặt cùng lão giả với hai Hắc y đại hán có trách nhiệm được chọn lựa, hướng lên trên núi đi tới. Đám đại hán còn lại quây thành một vòng tròn, đứng lại trước sơn môn của Ngọc Bình Phong.
Ngọc Bình Phong tuy không quá cao, nhưng lại hơi dựng đứng, toàn bộ đều là những vách đá cứng lởm chởm, duy chỉ có chỗ sơn môn là có một cái thạch đạo đôi nghiêng nghiêng vòng vèo đi lên. Nếu muốn đi lên núi này, tựa hồ duy nhất chỉ có đường này. Nhưng mấy chục hắc y đại hán dưới chân núi một vòng thủ thế, bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho mình lên núi. Nghĩ đến đây, Thác Bạt Dã không khỏi có chút kế cùng.
Thác Bạt Dã xem xét khắp mọi nơi, Ngọc Bình Sơn bốn ngọn đối diện nhau, nhưng lại độc lập với nhau, tịnh không liền làm một mạch, nếu muốn đi đường vòng từ ngọn núi khác, tựa hồ cũng không có khả năng.
Bạch Long Lộc quay đầu, hướng về bên phía tây của ngọn núi chạy đi. Thác Bạt Dã lấy làm kinh hãi, muốn kéo nó lại nhưng như thế nào cũng kéo không được, không thể làm gì khác hơn là cúi người xuống, nằm phục ở trên người của Bạch Long Lộc, mặc cho nó dong duổi.
Thế núi cheo leo, cành nhánh của rừng tùng và các bụi cây um tùm chằng chịt, Bạch Long Lộc ở trong rừng rậm rạp nhảy nhót như thiểm điện cứ như đang giẫm trên đất bằng, hướng lên trên phóng nhanh, so sánh với bọn thỏ còn muốn nhanh nhẹn hơn.
Thác Bạt Dã nằm phục ở trên lưng của Bạch Long Lộc, ôm chặt cứng, cành nhánh lá cây như cuồng phong bạo vũ trực diện mà tới, quật lên đầu lên lưng hắn vô cùng đau đớn. Thỉnh thoảng quay đầu trông lại phía sau, liền thấy phía dưới mây mù quấn quanh, bóng cây lờ mờ, khắp bên này chính là vách đá cao vạn trượng, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Chạy được khoảng nửa canh giờ, sắc trời đã tối đen, minh nguyệt đang lên, ánh trăng chiếu xạ xuống xuyên thấu qua cây rừng tạo thành những điểm lốm đốm. Đột nhiên Bạch Long Lộc hí khẽ một tiếng, nhẹ nhàng lùi lại về phía sau một chút, rồi nhảy vút lên cao như đằng vân giá vụ, lướt qua rừng tùng. Thác Bạt Dã thét lên một tiếng kinh hãi, bất quá lưu lại ở giữa không trung chỉ trong phiến khắc, liền vững vàng hạ xuống trên bãi đất bằng.
Gần nơi này trong vòng hơn hai mươi trượng, có vài gốc tùng đứng ngạo nghễ, cự thạch hùng vĩ. Bầu trời đêm rộng lớn bao la, một vầng trăng lưỡi liềm treo nghiêng về phía đông trên ngọn cây tùng. Nơi đây đúng là đỉnh của ngọn núi này.
Bạch Long Lộc hướng tới bên phía đông hí lên khe khẽ. Thác Bạt Dã hướng sang phía đông cẩn thận quan sát, cùng với ngọn núi này cách khoảng hơn hai mươi trượng, cũng là một ngọn núi hùng vĩ. Lấy phương vị mà xem xét, phải chính xác là Ngọc Bình Phong.
Thác Bạt Dã vỗ vỗ lên đầu Bạch Long Lộc, cười khổ nói: "Lộc huynh, ngươi là muốn phi sang đó phải không?" Bạch Long Lộc nọ dĩ nhiên là cuống quít gật đầu, hí lên đáp lại. Thác Bạt Dã tức thì lặng đi, rồi đột nhiên ha ha cười to, trong ngực trào dâng hào tình vạn trượng, trở tay cầm chặt Vô Phong Kiếm, hai tay vòng lại, ôm chặt lấy cổ Bạch Long Lộc, nói: "Đi thôi!"
Bạch Long Lộc hí khẽ một tiếng, bốn vó như bay, trong nháy mắt tăng gia tốc độ, đột nhiên chững lại rồi nhảy vọt lên, lại một lần nữa bay ở trên cao.
Thác Bạt Dã chỉ cảm thấy trái tim đang đập đột nhiên ngừng lại, bên tai tiếng gió đang hô hô trong sát na cũng chẳng còn nghe thấy. Đất trời lặng im, vạn vận như dừng lại. Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới rừng rậm mênh mông, mây bay khói toả.
Ngàn trượng trời cao, hắn chỉ nhảy một phát mà qua.
Đột nhiên toàn thân chấn động, thiếu chút nữa thì bay ra. Hắn lúc này mới phát hiện đã đến đỉnh Ngọc Bình Sơn rồi. Bạch Long Lộc hí lên một tiếng dài sung sướng, ngẩng đầu tung vó, rất là đắc ý. Thác Bạt Dã lúc này mới nghe thấy tiếng tim của mình đập 'phác thông, phác thông'.
Thác Bạt Dã buông người từ trên lưng của Bạch Long Lộc nhảy xuống, ngồi trên mặt đất cùng Bạch Long Lộc ha ha cười lớn với nhau.
Trải qua mấy phen nguy hiểm tuyệt xứ phùng sanh, khiến cho tình cảm của một người một thú kỳ dị này càng thêm kiên cố, cũng khiến cho can đảm và kiến thức của thiếu niên mười mấy tuổi đầu này được tăng lên.
Nghỉ tạm trên mặt đất trong chốc lát, Thác Bạt Dã mới cảm thấy tiếng trống trong ngực dần dần giảm xuống. Hắn khởi thân đứng lên, phủi phủi bụi đất ở trên người, cười nói: "Lộc huynh, chúng ta đi thôi. Chẳng biết mấy gia hoả kia có tìm thấy Thanh Đế không, chúng ta không thể đến sau bọn họ." Bạch Long Lộc gật đầu, cùng hắn đồng thời hướng xuống phía dưới núi đi tới.
Từ đỉnh núi có một con đường đá nhỏ ngoằn ngoèo đi xuống, nghĩ thấy đúng là cái thạch đạo nọ ở dưới chân núi. Thác Bạt Dã cùng Bạch Long Lộc dọc theo thạch đạo hướng xuống dưới đi mất một lúc lâu, vẫn như trước không có nhìn thấy một ngôi nhà nào.
