Bóng đêm dần buông xuống, đống lửa hừng hực cháy trong sơn động xua tan đi lạnh lẽo.
Gordon và Yilan ngồi bên đống lửa nướng thịt thỏ. Yilan lại như không chút hứng thú, ôm lấy hai đầu gối ánh mắt xuất thần. Vừa rồi, ngay khi kịch liệt nhất, Yilan đột nhiên đẩy Gordon ra. Nếu như là người khác có lẽ sẽ thẹn quá hóa giận rồi nhưng nam nhân này vẫn như chưa có gì phát sinh, đầy hứng thú chuẩn bị bữa tối. Tròng mắt hắn vẫn thuần khiết như vậy, không có chút oán hận hay bất mãn nào chỉ tràn ngập hạnh phúc và tình yêu.
"Ngươi yêu ta?"
"Đương nhiên!"
"Lý do gì?"
"Không có lý do."
Yilan chỉnh lý lại suy nghĩ rồi nói: "Chúng ta mới chỉ gặp nhau, ngươi không biết ta, không biết quá khứ của ta. Ngươi không nghĩ tới vì sao chúng ta bị Gore bá tước tập kích sao? Ngươi biết trên người ta có bí mật."
"Điều này không cản trở việc ta yêu ngươi. Nam nhân gia tộc Archimonde chúng ta yêu là yêu, không cần nhiều lý do như vậy." Gordon tùy tiện đáp.
"Bất kể trả giá như nào?"
"Đương nhiên."
"Nếu như ta muốn ngươi chết?"
"Nếu như đấy là cần thiết, không sao cả." Gordon cười nói.
Yilan không nói gì nữa, trầm tĩnh lại. Nàng không hoàn toàn tin lời hắn nói, trước kia nàng không hoàn toàn hiểu rõ hắn, thậm chí nói chuyện với nhau cũng rất ít, nàng không hiểu hắn bằng Thiến, có lẽ hắn cũng có thể nói câu vừa rồi với Thiến.
Nhân loại, luôn dễ dàng hứa nhưng không sẵn lòng thực hiện. Nhưng là nhìn vết thương còn đang thẫm máu của hắn, tâm tình nàng lại dao động.
Trầm mặc. Lúc lâu sau, Yilan mới nói: "Người gia tộc các ngươi đều…"
"Ngu xuẩn?" Gordon vẫn cười vui vẻ nói: "Có lẽ! Khi chúng ta còn trẻ đều rất ngốc! Nhưng ngốc cũng không sao, sợ nhất là không gặp được người làm mình ngốc."
"Lý do không đầy đủ nhưng là dòng họ Archimonde có chút kỳ quái. Ngươi có thể nói tên cho ta biết không?"
"Gordon Isaiah Setannisi Anatolia Archimonde."
Yilan có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Gordon. Hai mắt hắn vẫn trong sáng thuần khiết như bảo thạch hưng là trái tim nàng khó mà bình tĩnh được nữa. Cái tên này dài đến khác thường, phát âm khác với ngôn ngữ truyền thống nhưng tri thức uyên bác nói cho nàng biết, phần tên ở giữa có liên quan đến ác ma. Nếu như nam nhân này có huyết mạch ác ma thì cái tên sẽ có lực ước thúc mạnh với hắn, có lẽ không mạnh bằng tên thật của ác ma nhưng không kém mấy.
Trầm mặc trong chốc lát, Yilan mới nói: "Người nhà ngươi chưa từng nói với ngươi không thể tùy tiện nói ra tên thật sao?"
"Ngươi nói tên thật của ta sao?" Gordon cười nói: "Từ khi ta hiểu chuyện, mẹ ta đã nói vậy rồi, tên thật không thể nói cho ai biết nếu như có, cũng chỉ có thể nói cho một người."
Hóa ra, hắn cái gì cũng biết. Yilan đột nhiên không biết nên nói gì, nàng cảm thấy tất cả liên quan đến nam nhân này đều như hư ảo mà lại tràn đầy chân thực. Dù hư ảo hay chân thực thì đều có một điểm động lòng người là trả ra không mong hồi báo. Có lẽ lời hắn nguyện ý chết vì nàng cũng không phải hứa xuông. Hắn nói tên thật cho nàng cũng tương đương với giao tính mạng mình cho nàng. Nhưng là có nam nhân ngốc như vậy sao?
