- Thích thật à?
Dương nhìn dò xét. Nguyên không nói gì, nó lại nhìn ra cửa sổ. Dương tặc lưỡi:
- Triết học chứng minh im lặng là đồng ý!
Nguyên vẫn không quay đầu lại thản nhiên:
- Nhưng tao vẫn ghét bé vô cùng.
Dương la lên choe loé như bị vắt cắn:
- Oái! Gì kì vậy? Mày đừng tỏ ra khó hiểu một cách vĩ đại như thế chứ!
Nguyên cười ruồi:
- Có bộ luật quái nào qui định khi thích người ta … không được ghét đâu! Tao có cả hai thứ tình cảm ấy thì bỏ tù tao được à?
- Nhưng tại sao lại tóc rối đổi kẹo thế?
-… Dễ hiểu thôi. Vì bé luôn gây cho tao cảm giác là bé không dành cho tao, rằng bé là một ngôi sao quần chúng, thích kiểu cười chẳng cho ai mà đứa nào cũng tưởng cho mình. Tao ghét điều ấy!
* * *
Em đẹp như một nàng tiên trong "Vườn cổ tích"
ánh mắt long lanh tựa sinh tố bơ dừa
- Hố… hố… hố… lạy mày. Mày gửi nàng thế thì nàng có mà phát sặc vì cười mất!
- Trình tao chỉ thế- Nguyên gắt gỏng.
- ờ mà cũng hay. Có khi gửi xong bài này nàng lại mời mày đến nhà nàng cũng nên.
- Làm gì- Nguyên hỏi ngờ vực.
Dương cười rất bản chất:
- Để mời mày ăn bún chả bằng những tờ giấy nhóm lò là thơ mày gửi chứ còn sao!
Nguyên vừa buồn cười vừa cáu tiết, đuổi thằng bạn vòng quanh lớp như tập thể dục được hai vòng không catxê thì nó nhác thấy Long ngoài cửa. Đúng nó thật. Long gọi to:
- Êu! Đại ca!
Nguyên khoái tính Long, nó là thằng mà trong sân bóng rổ có thể hằm hè căng thẳng với Nguyên như hai con gà chọi thì 5 phút sau lại bá vai bá cổ nhau ra ăn kem chanh như hai con vịt tồ.
- Có lịch đấu rồi này đại ca. Trận gần nhất lớp đại ca đấu với Warior Leader. Sướng nhé, bọn nó yếu xìu như mấy con kiến, giẫm cái "bép" là xong!
Cái cách tả rùng rợn của Long làm Nguyên ghê người. Nó đang ì xèo với Long rằng lịch thi đấu quá dầy thì Dương lò dò ra chen vào:
- Ê Long, biết con nhỏ Hàn lớp Anh 2 không?
Long gục gặc đầu:
- Biết. Sao ạ?
Dương huýt sáo lờ cái nhăn mặt của Nguyên:
- Nó thế nào?
- Xinh xinh duyên duyên. Hết.
- ít ý tưởng thế .
- ờ em không rành về loài động vật ngốc xít ấy lắm. Muốn biết rõ hơn đi hỏi thằng Tín xem, nó có vẻ quan hệ nhiều với tụi yếu ớt ấy!?
- Tao ghét thằng Tín - Cả Dương và Nguyên nói gần như cùng lúc.
Long nhún vai:
- Vậy hỏi thằng Tú đi - Rồi nó chợt nhăn mặt- Mà đại ca còn mối quan tâm gì khác lớn hơn bóng rổ à? Em thì không!
Nguyên gật đầu, cười rất nhiều ý nghĩa:
- Tao cũng vậy! Bóng rổ muôn năm. Nhưng liệu mày có lấy được một cô vợ chơi cho giải WNBA không?!! (WNBA: giải bóng rổ nữ chuyên nghiệp của Mỹ)
***
Nói thế nhưng nó cũng chiều lòng Dương. Tức là thay đổi mình "một ít" và cố gắng gây ấn tượng với bé Hàn càng nhiều càng ổn…
- Không phải tao thiếu tự tin đâu. Mà thật sự tao thấy tao chẳng có điểm gì mạnh cả.
- Không cần phải "có điểm gì mạnh". Mày ngắm lại thằng bạn vô tích sự của mày đi- Dương vỗ ngực- Tóc tai thì nếu đứa nào khéo tay có thể bắt nguyên cả một gia tộc họ quạ. Đá bóng thì làm người ta liên tưởng tới hoặc một đứa thiểu năng hoặc Beckham khi… gãy chân. Cuộc sống tự lập của tao chưa bao giờ cho phép vung tiền ra như một công tử nhà giàu đích thực…Nói tóm lại tao tưởng chừng chỉ có thế đem hấp lá chanh hay rút xương xào xả ớt. ấy thế mà vẫn có một cô bạn gái, như mày thấy, cái nết khoác vai cái đẹp cùng sóng đôi…
- Nhưng…
- Nhưng nhưng cái củ gừng! Không nghe tao à? Yên tâm đi! Con gái vẫn thường thích mà không cần bất cứ lí do nào (?)