Chung quanh toàn là một loại cây tùng cổ thụ cao ngất, ánh trăng tà tà chiếu xuống, người ở trong bóng tùng dưới trăng hành tẩu, thảnh thơi như muốn thành tiên. Đột nhiên lờ mờ nghe thấy có tiếng suối chảy róc rách. Thác Bạt Dã vui vẻ nói: "Chúng ta cứ hướng theo tiếng nước suối mà đi xuống, nhất định có thể tìm thấy Thanh Đế." Ngay sau đó liền lần theo tiếng suối tìm đến.
Trên núi cao không có giếng lấy nước, lại càng không có nước sông. Nếu như có người sinh sống, tất phải ở phụ cận sơn tuyền.
Thác Bạt Dã xuyên qua một mảnh rừng tùng thấp bé, trước mắt đột nhiên sáng ngời. Chỉ thấy phía trước cự thạch nằm ngổn ngang, cỏ xanh chen lấn, một con suối trong vắt đang ào ào chảy xuống. Thác Bạt Dã tức thì cảm thấy khát nước, liền quỳ gối xuống bên sơn tuyền, hai tay múc lên một vốc nước, bắt đầu uống. Nước suối cực kỳ mát mẻ ngọt ngào, qua môi vào bụng, lập tức cảm thấy toàn thân sảng khoái, tinh thần phấn chấn. Bạch Long Lộc cũng cúi đầu xuống uống cả nửa ngày.
Dọc theo sơn tuyền đi xuống dưới, sơn tuyền hội tụ lại thành một cái sơn khê (khe nước). Hai bên tùng thụ ít dần, cây trúc ngược lại càng ngày càng nhiều. Cạnh khe nước trong khe đá trên bãi cỏ có một bụi lục trúc um tùm rậm rạp. Thác Bạt Dã luôn luôn rất thích trúc, lại thổi sáo rất giỏi, hôm qua cây sáo lục trúc nọ của mình không cẩn thận đã rơi tại trên núi Nam Tế, bực mình mãi không thôi, lúc này nhìn thấy cây trúc, đương nhiên khiến Thác Bạt Dã vui mừng bất tận.
Hắn huy vũ Vô Phong Đoạn Kiếm, chém rơi một đoạn trúc, dưới ba bỏ năm, liền làm thành một cây sáo lục trúc. Hắn cầm sáo trúc ở dưới trăng xem xét tỉ mỉ cả nửa ngày, trong lòng hoan hỉ, hướng tới Bạch Long Lộc đắc ý nói: "Lộc huynh, công phu đằng vân giá vũ của ngươi rất là lợi hại, nhưng là công phu làm sáo không thể bằng được ta." Bạch Long Lộc quay đầu không thèm để ý, rất là khinh thường.
Thác Bạt Dã đem lục trúc địch cắm ở bên hông, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vì vậy lại chặt xuống một đoạn trúc, cầm Vô Phong Đoạn Kiếm cắm vào bên trong đoạn trúc đó, Đoạn kiếm vừa vặn khớp vào. Cây trúc cứng rắn, Đoạn kiếm mặc dù sắc bén, nhưng cũng không có thể tự mình phá trúc mà ra. Thác Bạt Dã đem Vô Phong Kiếm cắm vào bên hông phải của mình, nhìn xung quanh có vẻ tự mãn, ha ha cười to.
Lại hướng xuống dưới đi trong chốc lát, sơn khê quẹo phải, uốn lượn ngoằn ngoèo trong đám cự thạch. Ra khỏi cự thạch trận, đột nhiên trở nên rộng rãi, một cái hồ thật lớn xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Thác Bạt Dã và Bạch Long Lộc không hẹn mà cùng kêu khẽ lên một tiếng. Nơi này nghĩ lại chính xác là Thiên Hồ giữa núi theo như lời trong Đại Hoang Kinh.
Hồ nước trong suốt, tùng trúc tứ bề, phía đối diện sau bóng che của rừng trúc trong mơ hồ có thể nhìn thấy có đình đài lầu các.
Thác Bạt Dã mừng rỡ, có lẽ nơi này chính là chỗ ở của Thanh Đế. Tức thì một người một thú nhẹ tay nhẹ chân, vòng quanh hồ hướng nơi đình các đi đến. Đình các đều dùng những khúc gỗ tùng cùng cây trúc xây dựng thành, không có trau chuốt, cũng không câu tâm đấu giác, mái tranh không ngói, phảng phất chỉ là tùy tâm xây dựng, tiện tay gác lên mà thành, nhưng dưới ánh trăng nhìn lại, vẻ ngoài mộc mạc hướng lên trời, có một phong vị riêng biệt.
Thác Bạt Dã cùng Bạch Long Lộc men theo đình các, đi qua hành lang dài, vòng qua trúc lâu, lên trên một cái đài cao bằng gỗ tùng, từ xa chăm chú nhìn vào, không thấy có bóng dáng một người nào. Tức thì lại đi vào phía sau trong đình viện. Gần đình viện có ba bức rào ngăn, rào vây cũng không cao lắm, nhưng là trong nhà vắng vẻ, không có một bóng người. Chỉ có gió vờn bóng trúc, nguyệt múa phía rào tây.
Thác Bạt Dã cùng Bạch Long Lộc ở trong đình viện đứng cả nửa ngày, trong lòng bối rối, chẳng biết nên đi đến nơi nào, đột nhiên mơ hồ nghe thấy từ phía đông nam tiếng tiêu truyền đến như có như không.
Tiếng tiêu tịch liêu lãng đãng bay xa, nhàn nhạt như ánh trăng, nhưng khúc nhạc này không theo phép tắc nào lại trầm xuống, thê lương khắc cốt, dường như là ở nơi nào đó đã nghe qua. Thác Bạt Dã rất có thiên phú âm nhạc, lại rất thích thổi sáo, không thầy mà tự thông hiểu, lúc này nghe thấy tiếng tiêu bình đạm đó, tức thì trong lòng đại chấn, thầm nghĩ: "Thiên hạ lại còn có tiếng tiêu như thế ! Chẳng lẻ đó là Thanh Đế ?" Hắn nghe trong chốc lát, càng thêm lòng say trí mê, bội phục đến mức muốn phủ phục xuống đất. Lập tức cùng Bạch Long Lộc theo tiếng tiêu lần tới, muốn coi người đó đến tột cùng.