"Vậy tương lai ngươi muốn làm gì? Làm kẻ mạo hiểm sao?"
"Đương nhiên không! Ta sẽ xây dựng quân đội của mình, đi chinh phạt dị tộc, mở rộng đất đai, lập nên quốc gia của mình!" Trong lúc nói những lời này, khí thế hào hùng tự nhiên sản sinh phảng phất hắn như tướng quân thống lĩnh thiên quân vạn mã.
Yilan không nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn ánh lửa chớp động. Ánh lửa soi rọi bi thương nhàn nhạt trên mặt nàng.
Đám mây dần che đi mặt trăng, bầu trời lại càng thêm tối. Yilan đột nhiên đứng lên nói: "Ta muốn đi."
Gordon ngạc nhiên nói: "Đi? Ngươi muốn đi đâu?"
"Đi tới nơi ta nên đến!" Yilan căn bản không định dừng lại, trực tiếp đi ra sơn động.
"Vậy tương lai chúng ta…"
"Không có tương lai!" Yilan đã tan biến trong bóng đêm mênh mông, thanh âm lạnh lùng của nàng còn vang vọng trong sơn động. Gordon đầy ngạc nhiên đứng lên nhưng hắn không đuổi theo. Vừa rồi hắn mất đi một trái tim, căn bản không đuổi kịp ma pháp sư cấp năm mà trên người nàng còn có một lực lượng thần bí không thuộc về ma pháp.
Gordon chán nản ngồi xuống, ra sức vò đầu bứt tai. Hồi lâu sau hắn mới đột nhiên cười lớn: "Không sao, dù sao người Archimonde gia tộc đều sẽ phát điên. Không biết câu không biến thái trong điên cuồng là lặng lẽ chết đi là của tên điên nào nữa?"
Trong bóng đêm tĩnh lặng, tiếng cười của Gordon vang vọng rất xa.
Đống lửa vẫn cháy, con thỏ bên trên đã sớm biến thành than.
**********
Thời gian lặng lẽ trôi đi, năm năm rất nhanh biến mất.
Khi trời xuân thứ sáu đến, vĩnh dạ rừng rậm không còn vẻ bình tĩnh vốn có của nó nữa. Quân đội nhân loại tiến quân vào, dưới binh lực và ma pháp phá hoại, cây cối xanh tươi mỹ lệ dần tan biến, lửa lớn hừng hực bao phủ từng phiến rừng. Đám ma thú nhởn nhơ sinh hoạt không thể không vứt bỏ sào huyệt, hoảng hốt chạy trốn. Trong chúng nó có những con vô cùng mạnh mẽ nhưng dù mạnh đến đâu cũng không phải đối thủ của cấu trang kỵ sĩ.
Vĩnh dạ rừng rậm vốn là lãnh địa truyền thống của ngân nguyệt tinh linh. Ngân nguyệt tinh linh ẩn chứa huyết mạch thượng cổ tối cao sẽ đả kích tất cả địch nhân dám xâm chiếm lãnh địa của họ, cũng không chỉ một lần từng làm thương nặng quân đội nhân loại vì thèm thuồng đặc sản vĩnh dạ rừng rậm mà xâm chiếm.
Nhưng là quân đội lần này khác với trước kia, thống soái là thiên tài chiến tranh, trong quân đội cũng có một trung đội năm mươi cấu trang kỵ sĩ. Trên chiến trường, tinh linh vì dựa vào chiến công huy hoàng trước kia và bất đồng quan điểm giữa các bộ lạc mà phân tán binh lực. Mấy bộ tộc ngân nguyệt tinh linh cường đại nhất trước sau thảm bại, mười hai tinh linh vương tử chiến quá nửa. Đông đảo chiến sĩ hy sinh cũng không cản được quân đội nhân loại, lửa lớn cuồn cuộn đốt cháy tất cả chướng ngại, quân đội tiến sâu vào tinh linh vương đình.
Phía trước tinh linh vương đình, liên quân các bộ lạc ngân nguyệt tinh linh cuối cùng quyết chiến cùng quân đội nhân loại, toàn quân tan tác! Kể từ khi đó, tinh linh vương đình bắt đầu thất thủ.