Thay đổi thói quen không bao giờ là dễ. Cái qui trình: tối xem băng, đêm học, sáng ngủ của nó bị đảo lộn lại cho ra dáng một người bình thường. Nguyên khó chịu. Nhưng nó không thể chối cãi được rằng với việc ngủ buổi sáng nó thường xuyên cho qua 1 hoặc 2 tiết đầu để làm một thành viên tích cực cho phong trào: "Bảo vệ giấc mơ đẹp"…
- Đôi khi tao không hiểu sao mày thích bé Hàn, Nguyên ạ. Bé không xinh bằng Mỹ Tâm, cười rạng rỡ làm sao bằng Thanh Thảo, rõ ràng tóc chẳng mượt như Dove, da chẳng mịn như Lux…Tổng thể bé cũng thường thôi!!!
- Và tao thích chính vì điều đó. Vì bé là bé chứ không phải là bất cứ ai khác! Nếu bây giờ Uyên của mày mặt y hệt Britney thì có chắc mày sẽ thích nó nữa không? Mày hiểu chưa?...
- Hơi hơi- Dương gãi đầu…
Sáng thứ tư, Nguyên phóng xe tới trường chỉ bằng một tay phải. Không phải nó muốn trêu ngươi chọc giận các chú cảnh sát giao thông đẹp giai mà là vì tay trái của nó đang cuốn băng do hậu quả của cú xoè đẹp tối hôm kia bởi một thằng nhỏ chết tiệt đi Jupiter đỏ biển K40 quệt ngang mũi xe, Nguyên chống tay xuống đất. May mà chưa gãy xương. Nhưng cũng không đủ điều kiện cho nó đánh một trận bóng rổ. Thế mà vào cái giờ đúng ra nó đang ôm cái Sony J70 chat với bạn bè ở nhà và xem ESPN thì Nguyên đến trường để làm cái việc khó nhọc và đổ nhiều mồ hôi kia.
Sân bóng rổ sạch sẽ dưới bầu trời khá dịu, không khí thoáng mát cho đám đông khán giả cùng hít và thở. Nguyên đến không muộn so với giờ đấu nhưng không đến sớm hơn được bởi hồi hộp với những đứa đang khởi động kia. Tùng đi ra phía nó, vừa đập bóng bằng tay trái vừa cười, hỏi bằng giọng căng thẳng:
- Ngủ ngon chứ?
Nguyên nhếch mép:
- Mai hỏi lại câu này nhé, chứ hôm nay thì hỏi thừa đấy!
Tùng chép miệng, ngước xuống bộ phận quấn băng của Nguyên:
- Tay mày đỡ đau chưa?
Nguyên gật đầu:
- Có đỡ hơn. Nếu trước đau 10 thì giờ chỉ còn 9 rưỡi thôi! Chắc vẫn đánh được.
Tùng rùng mình:
- Mày luôn đùa được thì phải?
Nguyên giơ ngón cái lên:
- Đó là một lời khen phải không ?!
Rồi nó chạy vào khởi động. Một lúc sau, nguyên do của cái sự "đau mà cố chịu" của nó đã mò đến. Nhìn mấy thằng nhãi lon ton quanh bé, Nguyên cũng thấy người mình nóng thêm vài độ, nhưng nó lại tự trấn an trái tim bằng suy nghĩ rất…AQ: "Mày tán bé là tán…cục gỗ, bé chỉ thích tao thôi!", rồi tự thưởng bằng một quả ném 3 điểm suýt vào. Từ giữa sân thầy Hiển cho một tràng còi chói tai để tập hợp hai đội…
Trận đấu diễn ra với tiết tấu khá nhanh và quyết liệt một cách cần thiết. Tuy vậy Nguyên đánh khá uể oải, ít va chạm, chỉ thị từ Tùng là "đánh hút người và giãn đội hình để bọn tao ghi điểm". Với một sự chấn thương rất hùng hồn ở tay, Nguyên khó có thể cãi lời Tùng. Thằng này thường có lý trong mọi vấn đề trừ tình cảm. Tuy có thấy chút xíu khó chịu và sống sượng khi đóng một vai phụ, Nguyên vẫn mừng vì chiến thuật của Tùng là khá thành công. Nguyên chạy cánh hút hậu vệ và trung phong bên kia để Minh đè tiền đạo cho Tùng đột vào ghi điểm. Nếu trung phong bên kia tách ra thì Tùng bật cho Hoàng chạy cắt vào ghi điểm. Rất đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả! Hết hiệp đầu bọn nó dẫn 8 điểm. Thế là ổn!
Nguyên vừa tu nước vừa thở như lấy được:
- Hiệp 2 thế nào đây. Tao cứ trải thảm cho chúng mày bước thế à?- Nguyên đùa.
Tùng ngồi bệt xuống, ép các khớp tay cười:
- Sao, thấy cần xây dựng hình ảnh trong mắt bé nào à?
Nguyên vứt chai nước sang một bên, trả lời gọn nhẹ:
- Có lẽ!
Tùng nhíu mày, hắng giọng:
- Cảm thấy tay thế nào rồi ?
Nguyên lè lưỡi:
- Sự có mặt của bé cũng là một thứ thuốc giảm đau !!
Tùng gật đầu:
- OK. Vậy hiệp 2 nghỉ lấy sức. Hiệp 3 tao sẽ đánh cánh. Ném 3 điểm để thằng Thành và Hoàng đè trung phong nó cho mày bắt bóng bật bảng. Chuẩn bị thành sao đi!
(Nguyên sẽ thi đấu như thế nào ở hiệp tiếp theo? Nếu không biết nhảy thì có nên mời người khác nhảy không nhỉ? Đã bao giờ nghe các vị thần nói chuyện chưa? Mời các bạn đón xem kỳ cuối: Vĩ nhân - Cái người ta thường thiếu - Tình yêu)