Hắn im hơi lặng tiếng, mỗi một bước đều hết sức cẩn thận, xuyên qua một mảnh rừng trúc, men theo một cái bờ rào bằng trúc thấp, hướng đông nam đi đến. Tiếng tiêu càng ngày càng gần, bản nhạc bi thương nọ trực tiếp đánh thẳng vào trong lòng hắn.
Thác Bạt Dã càng nghe càng cảm thấy khúc nhạc này tựa như đã từng nghe, tức thì dừng lại dưới bức rào trúc khổ khổ hồi tưởng. Đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, đúng rồi ! Đây là bài hát hôm qua mà Thần Nông đã hát lúc cùng hắn chia tay. Trong lòng mừng như điên: Chẳng lẻ lão tiền bối tịnh không có chết, cũng đã đuổi theo đến nơi này tìm kiếm Thanh Đế rồi ?
Thác Bạt Dã cũng chẳng kìm chế được nữa, tung chân chạy như điên, Bạch Long Lộc gắt gao bám theo sau.
Tiếng tiêu dần chuyển lên cao vút, như thuỷ triều lúc nửa đêm, sóng giật gió gào. Rồi đột nhiên nhanh chóng hạ xuống, buồn bã như gió thu, đạm bạc như mưa đông. Âm thanh khúc nhạc càng ngày càng nhạt dần, như lại quay trở về, dư âm kéo dài, rồi cuối cùng im bặt.
Thác Bạt Dã lướt qua bờ rào trúc, vòng qua đình các, hét lớn: "Tiền bối, là ngươi phải không ?"
Trước mắt hồ nước trong xanh, vầng trăng lay động, tiểu đình bên hồ, có một cây hương đang cháy, khói lên nghi ngút. Thác Bạt Dã xem xét khắp nơi, bóng trúc quay cuồng, cành tùng hoành không, bên dưới nhện giăng tơ, nhưng lại chẳng có nửa bóng nhân ảnh ?
Thác Bạt Dã trong lòng vô nguyên cớ nổi lên cảm giác bi thương không thể an ủi, nghĩ thầm chẳng lẻ tiền bối lại không bằng lòng gặp mặt mình, hoặc là tiền bối rốt cục thực sự đã chết ? Vậy tiếng tiêu này là sao ? Cây hương vẫn còn đó, đương nhiên không phải là ảo giác. Chẳng lẻ chính là linh hồn của tiền bối tại nơi này vì mình mà thổi tiêu sao ?
Bạch Long Lộc nhìn vẻ mặt của hắn hiu quạnh mất mát, hí lên khe khẽ, dụi dui lên người của hắn. Thác Bạt Dã vỗ vỗ lên đầu của nó, chậm rãi đi vào trúc đình bên hồ, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn đá nọ. Trên bàn có một cái lư hương mã não màu trắng to bằng lòng bàn tay, lung linh và trong suốt, trong lư có phấn mạt màu tím, khói tím cuộn lên không dứt. Mùi hương này ngửi thấy kì quái không thể giải thích bằng lời, mùi thơm tinh tế như gần như xa, siêu nhiên xuất trần, giống như là tiếng tiêu mới vừa rồi vậy.
Trong đình trừ lư hương này ra, không có vật gì khác. Ngoài đình về phương bắc, có một bức thạch bích cao hơn bảy trượng uy vũ đứng đó, đem nam Thiên Hồ chia làm hai nửa. Nguyệt quang chiếu lên trên thạch bích, Thác Bạt Dã nhìn thấy rõ ràng, trên thạch bích nọ có vài chục chữ rất lớn. Nhưng những chữ này không phải là dùng đao khắc lên, hình như là có vẻ lồi ra, thật không thể tưởng tượng nổi.
Thác Bạt Dã cố gắng lắm mới đọc được hơn mười chữ, "A" lên một tiếng, rất là kinh dị. Văn tự trên vách nọ chính là: "Sương sớm đọng cánh hoa, vừa gần nhưng cũng lại vừa xa, lòng thông cảm của con người là mười khúc Hoàng Hà, cuối cùng vẫn chảy tới phía đông. Tám ngàn năm đã thành già lão, nhất dạ thăng trầm, hỏi thượng thiên cuộc đời này phải làm sao ? Đêm qua gió thổi về, ai đã từng nghe tiếng hoa rơi. Chín ngàn dặm trời cao, đè mây cưỡi gió, ai là người đi cùng ? Bắc đẩu thiên thu, ở trong cung Dao mà nghèo khổ, nếu không phải là thần tiên quyến lữ, sẽ cả đời ở giang hồ."
Văn tự gây ấn tượng sâu sắc trên vách này chính là bài ca mà Thần Nông đã hát hôm qua.
Thác Bạt Dã hồi tưởng lại tiếng tiêu nọ, thấp giọng xướng lên toàn bộ khúc nhạc, đến chỗ trở về trầm thấp, chẳng biết vì sao nhiệt lệ lại tuôn trào. Hắn xoa xoa nước mắt, cởi xuống từ bên hông cây sáo lục trúc, đặt lên bên môi, bắt đầu thổi lên du du dương dương.
Hắn sanh tính phóng khoáng và lạc quan, bởi vậy khúc nhạc bi thương này do hắn tấu lên, âm thanh càng uyển chuyển, buồn mà không bi thương. Hôm qua lúc Thần Nông hát bài ca này cố nhiên đã siêu thoát sanh tử, miệng cười tươi đối mặt với số mệnh cuộc đời, nhưng trong lòng lại vẫn mang y như cũ sự tiếc nuối cho lỗi lầm và hối hận của ngày xưa. Thác Bạt Dã mặc dù không biết những suy nghĩ cùng nỗi nhớ nhung ấy của hắn. Song do tiếng tiêu này, trong ca từ cũng mơ hồ thể hiện ra một phen khổ ải của nhân sinh, năm tháng bi thương của mối tình chết yểu. Mặc dù sáo trúc đơn sơ, kỹ pháp chất phác, nhưng thiên tính thông minh, tiếng sáo so sánh với tiếng ca của Thần Nông cùng tiếng tiêu lúc trước, cũng có sự mê hoặc khác biệt không giải thích rõ ràng được bằng lời.
Đặc biệt là tại Thiên Hồ Trúc Đình này, nghe trong ánh trăng giữa rừng tùng, như đá mòn giữa suối trong, gió nhẹ đùa sương sớm, xuất trần mà cưỡi gió, phiêu phiêu trong cảm giác muốn thành tiên.
Đột nhiên phía sau có tiếng tiêu vang lên, tình cờ cùng hoà tấu.