Ở sâu trong vĩnh dạ rừng rậm, một tiểu đội tinh linh vội vã chạy trốn, bọn họ phảng phất hòa làm một thể với rừng rậm, nhanh chóng di chuyển chỉ để lại tàn ảnh. Rừng rậm trước kia tĩnh lặng nhưng hiện tại tiếng vó ngựa, thanh âm lửa thiêu hừng hực khắp nơi vang lên. Từng ngọn lửa lớn liếm sạch gốc cổ thụ tạo thành những con đường cho kỵ binh xung phong. Có thể thấy những tinh linh này đã hoảng sợ, đây không còn là rừng rậm bọn họ quen thuộc nữa, thi thoảng sẽ có đội kỵ sĩ vọt ra chặn đường bọn họ.
Ở phía xa, thế giới thụ bị lửa lớn thiêu đốt, hừng hực tỏa sáng cả bầu trời. Đám tinh linh hộ vệ một nữ tế tự trẻ tuổi, mỗi khi có địch nhân ngăn lại, sẽ có mấy chiến sĩ rời khỏi đội ngũ, liều chết ngăn lại địch nhân, hy sinh tính mạng bảo vệ đồng đội rời đi. Từng tinh linh mạnh mẽ ngã xuống, cấu trang kỵ sĩ máu đỏ nhuộm hồng chiến giáp không ngừng tới lui trong rừng.
Trong lòng nữ tế tự là một quyển sách bìa vàng nặng trịch, đó chính là thánh điển của nguyệt thần Lucia, là thánh vật tối cao của ngân nguyệt tinh linh tộc. Nàng toàn lực chạy, tốc độ không phân cao thấp với chiến sĩ tinh linh, một chút cũng không nhìn ra được nàng là ma pháp sư. Sau khi đột phá vòng vây, bên người nàng chỉ còn hai chiến sĩ sau cùng.
Phía trước nàng đột nhiên rộng mở, là hồ bạc. Nguyệt Tinh hồ là trân châu của vĩnh dạ rừng rậm nhưng hiện tại lại có một kỵ sĩ bình tĩnh đứng bên hồ, ngăn cản đường đi của nàng. Sát khí của hắn tỏa khắp bầu trời, nhiễu loạn cả không khí tĩnh lặng ấm áp vốn có của hồ. Nếu như có thể nhìn xuống đáy hồ, có thể thấy sinh vật trong hồ đình chỉ hoạt động, lặn sâu xuống đáy hồ.
Dù chỉ có một người nhưng thân thể cao lớn hùng vĩ của hắn như một dãy núi không thể vượt qua. Ngựa đen dưới háng hắn to gấp đôi chiến mã bình thường, trên người nó khoác lớp giáp dày đến kinh người nhưng nó như không có chút cảm giác, chỉ thi thoảng phì phò ra từng ngọn lửa nhỏ. Trong tay kỵ sĩ xách theo trọng kiếm, kiếm dài ba mét không ngừng tỏa hàn quang, trên mũi kiếm còn tí tách nhỏ máu xuống đất. Hiển nhiên, đó đều là máu tinh linh tộc!
Nữ tế tự dừng bước chân, chiến sĩ bên người nàng lại xông lên, nhảy lên công kích kỵ sĩ từ không trung. Đây là cách công kích mạng đổi mạng, bọn họ một lòng mong trường kiếm trong tay đâm vào lồng ngực kỵ sĩ mặc kệ trọng kiếm của đối phương quét đến. Từ mũ giáp che mặt vang lên tiếng cười lớn, trọng kiếm trong tay đối phương mang theo gió lớnnhư thiểm điện vung lên!
Kỵ sĩ nhảy xuống khỏi chiến mã có huyết thống ma thú, từng bước đi tới nữ tế tự cười lớn nói: "Nguyệt thần tế tự cao quý mỹ lệ, nàng là thứ quan trọng nhất trong tinh linh vương đình. Nếu như để nàng chạy mất còn mang theo thánh điển thì công lao đánh xuống tinh linh vương đình của ta chí ít giảm một nửa rồi! Nàng nói xem, ta sẽ để chuyện này xảy ra sao? Đây là lần đầu tiên ta thống lĩnh đại quân xuất chinh đấy!"