Thác Bạt Dã mừng rỡ như điên, quay đầu lại kêu lên: "Tiền bối !"
Nhưng mà dưới ánh trăng giữa rừng trúc, người đứng đó tịnh không phải là Thần Nông, mà là một Bạch y nữ tử.
Thác Bạt Dã vừa nhìn xuống dưới, chỉ cảm thấy trong đầu kêu oành một tiếng, thiên toàn địa chuyển, miệng cứng lưỡi khô, không thể thốt lên được một lời nào. Bạch y nữ tử nọ cúi đầu mày rủ, tay trắng như tuyết, một cây tiêu bằng mã não đặt xéo trên môi. Ánh trăng thanh nhã, bóng trúc loang lổ khắp nơi, tựa như mộng ảo.
Bạch y nữ tử buông cây tiêu xuống, ngẩng đầu lên. Thác Bạt Dã a lên một tiếng, cây sáo trúc trong tay rơi leng keng xuống đất. Ánh trăng tà tà chiếu lên trên mặt nàng, cũng không rõ rốt cục là ánh trăng chiếu sáng nàng, hay là nàng chiếu sáng vầng trăng. Gương mặt nọ cũng giống như tiếng tiêu của nàng tinh tế mà tịch mịch, phảng phất như được che phủ bởi sương khói mênh mang, như một nhành lan ẩn trong lòng một thung lũng sâu.
Thác Bạt Dã trong đầu trống rỗng, thiên địa vạn vật một mảng lặng im như chết. Chỉ nghe thấy những tiếng 'bặc thông bặc thông' của trái tim mình càng ngày càng vang, càng lúc càng nhanh. Bạch Long Lộc dĩ nhiên cũng ngây ngốc như con gà gỗ, dung quang tuyệt thế của Bạch y nữ tử quả là kinh sợ.
Bạch y nữ tử nhìn thấy hắn bất quá chỉ là một thiếu niên quần áo lam lũ, tựa hồ cũng có chút kinh ngạc. Lạnh nhạt nói: "Tiếng sáo mới vừa rồi là công tử thổi phải không ?" Thanh âm thanh nhã giống như dung sắc của nàng. Thác Bạt Dã hoàn toàn chẳng nghe thấy, chỉ ở trong lòng lẩm bẩm tự nói: "Thiên hạ lại có thanh âm dễ nghe như vậy sao. Tiên nữ ! Nàng nhất định là tiên nữ !"
Bạch y nữ tử thấy hắn thất hồn lạc phách, ngây ngốc nhìn chằm chằm mình, hơi hơi cau mày nói: "Công tử ?"
Thác Bạt Dã đang ở tuổi mười bốn, đúng là lúc bắt đầu vào tuổi dậy thì. Giây phút này nhìn thấy Bạch y nữ tử ấy, trong phút chốc tình cảm đã gieo mầm mọc dễ bám sâu, kể từ nay không thể tự mình giải thoát. Thái độ cau mày ấy của nàng, xem ra ở trong mắt hắn, càng câu phách lòng người, không thể tự bỏ qua. Hắn trong lòng nhộn nhạo bói thử, nghĩ ngợi lung tung, trong miệng đột nhiên nghiêm túc nói: "Khó trách, khó trách !"
Bạch y nữ tử nói: "Khó trách cái gì ?"
Thác Bạt Dã bật thốt lên nói: "Chỉ có tiên nữ mới có thể thổi ra tiên nhạc bực này !"
Bạch y nữ tử vừa mới mỉm cười. Tựa như băng tuyết vừa tan, trăm hoa bừng nở trong cái ấm áp của mùa xuân. Thác Bạt Dã mắt lồi ra ngoài, dưới chân như nhũn ra, suýt chút nữa bị ngã ngồi xuống. Hắn tự biết đã thất thố, có chút khốn khổ, trong lòng không ngừng tự nhủ: "Trấn tĩnh, ngàn vạn lần phải trấn tĩnh. Ta cần phải làm cho Tiên nữ tỷ tỷ nhìn thấy bộ dáng anh tư bột phát của ta, không thể có cái dạng thô lỗ thôn dã như vậy." Tức thì ưỡn thẳng ngực, đứng chắp hai tay ra sau lưng. Đột nhiên nhớ lại: "Đúng rồi ! Thân thể ta nhìn nghiêng dường như hơi đẹp." Bởi vậy lại đứng hơi nghiêng người, ánh mắt lấp lánh nhìn Bạch y nữ tử nọ.
Bạch y nữ tử thấy hắn chỉ trong chốc lát uốn éo thân thể trong bộ quần áo rách nát, trong lòng thấy khó hiểu. Đang định nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy hắn bên hông có treo đoạn kiếm, khe khẽ "Y" lên một tiếng, một đôi con mắt hắc bạch phân minh đột nhiên trở nên mờ đi, nhìn Thác Bạt Dã chậm rãi nói: "Công tử lấy được thanh kiếm này từ nơi nào vậy ?"
Nếu như là người khác hỏi, Thác Bạt Dã còn phải cân nhắc mọi chuyện liên quan, nhưng do miệng nàng hỏi đến, hắn nào còn có nửa phần giấu diếm ? Lập tức nói: "Thanh kiếm này là ta nhặt được từ nơi sâu của một cái đầm nước. Đáng tiếc vì giúp ta mở xiềng xích cho vị bằng hữu này, nên kiếm đã bị gẫy đôi mất rồi."
Bạch Long Lộc nghe hắn nói đến bản thân mình, lập tức thân người tiến về phía trước, tại trước người Bạch y nữ tử làm ra hình dáng ngạo nghễ cao vời. Bạch y nữ tử gật đầu nói: "Bạch Long Lộc bị Cao Cửu Hoành dùng Bắc hải thập thất hỗn kim tác (Sợi dây gồm mười bảy thứ kim loại bắc hải hỗn hợp) giam ở trong Long đầm. Nội lực của ngươi không đủ, nếu không cũng sẽ không đem Vô Phong Kiếm này bẻ gẫy."
Thác Bạt Dã nguyên lai đối với bản thân mình không hề có võ công cũng chẳng thèm để ý, nhưng giờ phút này nghe nàng nói đến nội lực của mình không đủ, cũng khó chịu nói không nên lời, nét mặt tức thì đỏ lên. Trong lòng âm thầm thề thốt: Vô luận như thế nào, ta Thác Bạt Dã nhất định phải luyện thành một thân võ công, không thể để cho nàng coi thường.