Cho đến khi hắn nói xong, thi thể hai chiến sĩ tinh linh mới rơi xuống đất. Bọn họ là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất nhưng cũng không ngăn được một kiếm của đối phương.
Nữ tế tự khẽ run rẩy, đột nhiên cắn răng nói: "Gordon?"
Thân thể kỵ sĩ cứng ngắc lại, giống như hóa đá. Hắn vội vã xốc lên mũ giáp che mặt, lộ ra gương mặt sắc bén góc cạnh. Chính là Gordon, năm năm thời gian gần như không để lại dấu vết gì trên gương mặt hắn chỉ lau đi cuồng vọng tuổi trẻ, lắng đọng lại trầm ổn kiên nghị. Kẻ mạo hiểm năm năm trước hiện đã là tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã, hoàn thành công tích ngàn năm chưa từng có của nhân loại!
Nhưng hai mắt kia, vẫn thuần khiết như xưa. Gordon ngắm nhìn nữ tế tự, lúc sau mới vui vẻ thốt lên: "Nàng là… Yilan?"
Đứng trước mặt Gordon là nguyệt thần tinh linh tế tự xinh đẹp, không phải nữ pháp sư dung nhan phổ thông khi xưa nhưng hắn biết, nàng là Yilan dù cho dung nhan thay đổi nhưng đôi mắt không chút biến đổi. Năm xưa, chiến sĩ trẻ cấp ba không thể nhìn thấu ma pháp biến hình bí truyền của tinh linh vương đình.
Nét vui sướng trên mặt Gordon dần tan biến thay bằng đắng chát chậm rãi nói: "Hóa ra nàng là ngân nguyệt tinh linh còn là tế tự của nguyệt thần. Nói như vậy nàng hẳn là người vương tộc thảo nào năm xưa ma pháp mạnh như vậy."
Hắn ngắm nhìn nàng hồi lâu rồi toét miệng cười nói: "A, nàng rất đẹp, đẹp hơn cả nữ nhân hoàn mỹ trong tưởng tượng của ta nhưng ta vẫn ưa thích bộ dáng nữ pháp sư của nàng hơn."
Nghe thấy thanh âm cười lớn này, Yilan phảng phất trở về năm năm trước nhưng thánh điển dày nặng lạnh lẽo trong tay nàng đánh thức nàng. Tế tự của nguyệt thần thời khắc phải bảo trì vô tận thuần khiết.
Yilan nâng lên thánh điển, lành lạnh nói: "Gordon, trên tay ngươi dính rất nhiều máu tươi ngân nguyệt tinh linh, hôm nay giữa hai chúng ta chỉ có một người còn sống rời khỏi đây!"
Gordon vuốt vuốt mũi, cười khổ nói: "Nàng không phải đối thủ của ta…" Lời hắn còn chưa dứt, Yilan đã dùng tốc độ không chút thua kém chiến sĩ lao lên, thánh điển cũng tỏa quang mang lộng lẫy, trang bìa đã mở ra!
Nhìn vào nữ tinh linh vọt tới, cự kiếm trong tay Gordon gào thét bay lên, dùng tốc độ kinh người chém ngang. Nếu bị một kiếm này quét trúng đừng nói là ngân nguyệt tinh linh thân hình nhỏ yếu, dù là cự ma cường tráng cũng bị chém đôi. Năm năm qua đi, chiến sĩ cấp ba khi xưa đã nắm giữ lực lượng sâu không lường được.
Bóng dáng tử vong lượn lờ trên đỉnh đầu nàng nhưng nàng hoàn toàn không quan tâm, vẫn dùng tốc độ nhanh nhất lao đến, từng cảnh từng cảnh trước kia hiện lại trong mắt nàng.
Trước đống lửa, nàng từng hỏi: "Nếu như ta muốn ngươi chết?"
"Nếu như đấy là cần thiết, không sao cả."