Bạch y nữ tử nói: "Chẳng biết công tử có thể đưa kiếm này cho ta mượn xem một chút được hay không ?"
Thác Bạt Dã vội vàng đem đoạn kiếm rút ra, quay mũi kiếm một vòng, dùng ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, cung cung kính kính tiến lên đưa cho Bạch y nữ tử. Chưa đến trong vòng hai trượng, liền ngửi thấy một tia u hương, mùi hương ấy tương tự như tuyết sơn lãnh nguyệt, không thể mô tả, cả cuộc đời của hắn chưa từng biết đến. Thác Bạt Dã thầm nghĩ: "Nếu như ta mỗi ngày đều có thể ngửi được mùi hương trên người của Tiên nữ tỷ tỷ, thực sự là thần tiên ta cũng không thèm làm." Đột nhiên lại nghĩ, nếu như thực sự có thể mỗi ngày ngửi được mùi hương của tiên nữ, bản thân mình sớm đã là thần tiên rồi còn gì.
Bạch y nữ tử vươn cánh tay trái, dưới ánh trăng có vẻ như linh lung trong suốt, nhuyễn ngọc ôn hương, chỉ một cánh tay này, so với tất cả các nữ tử mà Thác Bạt Dã đã thấy qua cũng đã muốn đẹp hơn ngàn vạn phần. Thác Bạt Dã đang tán thán ở trong lòng không thôi, chợt thấy bàn tay búp măng nhỏ nhắn như hoa lan mở ra, đoạn kiếm đang ở trong tay của mình lập tức như mọc đôi cánh dài trong không trung chậm rãi bay qua, rơi thẳng vào trong tay của bạch y nữ tử.
Thác Bạt Dã hâm mộ mãi không thôi.
Bạch y nữ tử cầm đoạn kiếm, cổ tay nhẹ nhàng vừa rung, gỉ sắt lốm đốm trên thân kiếm tất cả đều tốc tốc rơi xuống. Chiều dài hai xích chu thân của đoạn kiếm có mầu xanh nhạt, ở dưới ánh trăng toát ra một đạo bạch mang. Bạch y nữ tử nhìn chằm chằm bốn chữ "Thần nông", "Không Tang" ở trên mũi kiếm, ngây ra nhìn hồi lâu, đột nhiên một giọt lệ châu nhỏ xuống, rơi lên trên mũi kiếm, dọc theo mũi kiếm chảy xuống bãi cỏ.
Thác Bạt Dã lấy làm kinh hãi, rất là lo lắng, chẳng biết nàng vì chuyện gì mà thương tâm, muốn đặt câu hỏi, nhưng lại không dám mở miệng.
Bạch y nữ tử thấp giọng nói: "Người hữu tình, kiếm vô phong (phong là mũi - nd). Thanh kiếm này nguyên là một trong thất đại thần khí của tộc ta, không tưởng được hơn hai trăm năm nay loanh quanh vòng vèo, ngạc nhiên là lại bị chìm lấp tại đáy của Long đầm."
Thác Bạt Dã tuy nghe không minh bạch, nhưng cũng mơ hồ đoán ra kiếm này cùng Bạch y nữ tử có uyên nguyên rất lớn, mắt trông thấy nàng thấy kiếm đau lòng, trong lòng cũng vạn phần khó chịu theo, nói: "Nếu thanh kiếm nầy nguyên là của Tiên nữ tỷ tỷ, hôm nay nên là vật quy nguyên chủ. Chỉ là thế này, kiếm này đã bị ta làm gẫy mất rồi, vậy, vậy bây giờ có thể làm sao mới tốt ?"
Bạch y nữ tử khe khẽ thở dài một hơi, nói: "Kiếm đoạn tình thương, ấycũng là thiên ý, cùng ngươi không có liên quan. Thanh kiếm này ở dưới đáy đầm hai trăm năm, bị ngươi lấy được, có thể thấy được thượng thiên chú định ngươi cùng kiếm này hữu duyên." Nàng tay trái vừa mở ra, đoạn kiếm lại tự nhiên chậm rãi bay trở về, vừa vặn cắm vào vỏ kiếm lục trúc ở bên hông của Thác Bạt Dã.
Bạch y nữ tử ngước đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Thác Bạt Dã, nói: "Chỉ là kiếm này vốn là thần khí của Mộc tộc, không thể rơi vào trong tay người khác tộc. Chẳng biết công tử là người tộc nào vậy ?"
Thác Bạt Dã ngây ngô nói: "Tộc nào ? Ta từ nhỏ phiêu bạt bất định, tự mình cũng không biết tính là người tộc nào."
Bạch y nữ tử gật đầu nói: "Đã như vậy, công tử cứ đem kiếm này thu lấy, không nên cẩu thả xuất ra. Nếu như có người nhìn thấy, công tử cứ tuỳ tiện nói mình là người Mộc tộc, để tránh trêu chọc mà rước lấy phiền toái không cần thiết."
Thác Bạt Dã thấy nàng quan tâm đến mình, trong lòng khoan khoái mừng rỡ giống như là bị choáng, lắp ba lắp bắp ưng theo.
Bạch y nữ tử liếc mắt nhìn cây sáo trúc trên mặt đất, nói: "Công tử là từ chỗ nào nghe được bài hát Sát Na Phương Hoa này ?" Thác Bạt Dã lặng đi, lập tức tỉnh ngộ nàng nói chính là khúc mà Thần Nông đã hát, thầm nghĩ: "Nguyên lai bài hát này tên là Sát Na Phương Hoa. Danh tự nghe ra cũng hay." Tức thì một năm một mười, đem chuyện bản thân như thế nào ở Nam Tế Sơn tình cờ gặp gỡ Thần Nông, như thế nào tiếp nhận trọng thác lúc lâm chung ấy, như thế nào lại rơi vào Long đầm cùng với rất nhiều sự việc liên quan, một chữ cũng không giấu diếm nói hết cho Bạch y nữ tử nghe.
Bạch y nữ tử nghe thấy Thần Nông bị độc của bách thảo phát ra, tại Long Nha Nham vật hóa, hoa dung khẻ biến, cực kỳ kinh hoàng. Lúc nàng nghe thấy Thần Nông lúc lâm chung cao giọng ca khúc Sát Na Phương Hoa, chẳng biết vì sao, trong đôi mắt kì diệu lại có huỳnh huỳnh lệ quang.
Thác Bạt Dã tự nhiên không biết, khúc Sát Na Phương Hoa này nguyên là bốn trăm năm trước do Mộc tộc Thánh nữ suy nghĩ sáng tác ra, người biết rất ít, người có khả năng tấu xướng được lại càng hiếm hoi hơn. Hơn hai trăm năm trước, vào lúc vị thánh nữ thứ ba mươi sáu của Mộc tộc Không Tang tiên tử cùng Thần Nông yêu nhau, từng đem khúc này dạy cho Thần Nông. Lúc đó hai người vì bị Ngũ tộc bức bách, nguyên nhân do Thánh nữ chìm đắm vào trong tình yêu phàm tục, đại đại trái với thánh quy của Ngũ tộc, huống chi người nàng yêu lại là Thần Đế. Hai người trốn tránh mọi người truy nã, đi tới Ngọc Bình Sơn, nơi ở của Thanh Đế bạn của Thần Nông. Tại trên tuyệt bích nơi Thiên hồ này, Thần Nông dùng Kim Cương chỉ khắc lên ca từ mà hai người đã cùng nhau làm ra. Ba tháng sau, Thần Nông bị ép phải li khai Không Tang, tại đỉnh Nam Tế Sơn đưa mắt tiễn giai nhân đi về phương đông, từ đó mỗi người một phương, bặt vô âm tín. Chính vì việc này, nên khi Bạch y nữ tử nghe thấy có người cũng có thể tấu được khúc Sát Na Phương Hoa, cực kỳ kinh ngạc, liền dùng tiếng tiêu hợp tấu.
Bạch y nữ tử trầm ngâm trong chốc lát nói: "Như thế mà nói, công tử đến Ngọc Bình Sơn chính là vì để tìm Thanh Đế rồi ?"
Thác Bạt Dã vui vẻ nói: "Tiên nữ tỷ tỷ biết Thanh Đế phải không ?"
Bạch y nữ tử lạnh nhạt nói: "Tự nhiên là biết."
Thác Bạt Dã đại hỉ nói: "Vậy có thể thỉnh Tiên nữ tỷ tỷ mang theo ta đi bái kiến có được không ?" Trong lòng nghĩ đến có thể cùng Bạch y nữ tử ở cùng trong một thời gian, nhất thời mừng rỡ.
Đắn đo một lúc Bạch y nữ tử mới nói: "Đáng tiếc là mấy năm gần đây, Thanh Đế như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, hành tung bất định, ta cũng tìm hắn không ra."
Thác Bạt Dã cảm thấy thất vọng, đang định nói vài lời, Bạch y nữ tử lại nói: "Chẳng biết công tử có thể vi phạm một chút đem huyết thư của Thần Đế cho ta xem được không ?"
Thác Bạt Dã trong lòng do dự, nhận trọng thác của người, chính bản thân hắn cũng không dám mở huyết thư ra xem, đừng nói đến chuyện cho người khác xem. Nhưng hắn nhìn thấy Bạch y nữ tử đoan trang tố nhã, một đôi con mắt trong sáng trầm tĩnh nhìn hắn chờ mong, trong lòng nhất thời mềm nhũn. Hắn từ trong bọc cẩn thận móc ra huyết thư, đưa cho Bạch y nữ tử.
Bạch y nữ tử cách không chộp lấy, hai tay mở ra. Thác Bạt Dã nhìn thấy gương mặt của nàng, tâm trung có chút hiếu kì, chẳng biết trong thư viết cái gì. Bạch y nữ tử hơi hơi nhăn trán nhíu mày, trầm ngâm không nói. Nàng đem huyết thư gập lại, cách không trả lại cho Thác Bạt Dã, nói: "Công tử, cho dù huyết thư này đưa tới tay Thanh Đế, chỉ sợ hắn cũng sẽ không theo ngươi đi Thận Lâu Thành."
Thác Bạt Dã ngạc nhiên nói: "Như vậy là thế nào ?" Bạch y nữ tử nói: Trong chuyện này khá là phức tạp, không thể nói rõ. Công tử đi Thận Lâu Thành tự nhiên sẽ biết."
Thác Bạt Dã trong lòng lấy làm lo lắng, đột nhiên nghĩ đến một phương pháp, ho khan nói: "Vậy thì, chẳng biết Tiên nữ tỷ tỷ có thể theo ta cùng đi đến Thận Lâu Thành được không ?"
Bạch y nữ tử mỉm cười nói: "Chỉ sợ là không thể."
Thác Bạt Dã lần này trong lòng thật sự cảm thấy thất vọng, so với việc nghe thấy Thanh Đế vắng mặt còn khó chịu hơn.
Đúng vào lúc hắn khổ sở suy tính, bàng hoàng vô kế, đột nhiên nghe thấy từ bờ đối diện của Thiên Hồ, xa xa truyền đến thanh âm to rõ: "Triêu dương cốc Thập tứ lang phụng mệnh gia phụ, đến đây bái kiến Thanh Đế !"
Bạch y nữ tử hơi hơi cau mày nói: " Người của Triêu dương cốc đến rồi, chúng ta nên lánh lên trên một lát." Thác Bạt Dã nghe thấy thanh âm của Thập tứ lang, trong lòng đang cảm thấy chán ghét, nghe thấy nàng nói thế, trong lòng đại hỉ, nhất là hai từ "Chúng ta" ấy, làm hắn trong lòng nở hoa, nghĩ thầm: "Nguyên lai Tiên nữ tỷ tỷ cũng chán ghét bọn chúng." Vội vàng gật đầu đáp ứng.
Bạch y nữ tử tay áo tung bay, như hành vân lưu thuỷ, trong chốc lát đã ra đến bảy tám trượng bên ngoài rồi. Thác Bạt Dã chỉ cảm thấy một cổ khí lưu cường đại đưa hắn nâng bổng lên, một đường bay theo Bạch y nữ tử. Trong lòng vừa mừng vừa sợ, ngược lại đột nhiên lại cảm thấy Thập tứ lang này cũng rất hiểu biết, đã giúp cho mình có thể ở bên Tiên nữ tỷ tỷ trong giây lát. Bạch Long Lộc theo sát không rời.
Bạch y nữ tử mang theo Thác Bạt Dã vòng vèo một hồi, tiến vào bên trong ba bức rào của một cái đình viện nọ, đi đến cái đình ở hậu viện rồi dừng lại. Thác Bạt Dã chợt cảm thấy luồng khí lưu nọ đột nhiên biến mất, thân thể từ từ trầm xuống, song cước yên ổn chạm đất.
Bạch y nữ tử bình dị nói: "Bọn họ sẽ không tiến đến nơi này. Chúng ta cứ đứng chờ ở đây một lát đi."