Năm năm, bộ dáng của hắn không chút biến đổi cũng thật sự biến thành tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã nhưng là, vì sao mũi giáo của hắn lại chỉ hướng vĩnh dạ rừng rậm…
Yilan đột nhiên cười, kiếm phong trọng kiếm không ngừng hóa lớn trong mắt nàng. Nàng không né tránh mà đột nhiên rút ra đoản kiếm từ thánh điển, một lần nữa gia tốc mang theo tàn ảnh đâm hướng lồng ngực Gordon! Nàng còn nhớ đêm đó, nàng từng tự tay cảm nhận nhịp tim của hắn nên nhớ được vị trí trái tim thứ hai của hắn!
Yilan biết, Gordon không tránh được một kiếm này. Đây là chiến kỹ cao nhất của tinh linh vương tộc, nguyệt hoa trảm! Nàng là tế tự nguyệt thần, kiếm kỹ còn hơn cả ma pháp và thần thuật. Một kiếm này được nguyệt thần chúc phúc này, khải giáp cũng không thể ngăn lại dù là cấu trang kỵ sĩ đỉnh phong của nhân loại cũng không được!
Đoản kiếm mang theo nguyệt hoa, một đi không về! Trong mắt Yilan không tự chủ hiện ra lồng ngực Gordon cùng với vết thương thật sâu năm xưa. Năm năm trước, hắn vì nàng mất đi một trái tim mà hiện tại, nàng sắp đâm vào trái tim thứ hai của hắn.
Đối với trọng kiếm của Gordon, nàng hoàn toàn không định né tránh, nàng cũng chỉ có thể hy vọng trước khi trọng kiếm chém eo nàng, nàng có thể đâm đoản kiếm vào trái tim hắn. Để hắn trả giá cho vô số sinh mạng ngân nguyệt tinh linh! Hãy để chúng ta cùng lúc ngủ lại rừng rậm này đi…
Đoản kiếm mang theo nguyệt hoa không chút ngăn trở đâu vào trọng giáp, lồng ngực hắn, cắm sâu vào trái tim hắn, kiếm khí bộc phát triệt để cắn nát trái tim hắn.
Nhưng trọng kiếm bất chợt dừng lại, kiếm phong dừng sát da thịt nàng nhưng không tiến thêm nữa. Bàn tay nắm cự kiếm kia, trầm ổn như núi. Gordon nhìn thật sâu nàng, miệng há ra định nói gì đó nhưng không thể phát ra thanh âm, hắn chỉ có thể mỉm cười.
Trọng kiếm chậm rãi rơi xuống đất, thân thể hùng vĩ theo đó nghiêng đổ, đổ ngã vào ngực nàng. Máu tươi nháy mắt thẫm đấm thân thể nàng, phảng phất năm năm trước quay lại.
"Ngươi…" Yilan không thốt ra lời, thế giới trước mắt nàng biến thành mơ hồ chỉ có thân thể nóng bỏng và máu tươi.
"Ngốc cũng không sao, sợ nhất là không gặp được người làm mình ngốc." Sau khi không chút do dự nói tên thật bản thân cho nàng biết, hắn từng nói với nàng câu này.
Thánh điển lặng lẽ rơi rớt, hai tay nàng ôm chặt lấy hắn, ghì chặt thân thể đang lạnh dần của hắn vào nàng.
"Ngươi sẽ không chết, sẽ không đâu!" Yilan dùng sức ôm chặt lấy hắn, khẽ nói.
Tiếp theo, là bảy ngày mộng cảnh và hiện thực đan xen. Bảy ngày sau, Gordon chậm rãi mở mắt. Hắn nằm trong sơn động, vết thương nơi ngực đã lành lại. Hắn cũng không cảm giác được tim đập nữa nhưng sinh mệnh lực vẫn cuộn trào trong hắn. Hắn chậm rãi nghiêng đầu nhìn đến trường báo tế tự nằm trên đất, trên trường bào dính đầy máu của hắn. Dù cho vết máu đã sớm khô nhưng mùi máu tanh không thể át được hương thơm của nàng. Hương thơm nhàn nhạt kia lưu lại trên tế tự bào cũng lưu lại trên người hắn.
Hương thơm dịu dàng thoang thoảng không dứt nhưng không nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của nàng nữa rồi. Kiều diễm mấy ngày này như giấc mộng xuân, ra đi không để lại chút dấu tích.
Lần này, thật sự không còn tương lai…