Thác Bạt Dã trong lòng hoan hỉ, thầm nghĩ: "Đừng nói là một lát, dù là cả đời lại có làm sao ?" Nhưng Bạch y nữ tử nọ đã đem hắn nhẹ nhàng đẩy vào giữa bụi trúc bên phía tây, còn bản thân mình lại bay tới bụi trúc bên phía đông hạ xuống, không nói thêm một lời.
Thác Bạt Dã rất là thất vọng, đang muốn cùng nàng nói thêm mấy câu, lại nghe thấy tiếng bước chân của người nào đó đi càng ngày càng gần, đang hướng bên này đi tới, đành phải thôi.
Bụi trúc mà hắn ẩn thân vừa vặn xeo xéo quay về phía cửa của ba bức rào ngăn của đình viện, có thể nhìn thấy ngoài cửa một nửa bóng của bức tường nọ cùng vài gốc tùng thụ. Ánh trăng xuyên thấu qua cành tùng chiếu bóng lên trên tường, cái bóng của cành tùng nọ rất mỏng manh sinh động, phảng phất giống như Bạch y nữ tử.
Sau một lúc lâu, tiếng bước chân đã rất gần. Thác Bạt Dã đứng ở rừng trúc sau đình viện, xuyên thấu qua khe hở giữa các lá trúc cùng cái cửa lớn xa xa nhìn tới, chỉ thấy Hắc y thiếu niên Thập tứ lang nọ cùng Hắc y lão giả với hai tên đại hán từ trên bờ Thiên hồ xuất hiện, thần thái cung kính chậm rãi đi tới. Thác Bạt Dã vỗ vỗ đầu Bạch Long Lộc, hoà cùng tiếng cười của nó, thầm nghĩ: "Vẫn còn là cước trình của Bạch Long Lộc nhanh chóng. Lúc trước nhìn thần thái bọn họ kiêu ngạo không ai bằng, còn làm là cái gì tuyệt đỉnh cao thủ nữa, đâu biết rằng chạy trên đường so với Lão thái thái còn chậm hơn ba phần." Bạch Long Lộc hình như cũng biết suy nghĩ của hắn, râu rồng múa loạn, thái độ rõ ràng là cực kỳ đắc ý.
Thác Bạt Dã không biết, Thanh Đế Linh Cảm Ngưỡng là người cô cao ngạo kiệt, nửa chánh nửa tà, hỉ nộ vô thường. Thiên hạ thường có câu ngạn ngữ: "Thanh đế nộ, thiên địa liệt". Thập tứ lang cùng những người khác chưa được Thanh Đế đồng ý, mà đã leo lên Ngọc Bình Sơn, nguyên trong lòng đã lấy làm lo lắng, há lại dám đi nhanh lên núi ?
Thập tứ lang cùng những người khác đi tới trước đình viện, khom người mà đứng, không dám tiến lên nữa. Thập tứ lang lại lớn tiếng thông báo vài lần, trong đình viện tự nhiên bặt không đáp lại.
Đình viện này chính là chỗ ở của Thanh Đế, là cấm địa của Ngọc Bình sơn. Thập tứ lang tự nhiên không dám tiến đến, chỉ là đứng xuôi tay ở ngoài cửa im lặng chờ đợi. Thanh Đế tính tình cao ngạo khó dò, thường thường đóng cửa từ khách. Trong chốn giang hồ rất nhiều người biết truyện năm đó Thần Đế Thần Nông du ngoạn Bát Mân, trên đường đi qua Ngọc Bình Sơn, đặc biệt lên núi viếng thăm Thanh Đế. Mà Thanh Đế còn đóng cửa ngủ, để cho Thần Nông ở ngoài cửa chờ đợi một đêm. Thần Đế chí tôn, hai người giao tình sâu đậm, mà còn như thế, huống chi là loại Thập tứ lang.
Cho nên Thập tứ lang tuy hoài nghi Thanh Đế có ở trong viện hay không, nhưng một là sứ mạng chưa xong, hai là bằng vào tính của Thanh Đế, cho dù không người đáp lại, cũng không dám khẳng định dứt khoát Thanh Đế không có mặt ở trong viện, dù là có muôn vàn điều khó chịu, cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, vẻ mặt vẫn cung kính đứng ở ngoài cửa.
Thác Bạt Dã lúc đầu còn tràn đầy hứng trí nhìn bọn họ như tượng gỗ đứng ở ngoài cửa, động một tí cũng không động, nhưng nhìn đến về sau, dần dần hứng thú giảm đi.
Mà mùi hương nhàn nhạt trên người của Bạch y nữ tử bên cạnh lại không ngừng chui vào mũi trong khi thở, trực tiếp làm trong lòng ngứa ngáy. Hắn lặng lẽ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch y nữ tử đứng ở dưới lục trúc, những sợi tóc đen phi vũ, tà áo bay bay, tựa như đang suy nghĩ, phảng phất như tiên nhân phạm lỗi lầm mà hạ lạc xuống phàm trần, nhìn thấy không khỏi si ngốc, đột nhiên nghĩ đến: "Nếu như nàng thật sự là Tiên nữ tỷ tỷ, cuối cùng rồi cũng sẽ trở về trên trời. Vậy ta chẳng phải là cũng sẽ không gặp được nàng nữa sao ?" Nghĩ như thế nhất thời trong lòng đau đớn, nước mắt suýt nữa tràn cả ra ngoài.
Hắn lại không biết rằng trong lúc này Bạch y nữ tử nọ trong lòng cũng đang nghĩ đến hắn, Bạch y nữ tử trong lòng phẳng lặng như nước mùa xuân đột nhiên xao động, gợn lên những trận sóng lăn tăn. Hôm trước lên Ngọc Bình Sơn, nguyên chỉ là trên đường đi chơi ngang qua, thuận tiện ghé thăm Thanh Đế, không tưởng được đã không gặp Thanh Đế, lại gặp phải gã thiếu niên kì quái này. Nhìn hắn nhếch nhác tàn tạ, bất quá chỉ là người lưu lãng bình thường, nhưng chẳng biết vì sao, bản thân mình vừa mới thấy hắn, liền có cảm giác thân cận, phảng phất giống như đệ đệ của mình vậy. Loại cảm giác này suốt cuộc đời chưa bao giờ từng có, thực sự là vô cùng quái dị. Là bởi vì hắn cũng có thể thổi được khúc Sát Na Phương Hoa sao ? Có thể đem khúc này thổi nghe cảm động mà có sinh khí như vậy, không có mấy người, không tưởng được lại chỉ là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đầu. Hắn trong lúc vô tình có thể thu được Vô Phong Kiếm của bổn tộc, thổi được khúc Sát Na Phương Hoa, có thể thấy được số phận đã chú định hắn cùng với người trong tộc có duyên tạo hóa. Thần Đế tại Nam Tế vật hóa, thực sự đã phó thác cho hắn, cũng là bởi vì Thần Đế nhìn ra chỗ đặc biệt của hắn sao ?
Nghĩ đến đây, sóng mắt của nàng lưu chuyển, nhìn sang phía hắn, thấy hai mắt của hắn ửng đỏ, hai hàm răng cắn vào nhau, song quyền nắm chặt, trong lòng hơi cảm thấy kinh ngạc. Thác Bạt Dã trong lòng đang nghĩ: "Nếu như nàng thực sự là Tiên nữ, sẽ trở về Thiên giới, một ngày nào đó, ta sẽ bái sư làm thần tiên, cho dù là cửu thiên thần giới, bích lạc hoàng tuyền, ta cũng phải gặp lại nàng."
Bạch y nữ tử thầm nghĩ: "Hắn như vậy khổ sở, là bởi vì nhớ tới Thần Đế sao ? Không tưởng được Thần Đế thực sự đã vật hoá ở trên Long Nha Nham. Nếu như thiên hạ biết chuyện này, chẳng biết lại sẽ sanh xuất chuyện náo động gì không. Chẳng lẻ là hắn biết mình sắp chết, nên mới đến trên Long Nha Nham nọ sao? Năm đó hắn ở nơi ấy trơ mắt nhìn cô cô rời khỏi Thang Cốc, hôm nay lại ở nơi này vật hóa. Như thế hết thẩy đều là thiên ý sao ? Nếu như cô cô biết Thần Đế lúc cuối cùng còn hát bài ca ấy, trong lòng bà có chút hoan hỉ nào hay không ? Thần Đế đem Ngũ Hành Phổ đều trao hết cho hắn, tự nhiên đã đem hắn nhận làm truyền nhân rồi. Nhưng hắn tuổi còn trẻ, võ công ma pháp hoàn toàn không có, đơn thân hành tẩu giang hồ, lại mang trong người bảo thư tiên đan, vậy không phải là như trẻ con mang đồ quý ra chợ, nguy hiểm cực kỳ sao ? Huống hồ đi Thận Lâu Thành, dữ nhiều lành ít, hắn lại chẳng biết một tí gì." Chẳng biết vì sao, trong lòng nàng luôn luôn tĩnh như nước lặng, chưa hề gợn sóng, hôm nay lại nổi sóng gió, đối với tương lai hiểm ác của thiếu niên xa lạ này, lo lắng mãi không thôi. Mà loại lo lắng không thể giải thích được này chẳng biết từ đâu mà đến, càng khiến nàng bối rối mịt mù.
Hai người đều đang tự miên man suy nghĩ, chợt nghe thấy xa xa ở trên lưng chừng núi lại mơ hồ truyền đến tiếng hò hét cùng với tiếng binh khí va chạm với nhau, đều cùng hơi kinh hãi. Thập tứ lang cùng Hắc y lão giả ở ngoài cửa viện trên mặt cũng là biến sắc. Rốt cuộc là ai mà lại lớn mật như thế, dám ở trên Ngọc Bình Sơn thiện động can qua ?
Thập tứ lang "A" lên một tiếng, nhớ tới dưới chân núi chính mình bố binh canh gác, nếu như có người đã tới sườn núi rồi, tự nhiên là một đường chém giết mà đi lên. Thủ hạ của mình ở dưới chân núi Ngọc Bình Sơn động thủ cũng còn được, nhưng tới sườn núi rồi mà vẫn còn đinh đinh đang đang đấu cá không ngừng, quấy rầy đến giấc mộng của Thanh Đế, vậy không phải là đưa nhau vào tử lộ sao ? Sắc mặt nhất thời trở nên khó coi nói không nên lời. Nhưng là lúc này mình đã đang đứng cung kính ngoài cửa mất rồi, nếu mà lại chạy đi xem ra rút cục, chỉ sợ Thanh Đế lại càng không hài lòng hơn, trong lòng tiến thối lưỡng nan.
Thác Bạt Dã nhìn sang Bạch y nữ tử, không tiếng động há mồm hỏi: "Người đến là ai ? Chính là Thanh Đế phải không ?" Bạch y nữ tử nhè nhẹ lắc đầu.
Tiếng đao binh nọ càng ngày càng vang to, đột nhiên có người hô: "Nói cái con bà nó, Mộc tộc thánh địa, như thế nào lại thành địa bàn của Thủy yêu rồi." thanh âm thô hào vang lên oang oang.
Tại Thanh Đế ngự uyển, mà lại có người ngữ ngôn bất kính như thế, chúng nhân trên núi không người nào là không giật mình kinh sợ.
Thập tứ lang cũng không kiềm chế được nữa, vài cái xoay người giống như tia chớp hướng nơi đó chạy tới, trong miệng lạnh lùng nói: "Cuồng đồ lớn mật, Thanh Đế ngự uyển, lại dám khẩu bất trạch ngôn, còn không bỏ binh khí xuống, tuân theo sự xử trí của Thanh Đế !"
Người nọ ha ha cười to: "Tiểu thủy yêu, lúc nào đến phiên ngươi xỏ cái giầy thúi cho Linh Cảm Ngưỡng ? Lão tử coi khinh ! Linh Cảm Ngưỡng, ngươi chỉ là lão thất phu !"
Bạch y nữ tử khuôn mặt đẹp bị che phủ bởi sự cáu giân, tựa hồ muốn đi ra ngoài, nhưng cuối cùng lại nhịn được. Thác Bạt Dã trong lòng nghĩ: Nghĩ lại Linh Cảm Ngưỡng này chính là Thanh Đế rồi. Chẳng biết hắn cùng Tiên nữ tỷ tỷ quan hệ như thế nào ? Cái người gan lớn trùm trời này lại là ai ? Dám ở chỗ này nói những lời như vậy, thực sự cũng là một anh hùng hảo hán.
Người nọ ha ha cười to, kêu lên: "Linh Cảm Ngưỡng lão thất phu, ta tới rồi !" Trong thời gian ngắn, xa xa liên tiếp truyền ra vài tiếng tiếng bực dọc, tiếp liền sau đó có người ngã xuống đất, một Thanh y đại hán cao cao nhảy lên trên trúc lâu bên Thiên hồ.
Hết chương 2.
Last edited by David; 19-09-2008 at 05:24 PM.
|